Mê Hoặc Đại Ca Hắc Đạo

Chương 4: Chương 4: Cho dù yêu nhau, cũng nhất định sẽ không có kết quả.




Gió mát mơ hồ thổi tan suy nghĩ của Tô Tô.

Tô Tô lắc đầu một cái, một tay nâng trán, nhìn về phía cái túi da thật dày trên bàn, công việc trước mắt vẫn quan trọng hơn. Kéo túi da tới trước mặt, tháo sợi dây màu trắng ra, từ từ lật xem một xấp tư liệu thật dầy.

Nhiệm vụ: Bắt sống Nhị Trưởng Lão mười năm trước phản bội Hoa Bang.

Dương Phong, người Nhà họ Phong, phản bội Hoa Bang sau đó đến tổ chức Lệ Phong phát triển, hôm nay ngược lại không tệ, đã là trợ thủ của tổ chức Lệ Phong rồi. Trên tay Tô Tô chính là tài liệu cực kỳ cặn kẽ của ông ta.

Xoa xoa cái trán, ban đầu lúc Nhà họ Phong này phản bội đã giết không ít anh em trong Hoa Bang. Tiểu Mặc giao cái này cho cô cũng có nguyên nhân khác, ông nội của Tô Tô, Tô Hùng, chính là Chưởng môn hiện tại của Hoa Bang.

Lúc trước giữa trận hỗn loạn kia bà nội vì đỡ một viên đạn cho ông nội mà bỏ mình, ông nội cũng vì vậy mà bệnh nặng một trận, thậm chí thiếu chút nữa bệnh đến mức không dậy nổi. Tuy nhiên sau đó ông nội đã đứng lên rất nhanh, nhưng Hoa Bang lại vì vậy mà tổn thương nghiêm trọng, cho đến những năm gần đây mới tốt lên.

Hiện nay, một ít sự nghiệp của gia tộc cũng đã thất bại, lúc này mới có hạng nhất là Đại Xí Nghiệp Tô thị xuất hiện. dien dan le quy don

Tài liệu trong tay cô còn ghi chép lại tất cả nhiệm vụ trước đây từng được giao cho Dương Phong, Tô Tô vừa nhìn vừa cau mày, Dương Phong quả thật rất khó đối phó, trước đây ở Hoa Bang ông chính là chuyên gia súng ống nổi danh trong bang, việc này, đâu chỉ khó giải quyết!

Như vậy. . . Giật mình, lật xem văn kiện phía dưới cùng, quả nhiên là cha nuôi phát ra lệnh truy nã, còn có thời hạn một năm.

Về cái người cha nuôi thần bí cường đại nhất trong truyền thuyết, cho dù Tô Tô cũng có chút tò mò, có người nói ông là một người đàn ông trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú vô cùng trai đẹp, có người nói ông là một người đàn ông trung niên uy nghiêm khí phách dũng mãnh, còn có người nói ông là một ông lão hiền lành đang sống ẩn dật, cũng không biết rốt cuộc là như thế nào, nhưng mà có một điều chắc chắn, cha nuôi ông là một người người người đều sợ hãi, được nhiều người ủng hộ hoàn toàn xứng đáng lagm thủ lĩnh đứng đầu hắc đạo.

Kẻ phản bội này có liên quan đến bang phái nên nhiệm vụ như vậy bình thường cũng sẽ giao cho bang phái tự mình xử lý, những thứ khác tổ chức đều sẽ không can thiệp, dĩ nhiên, do Chưởng Môn bang phái quyết định bởi thái độ và thực lực .

Nhưng mà cha nuôi phát ra lệnh truy nã này còn có chút đặc biệt, cái này trong tay phải là do tổ chức Lệ Phong đặc biệt nói rõ với cha nuôi, gia hạn trong một năm, nếu trong khoảng thời gian này Hoa Bang cần đến sự giúp đỡ xem như không thành nhiệm vụ, như vậy thì Hoa Bang phải cam chịu tự thừa nhận mình không có đủ năng lực, Dương Phong có thể tự do tự tại từ đó thoát khỏi tiếng xấu là kẻ phản bội.

Nhiệm vụ này, xem ra là muốn các cô chặn "Ma quỷ" lại, nếu như ông nội là người nhận được, chắc chắn sẽ sốt ruột đến mức trực tiếp nhảy lên, đến lúc đó không biết sẽ gây ra tình trạng hỗn loạn gì.

