Cằm bị mất đi lực giữ theo đầu bị vứt sang một bên: "Vậy ngươi cứ chờ vài ngày nữa liền trở thành người bại liệt thôi."
Đại phu một đường đuổi theo bóng lưng của hắn ra ngoài: "Không trị nữa sẽ chết..........."
"Ngươi có ý kiến gì sao?"
"Không có, không có......."
Nữ nhân của Liêu quốc không thể so với Nam Triều, ngay cả cho ăn cơm cùng canh đều hết sức thô bạo, cũng không quản là có nuốt vô hay không, cầm thìa lên liền hướng trong miệng nhét vào.
Bách Lý nuốt một ngụm canh sặc ở trong cổ, không nhịn được ho khan. Cả người mềm nhũn bị nhét vào chăn, giống như một cái bánh chưng bị bao bọc thật chặt.
Tôn nghiêm, ở thời loạn lạc này thì được tính là cái gì, bất quá chỉ là một lời cầu xin mà thôi, nếu tình trạng này cứ tiếp diễn, mình làm sao trở về? Làm sao trở lại bên người Tập Ám?
Khi gặp lại, Bách Lý đã sớm che giấu tâm tình trong mắt, đem hết khí lực chậm rãi phun ra hai chữ: "Xin ngươi....."
Nam tử giống như là không có nghe thấy, đem tai nhích gần tới bên môi Bách Lý: "Cái gì...."
"Cầu xin ngươi, cứu ta....." Cơ hồ là khí lực đã cạn kiệt, nói xong thở hổn hển.
Chỉ là hắn không có ý rời đi, cự ly vẫn gần như vậy, rõ ràng có thể ngửi thấy mùi xạ hương nhàn nhạt, một ít tóc tán loạn ở bên tai, làm không khỏi tăng thêm phần nguy hiểm.
"Giúp ta giải độc."
Hài lòng quay đầu lại, tròng mắt đen đối diện với sự cầu xin trong mắt nàng, giữa đôi môi lưu lại một chút khe hở.
Trong mắt nhanh chóng thoáng qua một tia hốt hoảng, toàn bộ lại bị đè ép trở về, bạo gan chống lại đôi mắt khiêu khích của hắn.
Nam tử hài lòng lui ra, phân phó đại phu trẻ tuổi bên cạnh: "Giải độc."
Hàn Hữu Thiên phấn chấn co giãn các khớp ngón tay, phát ra âm thanh gõ vang thanh thúy, đã lâu không đụng tới việc giải độc rồi, khiến cho thần y hắn cảm thấy cực kì hứng thú.
Sau đó, Bách Lý liền được an trí ngâm vào một thùng nước tắm đầy dược thảo, mồ hôi trên người cẩn thận theo lỗ chân lông, cấp thiết bài xuất ra ngoài, một thân lại một thân, tóc đen bị mồ hôi thấm ướt, hơi nóng của sương mù xông lên làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Bách Lý đỏ bừng. Rõ ràng là nóng muốn chết, cũng không khỏi rùng mình một cái, một tia lạnh lẽo từ lòng bàn chân dần dần bay tới đỉnh đầu, hóa thành một tầng mồ hôi tống ra ngoài, một đợt lạnh lẽo hơn lại một lần nữa kéo tới, tra tấn tinh thần yếu đuối của Bách Lý.
Toàn thân đau đớn giống như bị xé nứt, loại độc này lại vào được sâu đến như thế, muốn trừ cần thiết phải nhập vào tới tận xương tủy.
Phải lặp lại mấy ngày như thế, Bách Lý mệt lả nửa nằm trên giường, thân thể mặc dù vẫn hết sức khó chịu, nhưng các đốt ngón tay đã có hơi nhúc nhích được, tiếng nói cũng càng lúc càng rõ ràng.
Hàn Hữu Thiên là người Hán, tuổi vừa mới 25, y thuật lại dị thường xuất sắc. Nhiều năm ở Xu Mật Viện phương Bắc, đi theo bên cạnh Gia Luật Thức.
Vương triều Liêu quốc này là do tộc Khiết Đan xây dựng nên, người sáng lập ra là Gia Luật A Bảo Cơ. Lãnh thổ phía Đông đến Bắc Hải, Đông hải, Hoàng Hải, Bột Hải, phía Tây tới núi Kim Sơn, cát chảy, phía Bắc tới sông Khắc Lỗ, cùng với sông Ngạc Nhĩ Côn, lưu vực sông Sắc Lăng Cách, Đông Bắc ra đến ngoài chân núi Hưng Yên Lĩnh Nam, phía Nam giáp với Sơn Tây Bắc Bộ, sông ngòi Hà Băc cùng với Cam Túc bắc giới bây giờ.
