Chẳng biết có thiếu câu nào không mà sao đã tới đoạn hai bên đàm phán rồi*
Liễu Nhứ cười duyên đứng dậy đỡ Bách Lý Mạn Song ngồi xuống: "Thật sự? Nhưng nàng là tỷ tỷ ngươi a?"
"Liễu phi yên tâm, tỷ muội các nàng từ nhỏ đã không hòa hợp, về sau, Mạn Song phải nhờ ngài chiếu cố nhiều hơn rồi." Đại phu nhân cùng Bách Lý Mạn Song trao đổi một cái ánh mắt, mừng rỡ không lời nào có thể miêu tả được.
"Về sau ta sẽ tận lực giúp ngươi, nhưng mà, trước khi vào vương phủ, trước tiên các ngươi phải giúp ta đối phó Bách Lý Hội, ta sẽ để nha hoàn đến thông báo cho các ngươi." Liễu Nhứ bắt được chỗ yếu của hai người, không cần phải ra đòn nghiêm trọng, khẽ nắm chặt, liền kiềm hãm chặt chẽ trong tay.
"Được, về sau chúng ta là người trên cùng một thuyền." Bách Lý Mạn Song nhìn nữ tử trước mắt, trong lòng cũng nghĩ, một ngày nào đó, ngươi cũng sẽ bị ta kéo xuống nước.
"Tốt lắm, ta không ở lâu với các ngươi nữa, bị người ngoài trông thấy không tốt." Liễu Nhứ đứng lên nhìn bốn phía, hai người vội tránh ra.
Đi được vài bước, nữ tử xoay người, nhìn mẹ con hai người xì xào bàn tán, khóe miệng nâng lên độ cong gần như nhạt nhẽo. Vào phủ? Hừ.
Mắt quả đào sáng lạn híp lại, giữa con ngươi hẹp dài lạnh lẽo đến cực điểm.
Chẳng biết lúc nào, gió mang theo một bông hoa nhẹ nhàng rơi vào trong tay nữ tử, chẳng bao lâu sau, chính mình cũng bềnh bồng như vậy, thuần khiết, lạnh nhạt.
Chậm rãi nắm chặt năm ngón tay, khi thả ra, đã là theo gió mà đi.
Nữ tử thu hồi hồn vía đang thất lạc, bước ra khỏi hành lang.
Bách Lý Hội dựa vào cửa sổ hồng trắc, ngày ấm áp, mang theo mùi của ánh mặt trời đặc biệt quen thuộc, trải xuống.
"Hội phi, Hội phi........." Ma ma ban nãy lại chạy vào, Bách Lý Hội không vui ngồi thẳng lại, chẳng lẽ hai người còn không chịu buông tha.?
Đi theo phía sau ma ma là một gã nam tử trẻ tuổi, mặc trường sam xanh thẫm, dáng người thon dài đi vào đứng trong phòng, làm cho người ta chịu áp lực gấp bội.
Hai mắt không hề e dè nhìn chằm chằm Bách Lý, khóe miệng hiện ra ý cười như có như không, nam tử không nói lời nào, chỉ là ngồi thẳng xuống, tự nhiên rót trà trên bàn uống.
Bách Lý chỉ cảm thấy quen thuộc, nhưng nhất thời không nghĩ ra, chỉ có thể nhìn về phía ma ma bên cạnh xin giúp đỡ.
"Hội phi, đây là Minh Vương gia." Ma ma thấy nàng không nói, vội vàng nhắc nhở.
Đúng, trách không được quen thuộc như vậy, gia yến lần trước trong cung, đã gặp qua một lần.
Bách Lý Hội không được tự nhiên cúi người phúc thân: "Minh vương gia."
"Rốt cuộc nhớ ra rồi?" Nam tử mở miệng cười nhạo, ánh mắt không giảm đi.
Bách Lý Hội tránh đi ánh mắt nhìm chăm chăm như đốt sáng của người kia, bất an ngồi xuống bên cạnh nam tử, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
"Ngươi là, Hội nhi?" Nam tử mở miệng hỏi, gọi thân thiết như vậy, từ trong miệng nam tử khác nói ra, có hơi chút lỗ mãng.
"Bách Lý Hội." Nữ tử trả lời ngắn gọn mà mạnh mẽ, né tránh đôi mắt dò xét của nam tử, thấy hắn không chút nào kiêng kị, liền không dấu vết trợn mắt nhìn hắn.
"Ha ha " Nam tử thẳng thắn cười ra tiếng, ý vị thâm trường nhìn nữ tử liếc mắt một cái, "Hội nhi.........."
Bách Lý Hội bài xích quay sang chỗ khác, không hề liếc nhìn nam tử lấy một cái. Bầu không khí như vậy, có hơi áp bức làm cho người ta không thở nổi.
