Mê Hoặc Song Vương

Chương 11: Q.3 - Chương 11: Hương vị quen thuộc




"Nương, chúng ta không cần lấy mạng nàng, chỉ cần cho nàng một bài học là được, Liễu phi hận nàng ta thấu xương, đắc lợi chỉ có người ngoài." Bách Lý Mạn Song cười duyên đùa bỡn bồn cây cảnh trên bàn: "Đến lúc đó, trừ Bách Lý Hôi, Vương gia tự nhiên sẽ không bỏ qua Liễu phi."

Ngón tay thon dài chợt nắm chặt, vừa mở ra, chồi non phút chốc biến mất, ở trong bàn tay yếu ớt nõn nà của nữ tử, nặng nề bị nghiền nát.

Trong không khí, chỉ có tràn ngập mùi thơm của của chồi non bị vỡ nát.

Đại phu nhân nhìn nữ nhi của mình, có cảm giác bất an xa lạ. Một trận lạnh lẽo, lan ra toàn thân.

Sáng sớm hôm sau, Bách Lý Hội vừa mới ngủ dậy, liền nhận được một phong thư, là của bà vú.

Thư nói nàng lập tức sẽ rời khỏi Trường An, muốn gặp Bách Lý Hội.

Nữ tử đem thư để vào tay áo, bà vú hẳn là đã sớm rời đi rồi mới đúng. Nhưng vừa nghĩ lại, cũng có thể, Bách Lý phủ dù sao cũng không phải một gia đình nhỏ, trước đó nán lại một thời gian cũng là bình thường.

Nơi bà vú hẹn, Bách Lý Hội thật lâu mới tìm được. Đây là một tửu lâu gần ngoại thành, hiếm người lui tới. Toàn bộ tửu lâu đều rất mát mẻ an tĩnh, hành lang quanh co.

Bách Lý Hội bước lên bậc thềm, trong lòng lại có vài tia nghi ngờ, bà vú làm sao có thể chọn phòng rượu như vậy. Dựa vào chữ viết của bà vú, nàng cũng không mang theo nha hoàn, đi một mình.

Vừa nhìn thấy Bách Lý Hội đi vào, tiểu nhị một bên liền đứng dậy niềm nở tiến lên tiếp đón: "Cô nương, mời sang bên này, chỗ của ngài a, đã sớm chuẩn bị tốt rồi." Vừa nói vừa ở phía trước dẫn đường, nữ tử đi theo phía sau hắn, lên lầu hai.

Bách Lý Hội bước trên bậc thang tiếng bước chân lơ đãng nhẹ nhàng. Đôi mi thanh tú cẩn thận nhíu lại, dưới lầu, thế nhưng một người khách cũng không có, cả sảnh lầu một mảnh yên tĩnh, vọng lại trong màng nhĩ, cũng chỉ có tiếng bước chân kỳ ảo của hai người.

Theo hướng dẫn của tiểu nhị, Bách Lý Hội ngồi xuống gần cửa sổ ở một sương phòng, tứ phía lầu gác đều có nước bao quanh, cảnh trí ngoài cửa sổ xinh đẹp, bên trong mành, cũng là một mảnh xuất chúng.

Tiểu nhị lặng lẽ lui ra ngoài, lòng nữ tử dị thường bình tĩnh, trong bụng đã sớm có phán định.

Quả nhiên, theo tiếng bước chân lộn xộn, cánh cửa sương phòng bị một cước đá văng ra, đi tới vài nam nhân trẻ tuổi.

Bách Lý Hội nhẹ nâng chiếc cằm thon, bởi vì ánh mặt trời ngăn cách một tầng lụa mỏng chập chờn chiếu xuống, ánh mắt nữ tử như nước khép hờ, liếc nhìn bọn họ một cái.

"Quả nhiên là rất đẹp a, ha ha............." Một gã nam tử trong đó tiến lên một bước, mấy người phía sau cũng ồn ào bước theo.

"Lão đại, cuộc làm ăn này ngài cũng có lời a......."

Lông mày Bách Lý Hội nhíu lại, nhíu càng chặt hơn, khuôn mặt lạnh lùng kiềm chế từ từ tức giận, khi mở miệng, lại chỉ là một tiếng thản nhiên mềm mại tinh tế: "Các ngươi là ai?"

