Mê Hoặc Vương Tử Đáng Yêu

Chương 44: Chương 44




Hiện tại mọi người vẫn như cũ đứng ở bờ biển bên biệt thự, sứt đầu mẻ trán. “vẫn chưa tìm được sao?” Vân lão gia hiện tại ngồi trên sô pha hai tay run run, trong mắt tràn đầy lo lắng. Ngay sáng sớm hôm qua hôn lễ sắp bắt đầu, ông cười ha hả đi đón Vân Tịch Dạ, nhưng khi đẩy ra cửa phòng trang điểm liền nhìn thấy mọi người nằm trên mặt đất, chỉ có Vân Tịch Dạ là biến mất. Đã qua một ngày một đêm lão nhân lại càng già nua thêm một chút! Tà liếc nhìn Vân Vi Nhi sau khi biết Vân Tịch Dạ mất tích, vẫn hôn mê vừa mới tỉnh lại, hiện tại vẫn tựa trong lòng Kiều Tuấn Dật im lặng khóc nức nở, thật sâu trong cái cau mày là áy náy, lắc đầu nói với Vân lão gia: “Không có, trên điện thoại di động của Dạ có hệ thống định vị hiển thị vị trí của cô ấy, nhưng khi chúng cháu tìm tới nơi đó lại không phát hiện bất cứ một ai, điện thoại di động cùng đồ trang sức đeo trên người cô ấy thì đã tìm thấy rồi.” Tà không ngờ rằng một nơi phòng bị nghiêm ngặt như thế, lại có thể để cho Lục Tử Hạo cướp Vân Tịch Dạ đi! Lúc trước Vân Tịch Dạ nói cô luôn cảm thấy bất an, hắn còn cười nhạo cô hẳn là mắc chứng bệnh sợ hãi tiền hôn nhân. Nhưng không ngờ sự thực lại tàn nhẫn như vậy! Hắn thực sự quá sơ suất. An lão gia tử nghe thấy câu trả lời của Tà, chân mày nhíu càng chặt hơn! Thực sự là không tới một hôn lễ hoành tráng tốt đẹp lại biến thành như vậy. Đều là do ông quá nóng lòng, chỉ muốn mau mau chóng chóng giúp cháu trai đem vợ cưng về nhà, lại đã quên mất quả bom hẹn giờvLục Tử Hạo này. Đúng lúc này Lý quản gia cầm điện thoại vội vã chạy tới, kích động nhìn Vân lão gia run giọng nói: “Lão gia, điện thoại! Là Lục Tử Hạo.” Nghe được lời Lý quản gia nói, Vân lão gia thân thể cứng đờ, cố gắng hít sâu mấy cái mới làm cho mình thoạt nhìn không có bộ dạng khẩn trương như vậy. Vân lão gia tử tiếp nhận điện thoại trong tay Lý quản gia, cố gắng để cho tiếng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh, nhàn nhạt mở miệng: “Nói đi, điều kiện gì?” Lục Tử Hạo bắt cóc Vân Tịch Dạ, lại đúng lúc này gọi điện thoại qua đây, điều đó chứng tỏ Vân Tịch Dạ còn chưa có gặp nguy hiểm! Lục Tử Hạo kia gọi điện thoại tới nói yêu cầu, có yêu cầu là được rồi, như vậy cũng có thể giúp họ mau chóng tìm được Vân Tịch Dạ. Một bên trong khi cuộc điện thoại vẫn được kết nối, Tà và Tuyết liền nhanh chóng mở máy vi tính bắt đầu định vị, Lý Kính vẫn chán chường ngồi ở một bên, trong mắt cũng lập tức sá “Ha hả... Vân lão gia thật đúng là bình tĩnh a! Ông không sợ tôi sẽ giết cháu gái của ông? nhưng ông phải biết rằng! Chính cô ta làm hại đã làm tôi hiện tại không còn gì cả lưu lạc giống như một con chó hoang, còn phải trốn trốn tránh tránh! Rất có thể tôi sẽ không kìm lòng được mà giết chết cô ta đâu!” Một trận tiếng cười trêu tức từ trong loa truyền ra, làm cho con ngươi của mọi người trong đại sảnh nheo lại. Vân lão gia tử trong mắt nước mắt từ từ chảy xuống trong lòng đang rỉ máu, nét mặt lại càng thêm đạm nhiên giọng điệu càng là không có thay đổi gì nói điện thoại tiếp: “Nói đi, yêu cầu của ngươi! Đừng nói với ta là không có. Nếu như yêu cầu ta có thể giải quyết được, thì sẽ cố gắng thỏa mãn. Nếu như không thể, như vậy xin lỗi! Ta không cho là cần dùng toàn bộ Vân gia để đổi... lấy một đứa con gái của Lục Thành!” “Cha! Cục cưng, là cháu gái của cha, cha không thể mặc kệ được!” Nghe thấy lời Vân lão gia nói, ánh mắt của mọi người trong đại sảnh mọi người đều xẹt qua một tia kinh ngạc, dừng lại mọi việc đang làm. Trước hết Vân Vi Nhi không chịu nổi nhanh chóng lên tiếng gầm nhẹ. “Câm miệng!” Vân lão gia tử nhìn thấy con gái luống cuống, trong mắt không hề kiên nhẫn lại rất mau biến mất. Quay đầu lạnh lùng nhìn Tà thao tác không ngừng tay, im lặng tàn nhẫn. Tà nhận được ánh mắt lãnh