Hai mươi phút sau, hai người tách ra. Lúc này Vân Tịch Dạ từ cánh tay chạy tới gần bả vai, một vết thương dài sâu tới xương máu tươi đỏ sẫm rất nhanh đang chảy ra bên ngoài, trên mặt của cô vẫn là nụ cười khát máu như trước, trong mắt ngoại trừ lạnh lùng ngoại còn có chút ngạc nhè nhẹ kinh, Thượng Quan Vệ quả nhiên ẩn tàng thực lực của mình rồi, cùng cô đánh lâu như vậy mặc dù có bị cô làm cho thương tổn không ít chỗ, nhưng đều là vết thương nhỏ cũng không nguy hiểm đến tính mạng! Quan trọng là hắn cuối cùng vẫn một chém làm thương cô! Vân Tịch Dạ sớm đã quên lần trước mình bị thương là lúc nào, không khỏi có chút kinh ngạc! Coi như là lúc cùng với Tuyết lãnh khốc, lúc khai hỏa toàn bộ thực lực, cũng không thể làm cô hao tổn công lực mà bị thương, bây giờ có thể không khiến cô kinh ngạc sao? Ra nước ngoài từ lúc 5 tuổi, 15 năm nay cô chưa bao giờ ngừng tập luyện, mặc dù một năm nay cô không thường xuyên đánh nhau hay giết người nhưng nhiều năm qua khắc khổ huấn luyện cũng không là giả vờ! Huống chi mỗi ngày cô đều tới phòng tập thể thao tập Mà kinh ngạc hơn... Không! Phải là khiếp sợ! Lúc này Thượng Quan Vệ càng khiếp sợ hơn, hắn cho rằng Vân Tịch Dạ mặc dù côn g phu không tồi, nhưng hắn dù sao cũng là sát thủ! Cũng không cần so công phu với cô, đơn giản giết cô cũng không phải là việc khó, lại không nghĩ rằng cô so với tên sát thủ này còn giống một sát thủ hơn! Không chỉ có thể chuẩn xác tránh mỗi lần hắn công kích, thế nhưng mỗi lần giơ dao lên với hắn cũng có thể đâm trúng điểm yếu của hắn, mặc dù những vết thương kia đều không phải là rất sâu, nhưng nhiều vết thương cũng khá nguy hiểm. Mà hắn cuối cùng lại xuất khí lực toàn thân, sượt qua cánh tay cô một lưỡi dao, nếu không phải là cha nuôi kiên trì nhiều năm huấn luyện cho hắn, luyện thân thủ nhạy cảm hôm nay sợ là đã giết người ở chỗ này! Nhưng như vậy cũng tốt, như vậy cha nuối sẽ tin tưởng, cũng sẽ không lại ép hắn đi giết cô! Lúc đối mặt với ông, hắn cũng không có cảm giác tội lỗi. Tà nhận được điện thoại của Vân Tịch Dạ, nghe được chính là câu nói của Vân Tịch Dạ với Thượng Quan Vệ, ‘Tốt, giết người khi nào thì bắt đầu! Sao cứ suy tư mãi vậy?’, lúc đó hắn kinh hãi, thiếu chút nữa điện thoại cầm trong tay rơi xuống mặt đất! Không hề nghĩ ngợi, lập tức cứ dựa theo tình trạng của Vân Tịch Dạ trên điện thoại di động mà theo dõi, tìm vị trí của cô. Đúng lúc Tà chạy tới, lại nhìn thấy máu trên cánh tay trái Vân Tịch Dạ không ngừng đi xuống, mà Thượng Quan Vệ đứng ở một bên cũng không tốt chút nào, trên người khắp nơi đều là vết thương lớn nhỏ chật vật không chịu nổi. Tà cau mày, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng kia khẩn trương đi đến trước mặt Vân Tịch Dạ, nhìn xuống kiểm tra vết thương trên cánh tay Vân Tịch Dạ xác định không có tổn thương đến xương cốt, thở phào nhẹ nhõm, lại thấy Vân Tịch Dạ dường như đứng không vững, gấp giọng hỏi tới: “Còn chỗ nào bị thương nữa? Thương có nặng hay không?” ” không có, nhưng ta chảy máu thể lực tiê, nếu ngươi không mang ta về, ta sẽ chết ở đây đó!” Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tà, Vân Tịch Dạ trong lòng cảm động, không khỏi có chút vui đùa. Tà căn bản không để ý đến lời nói của Vân Tịch Dạ, lần thứ hai tỉ mỉ kiểm tra trên người cô một chút, xác định ngoại trừ vết thương trên cánh tay thì không còn vết thương nào đáng ngại cả, xoay người từ trong ngực lấy ra khẩu súng, vẻ mặt phẫn hận, hướng về phía Thượng Quan Vệ chuẩn bị nổ súng! Ngay lúc hắn muốn bóp cò, cánh tay đột nhiên lại bị một bàn tay run run nắm lấy! Tà nhíu mày quay đầu nghi hoặc liếc nhìn cánh tay Vân Tịch Dạ bám vào tay hắn không hiểu. Vân Tịch Dạ liếc mắt nhìn Thượng Quan Vệ trong đôi mắt bi thương buồn bã, trong lòng tràn đầy cảm xúc phức tạp, những lời nói bên tai cô vừa nãy của hắn, kỳ thực hắn cũng chỉ là một người đáng thương mà thôi! Quay đầu, Vân Tịch Dạ nhìn Tà giật giật khóe miệng, nhàn nhạt nói với hắn: “Bỏ đi, hắn cũng chỉ miễn cưỡng! Cho ta về nào, ta mệt lắm.” Nghe thấy Vân Tịch Dạ nói, tà nhíu mày thật sâu quay đầu nhìn Thượng Quan Vệ chằm chằm hồi lâu, đến lúc cảm giác được Vân Tịch Dạ đặt hơn nửa thể trong của mình lên người hắn mới bất đắc dĩ thu súng lại liếc mắt nhìn Thượng Quan Vệ tựa như lung lay sắp đổ cảnh cáo một cái, xoay người ôm lấy Vân Tịch Dạ đi ra khỏi hẻm nhỏ, cẩn thận đưa Vân Tịch Dạ ra xe của mình thắt dây an toàn cho cô, lên xe sau đó lái nhanh như bay tới nhà Vân Tịch Dạ mở cửa ra, còn không quên gọi điện thoại báo cho Lý Kính chuẩn bị thuốc trị thương. Thượng Quan Vệ nhìn Vân Tịch Dạ cùng Tà rời đo, trong mắt xẹt qua một tia chua chát, mãi đến lúc bóng dáng của bọn họ biến mất ở hẻm nhỏ, mới lấy điện thoại ra gọi. Nói chuyện điện thoại xong thân thể mệt mỏi của hắn cũng không chịu được thêm nữa, từ từ khuỵu xuống. Lúc nhắm hai mắt mệt mỏi lại, hắn lần thứ hai thấy được thù hận tràn đầy trong cặp mắt to kia. Tà ôm Vân Tịch Dạ vừa vào trong nhà, liền nhìn thấy Lý Kính nhận được điện thoại của Tà xong vội vàng chạy tới, Lý Kính trên sô pha trong tay là hộp cấp cứu, nhìn kỹ sẽ phát hiện tay cầm hộp cấp vứa của anh run nhè nhẹ, khi anh nghe thấy tiếng mở cửa ngẩng đầu đã nhìn thấy Vân Tịch Dạ bị Tà ôm ở trong ngực, mà Vân Tịch Dạ dường như rất mệt mỏi đôi mắt khép hờ, máu trên vết thương nơi cánh tay không ngừng chảy xuống. Lý Kính từ trên ghế salon đứng lên thật nhanh bước tới trước mặt họ, né qua cánh tay bị thương của Vân Tịch Dạ, nhận lấy cô từ trong lòng Tà, chăm chú đem cô ôm vào trong ngực không chịu buông ra! Lý Kính ôm Vân Tịch Dạ chôn mặt trên cổ cô xẹt qua một giọt nước mắt, lúc này anh thực sự rất sợ! Trước đây khi Vân Tịch Dạ còn nhỏ, cô cũng thường xuyên bị thương, khi đó anh cũng chẳng lo lắng như hôm nay. Bao nhiêu năm rồi? Anh đã quên mất lần bị thương cuối cùng của cô cách đây bao nhiêu năm. Khi anh nhận