Mê Hoặc Thiết Bộ Đại Hiệp

Chương 1: Chương 1




Ngày hoàng đạo, vui vẻ, hôm nay, là ngày tiểu thư nhà họ Phó là Phó Quân Tú xuất giá.

Cô nương đang mặc một bộ hỷ phục màu đỏ thẫm ngồi đợi ở trong khuê phòng, vốn nên thẹn thùng im lặng, quy củ nên ngồi ngay ngắn, chờ đợi chú rể tới đón dâu; hoặc là nghe những lời mẫu thân cuối cùng tha thiết dặn dò, nội dung không ngoài là nữ nhân gả cho người, phải xuất giá theo chồng, tuân thủ nữ tắc, làm tròn đạo tam tòng tứ đức, nên xem chồng là trời là biển… toàn những lời cần dạy dỗ như thế.

Nhưng, tình cảnh giờ phút này tuyệt không giống như thế ——

“Uống! Cáp!”

Phó Quân Tú hai chân dạng ra, khuỵu xuống, đang đứng với tư thế đứng tấn, mỗi lần vung tay về phía trước đánh ra một quyền, vô cùng uy mãnh, tuyệt không bại bởi nam nhân.

Nha hoàn Tiểu Chiêu đứng bên cạnh vẻ mặt xấu hổ, khóe miệng hơi hơi co rúm, trợn trừng nhìn vị tân nương mặc bộ quần áo màu đỏ thẫm.

“Tiểu thư. . . . . . Người nhất định phải vào lúc này đánh quyền sao?”

“Đừng ồn, ta đang luyện công —— cáp! Uống!”

Tiểu Chiêu sắc mặt càng đen.

“Người không thừa dịp lúc này mau mau luyện tập như thế nào thêu thùa may vá, ít nhất cũng nên học như thế nào là làm một nữ nhân nha!”

“Chính là bởi vì hôm nay phải lập gia đình , ta mới muốn luyện công nha.”

“Xin hỏi luyện công cùng lập gia đình có cái gì quan hệ?”

“Quan hệ rất lớn.” Phó Quân Tú vẻ mặt còn thật sự chăm chú, luyện được càng thêm ra sức, hai gò má mịn màng nổi lên màu đỏ ửng của khỏe mạnh.

Dung nhan này của nàng, phải nói là đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành tuyệt không nói quá.

Đôi mắt của nàng, so với những ánh sao lấp lánh trên bầu trời vào đêm trăngsáng, càng thêm quang hoa chói mắt, lung linh rạng rỡ.

Đôi môi kia , khéo léo mê người, giống hai cánh hoa mềm mại thơm ngát vào mùa xuân.

Dáng người của nàng thì càng cần phải nói đến, vừa mạnh mẽ lại kết hợp với vẻ lả lướt yêu kiều.

Những ưu điểm như thế tập trung lại tạo nên một tuyệt thế mỹ nhân, cái gì cũng tốt, nhưng mà chính là rất thô lỗ .

Xuất giá sắp tới, nàng tân nương tử này, lại ngay cả vẻ mặt đợi chờ thẹn thùng của tân nương một chút cũng không có.

Khác với sự lo lắng của Tiểu Chiêu, một nha hoàn khác tên Chỉ Nhi lại rất bình tĩnh, mặc gió thổi lay vẫn ngồi ở một bên đọc sách.

“Chỉ Nhi, mau tới giúp muội khuyên nhủ tiểu thư nha.”

Chỉ Nhi không nhanh không chậm điềm đạm nói: ” Đê cho tiểu thư luyện võ đi.”

” Tại sao ngay cả tỷ cũng nói như vậy?”

“Muội cảm thấy tiểu thư sẽ học được nữ công gia chánh không?”

Tiểu Chiêu không một chút do dự lắc đầu.”Đương nhiên là không, tiểu thư nếu học được đến, chắc chắn mặt trời sẽ mọc ở hướng Tây a.”

” Muội cảm thấy được kêu người không luyện quyền, người sẽ dừng lại không?”

Tiểu Chiêu càng lắc đầu mạnh hơn.”Tiểu thư cái gì cũng không giỏi, duy nhất chỉ giỏi võ công.”

“Một khi đã như vậy, làm gì lãng phí võ mồm khuyên người, làm mỏi miệng mình? Không bằng để mặc cho người đánh xong có phải thực tế hơn không.”

“Đúng đúng đối, Chỉ Nhi nói đúng lắm, đừng làm phiền ta, ta muốn đem bộ bảy mươi hai đường chiêu thức này đánh xong mới được.”

