Trong phòng còn lại Mộ Dung Vô Phong và nữ nhân xa lạ kia.
“Tính nội tử[1] hay lo lắng chứ không cố ý thất lễ với quý
khách. Quý khách chớ trách”, Mộ Dung Vô Phong vừa nói vừa đưa tay vịn vào vòng
gỗ, tay kia chống xuống giường, kéo nửa người ra khỏi chăn ngồi dậy tựa nghiêng
lên đầu giường.
[1] Nội tử: vợ.
Cố sức như vậy là đã dùng hết tất cả khí lực của chàng,
không tránh khỏi lại thở dốc.
Người lạ mặt kia ngồi ở xa nhìn chằm chằm vào chàng, một lúc
sau mới cất giọng xa xôi nói:
“Không ngờ cái vòng gỗ trên giường ấy tới bây giờ hãy còn, lại
vẫn dùng được.”
Mộ Dung Vô Phong sững người rồi khẽ cười: “Vòng gỗ này là có
từ trước sao? Ta còn cho rằng đây là do thê tử của ta treo lên đấy”.
Nữ nhân kia lắc đầu: “Đương nhiên không phải”.
Chàng không nhịn được hỏi: “Nghe như quý khách rất quen thuộc
với căn phòng này”.
Cô ta lãnh đạm nói: “Đương nhiên quen thuộc. Đây vốn là
phòng của ta. Bài trí bên trong, xem ra cũng không thay đổi gì”.
Mộ Dung Vô Phong kinh ngạc hỏi: “Ý cô là, đây vốn là khuê
phòng của con gái?”.
“Nếu không phải là khuê phòng của nữ nhân, sao có thể có bàn
trang điểm?”.
“Trong này còn có một bàn trang điểm?”, chàng bật cười.
“Rõ ràng ngươi đang ở trong căn phòng này, sao tới một cái
bàn trang điểm lớn thế kia cũng không nhìn thấy? Lẽ nào mắt ngươi mù rồi?”, nữ
nhân cười lạnh.
“Mù thì không phải, chỉ là ta rất ít khi xuống giường mà
thôi”, chàng than.
“Ngươi ở nơi này lâu chưa?”
“Đã hơn một tháng.”
“Ngươi mắc bệnh gì? Sao hơn một tháng rồi mà còn không xuống
nổi giường?”
Mộ Dung Vô Phong không trả lời mà hỏi lại: “Kể cả nơi này có
một bàn trang điểm, cũng chưa thể khẳng định đây là phòng của cô”.
Chàng đang nghĩ, nữ nhân xa lạ này tới đây liệu có phải muốn
đuổi hai người bọn chàng đi không.
Nữ nhân đáp: “Dưới lớp đệm đầu kia giường còn có một cái túi
nhỏ thêu hoa. Chính là do ta để ở đấy. Nếu ngươi không tin, sao không thử tìm
xem”.
Đầu bên kia giường tuy gần trong gang tấc nhưng chàng quả thực
chẳng với qua nổi.
Thật ra, chàng vẫn chưa quen với việc thân thể mình hiện giờ
thiếu đi một chân. Đến tận bây giờ, chàng cũng chưa dám thực sự nhìn cho rõ
thân dưới tàn tạ của mình. Trước giờ đều do Hà Y lo liệu hết cho chàng, nào là
thay thuốc, bó thuốc, rửa sạch, cắt chỉ, thay đồ. Đối với phần thân thể ấy, Hà
Y còn thân thuộc hơn cả chàng.
Cho nên, chàng chỉ đành nói: “Hiện giờ ta… cử động không tiện.
Đợi thê tử ta quay lại, cô ấy sẽ tìm cho cô”.
“Đợi khi thê tử ngươi quay lại, liệu các ngươi có thể nhanh
nhanh một chút dọn ra khỏi đây không? Ta quả thật không thích có nam nhân khác
ngủ trên chiếc giường đó”, mỹ nhân kia đứng lên, đưa tay chạm vào từng đồ vật
trong phòng, tựa như đang chìm vào trong hồi ức nào đó.
Cuối cùng Hà Y cũng bưng một tô cơm và hai đĩa thức ăn đi
vào phòng.
“Đồ ăn tới rồi, mời dùng bữa”, Hà Y nói.
“Một mình ta muốn yên tĩnh ở đây, xin hai vị tránh đi”, nữ
nhân kia lạnh lùng nói.