Cho Tiểu Mặc phát tin nhắn đi, Tô Tô thả tư liệu đã xem xong vào trong ngăn kéo khóa kỹ, vừa cẩn thận tìm tài liệu về người trẻ tuổi mới xuất hiện trong hắc đạo, cô cảm giác hôm nay hình như có chút ấn tượng về người đàn ông thần bí kia, nhưng mà không nghĩ ra.

Hoàn toàn không có ghi chép, Tô Tô cau mày, nhìn Tiểu Hoa không có động tĩnh gì, thôi, dù sao cũng không có gì quan trọng, khẽ thở dài, "Cho dù yêu nhau, nhất định sẽ không có kết quả." Nếu Tiểu Hoa có thể nói chuyện, nghe được câu này, nhất định sẽ hô to oan uổng thuận tiện thưởng Tô Tô mấy cái liếc mắt.

Ngẩng đầu nhìn thời gian một chút, lúc này, sắc trời cũng đã đen hoàn toàn, sợ rằng tất cả mọi người đều đã đi nghỉ, không biết nghĩ tới điều gì, khóe miệng Tô Tô khẽ cong lên, hai má lúm đồng tiền hiện lên trên mặt, tính tình đã dịu dàng trở lại.

Bước chân nhẹ nhàng, theo đường về đi thẳng tới bãi đỗ xe ngầm, chạy chiếc xe Ferrari màu đỏ của mình đang đậu ở bên trong ra.

Bảo vệ trực đêm nhìn thấy chiếc xe thể thao quý giá, lập tức cung kính chào một cái. Đợi bóng dáng màu đỏ này biến mất không thấy gì nữa, bảo vệ mới sung sướng há to miệng.

Trời ạ! Vừa rồi anh lại may mắn nhìn thấy tổng giám đốc thần bí! Mặc dù chỉ là một cái bóng mơ hồ của chiếc xe sang trọng, nhưng mà đúng là nhân vật thần bí trong giới doanh nhân!

Không sai, tòa cao ốc này chính là cao ốc của Tô thị, mà Tô Tô vừa vặn chính là tổng giám đốc thần bí chưa bao giờ công khai ra mặt của Tô thị.

Xe thể thao y hệt như một ngọn lửa chạy như bay trên con đường thông đến khu biệt thự chuyên dụng sang trọng nhất, ngoài xe từng hàng đèn đường đã bật lên.

Đường đi thông về nhà lúc nào cũng yên tĩnh như vậy, mỗi lần chạy ở trên con đường này, cho dù là đua xe cũng tốt hay trượt xe cũng được, trong lòng luôn bình tĩnh quên mất sự phù hoa trong thành thị.

Reng. . . reng. . .

Chuông điện thoại di động cắt đứt suy nghĩ mơ hồ của Tô Tô.

Thấy trên màn ảnh lấp lánh hai chữ "Giang Hồng", khóe miệng Tô Tô lộ ra một nụ cười ôn hòa.

"Giang Hồng, có chuyện gì vậy?" Đầu điện thoại bên kia có chút tạp âm, có thể là gió quá lớn, Tô Tô nghĩ.

Giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ của người đàn ông vang lên từ đầu bên kia, "Tô Tô, tối nay lúc nào em có thời gian rảnh vậy? Chúng ta cùng nhau ăn khuya được chứ?" Nghe âm thanh cũng biết đó là một người vô cùng dịu dàng, trên thực tế cũng chính xác như thế, ít nhất đối với Tô Tô cho tới bây giờ Giang Hồng đều là người dịu dàng như vậy, hoàn toàn che chở.

"Anh đang ở đâu?" Anh luôn dịu dàng như vậy, nghe được anh dịu dàng, Tô Tô đã không nhịn được muốn đồng ý yêu cầu của anh, nhưng mà tối nay cô đã quyết định chuyện cần làm rồi, cho nên hôm nay chỉ có thể nói xin lỗi với anh.

"Anh đang đợi ở dưới công ty của em." Nghe trong giọng nói của anh mơ hồ lộ ra vẻ mệt mỏi giống như là đã đợi rất lâu.

Nhưng mà, "Giang Hồng, chuyện như vậy lần sau anh phải nói với em sớm một chút, thật sự xin lỗi, hiện tại em có một số việc cần làm, sợ rằng hôm nay không thể cùng ăn khuya cùng anh rồi, hôm nào bù lại."

Tô Tô có chút áy náy, thật sự đã rất lâu cô không có ăn cơm cùng với anh rồi, hình như thời gian gần đây hai người gặp mặt rất ít, mình đối với vị hôn phu này thật là có chút sơ sót.