Thiên Hiển tháng 11 năm thứ hai, Gia Luật Đức Quang kế vị, Thiên Hiển năm thứ sáu, Đan vương của Hậu Đường ở phía Đông bại trận, cắt nguyên lãnh thổ Bột Hải cho Gia Luật. Gia Luật Đức Quang thống nhất Khiết Đan.
Thiên Hiển năm thứ 11, tiết độ sứ Hậu Đường Thạch Kính Đường quy thuận, đồng ý cắt nhượng 16 châu của Yên Vân làm điều kiện, cầu xin Gia Luật Đức Quang xuất binh viện trợ Hậu Đường.
Trong hai tháng, Liêu quốc vì đánh mất lòng dân mà dẫn đến sự phản kháng của người Trung Nguyên, vô lực củng cố thống trị.
Trong 9 năm Gia Luật Nguyễn làm vua. Liêu quốc cùng Nam Triều trời sinh như là địch thủ, không ngừng chiến tranh, phản kháng.
Hiện tại là Gia Luật Nguyễn chính thức cầm quyền, dưới trướng có hai mãnh tướng, Nam viện là đại vương Gia Luật Tài, chủ quản tài chánh, Bắc viện là đại vương Gia Luật Thức, tay nắm binh quyền.
Bách Lý biết rõ vừa vào tới Liêu quốc, cơ hội trốn ra ngoài hết sức mong manh. Nếu sống thì chỉ có khuất nhục cúi đầu, bởi vì trong mắt người Liêu, sinh mệnh người Hán ti tiện như cỏ rác, sinh ra không thể chọn lựa khí tiết, đành chọn công việc thấp hèn mà thôi.
Bách Lý mừng rỡ khi dần dần phát hiện, chân tay rốt cuộc cũng có khả năng hoạt động, nghỉ ngơi vài ngày cũng có thể xuống giường đi lại được.
Thân thể vừa mới khôi phục lại, liền bị những nữ nhân Liêu quốc liền đẩy nàng vào phòng giúp việc, thay đổi y phục của nô tỳ, chẳng biết tại sao lại trở thành nha hoàn của trắc vương phi Gia Luật Thức.
Nhìn chất vải bố thô ráp của quần dài trên người mình, màu sắc xám xịt, Bách Lý vô vị bê thau rửa mặt lên đi theo một nha hoàn dẫn đầu vào một tòa Vân Trung Các hoa lệ. Dây leo Tử La, non bộ Ôn Tuyền, tạo hình cực kỳ giống kiến trúc của phương Nam.
Đẩy song cửa có khắc Hoa Điêu tinh xảo mở ra, liền thấy bên trong phòng có một tiểu mỹ nhân vóc người nhỏ nhắn đang nửa nằm trên giường, dung nhan ngọt ngào, nghiễm nhiên là nữ tử Giang Nam quyến rũ.
Nha hoàn dẫn đầu lui ra ngoài, Bách Lý bưng thau rửa mặt để trên mặt bàn có hoa văn bên cạnh, nữ tử nhẹ mở mắt ra phân phó: "Rửa mặt đi."
Bách Lý dùng khăn lông nhẹ thấm nước nóng nhẹ nhàng lau chùi những ngón tay có sơn móng của nữ tử, nàng chưa từng hầu hạ ai, vì vậy lau cực kỳ cẩn thận.
Đột nhiên đôi tay chợt bị hất ra, còn chưa kịp phản ứng, đành phải theo bản năng chống đỡ trên mặt đất, mở bàn tay ra một đạo vết thương bén nhọn, dẫn đến từng trận đau nhói gào thét kéo tới.
Dung nhan đẹp đẽ nở ra một nụ cười diễm lệ tuyệt luân, nhưng mắt nhìn Bách Lý lại dị thường u ám. Chỗ mắc cá chân của đôi chân trần dùng một khối dây đỏ quấn quanh duyên dáng , chân ngọc nhẹ nhàng giơ lên nâng cằm Bách Lý: "Một đứa nha hoàn lại có diện mạo như thế này." Ngữ khí cũng là mềm giọng, nụ cười trên mặt không giảm chút nào.
Cửa truyền đến một hồi thanh âm xao động, một người bóng dáng kiên đĩnh tuấn lãng đi vào Vân Trung Các. Nữ tử nhấc chiếc váy màu tím lên, bước nhỏ tiến tới nhào vào lòng ngực nam tử: "Vương, ngài đã tới."
