“Tịch Dạ! Tớ... tớ có thể cùng cậu nhảy một bài không?” Lục Tử Lộ thật vất vả mới chờ được anh trai đi toilet liền chạy tới, hi vọng có thể được nhảy với bạch mã hoàng tử trong lòng, nhìn thấy cặp mắt Vân Tịch Dạ kia tràn đầy ôn nhu, cho nên khẩn trương đầu lưỡi thắt lại, nói xong thật nhanh cúi đầu, vì sự khẩn trương mình mà ảo não không ngớt. “Được, có thể nhảy cùng tiểu thư xinh đẹp như cô là vinh hạnh của tôi!” Nhìn cô bé trước mắt này khẩn trương đến đầu lưỡi đều thắt lại, mắt Vân Tịch Dạ trong lại tràn đầy ôn nhu làm người khác chết chìm, ưu nhã đưa tay trái ra chờ đợi công chúa lâm hạnh. Nghe thấy Vân Tịch Dạ trả lời, Lục Tử Lộ lập tức ngẩng đầu, trên mặt là thần sắc ngượng ngùng cùng với hài lòng không che giấu được, thấy trước mắt là bàn tay trắng nõn, không chút do dự đặt tay phải của mình vào đó. Cảm giác được nhiệt độ trong tay “hắn” Lục Tử Lộ nhịn không được tim đập nhanh hơn, giống như muốn nhảy ra ngoài! Vân Tịch Dạ nắm tay Lục Tử L ộ đi vào sàn nhảy nhẹ nhàng bắt đầu! Đó là ‘nam’ tuấn nữ tiếu, bên cạnh một vài nữ sinh cũng muốn mời Vân Tịch Dạ, lại không dám. Một bài kết thúc, Vân Tịch Dạ liếc mắt nhìn thấy Lục Tử Hạo từ toilet đi ra chăm chú nhìn họ không tha, cô cũng không buông bàn tay đang nắm lấy của Lục Tử Lộ ra, mà là kéo cô ta ra ngoài phòng khách. Lục Tử Lộ bị kéo ra ngoài, lúc này cũng hiểu được Vân Tịch Dạ là muốn dẫn mình đi nơi nào, trong lòng có chút chờ mong nhưng lại có chút ngượng ngùng nhìn phía sau lưng Vân Tịch Dạ vô cùng mâu thuẫn, cúi đầu run giọng hỏi “Dạ... Dạ, em... Chúng ta như vậy... có phải hay không, quá... Quá nhanh?” Nghe thấy lời của Lục Tử Lộ, Vân Tịch Dạ quay đầu ôn nhu cười, dùng ánh sáng còn lại quét mắt thấy Lục Tử Hạo đã ở đằng sau. Cô ôm chặt eo Tử Lộ, kéo cô bé vào bãi để x một bên dùng giọng điệu mềm nhẹ mang chút ưu thương nói: “Không phải em nhanh như vậy đã không thích tôi nữa chứ? Thực sự là làm cho người ta thấy buồn!” Lục Tử Lộ đột nhiên bị ôm vào trong ngực ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng tràn đầy ngọt ngào. Lúc nghe thấy Vân Tịch Dạ ưu thương nói vậy, ngay lập tức ngẩng lên, túm vạt áo Vân Tịch Dạ vội vàng giải thích: “Không có, không có đâu, anh đừng hiểu lầm! Em không có ý gì khác,em... chúng ta đi thôi! Anh ngàn vạn đừng hiểu lầm!” “Được rồi, tôi cũng không muốn, công chúa xinh đẹp của tôi lên xe đi!” Vừa nói chuyện đã đi tới bãi đỗ xe, Vân Tịch Dạ mở cửa cạnh ghế lái, sủng nịnh xoa đầu Lục Tử Lộ, đỡ cô lên xe giúp cô thắt dây an toàn, đóng cửa xe lại. Xoay người liền nhìn thấy Lục Tử Hạo đuổi theo, phóng tầm mắt nhìn Lục Tử Lộ, nhẹ cong khóe môi, khiêu khích hướng Lục Tử Hạo mặc áo khoác rồi lên xe, xe thể thao lướt qua Lục Tử Hạo chậm rãi chạy ra ngoài vườn trường. Lục Tử Hạo nhìn chiếc Lamborghini kia chậm rãi chạy ra ngoài trường, hung hăng đấm lên tường, treo lên xe thể thao của mình lập tức đuổi theo. “Nào, uống ly rượu vang này trước, đừng lo lắng như vậy.” Vân Tịch Dạ mang Lục Tử Lộ tới căn phòng ở khách sạn mà Tà đã sắp xếp từ trước, rót ly rượu vang đưa vào tay Lục Tử Lộ. Nhìn thấy Vân Tịch Dạ ôn nhu tươi cười, Lục Tử Lộ cầm ly rượu vang nhấp một ngụm, cũng hi vọng sẽ hóa giải cảm giác lo lắng và ngượng ngùng của mình. “Tôi đi tắm trước, em uống xong ly này có thể lên giường nghỉ ngơi một chút, đừng có chạy lung tung nha!” Nhìn Lục Tử Lộ nhấp một ngụm rượu, Vân Tịch Dạ nhíu mày xoay người đi tới hướng toilet, còn không quên nhàn nhạt căn d Vào toilet, Vân Tịch Dạ lấy ra bộ quần áo đã sớm chuẩn bị nhanh chóng thay đồ, trang điểm một chút. Đem bộ quần áo lúc trước nhét vào túi to đi ra ngoài, liền nhìn thấy Lục Tử Lộ mặt đỏ bừng bừng nằm trên giường. Lấy một chiếc khăn