Nhưng mà anh đang ở cửa công ty Tô thị? Tại sao mới vừa rồi mình không có nhìn thấy anh? dien dan le quy don

"Không sao, em chạy xe cẩn thận một chút. Bảo bối, anh yêu em!" Giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, giọng không có một chút hờn giận càng làm cho Tô Tô xấu hổ không thôi.

Bất đắc dĩ cười cười, quên mất, anh cũng không biết mình chính là tổng giám đốc thần bí trong truyền thuyết của Tô thị, mỗi lần đi đến nơi hẹn, cô đều cưỡi chiếc xe máy bề ngoài bình thường của mình, cho nên hôm nay anh mới không có phát hiện mình đi ra!

"Anh cũng thế." Cúp điện thoại, Tô Tô nhếch khóe môi lên.

Cất điện thoại di động vào, giờ phút này theo những gì nói trong điện thoại Giang Hồng nên ở cửa công ty Tô thị, quay đầu lại liếc mắt nhìn cái địa phương mà mình nhất định quyết tâm sẽ không bao giờ đặt chân đến nữa —— nhà họ Giang. Đẩy kính gọng vàng của mình một cái, nếu không phải Ngải Lâm nói tối nay Tô Tô nhất định sẽ không có thời gian, làm sao anh có thể điều tra được Giang Minh sẽ tới nơi này dây dưa cùng cô?

Hoàn hảo mới vừa rồi đều đã nói rõ ràng, mặc dù thân phận của Tô Tô không bằng Ngải Lâm, nhưng anh thật lòng yêu Tô Tô, từ lần đầu tiên gặp mặt trái tim của anh đã bắt đầu không thuộc về mình. Nghĩ đến người đẹp lạnh lùng Tô Tô, trái tim Giang Hồng không kìm được đập mạnh, đẩy đẩy mắt kiếng lần nữa, trong mắt tràn đầy ý cười, còn có mấy ngày, Tô Tô sẽ là của mình.

Cổng chính nhà họ Tô, xa xa Tô Tô đã nhìn thấy quản gia Lưu ông đang mang kính lão ngồi dưới ánh đèn tại cửa ra vào xem báo, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn bóng đêm xung quanh.

Tô Tô tắt máy, người còn chưa kịp xuống xe...

"Lão gia, lão gia, tiểu thư đã về rồi! Tiểu thư đã về rồi!" Ông Lưu hưng phấn vừa kêu la vừa chạy vào bên trong, có thể do ngồi lâu rồi, bước chân có chút tập tễnh.

Tiếp đó ánh đèn vốn đã tắt lần lượt một chiếc tiếp một chiếc sáng lên, thậm chí còn có thể thỉnh thoảng nghe được âm thanh đồ rơi xuống mặt đất cùng tiếng bước chân truyền tới từ bốn phương tám hướng.

Mới vừa đỗ xe xong, Tô Tô còn chưa có đứng vững.

Một hơi thở có mùi khói dầu nhàn nhạt liền đánh tới trước mặt, "Tô Tô, cô đã trở lại rồi, tôi nhớ cô muốn chết!" Người phụ nữ hơi mập vừa nhìn thấy Tô Tô đã trực tiếp chạy tới bên cạnh cô chính là đầu bếp Lý Thẩm.

"Tô Tô, cô trở lại thăm tôi sao? Tôi biết ngay nhất định là vậy mà! Ha ha!" Quản lý sân cỏ bà Lưu vừa nói vừa chen đến cạnh dì Lý tự mình chiếm một vị trí có lợi, một mùi hương cỏ nhàn nhạt nhất thời chiếm giữ thần kinh khứu giác của Tô Tô .

"Khụ, khụ! Tô Tô, nha đầu thối này, còn biết trở lại!" Uy nghiêm năm đó của ông cụ Tô vẫn không giảm, vừa xuất hiện đã làm tất cả kinh sợ.

Mỗi lần Tô Tô nhìn thấy cảnh tượng như vậy trong mắt không nhịn được ướt át, kể từ lúc còn rất nhỏ cha mẹ bởi vì tai nạn máy bay mà qua đời, cô vẫn ở nơi này, cho đến sau này khi tiếp nhận công ty, mới bắt đầu bận rộn, bởi vì nhiều chuyện cô thường thường muốn qua đêm ở bên ngoài, thời điểm trở lại ít đến thương cảm, cho nên số lần trở về cũng ít đi, nhưng mỗi lần trở lại căn bản đều sẽ nhìn thấy cảnh tượng ấm áp này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.