"Xảy ra chuyện gì?" Vừa nhìn thấy Bách Lý ngã ngồi trên mặt đất cùng nước đọng khắp phòng, Gia Luật Thức không vui nhăn mày lại.
"Không có gì, là nha hoàn mới tới, không cẩn thận để đổ nước mà thôi, nha hoàn này ta thực thích a, liền để lại ở bên cạnh Nhứ nhi đi." Nữ tử làm nũng ôm lấy hông hắn.
Nhứ nhi? Khiến Bách Lý không nhịn được liền nghĩ tới Liễu Nhứ, lòng dạ hai nữ tử quả thực giống nhau, thậm chí cả tên cũng là một.
Gia Luật Thức vươn tay qua eo ôm lấy nàng đi về phía giường, giang hai tay để cho Ôn Nhứ cởi y phục cho hắn: "Còn quỳ đó làm cái gì? Còn không mau lau khô nước đọng trên đất."
Bách Lý trong nháy mắt phản ứng kịp, vội một bên cầm khăn lên thu thập, lau rồi vắt khô, vắt khô rồi lau, nước đục lẫn vào máu trên tay từ từ nhiễm đỏ nước trong thau rửa mặt. Đau đến mức sức lực vắt khô nước cũng không có.
Hai người trên giường không để ý một chút nào đến nàng, một trận ái muội âm thanh quần áo sột soạt phía sau, từng trận âm thanh yêu kiều rên rỉ khó có thể kìm nén phát ra từ trong miệng Ôn Nhứ. Âm thanh bị chặn ở môi, biến mất ở trong cổ, tiếng thở dốc của nam nhân ngày càng nặng, mang theo ham muốn không thể kháng cự.
Bách Lý xấu hổ nghĩ muốn vứt đi giẻ lau trong tay chạy đi, nhưng cuối cùng vẫn là tê liệt ngã xuống mặt đất, hai đầu gối chỉnh tề quỳ không ngừng lau chùi trên mặt đất. Nàng quá rõ ràng, một nha hoàn cứng đầu cứng cổ sẽ gặp phải dạng đãi ngộ gì, huống chi hiện tại, người nắm giữ tính mạng của nàng cũng không có cho phép nàng rời đi.
Trên giường không ngừng luật động, phát ra những tiếng vang mập mờ, tiếng rên rỉ của nữ tử dần dần thăng cấp thành tiếng hò hét phóng đãng, cùng với tiếng gầm nhẹ của nam tử, trên giường không phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa, chỉ có tiếng hít thở nồng đậm bình ổn của hai người phía sau.
"Đi mang chậu nước tới đây." Một hồi sau, âm thanh hơi khàn khàn khi kích tình qua đi của Gia Luật Thức truyền vào tai Bách Lý.
"Dạ." Bách Lý nhanh chóng bưng tới một chậu nước nóng sạch sẽ, đặt ở đầu giường.
"Tới đây, giúp ta lau sạch mồ hôi."
Cái gì? Nàng không có nghe lầm chứ, nha hoàn còn phải làm những loại chuyện này?
Bách Lý cầm khăn nóng đi tới bên giường, mắt nhìn chằm chằm bàn chân, đôi tay đưa tới.
"Muốn ta tự mình làm sao?" Mồ hôi theo khuôn mặt chảy tới cần cổ, quấn bện trên ngực tráng kiện của hắn.
Tâm kiềm nén, Bách Lý cầm lấy khăn lông lau trên khuôn mặt tuấn lãng của Gia Luật Thức, gương mặt của người Đại Liêu đều dài hơn, cực kỳ thô hào phóng khoáng, mà hắn lại bất đồng là trong đó còn mang theo tỉ mỉ, hết sức ưa nhìn. Bách Lý không khỏi nghĩ tới Tập Ám, hắn cười lên, cả khuôn mặt đều là tà khí, mềm mại dừng động tác trong tay, giống như mỗi lần sau khi hoan ái, nàng nằm trên ngực phập phồng của Tập Ám, giúp hắn lau sạch mồ hôi vậy.
Cổ tay bị gắt gao nắm lên, Bách Lý cả kinh chợt run lên mới nhìn rõ nam nhân trước mặt là Gia Luật Thức. Thân thể đột nhiên ngồi dậy, xích lõa nửa người trên tới gần nàng: "Làm còn rất thuận tay." Cổ tay bị nặng nề hất ra truyền đến từng trận đau đớn tê dại.
"Đi ra ngoài." Gia Luật Thức ôm chầm Ôn Nhứ bên cạnh nằm xuống.
Bách Lý bưng thau rửa mặt đi ra ngoài, trong lòng không khỏi nghĩ thầm, đúng là một con người kỳ quái.