“Tiểu thư ~~” Tiểu Chiêu vẻ mặt dở khóc dở cười.

Phó Quân Tú tâm tình kỳ thật là vô cùng hưng phấn khẩn trương, nàng quả thực không thể tin được, tâm nguyện nhiều năm đã thực hiện được!

Vang danh bốn bể là Thiết đầu mục bắt cướp Cảnh Vân Thiên, vẫn là nam tử vĩ ngạn mà nàng vô cùng ái mộ. Tối nay, nàng sẽ trở thành thê tử của hắn, sau khi cùng hắn bái đường, đưa vào động phòng, sau đó. . . . . . Sau đó. . . . . .

Hai đôi má phấn phút chốc đỏ lên, trong đầu hiện lên những hình ảnh nam nữ giao hoan, nàng đem quần áo thoát xuống, nằm trong bờ ngực cường cường tráng rắn chắc của hắn, mặc hắn bừa bãi xử trí. . . . . .

Tưởng tượng đến đêm động phòng hoa chúc, nàng càng thêm cố gắng đánh quyền luyện công.

Khuyên tiểu thư không được, Tiểu Chiêu đành phải ngồi xuống, hai tay ôm hai má, nhướng mi trừng mắt im lặng nhìn tiểu thư, ở đàng kia đang động thủ động cước, quyền đấm cước đá.

” Muội thật không rõ, tiểu thư tại sao nhất định phải đúng vào lúc này làm thời điểm luyện công?”

“Vì đêm nay có thể thuận lợi cùng phu quân của người viên phòng.”

Đôi mắt đẹp trừng hướng Chỉ Nhi.”Có ý tứ gì?”

Chỉ Nhi thần bí ngoắc ngoắc tay, ý bảo nàng để sát tai vào, sau đó đưa tay lấy dưới gối ra một quyển vở.

Tiểu Chiêu đôi mắt đột nhiên trợn tròn to như một viên bi, từ trên những trang giấy hé ra rõ ràng là những hình ảnh những phụ nữ khỏa thân, mà mỗi một bên cạnh đều có một đống văn tự rậm rạp minh họa.

“Đây là cái gì?”

“Khuê phòng bí kíp, tiểu thư hiện tại chính là luyện công phu này.”

“Này. . . . . . Đây là không nên ? Tiểu thư tại sao lại mấy có thứ này?”

“Tôn đại nương đưa.”

Vừa nghe đến ba chữ Tôn đại nương, đầu của Tiểu Chiêu bắt đầu đau .

“Tiểu thư lại trốn đi thanh lâu chơi? Nếu như bị người ta biết tiểu thư của Phó gia đến thanh lâu, lão gia không mắng chết chúng ta mới là lạ.”

Nói đến chủ tử của các nàng, hoàn toàn không giống với những thiên kim tiểu thư bình thường giữ gìn nề nếp quy cũ, mà là một cô nương cả ngày yêu thích kết giao bằng hữu giang hồ, là một cô nương sảng khoái rộng lượng.

Nhưng mà, nói đi nói lại khuê phòng bí kípnày, rốt cuộc theo đạo lý gì a?

Tiểu Chiêu lẩm bẩm lại lẩm bẩm, kỳ thật cũng nhịn không được lòng hiếu kỳ, bắt đầu đọc một hàng văn tự.

“Luyện xong loại mị công này, có thể xưng bá giang hồ, lệnh tất cả nam tử, quỳ gối dưới váy một nữ tữ? Nhưng người ngoài dù nhìn thế nào đều nhìn không ra tiểu thư đang luyện mị công nha, thật giống đang xoa tay, chuẩn bị buổi tối đánh người.”

“Bởi vì tiểu thư hiện tại luyện chính là nội công.”

“Nội công?”

” Đúng vậy, trong sách nói, mị công chia làm ngoại công và nội công, ngoại công, là thủ đoạn mê hoặc lấy lòng nam nhân, về phần nội công, còn lại là vào nơi kia công phu co duỗi của phụ nữ ( Ta đã nói giảm nói tránh a.), cũng chính là. . . . . .” Chỉ Nhi ở bên tai Tiểu Chiêu thấp giọng giải thích, Tiểu Chiêu nghe xong chợt hiểu, mặt đỏ miệng lắp bắp.

Hai người nhìn khuôn mặt kia toàn bộ đỏ hồng , chủ tử mồ hôi tuôn như mưa.