tay đã chuẩn bị trước bịt lên mũi cô nhóc, để lại đồ trong phòng rồi khép cửa phòng ra ngoài. Mới đi ra hành lang liền nhìn thấy Lục Tử Hạo khuôn mặt đầy mồ hôi đuổi tới, trong mắt Vân Tịch Dạ hiện lên một tia tà ác thoáng qua. Đúng lúc Lục Tử Hạo đẩy cửa phòng ra, đã ngửi thấy một hương thơm nhàn nhạt ngọt ngào lại không để ý, lập tức đi vào, đập vào mắt là Lục Tử Lộ khuôn mặt đỏ bừng, thân thể không quần áo, ở trên giường bày ra các loại tư thế! Đột nhiên Lục Tử Hạo cảm thấy thân thể một trận khô nóng, nhất là khi nhìn thấy vẻ dụ hoặc của Lục Tử Lộ, thân thể càng không khống chế được run rẩy chậm rãi đi đến giường lớn…. Vân Tịch Dạ lúc này đã đi tới nhà hàng qua kính xe nhìn thấy An Vũ Hàm ở trước mặt mình luôn luôn đều là hình tượng cục cưng ngoan ngoãn, bây giờ lại híp cặp mắt đẹp, vẻ mặt nguy hiểm nhìn Tà, trên người tỏa ra uy nghiêm cô chưa từng thấy qua, làm cho cô có một loại ảo giác anh chính là vương giả trên cái thế giới này! Vân Tịch Dạ lắc đầu liếc mắt nhìn Tà vẻ mặt đầy mồ hôi, thản nhiên nói: “Làm sao vậy? Tà làm sai cái gì sao?” “Không có gì, An tiên sinh chờ hơi lâu, lo lắng cho ngươi. Ách... Không có chuyện gì nữa, ta đi làm việc!” Nghe được tiếng nói của Vân Tịch Dạ, Tà dường như được đại xá, xoa xoa mồ hôi vì bị dọa mà chảy ra trên trán, lên tiếng trước khi An Vũ Hàm kịp nói điều gì. Hắn không làm sai cái gì cả, An Vũ Hàm cũng không hỏi hắn điều gì, càng không cùng hắn nói chuyện gì. Nhưng sau khi rời khỏi trường, anh vẫn dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu lạnh lùng nhìn hắn, nếu không phải là hắn ý chí kiên định, chỉ sợ dưới ánh mắt ấy chắc hắn sẽ nói hết nhưng gì mình biết mất! Tà thật sự là không chịu nổi, hắn thật đúng là không nhìn ra được, bình thường An Vũ Hàm ở trước mặt Vân Tịch Dạ như con mèo, thế nhưng tên này cũng không đơn giản đâu! “Cục cưng, em đã đến rồi! Em…” Nghe thấy giọng nói của Vân Tịch Dạ, An Vũ Hàm mới vừa rồi sắc mặt còn tràn đầy nguy hiểm lập tức đã không còn, thay vào đó là một thần sắc hài lòng, vừa mới mở miệng định nói, nhìn thấy Vân Tịch Dạ lúc này lại không thể tiếp tục, lăng lăng nhìn chằm chằm Vân Tịch Dạ. Lúc này Vân Tịch Dạ mặc một chiếc váy dài có thắt lưng, một đôi giày cao gót màu đen, tóc mai nhét ở sau tai, tóc mái bình thường để tung thì giờ cặp gọn lên để lộ ra cái trán cao, trên mặt trang điểm nhạt, làm cho người ta có một loại khoan khoái nhẹ nhàng. Vân Tịch Dạ đi tới ngồi đối diện với An Vũ Hàm, gật gật đầu với Tà nhìn hắn rời khỏi, mới quay đầu thấy ánh mắt kinh ngạc của An Vũ Hàm liền cười ra tiếng “A... Đồ ngốc, ngạc nhiên gì thế? Lần trước không phải nhìn thấy rồi sao!” Bị Vân Tịch Dạ gọi như thế, An Vũ Hàm mới chậm rãi phục hồi tinh thần, chạy đến bên cạnh Vân Tịch Dạ ngồi xuống, nhẹ ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô, chu đôi môi hồng phấn ở bên tai cô cọ xát, lúng túng nói: “Ách... Lần trước không phải vì lo lắng sao! Cho nên không nghiêm túc nhìn, hôm nay mới phát hiện thì ra anh thật may mắn có thể lấy được lão bà xinh đẹp như vậy!” Bị hơi thở của An Vũ Hàm quẩn quanh Vân Tịch Dạ đỏ mặt đẩy anh ra, nói: “Được rồi, đừng làm rộn! Hôm nay dậy muộn như vậy, đến bây giờ em cũng còn chưa ăn gì nữa, anh muốn bỏ đói em sao!” Vân Tịch Dạ không nhận thức được mình cũng bắt đầu giống các cô bé thích làm nũng mất rồi. Nghe thấy Vân Tịch Dạ nói, An Vũ Hàm lại không có thời gian mà chú ý đến cô làm nũng, chỉ biết mình tối hôm qua một đêm lải nhải làm cho người yêu không ngủ ngon, từ sáng sớm đến giờ còn chưa ăn cái gì, một trận yêu thương, vội vàng kêu người phục vụ qua hỏi Vân Tịch Dạ thích ăn gì, mà bàn tay đặt ở trên lưng Vân Tịch Dạ lại thủy chung không có ý muốn rời