Hà Y khẽ biến sắc, nói: “Ý cô nương là sao?”.
Nữ nhân nói: “Nơi đây vẫn còn những phòng khác, phiền hai vị
chuyển ra ngoài”.
“Sao cơ?”, Hà Y nhanh như gió bưng mấy đĩa thức ăn vừa xào
xong lên, mở cửa ném cả thức ăn cả đĩa ra ngoài.
Ngón tay mảnh mai của nữ nhân kia búng một cái giữa không
trung, Hà Y chỉ vừa kịp rút kiếm ra, thân thể đã không nghe lời mà nhũn xuống.
Năm ngón tay cô ta chụp tới, trong nháy mắt đã điểm hết huyệt
đạo trên cơ thể Hà Y, rồi ném nàng vào góc tường. Xong việc, cô ta thản nhiên
quay về bên lò sưởi, tiếp tục uống trà.
“Hà Y! Hà Y!”, Mộ Dung Vô Phong nằm cách một tấm rèm, nóng
ruột gọi. Chàng không nhìn rõ sự tình bên ngoài, chỉ cảm thấy đột nhiên Hà Y im
lặng liền biết hỏng việc rồi, không kìm được giận dữ mắng: “Nàng tốt bụng làm
cơm cho cô, cô… cô lại còn đả thương nàng!”.
“Trên đời này, lòng tốt vốn chẳng có báo đáp gì hay ho”, nữ
nhân kia lạnh lùng cười.
Mộ Dung Vô Phong cắn răng trèo ra thành giường, lăn xuống đất,
vết thương va xuống đau tới mức suýt khiến chàng ngất đi. Chàng lê tấm thân tàn
phế bò dưới đất ra ngoài. Bò được một lúc, trái tim lại bắt đầu đập loạn, chàng
lại bắt đầu tức ngực, lại bắt đầu chóng mặt, thoáng cái mồ hôi lạnh đã thấm ướt
áo. Nhưng chàng vẫn kiên trì bò tới cạnh Hà Y.
“Ngươi cho rằng ngươi có thể cứu được cô ta sao? Huyệt đạo
ta điểm, từ trước tới giờ chẳng ai có thể giải”, người lạ nhìn bộ dạng của
chàng thì rất kinh ngạc, ngữ khí rõ ràng đã mềm đi rồi.
Chàng miễn cưỡng ngồi thẳng lên, ngón tay khẽ vung một lượt
liền giải hết huyệt đạo trên người Hà Y.
“Nàng có bị thương không?”, chàng vuốt ve khuôn mặt nàng,
thiết tha nói, “Giữ lấy ‘Đan Điền’, hiện tại đừng vận khí. Trên người nàng có một
cây châm, bây giờ ta sẽ lấy ra”.
Chàng rút một cây trâm trên đầu nàng ra, ngón tay xuôi theo
mạch máu ở gáy lần xuống dưới, dừng lại ở một điểm, khẽ chích một cái rồi nhanh
tay rút ra một cây châm, sau đó xé vạt áo, buộc chặt vết thương lại.
“Giờ thì không sao rồi”, chàng nhẹ nhàng đỡ nàng dậy, để người
nàng dựa vào tường.
“Sao chàng lại tự mình bò ra đây? Ngã rồi phải không? Ngực
có đau không?”, vừa hít được một hơi nàng đã lo lắng nhìn chàng hỏi.
“Không sao cả”, chàng cười điềm đạm nhưng đã cảm thấy vết
thương của mình lại bắt đầu xuất huyết. Chẳng bao lâu sau, ống quần trống rỗng
bên chân phải đã loang lổ vết máu, máu nhanh chóng thấm ướt áo ngủ của chàng.
Chàng không chịu nổi nữa, gục đầu vào lòng Hà Y.
Mộ Dung Vô Phong đã chẳng còn chút khí lực để trèo về giường,
sức lực của Hà Y cũng chưa hồi phục trở lại, hai người chỉ đành dựa vào nhau ngồi
yên một chỗ. Lúc ấy, mặt Mộ Dung Vô Phong lại vừa khéo hướng về phía nữ nhân lạ
mặt kia, người nữ nhân ấy cũng đang dùng một loại ánh mắt kỳ lạ nhìn chằm chằm
vào chàng, quan sát chàng rất kỹ. Mộ Dung Vô Phong bị cô ta nhìn tới mức mất tự
nhiên.
