Tiểu Lam được nha hoàn dìu đỡ, ngồi ở một chỗ rẽ, đầu hơi ngẩng lên, thưởng thức một đóa hồng mai mỹ lệ đang nở.
Một tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng, vừa nói thì thầm.
Bách Lý Hội tiến lên vài bước, giọng nói có vài phần run rẩy: "Tiểu Lam."
Nữ tử vội vàng quay đầu lại, đứng lên: "Hoàng quý phi........"
"Tiểu Lam, mau ngồi xuống." Bách Lý Hội ấn nàng trở lại chỗ ngồi, tự mình ngồi xuống một bên.
"Bách Lý Hội, ngươi thật sự đã trở lại?"
Nàng cười gật đầu, đi đến trước hồng mai: "Tiểu Lam, một năm này, ta đã trải qua rất nhiều việc."
Tiểu Lam đứng lên, đi đến bên cạnh nàng: "Ta biết, ta chỉ hy vọng, cuộc sống sau này, ngươi có thể trôi qua thật vui vẻ."
Bách Lý Hội chua xót nở nụ cười, vui vẻ? Đối với mình, đã sớm bị tước đoạt rồi.
Thật sự, còn có thể sao?
"Tiểu Lam, ta mới trở về một ngày, nhưng lại có cảm giác mệt mỏi, mệt đến mức, cả cười cũng chết lặng đi."
"Bách Lý Hội" Tiểu Lam khẽ cầm tay áo của nàng: "Không cần hận, nó là một cây kiếm hai lưỡi, làm bị thương người khác, lại làm hại chính mình. Ta không biết một năm này đã xảy ra chuyện gì, nhưng, nếu đã trở về là tốt rồi, hãy cùng với hoàng thượng sống thật tốt, ta tin tưởng hắn sẽ trân trọng ngươi."
Bách Lý Hội khẽ lắc đầu, cũng chỉ có Tiểu Lam vẫn còn duy trì được phần hồn nhiên này.
"Trân trọng? Một Liễu Duyệt phá hủy hết toàn bộ, ai có thể đảm bảo, sau này sẽ không còn người khác." Nàng nhẹ nhàng nhặt lên một cánh hoa, đặt trên môi, tinh tế nhấm nuốt.
"Bách Lý Hội, không nên như vậy." Tiểu Lam kéo tay nàng: "Ngươi hiện nay, giống như chỉ có một người, tự giam mình ở bên trong, cái loại ấm áp trước kia đâu rồi?"
Bách Lý Hội xoay người đối mặt với nàng, trên môi, nhiễm lên nước ép màu đỏ.
"Tiểu Lam, ngươi hãy sống thật tốt ở trong phủ, Lý Nam sẽ không để ngươi phải chịu ủy khuất."
Nàng ngoan ngoãn gật đầu: "Ta về sau, có thể vào cung thăm ngươi không?"
Hai tay Bách Lý Hội đặt lên vai nàng, giọng điệu thanh đạm, nhưng dị thường nghiêm túc: "Trăm ngàn lần đừng vào cung, đừng để ta lo lắng."
Tiểu Lam mím chặt môi, gật đầu.
"Tốt lắm, ra ngoài đã lâu rồi." Bách Lý Hội buông hay tay xuống, "Chính mình hãy bảo trọng."
"Ừ." Tiểu Lam nhẹ giọng đáp: "Ngươi cũng vậy, ở trong cung, đều không có ai thân thiết."
Bách Lý Hội xoay người đi ra khỏi phủ: "Yên tâm đi, ta sẽ không để cho mình rơi vào tình huống khó khăn."
Tiểu Lam đi theo phía sau, tiễn nàng đến bên kiệu đang chờ ở ngoài.
Nàng quay đầu lại cười, lên kiệu.
Bách Lý Hội, vì sao, cả ngươi nhìn qua cũng đều đã cô tịch như vậy?