"Chúng ta là ai?" Nam tử cầm đầu ra vẻ kinh ngạc chỉ chỉ chính mình: "Ta đương nhiên là tình nhân của ngươi rồi."

"Đúng vậy." Nam tử phía sau cười quỷ dị thuận miệng nói: "Có người đưa bạc, bảo chúng ta tới bồi ngươi."

Tay Bách Lý Hội đặt trên đùi, chụm lại một chỗ, lòng bàn tay đã đầm đìa mồ hôi lạnh: "Cho các ngươi bao nhiêu, ta trả gấp đôi."

"Ha ha......., tiểu mỹ nhân, hôm nay thấy được người của ngươi, bạc đã không cần rồi, đại gia ta còn không thiếu mấy ngàn lượng." Nam tử theo sát mà tiến lên một bước, hai mắt dung tục ở trên người nữ tử dò xét.

Bách Lý Hội chỉ tự trách mình quá sơ suất, trước mắt cũng đã ở thế cưỡi trên lưng cọp: "Đừng tới đây."

Nữ tử hô lên một tiếng đứng lên, thân thể lui về phía trước cửa sổ, đã không còn đường lui.

"Yên tâm, chúng ta sẽ không lấy mạng ngươi.........." Nam tử suốt ruột tiến lên, Bách Lý Hội hoảng hốt, vén rèm lên, nhìn xuống dưới.

"Ha ha ha, đừng vùng vẫy vô ích, lầu gác này cao ít nhất cũng vài trượng, nhảy xuống, nếu bơi không tốt mà nói, đó không phải là tặng trắng một mạng nhỏ hay sao?" Nam tử nhìn thấu ý đồ của nàng, cũng không vội tiến lên, hai tay bắt chéo trước ngực, xem kịch hay.

Bách Lý Hội quay đầu nhịn bọn họ một cái, tuyệt nhiên mở miệng: "Trở về nói cho chủ tử các ngươi biết, muốn mạng của Bách Lý Hội ta, cũng không có đơn giản như vậy."

Thân hình chợt nhảy lên, nữ tử nhanh nhẹn hướng xuống dưới, làn váy bồng bềnh nâng nàng lên, rơi vào hồ nước trong veo.

Nam tử ngăn cản không kịp, chán nản đánh một chưởng trên bàn gỗ bên cạnh.

"Lão đại, đối phương chỉ là bảo chúng ta dạy dỗ nàng một chút, hiện tại, không chết nàng cũng chịu đủ rồi, chúng ta đi nhanh đi." Một nam tử phía sau bước lên phía trước khuyên nhủ.

Nam tử cầm đầu liếc nhìn bốn phía, thu hồi ánh mắt: "Đi."

Mới vào trong hồ, Bách Lý Hội chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo thấm vào tâm hồn. Nước trong hồ tràn vào miệng khiến cho nàng nhịn không được ho lên.

Nữ tử nhìn về hướng lầu hai, hoàn hảo, người đã đi rồi.

Vừa định dùng sức, chân liền truyền đến một trận co rút, Bách Lý Hội đau đớn hít một ngụm khí lạnh, ổn định tinh thần thử đạp một cái.

"A............" Đau như tê liệt khiến cho nữ tử thở nhẹ ra một tiếng, mà chung quanh, cũng không có một bóng người.

Dần dần, thân thể liền vô lực chống đỡ, chỉ cảm thấy mặt nước buông xuống, một trận cảm giác sợ hãi khiến Bách Lý Hội càng thêm hoảng hốt: "Cứu mạng.............."

Cả thân thể không thể kiểm soát được trầm xuống, nữ tử đạp nước vài cái, mặt nước liền chuyển động dần dần trở nên yên tĩnh, áp lực vô hình từ bốn phương tám hướng đánh tới. Bên tai nổi lên tiếng vang ong ong, trong lồng ngực, đau nhức giống như muốn tê liệt.

Nữ tử ở dưới đáy hồ cuối cùng rơi một giọt lệ, hai ba lần đều bị cắn nuốt sạch sẽ, rốt cuộc cũng không tìm thấy.

Chuỗi chuỗi bọt khí lớn nhỏ từ trong môi nàng bật ra, thân mình nhanh chóng chìm xuống.