Nhìn thật kỹ khuôn mặt chàng xong, ánh mắt kia lại chuyển xuống
chân chàng.
Mộ Dung Vô Phong lại càng thấy mất tự nhiên.
Hà Y hừ lạnh một tiếng nói: “Đây là tướng công của ta, ngươi
chớ có nhìn chàng chằm chằm như vậy”.
Nữ nhân kia vốn chẳng thèm để ý tới nàng.
Ánh mắt cô ta càng lúc càng mê muội, cuối cùng thì hoang
mang hoảng hốt, tựa như đã tới một thế giới khác.
Cô ta si ngốc nhìn chàng, nước mắt tuôn trào, thương tâm
nói: “Vô Phong, chàng… chàng quay về từ bao giờ thế? Chàng… chàng cuối cùng
cũng chịu về rồi!”.
Nữ nhân xa lạ nói ra câu này khiến Mộ Dung Vô Phong và Sở Hà
Y trố mắt nhìn nhau.
Mộ Dung Vô Phong lập tức nói: “Xem ra cô nương chắc là nhận
lầm người rồi, ta vốn chưa từng gặp cô”.
Hà Y khinh khỉnh nói: “Không quen biết chàng? Không quen biết
chàng, vậy tại sao lại gọi được tên chàng?”, nói xong tức tối quay đầu sang hướng
khác.
“Hà Y, hãy nhìn vào mắt ta”, chàng quay đầu nàng lại, nhìn
vào mắt nàng nói: “Ta không quen ả”.
Nàng lập tức cười, nói: “Đúng mà. Trên đời này, người cùng
tên cùng họ nhiều lắm”, nói xong níu chặt cánh tay chàng, dựa vào lòng chàng.
Nữ nhân kia buồn rầu hỏi: “Chàng bị thương sao? Là ai… là ai
chặt chân chàng rồi?”.
Hà Y nói: “Việc này không liên quan tới cô!”.
Hai tay của nữ nhân kia lại chộp về phía Hà Y!
Mộ Dung Vô Phong cản lại, nói: “Không được động vào cô ấy”.
Hai bàn tay kia liền ngoan ngoãn buông xuống.
“Ta… ta nghe lời chàng”, nữ nhân kia nhẹ nhàng nói: “Chàng về
rồi, ta… ta rất vui. Chàng có cần ta dìu về giường không?”, nữ nhân kia bước tới,
quỳ gối xuống trước mặt Mộ Dung Vô Phong, muốn bế chàng lên. Hà Y đã nhanh nhẹn
bế chàng lên trước, đưa về giường.
Nữ nhân đó có chút xấu hổ, đứng yên tại chỗ, từ xa dõi theo,
u buồn nhìn hai người.
Mộ Dung Vô Phong nhỏ giọng nói: “Thần trí của cô ta có chút
không bình thường”.
Hà Y nói: “Sao chàng biết?”.
Mộ Dung Vô Phong nói: “Ta là đại phu”.
Hà Y chỉ đành ngậm miệng.
Mộ Dung Vô Phong nói với nữ nhân kia: “Bây giờ có phải cô vẫn
muốn đuổi chúng ta đi không?”
Người kia đáp: “Chiếc giường ấy, chàng từng ngủ trên đó, cái
vòng gỗ kia cũng là ta đã làm cho chàng, lẽ nào chàng quên rồi?”.
Mộ Dung Vô Phong hỏi: “Ta từng ngủ ở đây là từ bao giờ?”.
Nữ nhân nói: “Lần đó, chúng ta… chúng ta đấu võ. Chàng đánh
bại ta, ta… ta nhất thời tức giận, bèn nhân lúc chàng tắm rửa đánh lén chàng một
chưởng. Chàng… liền… liền đổ bệnh rất nặng. Là ta… là ta đã chăm sóc chàng. Việc
này… chàng cũng quên rồi sao?”.
Cô ta nói vậy, trong lòng Hà Y đã có thể hoàn toàn khẳng định
người đang được nhắc tới không phải là Mộ Dung Vô Phong.
Mộ Dung Vô Phong hỏi: “Sau đó thì sao?”.
Nữ nhân kia yếu ớt nói: “Sau đó, chàng khỏe lại, bèn đuổi ta
ra khỏi đây. Không… không cho quay lại”.
“Tại sao?”.
Cô ta cúi thấp đầu, không nói gì nữa, mặt hơi hồng lên.