Đang ở lúc Bách Lý Hội không biết phải làm sao, liền thấy được bóng dáng cao lớn đi vào đại sảnh, thân hình tuấn lãng khiến cho ánh mặt trời cũng không thể lan tỏa ra.
"Vương gia............." Bách Lý Hội kích động đứng lên, nghênh đón.
Tập Ám đi đến chỗ của nàng ngồi xuống, trên tay khẽ dùng sức, nữ tử liền vững vàng rơi vào lòng hắn.
"Làm sao hoàng huynh lại có nhã hứng đến phủ của bổn vương thế này?" Tập Ám nhìn về phía huynh trưởng bên cạnh, hoàng thất là như vậy, luôn có quá nhiều phòng bị, cả một thân huynh đệ cũng không mảy may tin tưởng.
"Vừa đúng lúc đi ngang qua, liền đi vào nhìn xem, từ lúc ngươi ra chiến trường, chúng ta cũng đã rất lâu không gặp mặt rồi." Minh vương gia thưởng thức cốc sứ thanh hoa trong tay, vẻ mặt tự nhiên nhìn về phía hai người.
Bách Lý Hội nghe câu được câu không cuộc trò chuyện của bọn họ, xê dịch thân mình lại muốn đi, bất đắt dĩ tay bên hông hơi dùng sức liền đè nàng trở lại.
"Ưm....." Mang theo vài tia kháng nghị vẫy vẫy hai chân, thấy người dưới thân lờ đi, Bách Lý Hội dứt khoát quay đầu đi, gối lên vai Tập Ám tự nhiên mà ngủ.
Tựa như, cảm thấy hô hấp có chút hỗn loạn, mở mắt ra, liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Tập Ám đang bày trước mắt. cùng với, lưỡi ấm áp trong miệng mình nhẹ cướp đoạt.
Hai mắt nhắm chặt bỗng nhiên mở ra, Bách Lý Hội cảm thấy hô hấp dường như bị hấp thu đi, sững sờ không biết phản ứng gì.
Hai tròng mắt thâm thúy tức thì trở nên hẹp dài ra, chỗ ót vừa dùng lực, hai người lại càng dán sát hơn.
Đầu lưỡi chạm nhau, mang theo mùi thơm nhàn nhạt, trằn trọc, lặp đi lặp lại, làm như vĩnh viễn cũng không đủ. Bách Lý Hội lần nữa nhắm mắt lại, hai tay ôm chặt lấy cổ nam tử, nửa người trên hơi nghiêng tới trước, yêu cầu càng nhiều hơn.
Mãi đến khi hơi thở của hai người lần nữa không ổn định, mới không cam lòng buông đối phương ra.
Tập Ám lấy tay vỗ về đôi môi sưng đỏ của Bách Lý Hội, cứ thế vuốt ve, "Nếm rất ngọt."
"Ta cũng không phải đường." Bách Lý Hội hờn dỗi chọc chọc lồng ngực Tập Ám, dí dỏm mười phần.
"Ngươi so với đường càng ngọt hơn." Nam tử nắm lấy tay nàng đặt trong bàn tay, ấm áp đến cực điểm. Đem nàng đặt phía trước người, Tập Ám cúi đầu liền chôn trước ngưc nàng, cách một lớp quần áo, khẽ cắn nhẹ một cái.
"Tập Ám............" Bách Lý Hội xấu hổ che trước ngực, nhìn vẻ mặt cười xấu xa của nam tử, một điểm dấu vết cũng không có.
Tập Ám khẽ dùng sức liền tháo đai lưng của nàng ra, một tay thừa dịp nữ tử còn chưa phản ứng được tiến lên xoa nhẹ sau lưng trơn bóng của nàng, Bách Lý Hội vung tay nhỏ bé đám nhẹ hai vai hắn: "Tập Ám, đây là đại sảnh a........"
Tay của nam tử tinh tế ở trên da thịt đốt lên lửa tình bất diệt, vết thương trên lưng đã lành từ lâu, không để lại chút dấu vết nào.
"Sợ cái gì? Đây là vương phủ............." Động tác trên tay Tập Ám không ngừng lại, cái yếm giấu ở bên trong quần áo theo khóe miệng nở nụ cười, rơi xuống đất.
"Ách..........." Bách Lý Hội không phản ứng kịp, chỉ có thể để Tập Ám tùy ý ôm, hai gò má nhiễm lên màu đỏ ửng của tình dục.
......
Hạnh phúc đi qua, một khi nhớ lại, sẽ là một cây độc dược trí mạng, cắn tâm cắn cốt, khắc vào linh hồn.
