“Cái gì?” Vân Tịch Dạ vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp uống một ngụm trà, nghe được câu nói của Tà đã nhảy dựng lên. “Sao...?” Tà nghi hoặc phát r a một chữ độc nhất, nhìn thái độ ngạc nhiên của Vân Tịch Dạ, hắn vô cùng không hiểu hắn nói sai cái gì nữa? Vân Tịch Dạ híp mắt dùng ánh mắt tà ác nguy hiểm, làm cho Tà phía sau đổ mồ hôi.”Ngươi vừa nói cái gì? Lặp lại lần nữa.” “Nga, à cái kia, Tuyết sáng sớm hôm nay đã bay về Anh quốc. Theo như phân công của ngươi, Lý Kính hiện tại chính thức được đề cử là phó tổng ‘Vân hoành’ kiêm trợ lý của ngươi. Còn nữa chính là...” Tà cẩn thận từng li từng tí nhìn Vân Tịch Dạ sắc mặt, trước khi báo cáo Vân Tịch Dạ cũng không có phản ứng gì, thành ra như vậy cũng bởi vì nghe xong câu này! Tà gật gật đầu, xem ra thật là phía sau còn có một nguyên nhân Đang nghe dở lại chẳng có âm thanh gì, Vân Tịch Dạ nghi hoặc ngẩng đầu, liền nhìn thấy Tà nhìn mình như muốn nói ‘Thì ra là thế’. Làm công việc của mình mà như ở chốn thần tiên! Còn dùng ánh mắt quái dị như vậy nhìn cô! Còn tự cho là đúng không được gật đầu! Vân Tịch Dạ sờ sờ cằm, nhìn Tà như đi vào cõi thần tiên, bắt đầu xét lại chính mình gần đây có phải hay không làm cho hắn nhàn nhã quá? Lúc này mà cũng có thể thất thần! Vân Tịch Dạ bình tĩnh lần thứ hai ngồi vào trên sô pha, bưng lên ly trà vừa chưa kịp uống, khẽ nhấp một chút, trêu tức liếc mắt với Tà thản nhiên nói: “Tà, nghe nói ngươi gần đây một mực théo đuổi Tuyết? Tuyết không đồng ý ngươi, có muốn ta giúp hay không?” “A! Thật sao? Được, được! Dạ! Ngươi nhất định phải giúp ta một tay, Tuyết ghét bỏ ta vì trước đây gặp gỡ nhiều phụ nữ quá, cô ấy nói muốn xem biểu hiện sau này của ta. Bất quá nếu là có Dạ ngươi giúp, tuyệt đối là đối phó được!” Tà chỉ chìm đắm trong ảo tưởng tốt đẹp của mình sau này, căn bản không có chú ý tới trong mắt Vân Tịch Dạ càng ngày càng sáng tinh quang. “Mấy ngày hôm trước “Dạ Vũ” có một đứa nhỏ, chẳng ai chịu mang nó đi, nhưng ta cũng đâu có bận ngươi phải mang nó đi chứ. Chẳng lẽ khẩu vị của ngươi bây giờ lại là loại này, nhưng thôi, ta sẽ không nói cho Tuyết đâu!” Nói xong lời cuối cùng, Vân Tịch Dạ cũng có chút nghiến răng nghiến lợi. Dù cho có là tên ngốc bây giờ Tà cũng có thể được, Vân Tịch Dạ đang trêu hắn. Nếu quả thật hắn mang cái đứa nhỏ đó đi, hắn có thể tưởng tượng kiếp này sợ rằng không có vợ mất! “Dạ vũ” là chốn nào? Đó là nhà hàng đêm! Chỗ đó làm sao có đứa nhỏ được chứ? Phải là tiểu thư, thiếu gia! Nếu là hắn thật đi nơi đó, Tuyết tuyệt đối sẽ không đáp ứng qua lại cùng hắn! “Ha hả, Dạ, ngàn vạn đừng! Ta gần đâyn rộn, ta có điều tra An Vũ Hàm, vị hôn phu bây giờ của điều này tuyệt đối hắn không tự chủ động! Nói cách khác, hoài nghi lúc trước của ngươi với ông nội ngươi là đúng! Ngươi bị lão nhân nhà ngươi giăng bẫy rồi!” “Ha hả, phải không?” Vân Tịch Dạ híp mắt, nhấp một ngụm trà quét ánh mắt nguy hiểm tới Tà, ngoài cười nhưng trong không cười, giật giật khóe miệng, lạnh lùng nói: “vậy tại sao trước không điều tra được? n?” “Ha ha, ta sai, ta sai... Ha hả...” Tà dám cam đoan nếu như bây giờ hắn nói, ‘Ngươi khi đó cũng không nói là muốn điều tra gia đình người ta, chính ngươi còn chẳng rõ quan hệ của ngươi và hắn, vì thế không hề để ý đến con người ấy.’ Nếu như vậy, hắn chắc chắn sẽ gặp bi kịch! Ngay lúc gương mặt cười của Tà bị chuột rút, tiếng gõ cửa vang lên! Tà tựa như tìm được cứu tinh, từ trên ghế salon nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy đi mở cửa! Còn không quên xin phép Vân Tịch Dạ ngồi đối diện trên sô pha!”Ta đi mở cửa, ha hả... Đi mở cửa.” Đúng lúc cửa phòng mở ra, Tà nhìn thấy An Vũ Hàm đứng ngoài cửa! Hắn thật không biết mình hôm nay là vận gì mà xui xẻo như vậy! Người bên trong kia đang ở vì tên đứng bên ngoài này tức giận như thế, hắn thực sự ngăn chặn An Vũ Hàm đi vào hố lửa! An Vũ Hàm từ ngày yến hội không