lệ của Vân lão gia, nhanh chóng phục hồi tinh thần, rất nhanh làm mọi thao tác. Hắn từ trong mắt Vân lão gia thấy được sự cấp thiết, vào giờ khắc này hắn đã hiểu được dụng ý của ông rồi. Lục Tử Hạo này thật đúng là không ngốc! Vân lão gia phải cố ý kéo dài thời gian, để cho người tìm được vị trí của hắn, cho nên Vân lão gia mới chậm rãi nói chuyện phiếm như vậy. Nhưng Vân lão gia quá đề cao hắn, cố ý làm ra một dáng vẻ muốn biết kết quả không muốn trò chuyện nhiều đến mê hoặc Lục Tử Hạo. Mà Vân lão gia lại chậm rãi nói rất nhiều điều để tranh thủ thời gian! Tà một bên theo dõi, một bên không ngừng điệu bộ giục giã Tuyết, Tuyết dựa theo tay hắn cho người sắp xếp trên du thuyền, chỉ chốc lát liền mang theo từ bên tin tức tìm kiếm được ở ngoài nhận lấy, nhận được tin tức bên này An Vũ Hàm vội vã lên du thuyền, chạy tới chỗ Tà thong báo. Lúc này An Vũ Hàm sớm đã không còn bộ dạng đáng yêu ngày xưa nữa, chiếc cằm trơn bóng hiện tại râu mọc lên lộn xộn mà chưa kịp cạo, đôi mắt to xinh đẹp chứa tơ máu, ở nơi sâu nhất trong đó là nồng đậm hối hận, chân mày thanh tú nhăn lại thật sâu, trên mặt tất cả đều là màu sắc trang nhã, dường như trong lúc bất chợt từ một tên nhóc đáng yêu biến thành nam nhân ổn trọng, lịch lãm! Hiện tại ở trong lòng anh vô cùng hối hận, anh không nên nóng lòng nhất thời, không nên cử hành hôn lễ khi chưa diệt trừ các mối nguy hiểm, làm cho Lục Tử Hạo có được cơ hội. Mà Lục Tử Hạo bên này, nghe khẩu khí của Vân lão gia cũng khá hài lòng, có thể không nói nhiều chuyện hắn tự nhiên cũng cảm thấy an tâm, hắn thực sự rất sợ Vân lão gia cố tình kéo dài thời gian để thăm dò. Hiện tại thấy Vân lão gia dường như có ý muốn cúp điện thoại, vội thu hồi khẩu khí trêu tức của mình nói: “Chuyển tới tài khoản của tôi 100 triệu USD, tiền đến nơi xong tôi sẽ nói cho ông biết Vân Tịch Dạ ở nơi nào.” “Hừ! Ta dựa vào cái gì tin ngươi? Ngươi chắc chắn con gái Lục Thành còn sống? Nó sống ít nhất cũng là món lợi trong tay ta, còn nếu đã chết... Ngươi cảm thấy lão gia ta bỏ ra 100 triệu USD mua một thi thể, để làm cái gì?” Nhìn thấy Tà đã xác định được vị trí cụ thể, Vân lão gia Thở phào nhẹ nhõm song Vân lão gia lại bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của Vân Tịch Dạ.” con số lớn như vậy ta phải tới ngân hàng mới có thể giải quyết, mà ta bây giờ còn đang ở trong biệt thự bên bờ biển, ngươi cũng biết từ nơi này đến ngân hàng gần đây nhất cũng phải hơn nửa tiếng. Ta muốn nghe giọng nói của Vân Tịch Dạ, muốn xác nhận một chút.” “Được rồi! Lão gia tốt nhất không nên ra vẻ, tôi không biết ông có phải không quan tâm tới cháu gái mình hay không! Nhưng, hi vọng lão gia biết, nếu như ép tôi vào đường cùng, có chết tôi cũng mang theo cô ấy!” Nói xong, micro bên kia truyền đến thanh âm của Vân Tịch Dạ “Ông nội, cháu không sao, ông...” “Được rồi, lão gia nghe thấy chứ! Tuyệt đối là người sống.” Lục Tử Hạo cũng không có để cho bọn họ nhiều lời trực tiếp cắt ngang, để lại số tài khoản rồi nhanh chóng cúp điện thoại. “Lão Lý, đem tất cả mọi người phái đi cho ta, hôm nay ta muốn nhìn thấy thi thể Lục Tử Hạo!” Cúp điện thoại xong, Vân lão gia rốt cuộc cũng bạo phát. Vân lão gia từ trên ghế salon đứng lên, hai tròng mắt già nua mở trừng trừng, hay bàn tay nhăn nheo nắm chặt đặt bên mình, thân thể cũng bởi vì lo lắng mà run lên, lúc này bị tức giận làm cho lung lay sắp đổ. Mọi người nghe thấy thanh âm của Vân Tịch Dạ cũng thở phào nhẹ nhõm, Lý quản gia nghe theo mệnh lệnh của Vân lão gia lập tức đi ra cửa xếp người, để cho họ có thể đuổi kịp lần xuất phát thứ hai của Tà, tranh thủ tìm được Vân Tịch Dạ sớm một chút. Lúc này trong lòng mọi người đều có cùng một mục tiêu chung, đó chính là tuyệt đối không thể để cho trên thế giới này lần nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.