Một ngày kia, nếu như phản bội, nhất định trở thành kẻ thù.
Liễu phủ
Trải qua vài ngày tĩnh dưỡng, Liễu Vân Tường đã có thể xuống giường đi lại, mất đi chút tàn bạo lúc trước, có hơn một phần tiều tụy.
Người một nhà lớn nhỏ ngồi xung quanh, Liễu phu nhân không ngừng đưa khăn lau nước mắt, nhìn Liễu lão gia bên cạnh càng thêm phiền muộn.
"Khóc, khóc, khóc, chỉ biết khóc." Liễu lão gia buồn bực cầm chén trà trong tay nặng nề ném lên bàn, dọa nàng nhất thời quên mất khóc lóc, chỉ là nghẹn ở trong cổ.
"Hừ, nếu không phải là Bách Lý Hội kia, Liễu gia chúng ta hôm nay sẽ không tới tình trạng này, muội muội cũng sẽ không thất sủng, nữ nhân kia chính là tai họa." Liễu Vân Tường mở miệng chữi mắng, giọng điệu tuy rằng vô lực chậm chạp, nhưng lại lộ ra một cỗ âm ngoan.
"Ta ngược lại muốn nhìn xem, là nữ tử như thế nào lại khiến cho nhà ta loạn thành như vậy." Liễu lão gia nhìn nhi tử mình liếc mắt một cái, ai, cũng là hắn quá háo sắc, mới dẫn đến nông nỗi tuyệt hậu ngày hôm nay.
"Cha, ngài đừng quá xúc động." Liễu Nhứ một tay đặt lên tay Liễu lão gia, đảo mắt bốn phía: "Hiện tại, Bách Lý Hội lại được độc sủng, nếu như chúng ta nói rõ ra như thế, thua thiệt sẽ chỉ là mình. Hơn nữa, Vương gia cưng chiều nàng như vậy, muốn tìm cơ hội, e rằng phải kiên nhẫn chờ thời cơ."
"Chẳng lẽ nhìn nàng ta từng bước một có quyền có thế hay sao? Lão tử sẽ không bỏ qua cho nàng." Liễu Vân Tường nghiến răng oán hận mắng, một chút kích động, mồ hôi lạnh trên trái lại chảy ròng ròng.
"Ca, ta hiểu ngươi nuốt không trôi giọng điệu này, Nhứ nhi làm sao lại không hiểu đây? Thù của ngươi, ta sẽ giúp ngươi báo." Liễu Nhứ đứng lên, lặp lại như một câu tuyên thệ rét lạnh: "Bên cạnh Vương gia, chỉ có thể là ta."
"Nhứ nhi, Vương phi vương gia mới nạp thế nào? Ta xem quan trọng nhất là phải lôi kéo được nàng." Liễu phu nhân như là nghĩ đến cái gì đột ngột mở miệng: "Người ta cũng đường đường là Chính vương phi."
"Nàng? Chờ giải quyết xong Bách Lý Hội sẽ từ từ thu thập, theo ta thấy, nàng sẽ không đứng ở bất kì một bên nào, đối với ai cũng đều biết mà phòng thân." Trong đầu Liễu Nhứ hiện ra khuôn mặt dịu dàng của Vân vương phi kia, "Như vậy cũng tốt, đỡ phải vướng chân vướng tay."
"Đúng, nàng dù sao cũng là nữ nhi của tể tướng............" Liễu lão gia gật đầu đồng ý, huống hồ, cũng không tạo thành uy hiếp gì.
Liễu gia hết hi vọng, xem ra đối với bọn họ, thủ phạm chính là Bách Lý Hội.
Bởi vì thân phận Thủy Cơ đặc biệt, Bách Lý Hội liền thỉnh cầu Tập Ám cấp cho nàng một tiểu viện riêng, cử vài nha hoàn, cùng với vài tên bảo vệ.
Từ chuyện ở lương đình lần trước, Bách Lý Hội càng thêm cẩn thận, Tiểu Lam cùng Tiểu Mai chính là nha hoàn của mình, có lẽ cũng không có gì đáng ngại. Nhưng Thủy Cơ thì khác, từ lúc xảy ra chuyện trong địa lao, nàng liền thầm hạ quyết tâm, sẽ không để nàng phải bị thương tổn nữa.
Về phần Liễu Nhứ, Bách Lý Hội hiểu rõ cũng không có buông lỏng, cứ ôm một bụng đề phòng như vậy mà sống qua ngày, quả thật rất mệt mỏi.
Nếu như vứt bỏ hết thảy mọi trở ngại, bản thân thật muốn sống ở thảo nguyên mênh mông kia, mang theo mùi thơm tự nhiên, trải qua những ngày bình dị. Cả đời, cùng người duyên định, sống cùng nhau.