Thì ra đây là nguyên nhân tiểu thư các nàng vào thời khắc sắp xuất giá, vẫn cần cù luyện công như trước, nguyên nhân là nàng muốn hầu hạ lấy lòng người phu quân mà nàng thầm yêu trộm nhớ.

“Hơn nữa nha, tiểu thư đã luyện được nửa năm .”

“Nửa năm? Trời ơi. . . . . . Phốc!”

“Hư, đừng cười ra tiếng.”

Không cười, thật khó nha! Tiểu Chiêu lắp bắp miệng, đến mức mặt đỏ tai hồng.

Đây là điểm đáng yêu nhất của tiểu thư các nàng, có lẽ nàng không là một nữ nhân thùy mị đoan trang, luyện đàn giống như quỷ vẽ bùa, động tác thô lỗ, hàng cóm xa gần nổi danh là nam nhân bà.

Nhưng, tiểu thư dù sao cũng là nữ nhân, cũng sẽ yêu thương nam nhân a.

Các nàng đều biết, khi tiểu thư yêu có bao nhiêu mãnh liệt, những tân nương khác, sẽ học nữ công gia chánh, học tập bếp núc thêu thùa mà hầu hạ phu quân, mà nàng lại chỉ dùng một phương thức, là ở trên giường lấy lòng nam nhân nàng sắp lấy

Nếu suy nghĩ cẩn thận, nếu ở trên giường có thể lấy lòng một nam nhân, cũng không phải là phương pháp không tốt, dù sao các nàng cũng đã sớm biết tiểu thư của các nàng trời không ban cho giỏi về nữ công gia chánh, cho dù có kêu nàng học mười năm, còn không bằng dựa vào hai nha hoàn các nàng hầu bên cạnh a.

Tiểu Chiêu nếu nói về nữ công bếp núc, chính là đệ nhất.

Chỉ Nhi cầm kỳ thư họa, viết chữ… mọi thứ tinh thông.

Có hai vị nha hoàn của hồi môn các nàng giám sát ở bên, không là vấn đề.

“Tiểu thư, tiểu thư!”

Ngoài cửa truyền đến dồn dập tiếng bước chân, nhũ nương vội vàng đẩy cửa mà vào, ngay cả thở vẫn còn đang hào hển, Phó Quân Tú bước lên phía trước đỡ lấy nhũ nương.

“Nhũ nương, kiệu hoa đã đến rồi?”

“Kiệu, cỗ kiệu là tới rồi ——”

Phó Quân Tú vui sướng vạn phần, vội dặn: “Tiểu Chiêu, mau giúp ta nhìn xem, tóc có rối hay không, gương mặt của ta có ổn không? Chỉ Nhi, mũ phượng của ta đâu?”

“Từ từ chờ —— chờ một chút! Tiểu thư ——”

“Không thể chờ nha, sai canh giờ không thể được!”

” Nhưng mà tiểu thư, cỗ kiệu tới rồi, chú rể không tới ——”

Phó Quân Tú dừng lại động tác, kinh ngạc quay đầu lại.”Chú rể không tới?”

“Bọn họ nói. . . . . . Nói. . . . . .”

“Bọn họ nói cái gì?”

Nhũ nương chút không dám có giấu diếm, cắn chặt răng, nói: “Bọn họ nói, chú rể không thấy , chỉ sợ là đào hôn.”

Nghe vậy, Tiểu Chiêu cùng Chỉ Nhi cũng thay đổi mặt, khiếp sợ liếc mắt nhìn nhau.

Chú rể đào hôn? Trời ạ !

Dứt lời, Phó Quân Tú đã giống như một cơn gió tông cửa xông ra.

“A, tiểu thư, từ từ a!” Nhũ nương vội vàng đuổi theo, hai nha hoàn cũng theo đi ra ngoài.

Đằng trước đại sảnh, giờ này khắc này cũng vì chuyện tân lang mất tich nhốn nháo, Phó viên ngoại cùng Phó phu nhân, sắc mặt giống đưa tang khó coi tới cực điểm, đến khi Phó Quân Tú xuất hiện, Phó phu nhân vội chạy về hướng nữ nhân.

” Tú Nhi, tại sao con lại chạy ra đây ? Mau trở về phòng.”

“Nương, là thật sao? Chú rể đào hôn ?”

“Con về phòng trước đi.”

“Nương, nói cho ta biết.” Nàng kiên trì muốn biết.

“Này. . . . . .” Phó phu nhân nét mặt vô cùng khó xử, bà thật sự không thể chính miệng nói cho con gái mình chuyện thật tàn nhẫn này.