Bên cạnh ngươi, còn có chúng ta mà, ngàn vạn lần, không cần phải bỏ quên chính mình.
Vừa về đến cung, liền trông thấy Tập Ám nằm trong tẩm cung của mình, long bào trên người còn chưa cởi ra, chỉ là tùy ý ngủ trên ghế nằm bên cạnh.
Bách Lý Hội cho nha hoàn bên cạnh lui ra, cầm lấy chăn trên giường, đắp cho hắn.
Tập Ám giống như cực kì mệt mỏi, khẽ cau mày, nhưng không có tỉnh lại.
Thân thể nàng dừng lại, ngồi xuống bên cạnh, lưng dựa trên ghế nằm, hai đầu gối hơi cong lên.
Đây, là tẩm cung của hoàng quý phi, là lồng giam của nàng.
Phía sau truyền đến một trận thanh âm sột soạt, Tập Ám nghiêng người, đem đầu đặt lên vai nàng.
Nàng quay đầu, đôi mắt của hắn vẫn chưa hoàn toàn mở to, mang theo một chút mông lung.
"Đã trở về?"
"Ừ." Bách Lý Hội nhẹ giọng đáp lại, cúi đầu.
"Lên đi, cùng trẫm nằm một chút." Tập Ám xê dịch thân thể vào bên trong, một tay kéo nàng.
"Cái này quá nhỏ, hai người nằm không được." Bách Lý Hội nhíu mày chỉ chỉ ghế nằm dưới người hắn.
Tập Ám không nói, nhưng cũng lôi nàng lên, đặt giữa hay chân mình.
Trán đối diện nhau, tay ôm lấy gò má nàng, hai tròng mắt, nhìn vào đáy mắt nàng.
Khoảng cách gần như vậy, lại khiến cho Bách Lý Hội không quen thối lui thân mình, cụp mắt xuống.
"Không nên trốn tránh ta." Một tay Tập Ám ôm eo nàng, lôi nàng về phía mình.
Nàng nhắm mắt lại, giọng nói rất nhẹ: "Ta không có trốn."
"Ngày mai, có một đợt săn thú, muốn đi không?"
Bách Lý Hội chần chừ mở mắt ra, suy nghĩ kĩ càng: "Rất nhiều người sao?"
"Đúng, văn võ bá quan, công thêm hậu cung phi tần, mùa đông đã qua, giờ đây, chính là thời gian con mồi hoạt động."
Nàng chớp chớp mắt, khẽ gật đầu: "Được, ta muốn đi."
Tập Ám để nàng chôn vào cần cổ mình, nhắm nghiền mắt.
Ngày hôm sau, chính là một ngày đẹp trời, ánh mặt trời quét sạch tuyết đọng, trên mặt đất mang chút ẩm ướt.
Đợt săn thú ngay tại trong vườn của hoàng cung, ngồi trên nhuyễn kiệu, thoáng cái liền đến nơi.
Hoàng hậu cùng Bách Lý Hội, Liễu Nhứ, và những phi tần khác, cùng với đám nữ quyến của quan viên, đều ngồi ở trên đất ở một bên nghỉ ngơi, trên thảm lông được trải ra, rơi xuống vài điểm xuân ý.
Một mảnh rừng xanh tươi, giống như không thấy đầu, chỗ bên ngoài, lấy song sắt bao chặt lại.
Vài binh lính bên cạnh đang phân tán đi khắc kí hiệu trên cung tên, dựa vào điều này để tính xem thu hoạch được bao nhiêu con mồi.
Bách Lý Hội tiến lên, đứng trước ngựa của Tập Ám: "Hoàng thượng, nô tỳ cũng muốn cưỡi ngựa."
Một tay hắn kéo nàng lên ngựa: "Cưỡi ngựa? Ngươi biết sao?"
Bách Lý Hội xoay người nhìn hắn, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Không a."
"Đây là lúc săn bắn, không phải là chỗ du ngoạn."