Mộ Dung Vô Phong thở dài một tiếng, nói: “Xin lỗi, cô thật sự
nhận nhầm người rồi”.
Nữ nhân kia ngẩng đầu lên, đôi mắt tuyệt đẹp u oán nhìn
chàng: “Không. Ta không nhận lầm”.
Mộ Dung Vô Phong trầm ngâm hồi lâu, nói: “Chí ít người mà cô
biết hẳn cũng không phải là người hai chân tàn phế như ta”.
Người kia ngập ngừng một lúc, run giọng nói: “Chàng… chàng vốn
rất ghét kẻ khác nói ra từ này”.
Trong đầu Mộ Dung Vô Phong kêu “bang” một tiếng, chỉ cảm thấy
máu tươi trào lên, sau đó chỗ vết thương của chàng dấy lên cơn đau kịch liệt.
Chàng cắn chặt răng, túm lấy tấm khăn trải giường, không sao kiềm chế được, mạnh
tay xé rách tấm khăn ấy.
“Cô qua đây”, chàng chợt đưa tay ra, yếu ớt vẫy nữ nhân kia.
Hà Y bèn lùi sang một bên.
Nữ nhân kia đi tới đầu giường, chàng chợt vươn tay túm chặt
cô ta, ngón tay khẽ động, đã điểm huyệt đạo của ả.
Nữ nhân kia lại không ngạc nhiên chút nào, dịu dàng nói:
“Chàng… cần gì điểm huyệt ta. Ta… ta sẽ không bao giờ làm chàng bị thương nữa”.
“Ý cô là, người đàn ông từng nằm trên chiếc giường này, bề
ngoài trông… trông rất giống ta?”
Cô ta nhẹ giọng nói: “Vô Phong, chàng… thật sự không nhận ra
ta sao? Ta là… ta là Tử Vi đây!”.
Chàng kích động tới mức lồng ngực phập phồng thở hổn hển, lớn
tiếng hỏi: “Cô muốn nói người ấy, ông ta… ông ta vẫn còn sống? Ông ta đang ở
đâu?”.
Tử Vi khẽ than: “Chàng… không nhận ra ta thật rồi. Nhất định
là chàng lại tỉ thí với người khác, bị đánh tới hồ đồ rồi”.
Khuôn mặt Mộ Dung Vô Phong đã kinh ngạc mà tái xanh, nghe thấy
câu này, sầu thảm hỏi: “Ông ấy… ông ấy còn có thể đánh nhau với người khác?”.
Tử Vi khẽ cười, tựa như vừa thoáng nhớ lại chuyện xưa, trong
mắt lấp lánh niềm hưng phấn, nói: “Khinh công của ta là do chàng dạy mà. Chàng
còn nhớ không, bộ pháp chàng dạy ta quá khó, ta… ta bước mãi cũng không được,
chàng bèn lấy nạng đánh ta?”.
Trong đêm gió tuyết như thế này, cô ta có thể ung dung thoải
mái cầm ô lên núi băng vạn trượng, cho dù là Hà Y cũng chẳng thể dễ dàng làm được,
khinh công như thế quả là không tầm thường.
Căn phòng chợt chìm vào yên lặng.
Chỉ nghe thấy tiếng Mộ Dung Vô Phong cố sức hít thở.
Tử Vi than rằng: “Bao nhiêu năm không gặp. Bệnh cũ của chàng
vẫn hay tái phát như thế. Chàng vẫn còn giận ta sao? Hôm ấy, không phải ta cố ý
muốn đả thương chàng… ta không biết chàng… chàng đang tái phát bệnh”.
Hà Y không nhịn được lên tiếng: “Xin hỏi, cô có biết một người
tên là Mộ Dung Tuệ không?”.
Tử Vi chẳng phản ứng gì, đáp luôn: “Không biết”.
Mộ Dung Vô Phong đã chẳng nói được nữa. Vết thương của chàng
đang chảy máu, đôi môi cũng đã chuyển màu tái nhợt.
Hà Y kéo nữ nhân kia tới bên cửa rồi quay lại giường, lặng lẽ
rửa sạch vết thương cho chàng rồi cẩn thận băng lại, sau đó giúp chàng thay một
tấm áo ngủ sạch sẽ.
Vừa rồi quá kích động, lại thêm va chạm vào vết thương, cuối
cùng chàng đã không trụ nổi, đầu ngả sang một bên, hôn mê bất tỉnh.