Thấy mẫu thân chậm chạp không trả lời, Phó Quân Tú chuyển ánh mắt chất vấn sang Phó viên ngoại.”Cha!”

Phó lão gia xanh mét sắc mặt, căm giận vỗ bàn.”Chuyện hôn nhân này, chúng ta hủy bỏ!”

Giống như tiếng sét giữa trời xanh giáng thẳng vào ngực của Phó Quân Tú, gương mặt nàng chuyển sang tái mét, ngay cả trái tim cũng lạnh băng.

“Này. . . . . . Là thật sao? Huynh ấy thật sự chạy trốn?”

“Tú Nhi, đừng lo lắng, cha mẹ sẽ làm chủ cho con, chuyện này, nếu đối phương không cho chúng ta một câu trả lời hợp lí —— Con à! Tú Nhi! Con đi đâu vậy?”

Không để ý tới mẫu thân kêu to, Phó Quân Tú liền vén váy phượng, đi nhanh bước ra ngoài cửa. Nàng sẽ không giống một cô nương gia, trốn trở về phòng âm thầm khóc, mà là muốn đích thân nhìn xem, có đúng như lời mọi người nói hay không , chú rể chạy trốn.

Lúc nàng xuất hiện, ngoài cửa vốn ồn ào bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh, mọi ánh mắt đều tập trung nhìn nàng.

Phó Quân Tú nhìn kiệu phu, bà mối, sính lễ, những người thổi nhạc, ánh mắt của nàng nhìn bao quát, tất cả mọi người đến đông đủ , chính là thiếu một mình chú rễ, cuối cùng, ánh mắt của nàng dừng ở trên kiệu hoa.

Đúng ra, nàng nên ngồi ở trên kiệu hoa này, mang theo những lời chúc phúc của người thân, trong tiếng lễ nhạc náo nhiệt cùng theo chú rể về đến nhà, nhưng hiện tại, kiệu hoa này lại thành châm chọc lớn nhất.

Có người bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.

“Đáng thương a. . . . . . Bị chú rể từ bỏ.”

“Nghe nói chú rể lúc đầu đã phản đối việc hôn nhân này.”

“Bởi vì tân nương là nam nhân bà hung hãn đúng không?”

“Hư, ngươi muốn chết a! Cẩn thận bị nghe được, ăn không xong đâu mau đi.”

“Thành thân tân lang chạy trốn, đối nhà gái là một sự nhục nhã rất lớn, ta xem tân nương tử sau này cũng không mặt mũi gặp người .”

“Về sau cũng rất khó phải đi ra ngoài a, đáng thương na. . . . . .”

Chỉ trỏ nói nhỏ, gằn từng tiếng, đều giống như những mũi kim bén nhọn, hung hăng đam mạnh vào ngực của Phó Quân Tú.

Mặt nàng xanh mét, đôi môi hoa nhếch, hai bàn tay đang nắm chặt thành hai đấm đang hơi hơi phát run.

Nam nhân kia, lại dùng phương thức này để nhục nhã nàng? Một câu giải thích cũng không có đã đi ?

Hắn —— chạy trốn!

Chưa bái đường, nàng đã trở thành bị chồng ruồng bỏ.

Khóc sao? Không! Nàng sẽ không khóc!

Nàng Phó Quân Tú không phải là một nữ tử vô dụng!

Một tiếng ầm vang nổ, kiệu hoa đột nhiên bị nàng phóng ra song chưởng đánh cho tan tành, làm cho toàn thể mọi người hốt hoan, trốn và trốn, lủi và lủi, chỉ sợ động tác chậm, sẽ lọt vào vạ lây.

Mọi người đều kinh hoảng, có quỳ rạp trên mặt đất, có tránh ở gốc cây hiện trường một mảnh im lặng không tiếng động một đám sợ hãi trố mắt nhìn tân nương tử phẫn nộ.

Phó Quân Tú lạnh lùng cao ngạo không sợ ánh mắt, nhìn chung quanh mỗi người, những người nao cùng nàng tiếp xúc ánh mắt, tất cả đều chột dạ sợ hãi cúi đầu.

Nàng ngạo nghễ ưỡn ngực, lạnh lùng, đứng trước mặt mọi người tuyên cáo ——

“Từ nay về sau, Phó Quân Tú ta cùng Cảnh Vân Thiên, giống như cỗ kiệu này, tan tành tình nghĩa, không thể đứng chung!”

************

Non sông tươi đẹp, những nhành dương liễu theo gió lay động, ngây ngất hồn người.

Bên cạnh bờ sông, một tòa đình lịch sự tao nhã tám góc, có một đám văn nhân nhã sĩ đang ngồi, lúc này đã uống vài tuần rượu.