Bỗng nhiên, Bách Lý Hội cảm thấy giống như một loại bất động, chỉ có một tia ý niệm khiến cho nàng mơ hồ cảm giác được, một đôi tay mạnh mẽ đang kéo eo nàng. Môi bị cạy mở, một cỗ dòng khí rót vào, lồng ngực đau đớn chậm rãi tan biến.

Xôn xao một tiếng, nhảy ra khỏi mặt nước, ánh mặt trời chiếu xuống. Nữ tử giữa lúc hỗn hỗn độn độn, thoáng như trong mộng, cố nén suy nghĩ mở mắt ra, bất đắc dĩ cảm thấy càng ngày càng mơ mồ.

Lưu lại, chỉ có một cỗ rất quen thuộc, rất quen thuộc, nhàn nhạt, cỏ xanh thơm mát.

Đó là một loại hương vị thảo nguyên.

Nam tử nhẹ phẩy tóc rơi dính trên gò má nữ tử, trên mặt tuấn lãng viết lên sự thương tiếc khó hiểu, thần sắc rét lạnh ôm lấy nữ tử.

Thân hình cao ngất càng lộ vẻ cương nghị, toàn thân tỏa ra một loại tôn quý vương giả.

"Khụ, khụ......." Một cỗ mùi máu tanh nhàn nhạt trong cổ, Bách Lý Hội chớp chớp mí mắt nặng trĩu, đầu cực kì choáng váng.

"Hội nhi............" Một giọng nam quen thuộc truyền vào tai nữ tử, Bách Lý Hội nhìn một vòng, đúng là vương phủ, lại nhìn về người ngồi trên giường, đúng là Tập Ám.

"Tập Ám........" Nữ tử khàn giọng khẽ gọi một tiếng: "Ta trở về Vương phủ như thế nào?"

"Hội phi, cuối cùng ngài cũng tỉnh....." Tiểu Lam cầm khăn lông vắt khô trong tay đặt trên trán Bách Lý Hội, "Vương gia đợi ngài thật lâu cũng không có trở về, cho đến khi một chiếc xe ngựa ngừng trước Vương phủ, cũng không có phu xe, đã có một người ngài nằm bên trong." Tiểu Lam có hơi chút lo lắng đứng một bên, ánh mắt vẫn còn hồng hồng.

"Xe ngựa?" Bách Lý Hội gắng gượng thân mình, nửa người ngồi dậy: "Ta không nhớ gì cả........"

"Ngươi đi đâu?" Tập Ám ôm lấy nàng, khiến nửa người trên của nàng vùi trong ngực mình.

Bách Lý Hội theo bản năng sờ sờ ống tay áo: "Thư của ta đâu?"

Tiểu Lam nghe vậy vội vàng đem ra quần áo nàng đã thay xuống, ở trong tay áo tìm được lá thư: "Vương gia.........."

Tập Ám một tay nhận lấy, chữ viết đã sớm bị nước đọng thấm đẫm, lộ ra vài phần mờ nhạt, nhưng vẫn lờ lờ phân biệt được.

"Đây là thư bà vú đưa cho ta, nét chữ là thật, chẳng qua là, ta chỉ làm theo lời của phong thơ." Bách Lý Hội lại không ngừng ho lên, Tập Ám đặt nàng trở lại giường: "Ngủ một giấc cho tốt, liền không có chuyện gì rồi."

Bách Lý Hội cực kì mệt mỏi khẽ gật đầu, không muốn nhiều lời nữa.

Tập Ám đứng lên, vẻ sắc lạnh trước sau như một trong màn đêm lại còn lộ ra vẻ âm u, trên mặt tà tứ đột nhiên hiện ra một tia sát ý, ánh mắt như mũi đao bén nhọn.

Khuôn mặt Bách Lý Hội tái nhợt đôi khi toát ra mồ hôi lạnh, Tiểu Lam vội vàng cầm lấy khăn ướt lau đi. Cực nhọc ngày đêm ở một bên hầu hạ.

Trong lúc ngủ mơ, bóng dáng quen thuộc kia thủy chung cứ quanh quẩn, nhàn nhạt thấm vào tim gan.

Toàn thân đổ mồ hôi lạnh đã khô rồi ướt, ướt rồi lại khô, khi Bách Lý Hội lần nữa tỉnh dậy, sắc mặt đã khôi phục mấy phần hồng nhuận.