Hà Y chỉ đành ghé bên tai, khe khẽ gọi tên chàng.
Rốt cuộc chàng cũng miễn cưỡng mở mắt ra.
“Chàng đỡ hơn chưa?”, nàng vuốt ve vầng trán chàng.
Chàng mệt mỏi khép mắt lại, khẽ nói: “Hà Y, nàng đi… đi phế
võ công của cô ta”.
Hà Y nhỏ giọng nói: “Tại sao? Xem ra cô ta… cô ta hình như
có quen phụ thân chàng. Đợi chàng khỏe hơn một chút, chúng ta hỏi lại cô ta xem
sao”.
Chàng nói ngắt quãng: “Nàng đừng có mềm lòng, nghe ta nói
này. Một châm lúc trước của cô ta ác độc vô cùng, thiếu chút nữa… thiếu chút nữa
đã lấy mạng nàng rồi!”.
Hà Y nói: “Thiếp… thiếp không ra tay nổi”.
Chàng nói: “Vậy để ta. Nàng đưa cô ta đến đây”.
Hà Y nói: “Từ bao giờ chàng lại trở nên nhẫn tâm như thế? Cô
ta chẳng qua cũng chỉ là một cô gái si tình mà thôi”.
“Đấy chỉ là lúc đầu óc cô ta mơ hồ thôi. Một lúc nữa cô ta tỉnh
táo rồi sẽ lại đòi mạng chúng ta.”
“Thiếp cảm thấy, chỉ cần cô ta thấy chàng là sẽ không thể tỉnh
táo nữa.”
“Hừ!”
“Vô Phong, người mà cô ta nhắc tới, liệu có phải là phụ thân
chàng không?”, nàng thận trọng hỏi chàng.
“Nàng muốn nói, ta là kẻ tàn phế, cho nên phụ thân ta hẳn
cũng là một người tàn phế!”, chàng lạnh lùng nói.
Hà Y ngơ ngác nhìn chàng.
Lồng ngực chàng phập phồng, tâm tình lại kích động.
Hà Y đi tới bên cửa, kéo Tử Vi đến đặt bên giường chàng,
nói: “Chàng là đại phu, ít nhất chàng sẽ có cách chữa cho cô ấy”.
“Hà Y, nàng điên rồi!”
“Chàng không thấy người ta rất đáng thương sao? Bộ dạng vừa
rồi của cô ấy, thiếp nhìn mà muốn rơi lệ.”
“Không.”
“Đây là châm của chàng, cầm lấy đi!”, nàng đưa cho chàng một
cây ngân châm.
Chàng sững người nhìn nàng hồi lâu rồi thở dài, cầm cây châm
châm ba mũi lên đỉnh đầu của nữ nhân kia.
“Giải huyệt đạo cho cô ấy.”
“Không.”
“Vô Phong!”
“Hay là chúng ta đánh cược. Ta giải huyệt đạo xong, cô ta sẽ
giết nàng.”
“Cô ta sẽ không làm vậy đâu!”
Chàng vỗ lên huyệt đạo của nữ nhân.
Cô ta đứng dậy, người hơi run rẩy.
Hà Y nói: “Cô đi đi”.
Tử Vi hỏi: “Cô nói gì?”.
Hà Y nói: “Ta biết, nơi này từng là nơi khiến cô thương tâm.
Cô rời khỏi đây, tâm tình sẽ khá hơn nhiều”.
Tử Vi lạnh lùng nói: “Nam nhân của cô tuy rất giống nam nhân
của ta, nhưng bọn họ rõ ràng không phải cùng một người”.
Tử Vi khinh khỉnh nói: “Nam nhân của ta tâm cao khí ngạo,
cho dù cô đánh chết chàng, chàng cũng nhất quyết không chịu bò trên đất như một
con giun như thế. Ta quả thật không nghĩ ra, nam nhân như hắn, cả ngày nằm trên
giường như đứa trẻ, chẳng thể động đậy, tại sao vẫn muốn sống trên thế gian
này? Sao không chết quách đi?”.
Hà Y tức tới run bắn người, rút kiếm ra, giận dữ thét lên:
“Giờ ta muốn cô phải chết!”.
Tử Vi lạnh lùng cười: “Cô cho rằng cô xứng là đối thủ của ta
sao?”.
Mộ Dung Vô Phong nằm trên giường kêu lớn: “Hà Y!”.