“Vân Thiên huynh, hôm nay khi chúng ta đến Thiền Quyên Lâu huynh thấy thế nào?”

Ngồi ở giữa, một gã tướng mạo đường đường, khí độ ổn trọng như núi, nam tử ánh mắt đầy chính khí nghiêm nghị, đang bưng ly rượu định uống chợt dừng tay.

“Tại hạ đối với chuyện hoa phường liễu ngõ, chút cũng không hứng thú.” Nam tử ngửa đầu, uống cạn ly rượu.

“Đổng công tử, Cảnh đầu mục bắt người, riêng đối với nữ nhân chính là sợ thật sự, thậm chí vì cự tuyệt việc hôn nhân từ nhà trốn đến đây.” Đồng thời là bộ khoái Thường Đức Quang, trêu ghẹo nói.

“Trốn?” Những người khác nghe vậy đều bị kinh ngạc, Cảnh huynh đệ của bọn họ, chính là vang danh bốn bể là Thiết đầu mục bắt cướp, không sợ trời không sợ đất, thiết diện vô tư, không thẹn với lương tâm, từ trước đến nay chỉ có người khác sợ hắn, rốt cuộc là dạng nữ nhân nào lại có thể làm cho vị huynh đệ ngay thẳng không sợ trời không sợ đất của bọn họ là Vân Thiên sợ tới mức bỏ trốn mất dạng? Ngạc nhiên này, mọi người đều hỏi.

“Sao lại thế này? Chúng ta đang muốn nghe mau kể một chút đi.”

Cảnh Vân Thiên kiên cường vẻ mặt, mày kiếm nhướng cao.”Không có gì hay để nói.”

Hắn không muốn nói, nhưng người khác lại không phải là hắn, đã cùng hắn giao tình thâm hậu là tài tử phong lưu là Đường Thiệu, đối với chuyện đều tận tường, biết được tối rõ ràng.

“ Còn không phải là do vâng lời cha mẹ, mai mối đưa tin, tự tiện vì hắn quyết định hôn sự; kì thật cưới vờ cũng không phải là chuyện sống chết kinh thiên địa nghĩa gì, nhưng vấn đề là ở chỗ chọn người tân nương.”

“Ách?”

Chỉ cần nói tới nữ nhân, nam nhân liền ngừng không được, mọi người thật sự là rất tò mò .

Đường Thiệu tuấn lãng nhã nhặn, xòe chiếc quạt tiếp tục nói: “Hai vị trưởng bối của Cảnh Gia ai không chọn, cố tình chọn trúng người nổi danh là nam nhân bà.”

Cảnh Vân Thiên nhíu mi.”Đừng nói nữa, tại hạ không muốn nói những lời thị phi.”

“Cũng không phải, cũng không phải, đây không phải nói thị phi, mà là sự thật, cũng để cho mọi người hiểu biết, Cảnh huynh vì sao có nhà lại về không được, ngàn dặm xa xôi chạy đến Hàng Châu này, thật không chịu không ít khổ ải a.”

“Nói cho đúng hơn, chúng ta là quan tâm, bằng hữu gặp nạn, tất nhiên giúp bạn không tiếc cả mạng sống, ra tay tương trợ, Cảnh huynh có điều gì giấu diếm là không nể mặt bạn , Đường công tử, mời tiếp tục.”

Đường Thiệu uống một ngụm rượu, thanh thanh yết hầu, bắt đầu dùng những lời nói từ tốn, nói về người vợ mà Cảnh gia đã chọn kia, là như thế nào nổi danh mạnh mẽ, người khác nghe đến đều biến sắc, làm cho Cảnh Vân Thiên ngay cả đối phương mặt mũi dài ngắn như thế nào cũng chưa nhìn thấy liền vội vã đào tẩu.

Kết luận là, nam nhân một khi đào hôn, tất là bất đắc dĩ, nối dõi tông đường tuy là chuyện lớn, nhưng chuyện cưới vợ là chung thân hạnh phúc cả một đời, càng không thể qua loa.

Mọi người sau khi nghe xong, đều gật đầu đồng ý.

“Cưới vợ đương nhiên là cưới vợ hiền, nếu cưới con sư tử Hà Đông kia về, thì đương nhiên là ! Nên trốn.”

“Cũng không phải là khi không, hai vị trưởng bối của Cảnh gia bức quá, bất đắc dĩ, Vân Thiên huynh đành phải bất cáo nhi biệt.”