"Hội phi.........." Tiểu Lam tiến lên một bước: "Đói bụng sao?"

Bách Lý Hội suy yếu lắc đầu: "Vương gia đâu?"

"Vương gia đi ra ngoài." Tiểu Lam cầm lấy gối thêu bên cạnh, lót ở phía sau nữ tử, lại đem chăn gấm kéo lên trên.

Bách Lý Hội liếc nhìn ngoài cửa sổ một cái: "Đã trễ thế này."

"Đúng, nhưng lại làm cho chúng ta sợ hãi." Tiểu Lam đi tới bên một bên, đem tâm nến mỏng manh vén đẩy xuống, trong phòng nháy mắt sáng lên không ít.

Nữ tử tựa người trên giường, lòng trống rỗng mịt mờ, chỉ có thể vô lực lắc lắc đầu.

"Đừng suy nghĩ nhiều, lại ngủ một giấc, ngày mai trời lại sáng." Tiểu Lam trở lại bên người nàng, đỡ nàng nằm xuống.

"Tiểu Lam, ngươi đi xuống trước đi, trời đã rất tối rồi." Bách Lý Hội ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Tiểu Lam một bên thấy nàng an tâm nằm ngủ, mới rón rén bước ra khỏi phòng.

Nữ tử mở mắt ra, nàng vẫn luôn tin tưởng bà vú, từ nhỏ, cũng chỉ có nàng coi mình như nữ nhi mà chăm sóc.

Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có cái gọi là người trong gia đình kia. Tình thân, thật sự là đạm mạc như nước.

Tập Ám một đêm không về, thẳng đến khi Tiểu Lam bưng đồ dùng rửa mặt chải đầu đi vào, Bách Lý Hội mới xốc chăn xuống giường.

"Hội phi, cứ nằm xuống đi." Tiểu Lam tiến lên nâng thân thể gầy yếu của nữ tử.

"Không có việc gì, đều đã tốt lắm rồi." Bách Lý Hội đi tới trước bàn trang điểm, để cho Tiểu Mai giúp nàng búi tóc.

Lúc này ở Bách Lý phủ.

Bách Lý Sa Văn vẻ mặt tối tăm ở trong đại sảnh bước đi qua lại vội vàng, hai mắt lại càng nhìn chằm chằm mẹ con trước mặt.

"Ngươi nói các ngươi, lần sau có thể hay không làm chuyện có chút đầu óc?"

"Lão gia, chúng ta chỉ là giáo huấn nha đầu kia một chút, lại không có làm gì nàng ta." Đại phu nhân đứng lên, đi đến trước mặt hắn: "Lão gia, ngài đau lòng hay sao?"

"Ngươi......." Bách Lý Sa Văn hung hăng liếc nàng ta một cái, cáu giận không nói nên lời.

"Cha, ngài làm sao vậy? Sẽ không vì một chuyện nỏ này chứ?" Bách Lý Mạn Song nghi ngờ mở miệng, hẳn không thể là vì Bách Lý Hội mà nổi nóng như vậy, từ nhỏ đến lớn, cũng chưa từng thấy hắn như thế.

"Hừ." Nam tử rốt cuộc cũng ngồi vào chỗ ở một bên, một quyền mạnh mẽ đánh trên bàn hồng trắc tinh xảo: "Trong một đêm, gia tài Bách Lý phủ chúng ta đã bại hết một nửa a."

"Cái gì?" Đại phu nhân lảo đảo một cái, may mà nha hoàn bên cạnh kịp thời đỡ lấy: "Sao, làm sao có thể chứ?"

"Có thể khiến cho Bách Lý gia trong vòng một đêm, tổn thất nghiêm trọng như thế, còn có ai vào đây? Xem xem các ngươi làm được chuyện tốt gì rồi." Bách Lý Sa Văn buồn bực nặng nề đấm vào đầu mình, vẻ mặt chán nản.

"Là vương gia?" Bách Lý Mạn Song có chút hoài nghi, nhưng lời nói trên miệng đã sớm khẳng định: "Hắn làm sao biết?"

Tuy là tàn nhẫn, nhưng dù sao cũng còn nhỏ tuổi.