Nàng vươn tay, lôi kéo tay áo Tập Ám: "Nhưng nô tỳ thật sự muốn cưỡi ngựa, nếu không thì, hoàng thượng phái mã quan (người nuôi ngựa) trông chừng là được, ta chỉ ở bên cạnh đây đi dạo thôi."
Hắn mím môi, cuối cùng thỏa hiệp gật đầu, lệnh cho mã quan bên cạnh dắt tới một con ngựa cái đỏ thẫm thấp bé.
Bách Lý Hội lấy cung trên tay Tập Ám, lôi léo, nhưng thế nào cũng không kéo ra.
"Thế nào, muốn học bắn cung?"
"Ta mới không thèm học a, cả cung đều kéo không ra, không phải là làm cho người ta chê cười sao?"
Nàng vụng về đùa nghịch cung tên, trong đầu, lại không khỏi hiện ra một màn đáp cung bắn tên của mình.
Và, nắm tay mình, Gia Luật Thức bắn chết chim thương ưng.
Xa xa truyền tới kèn phát lệnh, cuộc đấu bắt đầu.
Bách Lý Hội đi trên đất, dắt con ngựa cái ngoan ngoãn kia, vừa nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ nó.
Tiếng vó ngựa ầm ầm đi xa, Bách Lý Hội leo lên lưng ngựa.
Trong rừng, cây cối cao um tùm, một mảnh kiều diễm.
Ánh mặt trời, vỡ thành ngàn vạn phần, ở trên những lá nhọn trùng điệp, hiện ra nhiều màu sắc sặc sỡ. Khi rơi xuống mặt đất, trong ánh sáng kéo dài, bí mật mang theo chút sương mù như mê hoặc, khói sóng đạm nhạt mênh mông.
Lá rụng, cuối cùng lại trở về. Suy tàn là vì đã hết vòng tuổi, sinh mệnh mới, ở trong mầm non tràn trề sức sống.
Bách Lý Hội thấy mã quan theo sát phía sau, nhất thời buồn tẻ vô vị, chỉ đành phải chậm rì rì dạo bước đi.
"Hoàng quý phi, cánh rừng phía trước rất nguy hiểm............." Thấy nàng đi về phía trước, mã quan phía sau vội vàng can ngăn nói.
"Trong rừng lạnh quá, ngươi giúp bản cung đi lấy áo choàng lại đây." Bách Lý Hội xuống ngựa, một tay dắt dây cương: "Bản cung ở bên này chờ ngươi."
Mã quan do dự, lại sợ nàng trách tội, đành phải xoay người: "Nô tài đi rồi về ngay."
Bách Lý Hội không nói gì phất phất tay, thấy bóng dáng hắn đã đi xa, mới leo lên ngựa, chạy nhanh vào cánh rừng.
Cánh rừng rất lớn, thỉnh thoảng có thể thấy được con mồi xung quanh chạy trốn, cùng với văn viên võ tướng qua lại.
Quần áo màu xám, biến mất ở một góc của cánh rừng, Bách Lý Hội vội vàng thúc ngựa đuổi theo.
Liễu thượng thư chỉ một mực nhìn chằm chằm phía trước, cũng không phát hiện nữ tử đi theo phía sau.
Sưu một tiếng, một mũi tên, liền lấy đi mạng sống của con nai kia.
Bách Lý Hội mở tay, giống như vết sẹo trên bụng, vết sẹo này thiếu chút nữa làm cho nàng mất đi tính mạng, cũng như lưu lại trên người mình.
Người của Liễu gia, gây quá nhiều tội nghiệt, Lý Như chết, Thủy Cơ chết, còn có hài nhi trong bụng nàng, toàn bộ đều phải tính trên người bọn họ.
Lập tức, lấy cung treo một bên, Bách Lý Hội đáp mũi tên, nhắm về hướng Liễu thượng thư phía xa.