Bách Lý Hội cùng Tiểu Lam vội vàng chạy tới chỗ ở của Thủy Cơ, nha hoàn tùy thân nói nàng có việc gấp tìm các nàng.
Xuyên qua một con đường liền tới nơi, Bách Lý Hội nhấc làn váy bước vào sương phòng của Thủy Cơ, chỉ nhìn thấy nàng mềm yếu nằm trên giường, tóc cũng không búi, hai mắt sưng đỏ.
"Thủy Cơ, ngươi làm sao vậy?" Bách Lý Hội ngồi xuống ở trước người nàng, hai tay nắm chặt tay nữ tử, mười ngón tay lạnh cóng.
"Hội phi, ta................" Thủy cơ nhất thời khóc không thành tiếng, sắc mặt tái nhợt dọa người.
"Cuối cùng là làm sao vậy? Thủy Cơ ngươi đừng sợ..........." Bách Lý Hội ôm nàng vào lòng, gấp đến độ không biết phải làm sao.
"Ta, ta mang thai rồi..........." Thủy Cơ vung lên hai nắm đấm không ngừng đánh vào bụng dưới, Bách Lý Hội cùng Tiểu Lam thấy thế vội vàng một người một bên giữ chặt đôi tay không ngừng đánh của nàng.
"Mang thai?" Bách Lý Hội chỉ cảm thấy đầu một mảnh lờ mờ, suy nghĩ hỗn độn.
"Ta không cần nghiệt chủng này, ta không cần............."
"Thủy Cơ, ngươi hãy nghe ta nói, bình tĩnh một chút" Bách Lý giữ bờ vai nàng, dùng sức ép về phía mình, "Hắn, có khả năng là Vương gia? Ngươi không nên xúc động........."
Thủy Cơ nghe vậy im lặng một lát, kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Bách Lý Hội: "Không, Vương gia đã lâu không chạm vào ta, ta so với ai đều hiểu rõ, chính là Liễu Vân Tường, chính là hắn............."
Thủy Cơ mất khống chế giãy giụa thân thể, hoàn toàn mất đi lý trí: "Các ngươi nói, ta phải làm thế nào, làm thế nào, hắn phá hủy cuộc đời ta, cả đời ta a............."
Bách Lý Hội liều mạng ôm lấy thân thể nàng, không để nàng lộn xộn: "Thủy Cơ, Thủy Cơ............."
Tiểu Lam bên cạnh cũng gấp dến độ ôm sau lưng nàng, âm thanh run rẩy xen lẫn với quá nhiều hoảng loạn: "Thủy Cơ, ngươi đừng như vậy........."
Một hồi lâu sau, thân thể không ngừng giãy giụa dần lắng xuống, trong phòng rộng rãi, chỉ có tiếng thở dốc liên tiếp của ba nữ tử.
Bách Lý Hội buông Thủy Cơ ra, gạt tóc đen bị mồ hôi thấm ướt qua hai bên, hai tròng mắt nhìn chằm vào đôi mắt trống rỗng của nữ tử kia: "Thủy Cơ, hắn hủy không được cuộc đời ngươi, chúng ta không cần đứa nhỏ này, ngày mai ta sẽ mời đại phu bốc thuốc cho ngươi."
Đôi mắt rời rạc của Thủy Cơ rốt cuộc cũng tập trung thành một điểm, chậm rãi đối diện với Bách Lý Hội: "Thật sao?"
"Đương nhiên là thật." Bách Lý cầm khăn gấm, lau chùi vệt nước mắt tràn đầy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, "Số mệnh của mỗi người đều nằm trong tay mình, đều phải xem ngươi lựa chọn cuộc sống thế nào."
Thân thể Thủy Cơ mềm nhũn, vô lực nằm trên vai Bách Lý Hội: "Ta đã sai lầm một lần, không muốn lại thêm một lần nữa......."
Nữ tử nhẹ nhàng vỗ lưng nàng một mặt lẳng lặng an ủi: "Ngươi không có sai lầm, đừng suy nghĩ nhiều, hôm nay hãy nghỉ ngơi tốt một chút, ngày mai, tất cả đều sẽ qua đi."
Bách Lý Hội chậm rãi đỡ Thủy Cơ nằm xuống, Tiểu Lam vội vàng lấy chăn bên cạnh giúp nàng phủ lên: "Ngủ đi, không có chuyện gì........."
Thủy Cơ mệt mỏi nhắm nghiền mắt, một bộ quần áo ngủ trắng thuần, nhìn qua cả người càng thêm gầy yếu.