"Ngươi đưa cho Hội nhi lá thư này, là lúc trước bà vú còn lưu lại, chính là có nét chữ này, nàng mới đi đến chỗ hẹn. Hiện tại, chỉ cần Vương gia tìm đến bà vú, không phải cái gì cũng sẽ sáng tỏ sao?" Bách Lý Sa Văn tức giận trừng mắt nhìn hai người, chuyện đơn giản như vậy, căn bản là không cần tra, mũi nhọn liền trực tiếp nhắm thẳng đến Bách Lý phủ.

Hai mẹ con ngây ngốc không nói gì, lá thư này là bà vú Lâm Hành một ngày trước giao cho nha hoàn, chẳng qua là bị Bách Lý Mạn Song cắt mất đoạn dưới. Bởi vì nàng phải về ở vùng nông thôn, vừa đúng lúc phải đi qua tòa tửu lâu kia, cho nên liền hẹn ở chỗ đó.

Bà vú ở đó đợi một ngày, sau này chỉ làm cho Bách Lý Hội ở Vương phủ quên đi xuất thân, ngẫm lại cũng không có đại sự gì, liền tự mình về ở nông thôn.

Không nghĩ tới, chính là phong thư này mới làm phát sinh ra mầm tai vạ liên tiếp hiện nay.

"Vậy, chúng ta đi tìm Vương gia cầu tình, cứ như vậy tan tác một nửa tài sàn, bảo ta thế nào cam lòng a?" Đại phu nhân được nha hoàn dìu trở lại chỗ ngồi, trên mặt tràn ngập lo âu.

"Cầu tình? Nếu có thể nói tình, còn có thể ra nông nỗi hôm nay, ta cũng cảnh cáo các ngươi, nếu như hai người còn dám nghĩ ra chủ kiến lệch lạc nào nữa, cũng đừng trách ta không khách khí. Hội nhi nàng dù sao cũng là người của Bách Lý phủ ta. Tốt xấu gì sau lưng cũng còn có cửa thông gia này, chuyện lần này, sợ là Vương gia cho chúng ta một bài học mà thôi." Bách Lý Sa Văn tuy có không cam lòng, nhưng chỉ có thể từ bỏ.

"Cha, chẳng lẽ cứ như vậy mà quên đi sao?" Bách Lý Mạn Song bất mãn nói, hiện nay, người cũng không sao cả, lại mất đi một nửa gia sản nhà mình.

"Ngươi còn muốn thế nào?" Nam tử rống giận ra tiếng: "Trước đây ngươi tùy hứng cũng thôi, hiện tại, chuyện này Vương gia đều đã nhìn chằm chằm vào rồi, trong tay hắn nắm giữ quyền thế cao ngất, ngươi còn dám càn quấy, ta liền đem ngươi đuổi ra khỏi phủ."

"Hừ." Bách Lý Sa Văn hung hăng lắc lắc tay áo, không để ý đến hai người, bước nhanh ra khỏi đại sảnh.

Bách Lý Mạn Song không cam lòng dậm chân, đem khay trà một bên ném xuống đất, thật sự là tiền mất tật mang.

"Mạn Song, thôi đi, Vương gia một phát dậm chân, cả Trường An này sẽ phải chấn động cả ba ngày, hơn nữa, Bách Lý Hội nàng hiện tại đang được sủng ái, chúng ta không động được nàng." Đại phu nhân bất đắc dĩ nhìn nữ nử, nàng cũng không muốn vì một cuộc đánh cược không có phần thắng, mà bồi đến một nửa gia sản của Bách Lý phủ.

"Không cần, ta càng muốn động đến nàng, ta liền muốn cùng nàng đối nghịch........" Nữ tử tiếp tục đập phá bày biện trong phòng, cũng không có người khuyên can, làm như đã sớm thành thói quen rồi.

"Tiểu thư, phu nhân........" Một nha hoàn lảo đảo chạy vào, trên mặt tràn ngập sự khiếp sợ.

"Chuyện gì lại hốt hoảng như vậy?" Đại phu nhân bất mãn trừng mắt nhìn nha hoàn kia, ý bảo nàng ta nói tiếp.

"Phu nhân, tiểu thư, hôm trước chúng ta tới tìm mấy nam tử kia, bọn họ, bọn họ đã chết........' Nói chuyện là tâm phúc bên cạnh Bách Lý Mạn Song, lúc này đang sợ hãi nhìn hai người.