Chỉ cần, tay nhẹ nhàng thả một cái, toàn bộ liền đã giải quyết xong
Cung, hoàn toàn bị kéo căng, chờ bắn đi, đuôi tên quả nhiên là lông vũ, trong lúc gió thổi qua, khẽ run run.
Ngộ nhỡ, hắn không chết, làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ, hắn chết, nhưng mà thế lực còn sót lại trong triều lại lớn đến như vậy, huống hồ, còn một Liễu Nhứ còn chưa trừ được. Bách Lý Hội từ từ buông cung tên trong tay xuống, một cơn lửa giận, áp chế xuống.
Nàng nhìn chăm chú về phía trước, đôi tay nắm chặt một góc áo, các đốt ngón tay, vì dùng sức mà từng cái trở nên trắng bệch.
Tóc mềm mại nhẹ nhàng, thoáng cái, bình tĩnh lại.
Xa xa, một chiến mã màu đen, toàn thân mặc ngân giáp. Trên người nam tử, quần áo vàng rực, đôi mắt, nhìn chằm chằm bóng lưng nữ tử.
Bỗng nhiên, Bách Lý Hội vung roi ngựa, con ngựa dưới thân giống như mũi tên liền xông ra ngoài, mà lúc này, Liễu thượng thư lại đang nhắm ngay một con thỏ hoang không hề phát giác.
Tập Ám kinh hãi, vừa định kêu tên, vẫn đành đè lại, không vạch trần nàng.
Chân lướt như bay, tuấn mã chạy như điên, đuổi theo.
Tên rời cung, mang theo hàn ý mạnh như vũ bão, bắn về phía xa.
Bách Lý Hội kịp thời dừng lại, "Bốp" một tiếng, tên bay qua trước người nàng, xẹt qua một bên tay áo của nàng, máu tươi đầm đìa.
"A.........." Con ngựa dưới thân giật mình, vó trước giơ lên gào hí , đem nàng quăng ra ngoài.
"Hội nhi........." Tập Ám dừng ngựa, thân thể cũng nhảy lên. Lúc nàng chưa rơi xuống đất, vững vàng ôm nàng trước người.
Lực đánh vào quá mạnh, làm cho hai người nhất thời không dừng lại được, không ngừng lăn cuốn trên bãi cỏ.
Hắn ôm chặt nàng, đôi tay đặt trên lưng nàng, không để cho nàng chịu chút thương tổn nào.
Bách Lý Hội tựa đầu chôn sâu vào giữa ngực hắn, một màn kia của nàng, không biết Tập Ám có nhìn thấy không.
"Ưm..........." Sau một tiếng kêu đau đè nén, hai người chợt ngừng lại.
Bách Lý Hội vội vàng ngẩng đầu, chỉ thấy trên trán hắn đổ mồ hôi hột, khuôn mặt cũng tái nhợt.
"Hoàng thượng, ngươi làm sao vậy?" Nàng đứng lên, muốn đỡ hắn dậy.
Tập Ám lắc đầu: "Đừng nhúc nhích, tay ngươi bị thương."
Bách Lý Hội lúc này mới nhớ lại, vội vàng che vết thương trên tay, một trận đau đớn kéo tới, đau khắc khoải.
Nàng nhìn Tập Ám, lúc này mới nhìn rõ, phía sau hắn, là một tảng đá gồ lên, mà bả vai hắn, chính là bị đập vào đó, hai người mới ngừng lại.
"Tập Ám." Bách Lý Hội kéo hắn lên, vẻ mặt lo lắng, chính mình cũng không phát hiện ra.
"Không có gì trở ngại, có thể là trật khớp thôi." Một tay hắn chống nửa người lên, mồ hôi lạnh đổ ra.
"Hoàng.....hoàng thượng, hoàng quý phi thứ tội..........." Liễu thượng thư xoay người xuống ngựa, quỳ xuống một bên.
"Liễu thượng thư, ngươi thật to gan." Nam tử gầm lên một tiếng, bầu không khí bên tai, rốt cuộc cũng trở nên rét lạnh.