Tiếng chàng vừa dứt, chỉ nghe cửa “binh” một tiếng bật mở, rồi
lại “binh” tiếng nữa sập lại. Trong phòng yên tĩnh trở lại, hai nữ nhân kia đã
chẳng thấy đâu nữa. Chàng bỗng cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Trăng lạnh.
Bốn bề mênh mang tuyết trắng. Dưới ánh trăng, ngọn núi sừng
sững phía xa chọc thẳng vào không trung, trong sắc đêm đen kịt, đỉnh núi lại phảng
phất một màu xanh thăm thẳm.
Hà Y cười nói: “Hôm nay ông trời cũng gọi à công bằng với
chúng ta, tuyết đã ngừng rơi. Phải rồi, quên chưa thỉnh giáo quý tính của cô
nương”.
Tử Vi nói: “Ta họ Đỗ”.
Hà Y nói: “Ta họ Sở, Sở Hà Y”.
“Hà trong hoa sen? Y trong y phục?”
“Không sai”.
“Lấy chữ trong Sở từ[2], tên rất hay.”
[2] Sở từ (楚辞): tác phẩm trứ danh do đại thi nhân
thời Chiến Quốc của Trung Quốc, Khuất Nguyên (~340-278 TrCN) sáng tác. Tên của
Hà Y lấy chữ trong bài Thiếu tư mệnh (少司命) thiên Cửu ca (九歌) của
Sở từ, trong câu: Hà y hề huệ đới, Thúc nhi lai hề hốt nhi thệ. (Mặc áo hoa sen
chít khăn hoa huệ; Đến cũng thật nhanh mà đi cũng gấp)
“Xin
lỗi, ta chưa từng đọc sách, cũng biết rất ít chữ.”
“Cô
dùng kiếm?”
“Không
sai? Vũ khí của cô là gì?”
“Tay
không.”
“Coi
thường ta?”
“Một
kẻ đến chữ cũng không rành, kiếm của kẻ đó liệu có thể đến được cảnh giới gì chứ?”
“Kẻ
đọc sách đều nói kiểu đó.”
“Cô
dám ra tay tức là muốn chết rồi!”
“Chưa
chắc. Vừa rồi chẳng qua cô dùng ám khí đánh lén ta.”
Đỗ Tử Vi đưa tay ra, làm một động tác mời rồi tao nhã nói:
“Mời động thủ đi”.
“Xin
lĩnh giáo.”
Một kiếm đâm tới liên miên lạnh lẽo như nước, trong sương mờ
phát ra một thứ sát khí lẫm liệt. Thân thể nàng cũng bay theo thanh kiếm, biến ảo
trong không trung tựa như bươm bướm dập dờn. Chỉ trong chớp mắt nàng đã đánh tới
ba mươi sáu kiếm! Thân hình Đỗ Tử Vi chớp động, tà áo đen phiêu phất, rốt cuộc
cũng bị thế kiếm lăng lệ ép cho phải lùi mấy bước!
Cô ta khẽ búng nhẹ trong không trung, “tinh” một tiếng, tựa
như có vật gì xé gió bay tới, Hà Y nhắm chuẩn vị trí, khẽ lùi lại, vung ra một
kiếm, vật kia liền bắn ngược lại. Nàng cười nói: “Thì ra vũ khí của cô là ám
khí!”.
Đỗ Tử Vi tái mặt, thất sắc nói: “Quả nhiên ngươi cũng có
chút bản lĩnh”.
Hà Y nói: “Chỉ có chút thôi à? Nếu cô chỉ dùng ám khí đối
phó với kiếm của ta, ta bảo đảm cô không qua nổi mười chiêu”.
Thực ra, trong khoảnh khắc vừa rồi hai người đã đấu cả trăm
chiêu. Đỗ Tử Vi rốt cuộc cũng rút từ eo ra một cây nhuyễn tiên[3], “vút” một tiếng,
cây nhuyễn tiên đã như một con linh xà cuộn về phía Hà Y.
[3] Nhuyễn tiên: roi mềm.
“Cuối
cùng cũng giở bản lĩnh ra rồi, trông cũng không tệ”, Hà Y lãnh đạm nói.
Nàng chưa từng thấy qua chiêu đánh roi nào như thế. Mũi roi
kia tựa như trước sau dính chặt lấy người Hà Y như hình với bóng. Cuối cùng
“chát” một tiếng, lưng nàng đã ăn một cú nhớ đời, lập tức cả thân thể đau như bỏng
rát.