Sau khi xác định nàng đã ngủ thiếp đi, hai người mới bước ra cửa phòng, ai nói mùa xuân đã đến? Rõ ràng là lạnh lẽo thấu xương.
Trong viện, một nụ hoa tinh khiết sắp nở sáng long lanh, chống đỡ không được ngọn gió thổi đến, là nở? Hay là tàn? Tất nhiên là không ai biết.
Đèn sa ảm đạm, u lãnh chiếu ra bốn phía đình viện, đêm tối sáng tỏ, lòng người lại tối tăm.
Bách Lý Hội không biết bản thân trở lại vương phủ thế nào, vừa vào nhà liền thấy Tập Ám đứng khoanh tay, trong nháy mắt, trong lòng lại có một tia oán giận.
"Đã trở về rồi à." Vừa nghe thấy tiếng bước chân, Tập Ám xoay người lại, ôm Bách Lý Hội vào trong lòng: "Đi đâu?"
"Tập Ám.........." Nữ tử chôn thật sâu trong ngực hắn, hai tay đặt lên phần lưng dày rộng của nam tử, không chịu buông tay.
"Làm sao vậy?" Tập Ám khẽ kéo thân thể nàng ra, nhìn kĩ khuôn mặt tiều tụy của nữ tử.
"Nếu không vì ngươi, Thủy Cơ nàng vốn có thể xuất giá thật tốt, sống thật tốt, vì sao nàng lại gặp ngươi........" Bách Lý nhìn thẳng vào đáy mắt của Tập Ám, đôi mắt như nước che kín một tầng hơi nước sáng trong.
"Thủy Cơ, rốt cuộc là làm sao?" Tập Ám không hiểu nhìn chằm chằm nữ tử, thuận thế ôm nàng vào trong ngực, đi về phía giường.
"Nàng......, nàng mang thai, làm sao bây giờ........, Tập Ám, người như Liễu Vân Tường không xứng..........." Bách Lý Hội an tĩnh tựa trên vai nam tử, di chuyển một cái cũng không muốn.
Đôi tay trên eo nàng mất tự nhiên nhanh chóng siết chặt, giọng nói cũng mất đi vẻ trầm ổn ban đầu: "Ngày mai, ta sẽ an bài ngự y."
Đối với Thủy Cơ, hắn chưa bao giờ có tình, càng không hề yêu.
Thậm chí không có một tia áy náy, hắn làm toàn bộ, bất quá là vì Bách Lý Hội mà thôi.
Trước mặt người khác, hắn vẫn là Tây Quận Vương lạnh lùng cực điểm.
Bách Lý Hội nghe nói nặng nề nhắm mắt, về sau, nàng nhất định phải chiếu cố thật tốt cho Thủy Cơ, nàng sẽ cho nàng ấy một căn nhà thuộc về mình.
Sáng sớm hôm sau, Bách Lý Hội cùng với Tập Ám ngủ dậy liền đến chỗ ở của Thủy Cơ.
Mới ra khỏi đình viện, liền thấy Liễu Nhứ chạy vội đến, trên mặt tràn đầy lo lắng, mơ hồ còn kèm theo một chút vui sướng.
Nữ tử đi đến trước mặt Tập Ám liền vội quỳ xuống, hai tay túm chặt lấy vạt áo nam tử: "Vươn gia, cầu xin ngài bảo vệ huyết mạch của Liễu Gia ta."
Bách Lý Hội nhìn hai người, tin tức lại nhanh như vậy, cả Liễu Nhứ cũng biết rồi.
"Liễu Nhứ, ngươi nghĩ có hơi ngây thơ rồi." Bách Lý giận dữ mở miệng, trong giọng nói hoàn toàn là sự căm giận.
Liễu Nhứ cũng không tranh cãi, chỉ là một mực nhìn chằm chằm nam tử phía trên: "Vương gia, gia huynh đã không có khả năng sinh đẻ nữa, Nhứ nhi chỉ cầu ngài vì Liễu gia bảo trụ hy vọng này, Vương gia, cầu xin ngài........."
Bách Lý cười lạnh nhìn nữ tử quỳ trên mặt đất, nhân quả báo ứng, cho tới bây giờ đều là công bằng. Nghiêng đầu nhìn về phía Tập Ám bên cạnh, môi mỏng lạnh lùng mím lại, đầu lông mày sắc nhọn, không nói một câu.
"Vương gia.........." Liễu Nhứ bất an cấp bách gọi ra miệng, nửa người trên dựa vào hai chân của nam tử, ánh mắt thiết tha.
Tập Ám xoay người liếc Bách Lý Hội một cái, lúc này mới nhìn nữ tử trước mặt: "Nhứ nhi............"