"Đã chết? Chết như thế nào?" Bách Lý Mạn Song dừng động tác trong tay, sắc mặt càng thêm gay gắt.

"Nô tỳ không biết, ban nãy nô tỳ đi ra ngoài mua một chút đồ may vá, liền nhìn thấy dưới cổng thành tụ tập rất nhiều người, ta nhất thời tò mò, liền tới gần, liền nhìn thấy, nhìn thấy.........., mấy tên nam tử ngày đó đã chết, thi thể bị treo ngược trên cổng thành, rất dọa người." Tiểu nha hoàn nói xong thân mình run lên, toàn thân một tầng mồ hôi lạnh.

Mẹ con hai người nghe xong, hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới, chỉ là một lần cảnh cáo nho nhỏ, lại mang đến hậu quả to lớn như vậy.

Tây Quận vương thủ đoạn, quả nhiên là không phải độc ác bình thường.

Nếu không phải là còn nhớ một chút giao tình, chỉ sợ Bách Lý phủ đã sớm không còn tồn tại rồi.

Bách Lý Mạn Song xụi lơ ở một bên, trong bụng tính toán, hiện nay hay là không động đến nàng, dù sao trong vương phủ còn có một Liễu Nhứ.

Bởi vì bị lạnh, thân thể Bách Lý Hội vẫn có chút suy yếu, chỉ có thể nhờ Tiểu Lam đỡ ra ngoài lương đình hóng gió.

Chỗ ngồi này ở Vương phủ xa cách đã hơn một năm, vẫn giống như trước kia, chính là cái gọi là cảnh còn người mất a.

Giống như trước kia, nàng cho rằng có thể cùng Liễu Nhứ hảo hảo sống cùng nhau.

"Ôi, Hội phi muội muội thế nào lại có vẻ như bị bệnh a?" Mới nghĩ lại, âm thanh sắc bén của nữ tử liền truyền đến.

Đầu Bách Lý Hội đã lười chẳng muốn quay lại, chuyên tâm xem bức tranh hoa cỏ tươi đẹp, trên mặt lại càng tĩnh lặng như mặt nước.

Liễu Nhứ ngồi vào chỗ bên cạnh Bách Lý Hội, cẩn thận nhìn khuôn mặt tái nhợt của nữ tử: "Ta nói muội muội, thế nào lại không cẩn thận như vậy a? Còn hôn mê trên xe ngựa, có hay không nhìn xem, trên người thất lạc vật gì a?"

Bách Lý Hội nghe hiểu lời của nàng nói ra, chỉ là sắc mặt mệt mỏi nhìn nàng một cái, cả miệng cũng chẳng muốn mở.

Liễu Nhứ vừa thấy nàng không tranh cãi, càng hăng say hơn: "Đã nói mà, một nữ tử một mình ra ngoài rất nguy hiểm, ngươi xem đi................"

"Liễu Nhứ, mỗi ngày đều như vậy ngươi không thấy mệt mỏi sao?" Nữ tử rốt cuộc cũng mở miệng, chỉ là lạnh lùng nhìn nàng một cái.

"Mệt mỏi? Ha ha, từ ngày ngươi tiến vào Vương phủ, ta liền cảm thấy mệt mỏi, Bách Lý Hội, chúng ta nhất định dây dưa đến suốt đời a, cho đến khi, chỉ còn một người." Lời nói của Liễu Nhứ mang theo um ám lạnh lẽo, khiến cho Tiểu Lam bên cạnh bất giác toàn thân đều run lên.

"Hừ, chỉ còn một người? Thì thế nào đây?" Bách Lý Hội đối diện với Liễu Nhứ trong mắt lại có chút thương xót, nhưng không có một tia sợ hãi.

"Vì nam tử này, ta đã chờ bao nhiêu năm, ta sẽ không nhường hắn cho bất kì kẻ nào." Giọng nói Liễu Nhứ cũng cao lên một phần, nhìn Bách Lý Hội, lại có chút vặn vẹo.

Nữ tử không muốn nhiều lời nữa, vốn thân thể đã rất yếu ớt, chỉ là khép lại áo choàng trên vai, hướng về một bên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.