có gặp lại vân Tịch dạ, hôm nay nghe An lão gia nhắc tới cô, nhất thời kích động chạy tới đây, lúc cánh cửa mở ra là một người đàn ông yêu nghiệt, An Vũ Hàm bị kích động, sắc mặt nhất thời tối lại! Hai tròng mắt hiện lên hai ngọn lửa, lạnh lùng nói với Tà đứng ở bên trong một mình phiền não thất thần: “Cậu là ai, Vân Tịch Dạ đâu?” “Ách, xin chào, tôi là bảo vệ kiêm trợ lí riêng cho Dạ, tôi tên là Tà.” Đúng lúc đang suy nghĩ có nên hay không cho An Vũ Hàm vào, bị giọng điệu lạnh lùng kia làm cho giật mình, rất đau đớn đập vào cánh cửa! ên trong kia đang bởi vì tên nhóc này mà nổi giận với hắn, ừ, hắn đã hiểu rồi! Dù sao cũng là hắn làm việc bất lợi thôi! Nhưng tên ngoài cửa này thái độ với hắn sao kì lạ vậy! Giống như oán hận, hắn đây là oán hận ai chứ? “Ai đó?” Trong phòng khách truyền đến thanh âm không kiên nhẫn của Vân Tịch Dạ, Tà cũng không thể do dự, đành phải mời An Vũ Hàm vào cửa. Vân Tịch Dạ nhìn thấy An Vũ Hàm vẻ mặt khó chịu đi vào, nhìn lại chiếc nhẫn trên ngón áp út ở tay phải của mình bất nhã liếc mắt, với sự an bài đặc biệt của hai vị lão gia, cô không nói gì. “Bên cạnh em thế nào đều là những tên đàn ông bát nháo vậy? Em không thể tìm hai nữ trợ lý sao?” An Vũ Hàm vào cửa không nhìn thấy sắc mặt Vân Tịch Dạ, liền bắt đầu oán giận! Quay đầu lại nhìn thấy khí sắc phi thường của Tà, vô cùng oán giận gầm nhẹ nói với Vân Tịch Dạ: “Cùng tuổi còn coi được, chứ như hắn, em trẻ quá.” Ách! Tà đi theo vào bên trong, nghe thấy câu nói kia của An Vũ Hàm đột nhiên cứng đờ! Hiện tại Tà đã hiểu rất rõ, vì sao An Vũ Hàm nhìn thấy hắn vừa nãy mà lại tối sầm mặt vào như thế, trên người lại là hơi thở bạo ngược như vậy. Thì ra nghĩ mình có ý gì với Dạ! Đứa nhỏ này thì ra đang ghen! Tà thật là vô tội mà! Hắn nhìn Vân Tịch Dạ ngồi trên sô pha sắc mặt bất thiện, nuốt nuốt nước miếng! Nhẹ nhàng lui về phía sau, đông tây cũng không biết, lén lút mở cửa ra ngoài. Sau lễ mừng thọ của Vân lão gia, Vân Tịch Dạ một mực vội vàng tiếp nhận ‘Vân hoành’, không có đi học. Cũng thật nhiều ngày chưa gặp được An Vũ Hàm, trong lòng cô mặc dù còn đang vì tính toán của ông nội mà tức giận, nhưng lúc An Vũ Hàm xuất hiện ở cửa, không biết tại sao trong lòng cô thậm chí còn có chút mừng rỡ. Nhưng lúc anh gầm lên như thế, niềm vui có chút mất mát. “An tiên sinh, tôi và cậu rất thân thiết sao? Tôi dùng người nàhẳng lẽ còn phải đi gặp cậu xin phép sao? Không biết An tiên sinh hôm nay tới có chuyện gì?” Hừ, ném sắc mặt đó cho tôi, cậu nghĩ cậu là ai? Xí! Vân Tịch Dạ quay đầu cầm tờ báo bên cạnh che ngang mặt, không để ý tới An Vũ Hàm. Nghe được cách xưng hô mới lạ của Vân Tịch Dạ, An Vũ Hàm trấn chỉnh khuôn mặt nhỏ nhắn, đứng ở trước mặt Vân Tịch Dạ vẫn không nhúc nhích. Răng cắn chặt môi, trong hai tròng mắt là ghen tuông cùng ủy khuất không chút nào che giấu, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh! Hai tay đặt tại hai vạt áo nhẫn nhịn không ngừng run rẩy. An Vũ Hàm hiện tại vô cùng ảo não, bị ghen tuông làm cho đầu xì khói, đúng là vào cửa liền gầm nhẹ với cục cưng thực sự là không đúng! Nhưng, thế nhưng, cục cưng cũng sai mà! Trợ lý đều là nam để làm chi, ban đầu là cô làm cho anh không hề động chạm đến con gái. Mà sao chính cô lại như vậy! Anh có thể không tức giận sao? Tên trợ lí ở tiệc sinh nhật của Vân gia gia xuất hiện kia, anh cũng còn chưa hỏi rõ ràng cô là quan hệ thế nào! Hôm nay thì sao? Lại xuất hiện một tên nữa? Cô lại ở cùng phòng với hắn. An Vũ Hàm hiện tại vô cùng ủy khuất, mũi ê ẩm, nước mắt không khống chế được rớt xuống, nghẹn ngào khàn khàn: “Em tại sao có thể như vậy, anh yêu em đến thế! Biết em chuyển qua đây anh liền vội vàng tới thăm em, mà trong nhà của ngươi lại có một ngươi đàn ông, anh có thể không tức giận sao? Em... Em một câu giải thích cũng không có, còn nói cái gì không quen anh! Dù thế nào, anh hiện tại cũng là vị hôn phu của em!”