"Vương gia." Trong con ngươi mắt Liễu Nhứ hiện lên một tia sáng, giọng nói cũng cao hơn một chút: "Nếu như, Thủy Cơ có thể lưu lại đứa nhỏ này, Liễu gia chúng ta hứa, nhất định sẽ lưu nàng lại, ta sẽ để ca ta cưới nàng, cho nàng một danh phận, cấp cho đứa nhỏ một thân phận.
"Liễu Nhứ, Liễu gia các ngươi làm hại nàng vẫn chưa đủ sao?" Bách Lý Hội phát ra âm thanh lạnh thấu xương, khuôn mặt trắng nõn vì kích động mà ửng đỏ lên một tầng nhàn nhạt, "Cưới nàng? Ngươi còn muốn hủy cả đời nàng sao?"
Liễu Nhứ thu hồi ánh mắt, oán hận nhìn về phía nữ tử: "Bách Lý Hội, ngươi làm sao biết được Thủy Cơ không đồng ý? Ngươi dựa vào cái gì?"
"Vậy ngươi dựa vào cái gì?" Nữ tử tuyệt nhiên lặp lại như vậy: "Ngươi dựa vào cái gì cho rằng nàng sẽ đồng ý?"
Bách Lý Hội xoay người, đối diện với đôi mắt thâm thúy của Tập Ám, "Vương gia, ngươi cho là thế nào?"
Tại sao? Vừa đụng đến chuyện của Liễu gia, hắn lại không hạ được quyết tâm, lại một lần nữa, ở trong mắt hắn Bách Lý thấy được sự dao động.
Con ngươi âm u của Tập Ám, xuyên qua hành lang, hướng về phía người nơi xa: "Hay là hỏi chính Thủy Cơ đi."
"Thủy Cơ nói cực kì rõ ràng, nàng không muốn đứa nhỏ này, sẽ không............" Bách Lý Hội hơi ai oán nhìn hắn một cái, liền hướng về phía xa.
Tập Ám không nói một lời, bước ra khỏi Vương phủ. Bách Lý Hội cùng với Tiểu Lam cũng đuổi theo, Tiểu Lục đứng ở phía sau vội vàng nâng Liễu Nhứ dậy, giúp nàng phủi bụi đất dính trên đầu gối.
Khóe miệng Liễu Nhứ thoáng qua chút ý cười, hóa ra, ông trời cũng không phải quyết ý muốn diệt Liễu gia nàng.
Sắc mặc Thủy Cơ mệt mỏi nằm thẳng ở trên giường, nhìn thấy mấy người tiến vào, vội vàng muốn đứng dậy: "Gặp qua Vương gia, Hội phi."
"Miễn đi." Tập Ám dẫn đầu bước vào trong phòng, ngồi xuống một bên, Bách Lý Hội bước đến trước giường ấn Thủy Cơ ngồi lại, đặt một gối thêu mềm mại làm đệm lót sau lưng nàng, để cho nàng có thể ngồi nửa người lên.
Thủy Cơ liếc nhìn hai người, cố gắng nở một nụ cười cực kì yếu ớt: "Hội phi, có thể để cho ta cùng nói chuyện riêng với Vương gia được không?"
Bách Lý Hội do dự nhìn nam tử bên cạnh, lại nhìn đôi mắt kiên định của Thủy Cơ, chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: "Ừ, được.", giúp nàng đem góc chăn dịch lại cho tốt, liền đứng lên, "Tiểu Lam, chúng ta đi ra ngoài trước."
"Dạ." Tiểu Lam nhu thuận đi theo phía sau nữ tử, cực kì không quen với bầu không khí ngột ngạt này.
Trong phòng chỉ lưu lại Thủy Cơ cùng Tập Ám, thần sắc Bách lý phức tạp tựa vào cột đá, trong lòng rối ren.
Thủy Cơ nhìn nam tử ngồi bên cạnh, trường sam màu đen, làm nổi bật thêm sự mạnh mẽ rắn rỏi, âm u lạnh lẽo. Hắn, tựa hồ như đã quen với màu sắc này, vẻ mặt mị hoặc tà tứ, hiện tại gần trong gang tấc. Cùng chính mình, cũng là xa tận chân trời.
Cũng chẳng bao lâu, cho dù may mắn được ngủ cùng giường, cũng không có được nửa phần yêu thương của nam tử này.
Thủy Cơ chua xót khẽ ngẩng đầu lên, bức nước mắt tràn tới khóe mắt trở về, lúc này mới bình phục trong lòng mở miệng: "Vương gia............"
Tập Ám nghe vậy nhìn nữ tử trên giường, chậm rãi đứng lên.