Bách Lý Hội nhẹ thở ra một hơi, hắn không có phát hiện ra.
"Hồi hoàng thượng, thần, thần không có phát hiện ra hoàng quý phi........" Liễu thượng thư không dám nhiều lời, chỉ đành phải không ngừng dập đầu.
"Hoàng thượng............" Mọi người đều tụ tập lại, ngự y đi theo vội vàng ngồi xổm xuống trước người hắn, kiểm tra vết thương.
"Trước tiên đem vết thương của hoàng quý phi băng bó cho tốt đã." Tập Ám liếc mắt, thấy vết thương trên tay nàng đang không ngừng chảy máu, trong lòng, không khỏi có chút sợ hãi, nếu như, một phen vừa nãy, hắn không tiếp được thì sao đây?
Bách Lý Hội tùy ý để ngự y vén tay áo, một đường vết rách, từ nông đến sâu, bị vỡ ra.
Lấy ra thuốc bột trong rương, ngự y đem vết máu xung quanh rửa sạch, đem thuốc mỡ bôi lên vết thương.
"Ưm." Bách Lý Hội cắn chặt môi dưới, khóe miệng, chịu đựng không nổi đến phát run.
Tập Ám vươn tay kéo nàng đến trước thân mình, cũng không muốn động đến vết thương.
Nàng nhắm chặt mắt, đầu cũng chôn thật thấp.
Cho đến khi băng vải đã băng bó tốt, Bách Lý Hội mới lần nữa ngẩng đầu lên, lông mi như quạt lông, treo vài giọt nước trong suốt, lộ ra khuôn mặt vẫn còn mang theo vài phần tái nhợt.
Một tay ngự y thả vai của Tập Ám, ấn qua lại vài cái, "Hồi hoàng thượng, là nứt xương."
Liễu thượng thư bên cạnh, chỉ là không ngừng dập đầu, phủ phục xuống đất.
Lý Nam bên cạnh vội vàng đỡ Tập Ám lên, nhuyễn kiệu ngoài cánh rừng cũng đã được nâng đi vào.
"Cha, đã xảy ra chuyện gì..........." Liễu Nhứ chạy đến trước người nam tử, sắc mặt khẩn trương.
"Thần........." Liễu thượng thư há miệng, lại không nói được một câu, là Bách Lý Hội trúng tên của hắn.
Thật sự là như vậy, trăm miệng khó cãi.
Nữ tử lạnh lùng liếc nhìn hai người, loại cảm giác này, các người cũng nếm được rồi ư? Nói cũng không nói rõ, không ai tin.
Bách Lý Hội biết rõ, lần này chỉ có thể là một hình phạt nho nhỏ, ngộ thương mà thôi. Là trừng trị không thể đắc tội, nghĩ đến nàng thật sự là điên rồi, nhất thời xúc động, thiếu chút nữa đã hại mạng mình.
Ngự y xử lý qua loa, hăng hái ban đầu đều đã trở thành sợ hãi, Bách Lý Hội cũng đi theo phía sau Tập Ám, đi tới trước nhuyễn kiệu.
"Liễu thương thư, chức quan giáng xuống nhị phẩm, hôm nay liền quỳ gối ở đây, không được đứng lên." Nam tử lên kiệu, đi vào.
"Tạ, tạ hoàng thượng........." Sắc mặt Liễu thượng thư lạnh lẽo, thật không ngờ, lại giáng chức quan của hắn.
Bách Lý Hội được nha hoàn dìu đỡ cũng lên kiệu, giáng chức? A, không còn gì tốt hơn rồi.
Ngồi vào bên cạnh Tập Ám, hắn cũng không nói gì, chỉ là đem đầu tựa vào vai nàng.
Hội nhi, phương thức của ngươi, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, bảo ta làm sao yên tâm đây.
Ngươi đã chọn lựa, bất chấp hết thảy sao?
Lạnh lùng đến mức, cái gì cũng đều có thể vứt bỏ?