Cảnh Vân Thiên trầm trọng thở dài.”Làm như vậy, thật sự có lỗi với vị cô nương kia, nhưng ta nếu không lòng dạ nào để cưới người ta, thì cũng không nên ép người ta vào chuyện hôn nhân đại sự, chỉ hy vọng nàng có thể rộng lượng, tìm được thích hợp để cưới. Đã một năm trôi qua , ta nghĩ, đối phương chắc là đã có người khác rồi?”

“Này không thể trách huynh nha, Cảnh huynh, nếu đổi là ta, cũng tuyệt không cưới một nam nhân bà hung hãn, muốn trách, thì trách nàng rất hung dữ, nếu nàng là một cô nương ôn nhu động lòng người cũng sẽ không đến mức này, nói thật, nàng ta nên tự kiểm điểm.”

Chúng nam tử liên tiếp gật đầu, mạnh ai nấy nói, đem toàn bộ trách nhiệm giao cho nhà gái, nam nhân mới là người bị hại nha.

Đường Thiệu phe phẩy chiếc quạt cười nói: “Nói đến chuyện ôn nhu động lòng người này, Cảnh huynh, huynh thực nên đi đến thanh lâu Nguyệt Hồ Hà để xem thử.”

Con ngươi đen khép lại, thản nhiên trả lời: “Không có hứng thú.”

” Huynh không đến xem thử, mới có thể nói như vậy, kỹ viện khác huynh có thể không đi, nhưng là Phù Dung phường, Ngọc Lộ Các, Thiền Quyên Lâu, thanh lâu tam tuyệt này, đang nổi danh đệ nhất ở chỗ của chúng ta.”

“Hơn nữa Thiền Quyên Lâu mới gần đây có xuất hiện một vị cô nương, làm cho danh tiếng của Thiền Quyên Lâu lập tức vượt qua mặt hai đại kỹ viện khác.”

“Vị cô nương này, nghe nói xuất thân cao quý, khí chất xuất chúng, dung mạo khuynh thành, ca múa xưng tuyệt, thổi tiêu đánh đàn và có những tuyệt kĩ phong tình động lòng người.”

“Vị cô nương này tên gọi là Quân Quân, nghe nói ngay cả hai vị nha hoàn bên người, cũng là xinh đẹp động lòng người, tài tình bất phàm.”

“Không đến một tháng, sự xinh đẹp của Quân Quân đã nổi danh khắp chốn, trở thành đệ nhất hoa khôi của Thiền Quyên Lâu, những nam nhân muốn gặp mặt đổ xô đến Thiền Quyên Lâu, chật như nêm cối, nhưng vị Quân Quân cô nương này chính là vị nữ tử tính tình cương trực bán nghệ không bán thân, không phải ai có tài có thế có thể gặp được nàng, tùy người cư xử hoặc thái độ được ai đó khen ngợi, mới có thể được giai nhân hội ngộ.”

“Nghe nói là những người may mắn đã được diện kiến với nàng, đều đối nàng khen không dứt miệng, khăng khăng một mực, càng làm cho mọi người tò mò, những người muốn gặp nàng chẳng những không có giảm bớt, ngược lại nối liền không dứt.”

Mọi người nói nhiều như vậy, Cảnh Vân Thiên vẫn như cũ bất vi sở động.

“Son phấn chốn thanh lâu, nơi ngợp trong vàng son.” Từ chối cho ý kiến, đáp án mang một cỗ kiên quyết.

Thường Đức nghe thấy cũng là một trận tâm động.”Cảnh đầu mục bắt người, như thế khó mà tìm được một mỹ nhân, không đi xem một chút, dường như có chút đáng tiếc.”

“Coi như tại hạ không có cái diễm phúc này đi.” Hắn kiên quyết chấm dứt đề tài, chữ nữ nhân này, còn không bằng ly rượu trong tay hắn, làm cho hắn hứng thú hơn nhiều.

Cảnh Vân Thiên uống rượu, nhìn những chiếc thuyền hoa đang du ngoạn trong hồ du dương lướt sóng, kéo hai bờ sông là hai hàng ban công dài, tâm lặng như nước, bất vi sở động.

Bất kể nàng là hoa khôi Thiền Quyên Lâu, hay là tiên nữ hạ phàm, hắn một chút hứng thú cũng không có.