"Vương gia, ngài không phải là có chuyện muốn nói với Thủy Cơ sao?" Thông minh như nàng, khi vừa mới bước vào, thần sắc trên mặt hai người liền nhìn ra đầu mối.
Tập Ám bước đến trước mặt nàng, đôi mắt lạnh nhạt nhìn nữ tử liếc mắt một cái, liền xoay người: "Đứa nhỏ này..........., ngươi định xử trí thế nào?"
Thủy Cơ đạm bạc nở nụ cười, mất đi vẻ xinh đẹp ngày xưa, lại nhiều hơn một phần bình tĩnh: "Vương gia hy vọng Thủy Cơ xử trí thế nào?"
Bóng dáng cao lớn của Tập Ám cũng không hề cúi xuống, giọng điệu lạnh nhạt: "Sinh hắn ra, Liễu gia sẽ cho ngươi một danh phận."
Thủy Cơ yếu ớt nhìn nam tử trước mắt, trước giờ cũng không kiêng kị, yêu tận trong tâm hồn: "Vương gia, chẳng lẽ ngươi liếc ta một cái cũng cảm thấy chán ghét sao?"
Nam tử xoay người lại, Thủy Cơ đánh bạo, không để ý thân thể mềm nhũn, một tay kéo tay áo của hắn, khiến hắn ngồi trước mặt mình.
Khoảng cách gần như thế, dưới tay, nhiệt độ cơ thể nam tử cách mấy tầng vải vóc, truyền tới lòng bàn tay Thủy Cơ, ấm áp khiến nàng không đành lòng buông tay.
Nử tử nhẹ di chuyển nửa người trên, gắng sức chống lại hai tròng mắt hẹp dài của Tập Ám, "Vương gia, Thủy Cơ biết rõ, từ ngày đầu, đều là bản thân tình nguyện. Đến hôm nay, ta vẫn còn muốn hỏi một câu, vương gia, ngài đối với ta từng có tình cảm không?"
Ánh mắt như nước bởi có một phần hy vọng, mà trở nên sáng trong, cũng làm cho dáng vẻ đau bệnh trước kia cũng giảm đi mấy phần.
Tập Ám nhìn nữ tử trước mặt, liếc qua một cái, nhanh chóng mà kiên định: "Không có."
Tay lúc trước níu chặt cổ tay áo hắn, thoáng chốc buông xuống, liền rơi xuống chăn gấm, trả lời như thế, mới là hắn.
"Vương gia, ngài nói cái gì, Thủy Cơ đều nghe, không vì ai khác, chỉ vì ngươi........" Hai chữ Tập Ám này, lặng lẽ biến mất trong cổ nữ tử, nàng biết, bản thân mình không có tư cách.
Nữ tử vươn một tay, xoa nhẹ lên bụng bằng phẳng của mình, nơi này, nàng thai nghén con nối dõi của kẻ thù, nhưng vì người nàng yêu, mà sẽ sinh hạ hắn. Tập Ám đối diện với Thủy Cơ lúc này, lại có hơi luống cuống, dứt khoát đứng lên, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Nghe được âm thanh, Bách Lý Hội vượt qua Tập Ám, tiến vào bên trong.
"Thủy Cơ..........."
"Hội phi, đứa nhỏ này, ta sẽ sinh hắn ra." Thủy Cơ tựa vào giường, trên mặt đã không còn thấy bi thảm, lại kiên định hơn một phần.
"Thủy Cơ, có phải Vương gia đã nói cái gì đó với ngươi? Ngươi không cần phải ngốc như vậy, hắn sẽ hủy cả đời ngươi." Bách Lý Hội nhìn ra ngoài phòng, Tập Ám đã đi, chỉ lưu lại một đạo ánh mặt trời.
"Không liên quan đến chuyện của Vương gia, trời ban cho ta đứa nhỏ, ta cũng không có quyền cướp đi quyền sống của hắn." Thủy Cơ đem ánh mắt dời xuống bụng mình, trên mặt lộ ra một phần yêu thương rõ ràng: "Hội phi, được làm mẫu thân, không phải là niềm hạnh phúc lớn nhất của cả đời nữ nhân sao?"
Bách Lý Hội không thể tin lắc đầu: "Đây, thật là suy nghĩ của ngươi?"
"Đúng, Vương gia chỉ bảo ta chính mình lựa chọn mà thôi, chỉ là bản thân ta đột nhiên suy nghĩ cẩn thận, về sau, chờ ngươi trở thành mẫu thân, ngươi cũng sẽ hiểu." Thủy Cơ ý vị thâm trường nhìn Bách lý một cái, "Các ngươi không dễ gì để tiêu tan hiềm khích trước kia, cần gì phải vì ngờ vực mà tổn thương lòng nhau? Hắn là vương gia, nhưng hắn cũng là người bình thường, cần sự cảm thông của ngươi nhiều hơn, quan trọng là, đứng ở phía sau hắn, tin tưởng hắn."