được điện thoại của Tà, nói cô bị thương, trái tim anh thiếu chút nữa ngưng đập! Có phải anh đã an nhàn quá lâu rồi? Anh bắt đầu hoài nghi anh có phải đã già rồi hay không? Cảm giác được giọt nước mắt nóng hổi chảy trên cổ mình, Vân Tịch Dạ vốn buồn ngủ đôi mắt mở thật to, giơ tay lên ôm lấy Lý Kính, vỗ vỗ bờ vai của anh, cười cười với anh, giả vờ dễ dàng nói: “Lý đại thúc, ta còn chưa có chết! Nhưng, chú còn ôm ta như vậy như vậy! Dù không chết ta cũng sẽ bởi vì mất máu quá nhiều mà chết!” Bình phục tâm trạng Lý Kính buông Vân Tịch Dạ ra, xoay người ôm lấy cô đi vào phòng khách, đem cô đặt ở trên sô pha, cầm lấy hộp cấp cứu bắt đầu giúp Vân Tịch Dạ xử lý vết thương, khuôn mặt tuấn tú vẫn bình tĩnh, từ thủy tới chung cũng không nói một câu. Tà theo vào cũng không có ý định mở miệng, ngồi qua một bên giúp Lý Kính lấy thuốc. “Kính! Đừng như vậy, ta không sao! Ngươi xem ta cũng không phải là một người lỗ mãng. Không phải có gọi điện thoại cho Tà rồi sao! Đừng nóng giận.” Nhìn thấy Lý Kính như vậy Vân Tịch Dạ biết anh tức giận, để anh tùy ý xé ống tay áo của cô giúp cô xử lý vết thương, Lý Kính cô coi như cha mình Nhìn thấy anh trong lòng vì cô mà lo lắng cô cũng thấy khó “Ta không tức giận!” Giúp Vân Tịch Dạ xử lý vết thương, Lý Kính đem việc băng bó giao cho Tà, ngẩng đầu nhìn Vân Tịch Dạ trong mắt tất cả đều là yêu thương.”Ta chỉ là đang lo lắng, ngươi gọi điện cho Tà thực tốt! Nhưng nếu như lúc Tà chưa mà Lục Thành phái nhóm sát thủ thứ hai thì sao.” “Đừng lo lắng, Thượng Quan Vệ là con nuôi Lục Thành lại là sát thủ nổi tiếng trong nước, Lục Thành đối với hắn vẫn là rất yên tâm. Lấy hiểu biết của ta với ông ấy, ông ta chắc là sẽ không phái người thứ hai đâu.” Thấy Lý Kính lúc nghe được sát thủ nổi tiếng sắc mặt càng âm trầm, Vân Tịch Dạ cười cười với Lý Kính nói tiếp: “Yên tâm, ta cũng chỉ bị thương chút xíu thôi! Trên căn bản là còn chưa ngủ đủ, cho nên bây giờ mới mệt mỏi như vậy. Mà Thượng Quan Vệ cũng không tốt số bằng ta! Không tin ngươi hỏi tà.” Nói xong Vân Tịch Dạ quay đầu liếc nhìn Tà đang cầm băng gạc, bĩu môi với Lý Kính. Một bên Tà cầm băng gạc chuẩn bị qua đây băng bó cho Vân Tịch Dạ, nhìn thấy Vân Tịch Dạ nhìn qua bất đắc dĩ gật đầu với Lý Kính, thản nhiên nói: “Thượng Quan Vệ đại khái cũng phải nằm mấy ngày! Mặc dù gân cốt không thương tổn, nhưng vết thương trên người hắn cơ bản đều là ít nhiều nguy hiểm, nếu như sau khi chúng ta rời đi năm phút đồng hồ, vẫn chưa có người nào tìm được hắn, hắn sẽ bởi vì mất máu quá nhiều mà chết.” “Nhưng.” Tà sắc mặt bất thiện liếc nhìn Vân Tịch Dạ, thản nhiên nói với Lý Kính: “Cô ấy cũng phải ở trên giường nằm mấy ngày! Mất máu quá nhiều cũng không phải là chuyện đùa.” “Vậy hãy phải cho cô ấy nằm yên, tốt nhất vĩnh viễn đều không xuống giường được.” Lý Kính đen mặt nói xong, đứng lên đi đến phòng bếp, anh muốn xem trong tủ lạnh có thứ gì bổ máu không, nấu chút cháo cho cô ăn.