************

Bởi vì bọn người Đường Thiệu tính toán tối nay sẽ tầm hoa vấn liễu, dò hỏi Thiền Quyên Lâu, thử thời vận, nhìn xem có thể hay không nhìn thấy được mặt của Quân Quân cô nương, Cảnh Vân Thiên nếu vô tình đi cùng chắc sẽ cảm tạ bọn họ. ( Tầm hoa vấn liễu: đi tìm các cô nương)

Đi dạo bên hồ, hắn lững thững mà đi, đang thưởng thức phong cảnh, xa xa truyền đến sâu thẳm tiếng chuông, dẫn tới hắn ngẩng đầu vừa nhìn, ở nơi thanh sơn đằng kia, nhìn thấy một ngôi chùa màu trắng phong cách cổ xưa, nhất thời tò mò, liền đi về hướng ấy.

Ở nơi này, lại có một ngôi chùa phong cách cổ xưa lịch sự tao nhã như thế, toát ra bầu không khí trang nghiêm, thanh u yên tĩnh.

Cảnh Vân Thiên lững thững bước vào, phát hiện nơi này rất ít người ở, thanh tĩnh trang nghiêm, cũng ngoài ý muốn phát hiện gian chùa này, nằm trên núi cao hướng xuống mặt hồ, quan sát tất cả những cảnh đẹp non sông tươi đẹp.

Trong chùa, có một nữ tử đang dâng hương, nếu lúc này đi vào, cô nam quả nữ, dường như không tốt lắm, cho nên hắn ở bên ngoài hiên chờ.

Chỉ chốc lát sau, nữ tử liên bước nhẹ nhàng, chậm rãi đi ra tự ngoại, hắn lúc này mới bước trên bậc thang, chuẩn bị vào chùa.

Nữ tử đầu đội một cái nón rộng vành, lấy lụa mỏng che mặt, mặc dù thấy không rõ diện mạo, nhưng này dáng người thướt tha, bước đi tao nhã, đều có một cỗ phong thái rất mê người.

Nàng bước ra chùa, khi đang muốn đi xuống bậc thang, một cái không cẩn thận, bị trợt chân.

“A!” Nữ tử hô nhỏ, thân thể mềm mại mất thăng bằng, mắt thấy sẽ lăn xuống bậc thang, sẽ bị thương nặng a.

Hắn đại chưởng duỗi ra, đúng lúc đem thân hình mềm mại ôm vào lòng, không cho thân thể mềm mại kia té bị thương được, nhưng mà nhoáng lên một cái, cái nón rộng vành có sa màn che mặt bị rớt xuống.

” Cô nương có sao không—— đi. . . . . .”

Hắn giật mình dừng lại, đôi mắt từ trước đến giờ vốn luôn trầm tĩnh, hiện lên vẻ quang mang không thể tin được, nhìn trừng trừng vào dung nhan tuyệt sắc tựa như tiên nữ giáng trần kia.

Trong lòng ngực nữ tử xinh đẹp như tiên trên trời, một đôi mắt đẹp vô tội nhìn phía hắn, có vẻ ngượng ngùng vô thố, tăng thêm quyến rũ kiều diễm.

“Ta không sao.” Giọng nói mềm mại ôn nhu nghe như hát, lại lọt vào trong tai hắn êm mượt .

Nữ tử hai gò má nhiễm hồng, so với đám mây đỏ nơi cuối chân trời vào buổi chiều tà càng thêm kiều diễm mê người, khi hắn ôm nàng, mũi ngửi được hương thơm thanh nhã mê người bay tới, cánh tay tráng kiện của hắn có thể cảm nhận được thân hình này có bao nhiêu sự mềm mại nhẹ nhàng.

Hắn bình tĩnh buông nàng ra, nữ tử xấu hổ nói lời cảm tạ: “Đa tạ công tử.”

Bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng gỡ bàn tay to lớn của hắn ra, cảm giác mềm mại kia vẫn còn lưu lại bàn tay to của hắn.

Cảnh Vân Thiên rất nhanh khôi phục trấn định, cá tính hắn cương nghị ngay thẳng, không bao giờ để cho chính mình mất đi bình tĩnh và kềm chế, nhặt mũ sa rơi xuống trên mặt đất lên. trả lại cho nàng.

“Bậc thang rất trơn, thỉnh cô nương cẩn thận.”

Lúc tiếp nhận mũ sa, cũng làm cho hắn có thể nhìn thấy, bàn tay trắng như ngọc nõn nà có bao nhiêu điểm tinh tế mê người.

Mỹ nhân trước mắt, đẹp như thu thủy, khí chất xuất chúng, chỉ là nét xấu hổ kia, làm cho người khác không khỏi dâng lên ý nghĩ thương xót.