Bách Lý Hội khẽ thối lui thân, ngỡ ngàng nhìn Thủy Cơ, cũng là xúc động sâu đậm.
"Nếu như, nút thắt của một người để ở trong lòng không tháo gỡ được, sao không bỏ qua nó, cứ thản nhiên mà đối mặt? Vương gia sủng ái ngươi, lúc này không thể tranh là sự thật, tuy rằng hắn không xử phạt Liễu phi, nhưng, hắn không hề yêu nàng, ngươi không nhìn ra sao? Người ta nói, trăm năm mới có thể đổi được hai người gần nhau, vậy thì phải thương tiếc. Thời điểm có thể sóng vai, cũng đừng quên cầm tay." Trên mặt Thủy Cơ nở ra một nụ cười hạnh phúc, hạnh phúc đây không vì cái gì khác, chỉ vì yêu cầu của một nam tử, cho dù là yêu cầu không thể đoán trước được.
Yêu hắn, liền nhất định vì hắn sống, vì hắn chết.
Tập Ám cũng không có hồi phủ, chỉ là ở trong xe ngựa bên ngoài, đợi Bách Lý Hội.
Vừa thấy nàng xuất hiện, liền xốc màn cửa lên, ôm nàng vào xe ngựa.
Xe một đường chạy đi, Bách Lý Hội tâm tình phức tạp dựa vào Tập Ám, theo làn đường chênh vênh, thường xốc nảy vài cái.
Qua hồi lâu, Bách Lý Hội mới lấy lại tinh thần, từ trong lòng Tập Ám ngồi dậy: "Như thế nào còn chưa đến?"
Nam tử đè nàng vào ngực mình: "Chúng ta không trở về phủ."
"Không về phủ? Đi đâu?" Bách Lý Hội nghi hoặc nháy nháy mắt, xốc màn trướng nhìn một chút.
Xung quanh là một mảnh xanh ngát, thoát ly khỏi cảnh huyên náo của trần thế, hơi mù trong mắt nữ tử cũng được quét sạch sẽ.
Xe ngựa dừng lại ở vùng ngoại ô, Bách Lý Hộ nhấc quần lụa mỏng, nhẹ nhàng nhảy xuống xe.
"Không nghĩ tới, ở Trường An còn có địa phương tốt như vậy." Nữ tử sung sướng nhìn về phía Tập Ám, nụ cười trên mặt cũng là sáng rỡ đến cực điểm.
Xung quanh nở đầy hoa dại không biết tên, hồng, đỏ....rực rỡ vô cùng, gần như là quyến rũ. Cả bầu không khí cũng nồng đậm hương thơm, thế gian hoa lệ.
Bách lý nằm ngửa trên thảm cỏ, nắng ấm đầu xuân chiếu xuống làm nàng có chút không mở mắt được, chỉ có thể lấy tay che trước trán, từ giữa kẽ tay, cảm thụ được vài tia sáng mặt trời.
Tập Ám nằm xuống bên cạnh nàng, hai chân tùy ý bắt chéo lên nhau, thoải mái nhắm nghiền mắt.
Hương cỏ lơ lửng tỉ mỉ cọ cọ trên má, Bách Lý Hội bị ngứa lắc lắc đầu, theo đầu ngón tay nhìn về phía Tập Ám.
Một tầng ánh sáng phủ trên lông mày nồng đậm, cả khuôn mặt tà mị tuấn tú làm cho người ta đui mù.
Còn không kịp nhìn kĩ, nam tử đang nhắm mắt bỗng nhiên mở to mắt, đôi mắt sâu sắc thẳng tắp nhìn về Bách lý Hội.
Bách Lý Hội lấy tay che mắt trở về chỗ cũ, hai mắt giả bộ nhắm lại, Tập Ám buồn cười chuyển thân mình, đem tay che trên trán nàng kéo xuống.
Bách Lý Hội vẫn như cũ nhắm chặt hai mắt, chỉ là lông mi khẽ run đã sớm tiết lộ tâm trạng lúc này.
Chỉ cảm thấy một trận hơi thở ấm áp hướng về mình kéo tới, Bách Lý Hội nhịn xuống cảm giác ngứa, không nhúc nhích. Ngay sau đó, toàn thân đột ngột run lên, môi mỏng khêu gợi của Tập Ám đã ngậm chặt vành tai xinh xắn của nàng.
Thấy nàng vẫn là nhắm mắt ngủ, nam tử cười xấu xa dần dần tăng lực đạo, khẽ cắn nhẹ.