Hà Y cực kì tức giận! Nàng chợt nhớ lại cuộc sống roi vọt
lúc còn nhỏ của mình, kể cả không làm gì sai, cái roi kia vẫn vụt lên người
nàng.
Mụ đàn bà quái gở không biết đạo lý đó!
Nàng quát một tiếng, điên cuồng đâm tới bảy kiếm, nhát kiếm
cuối cùng xuất ra, nàng nhảy bật lại, xoay người một vòng lướt qua ánh roi dày
đặc, mũi chân khẽ điểm vào mái hành lang, người liền phóng vút đi như chớp giật
đâm thẳng tới cổ họng Đỗ Tử Vi!
Trong lúc nguy cấp, Đỗ Tử Vi đã không sao tránh khỏi nhưng
phản ứng vẫn còn rất nhanh. Cô ta ném cây roi của mình về phía Hà Y, chuôi cây
roi bằng gỗ, vừa khéo đập vào mũi kiếm đang đâm tới, kiếm lệch đi một chút, “phập”
một tiếng đâm vào vai cô ta. Máu tươi thấm ướt ống tay áo, từng giọt từng giọt
nhỏ xuống tuyết. Những giọt máu nóng ấy rơi xuống tuyết mềm, chớp mắt đã chìm
xuống thành những lỗ nhỏ.
Hà Y trỏ kiếm vào mặt Đỗ Tử Vi nói: “Cô thua rồi”.
Đỗ Tử Vi nói: “Ta không thua”.
Hà Y nói: “Là ta không muốn giết cô, nếu không cô tránh
không nổi kiếm vừa rồi của ta đâu”.
Đỗ Tử Vi nói: “Nếu tính cả một roi ta đánh trúng cô thì trận
vừa rồi chúng ta chỉ ngang tay thôi. Cô đâm ta kiếm này chẳng qua chỉ là ngoại
thương nhưng roi vừa rồi ta đánh cô, tuyệt đối là nội thương. Chắc hẳn cô cũng
từng nghe qua Bắc Minh Thần Công và Băng Phách Thần Châm”.
Hà Y thầm hít một hơi khí lạnh. Hai môn võ công này là tuyệt
học đã thất truyền nhiều năm trên giang hồ, vốn chẳng ai tin rằng còn có truyền
nhân của hai môn này sống trên thế gian.
Sau lưng nàng đã ngâm ngẩm tê dại.
Hà Y cười, cũng không hạ kiếm xuống, nói: “Bất kể thế nào, nếu
bây giờ cô không biến đi, ta chí ít vẫn còn sức giết chết cô. Tướng công ta
không biết võ công, ta tuyệt đối không để cô tiến vào căn phòng ấy dù chỉ nửa
bước”.
Đỗ Tử Vi nói: “Ta thừa nhận, kiếm pháp của cô thuộc hàng nhất
lưu. Cô như thế này, nên tìm một kẻ ra dáng một chút làm tướng công mới phải”.
Hà Y khẽ cười, khuôn mặt lộ vẻ hạnh phúc: “Tướng công của ta
cũng là nhất lưu. Chàng là nam nhân thú vị nhất mà ta từng gặp. Cho dù bây giờ
ta có chết đi, kiếp sau vẫn muốn được gả cho chàng”.
Đỗ Tử Vi thoáng ngây người, nói: “Ta thích câu này của cô.
Nam nhân của ta cũng rất thú vị, tuy nhiên chân của chàng cũng không thể đi lại”.
“Xem
ra có vẻ chúng ta nên ngồi lại một chỗ uống vài chén rượu. Trên đời này, nam
nhân thú vị vốn không nhiều, nam nhân không có chân nhưng vẫn thú vị lại đã ít
càng thêm ít.”
“Rượu
thì không có, nhưng công phu tán chuyện thì vẫn còn thừa”, Đỗ Tử Vi cười.
Dáng vẻ cô ta khi cười rất động lòng người, đôi mắt sinh động,
ánh mắt mềm mại long lanh, đến ngay cả Hà Y nhìn vào mà cũng có chút ngây ngốc.
Đỗ Tử Vi hỏi: “Cô có muốn biết tình cảnh lần đầu tiên ta gặp
chàng không?”.
“Tình
cảnh lúc đó ắt hẳn rất thú vị.”