Nàng ngước đôi mắt quyến rũ nhìn hắn, đôi môi như cánh hoa hé ra nụ cười nhẹ ngọt ngào làm say đắm lòng người, duòng như cố ý he lộ ra vẻ quyến rũ mê người làm cho nam nhân khó kềm chế được dục vọng.

Hai người cứ im lặng mãi nhìn nhau, mãi đến khi nghe thấy một tiếng kêu to, làm hai người giật mình.

“Tiểu thư, thì ra người ở trong này, tìm không thấy người làm muội sợ muốn chết a .” một nữ tử ăn mặc như một nha hoàn, nhưng cũng có một tư sắc bất phàm, vội vàng đi đến bên cạnh tiểu thư, nhìn thấy hắn, nhất thời tò mò hỏi: “Vị công tử này phải . . . . .”

“Vừa rồi ta thiếu chút nữa trượt chân, là vị công tử này đúng lúc cứu giúp, mới không té bị thương.”

“Ai nha, tiểu thư người nên cẩn thận nha, nếu té bị thương ngọc thể, thiếu nửa cọng tóc, trở về Tôn đại nương nhất định sẽ hung hăng sửa chữa ta.” Nói xong, liền hướng công tử phúc lễ.”Cám ơn công tử đã cứu tiểu thư của chúng tôi.”

“Không sao.” Cảnh Vân Thiên cung kính đáp lễ.

“Tiểu thư, sắc trời không còn sớm , chúng ta trở về đi.”

Nữ tử hướng Cảnh Vân Thiên nhẹ nhàng vái chào, liền cùng nha hoàn rời đi, chỉ giơ tay nhấc chân bình thường thôi, cũng toát ra khí phách của một vị tiểu thư khuê các.

Đi được vài bước, nàng quay sang, đối với hắn ngoái đầu nhìn lại cười, ánh mắt thu ba của nàng trước khi rời đi, lộ ra cảm giác tốt đối với hắn, làm hắn không khỏi thất thần.

Nhìn theo bóng dáng nàng rời đi , mãi đến khi biến mất không thấy, lúc lâu sau, Cảnh Vân Thiên mới hồi phục tinh thần lại.

(Quảng Hằng: Muội đang cầu chúa phù hộ cho huynh, công nhận tỷ này đóng kịch hay thiệt, hic đừng nên phạm lỗi với một người phụ nữ….Quân Tú *giơ song chưởng*… QH*rút lui có trật tự*)

Chính mình là làm sao vậy? Tại sao có cảm giác hoa mắt mê muội như thế này?

Lơ đãng, nhìn thấy trên mặt đất có một khối ngọc màu tím, hắn tò mò nhặt lên vừa nhìn thấy, lập tức biết đây là của vị cô nương vừa rồi kia đánh rơi, hắn tức khắc quay trở lại, muốn đuổi theo các nàng, đem đồ vật này trả lại cho người mất của.

Hắn tìm kiếm xung quanh, một thuyền hoa đang lướt trên mặt hồ có một bóng dáng quen thuộc, nhưng mà thuyền hoa càng lúc đi càng xa, hắn lập tức hướng một chủ thuyền hỏi.

“Vị lão bá này, ngài có biết chủ nhân của chiếc thuyền hoa vừa rời khỏi đây không?”

Lão bá ngẩng đầu vừa nhìn, liền lập tức nhận ra.

“Đó là thuyền hoa của Thiền Quyên Lâu.”

Thiền Quyên Lâu?

Cảnh Vân Thiên có chút ngoài ý muốn, hắn nghĩ đến đối phương tất là tiểu thư khuê các nhà ai, lại không dự đoán được là nữ tử thanh lâu kỹ viện, nhịn không được nhớ tới lời nói của bọn Đường Thiệu, cúi đầu nhìn khối ngọc màu tím trong tay, nhìn thấy trên mặt có khắc một chữ Quân.

Trong đôi mắt đen của hắn, hiện ra vẻ kinh ngạc.

Chẳng lẽ nàng. . . . . . Là hoa khôi của Thiền Quyên Lâu, Quân Quân cô nương?

Nắm khối ngọc màu tím trong tay, nhìn trong hồ thuyền hoa đang xa dần, hắn ở tại chỗ đứng lặng thật lâu sau, trong đầu lại hiện lên khi mỹ nhân rời đi, là một đôi mắt quyến rũ mê người kia.

Mày rậm cau nhanh, đơn giản là đã nhận ra tâm vốn bình lặng không hề gợn sóng kia, bây giờ lại nổi lên một cổ ấm áp mà chính hắn cũng không hiểu được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.