Cuộc sống nô tỳ của Bách Lý hết sức khổ sở, buổi sáng trời chưa sáng đã phải rời giường, mùa đông phương Bắc lạnh như muốn đoạt mạng, bầu trời xám xịt không ngừng rơi xuống những bông tuyết như lông ngỗng, đồ dùng để lấy nước cũng đóng một tầng băng mỏng.
Bách Lý không ngừng xoa nắn đôi tay vì lạnh mà đỏ bừng lên, luôn luôn hướng về phía lỗ tai mà bịt lại, mỗi lần thở ra một hơi liền kết thành một tầng hơi nước thật mỏng.
Vốn là, làm nha hoàn thân cận của trắc vương phi không phải làm những công việc nặng này, đây là Ôn Nhứ cứ kiên trì nói không thể tin được người khác, tất cả đều phải do Bách Lý chuẩn bị, theo ý tốt của nàng, mỗi ngày đều mệt mỏi gần chết.
"Một lát, đi giúp ta lấy một ít nước tuyết, vương thích dùng nước tuyết đun sôi để pha trà, nhớ kỹ, nước tuyết trong lọ bạch ngọc cần phải sạch sẽ, đừng để rơi rơi dính trên mặt đất dơ bẩn." Ôn Nhứ uống trà sữa nóng trong tay, trên mặt trước sau như một vẫn cười rất ngọt ngào vô hại.
"Vâng." Bách Lý cầm lấy lọ bạch ngọc trên bàn, đứng ở giữa sân. Miệng lọ bạch ngọc rất nhỏ, tuyết rơi dày đặc cũng chỉ có vài giọt rơi vào. Đình viện bị tuyết bao phủ cùng với bầu trời nối thành một mảnh, toàn bộ bầu trời chỉ để lại một loại sắc thái đơn điệu. Mắt bị đâm cũng không mở ra được, thỉnh thoảng vài bông tuyết nghịch ngợm rơi vào cánh môi nàng, khẽ liếm láp, lành lạnh, một tia lạnh lẽo rơi vào trong khoang miệng.
Ngày ấy bị mang đi khỏi Tây Quận phủ, cũng có tuyết như thế này, Tập Ám khoác áo choàng tuyết lang đứng ở trong tuyết, giống như một người bị lãng quên mà độc lập lẻ loi như loài lang sói, cô tịch, lạnh lùng. Hôm nay, chính mình đứng dưới bầu trời phương Bắc, tuyết rơi khắp nơi, Tập Ám, phương Nam cũng giống như vậy sao?
Phía sau truyền đến tiếng bước chân sột soạt, Gia Luật Thức giật lấy lọ bạch ngọc trong tay nàng ném trên mặt đất, một chút hóa thành nước chảy ra miệng lọ.
Thân thể yếu ớt vô lực trong tuyết không hiểu hấp dẫn hắn. Cúi người xuống chiếm lấy môi nàng, mang theo sự xâm lược không ai bì nổi, cạy hàm răng đang khép chặt, một tầng lại một tầng xâm nhập. Bách Lý tránh không được, chỉ đành phải hé miệng thừa dịp lưỡi của hắn xâm lấn thì cắn một cái. Nếm được mùi máu tanh, Gia Luật Thức tựa hồ không có ý dừng lại, khiến máu lẫn vào trong miệng hai người, hôn càng sâu hơn.
Đỡ Bách Lý đôi môi đã sưng mọng, tiếng Gia Luật Thức khàn khàn tràn ngập tình dục: "Làm nữ nhân của ta."
Nhẹ nhàng kéo tay đặt trên vai nàng xuống, không kiêu ngạo cũng không tự ti, tựa hồ còn mang theo vài tia giảo hoạt, gằn từng chữ từng chữ một rõ ràng: "Ta, đã, có, phu, quân."
"Là ai?"
"Ta hiểu rõ ngươi sẽ không thả những tù binh như chúng ta, nhưng là cuối cùng có một ngày, ta sẽ trở lại bên cạnh hắn." Bách Lý nắm chặt đôi tay, thốt ra khỏi miệng những lời này cũng giống như là một loại tuyên thệ của thần thánh.
Gia Luật Thức khép hờ đôi mắt để ý tới, vẻ mặt tao nhã nhưng trong giọng nói lại mang theo một tia tức giận: "Ngươi cho rằng ngươi còn có thể gặp mặt hắn sao?"
"Phải" Chỉ hai chữ, khi nói ra miệng không khỏi làm Bách Lý ưỡn thắt lưng, ánh mắt theo đó cũng tỏa sáng, phát sáng rạng rỡ.