Mê Hoặc Vương Tử Đáng Yêu

Chương 56: Chương 56




Dùng xong bữa sáng An Vũ Hàm vui vẻ mang theo Tiểu Dạ Vũ đi đến nhà Tà vấn an em gái nhỏ trong bụng Tuyết, để Vân Tịch Dạ ở nhà tiếp tục chiến đấu với đống công việc trong tay. Sau 12h trưa, ánh nắng tươi sáng Vân Tịch Dạ nằm trên ghế sa lon ngủ một chút, nhưng lại bị một ánh mắt phức tạp làm giật mình tỉnh giấc. Vân Tịch Dạ đột nhiên mở mắt ra từ trên ghế salon đứng lên, cẩn thận nhìn người phụ nữ cách hai thước đang giơ tay chỉ về phía mình, đã thấy rõ dung mạo của người đó, Vân Tịch Dạ ảo não nhíu mày, xem ra những ngày tháng an nhàn dài quá làm cho ý thức nguy hiểm của cô dần dần giảm xuống, mà lại là sắp biến mất. Vân Tịch Dạ làm ra một bộ dáng chẳng đáng phải nhíu mày, lạnh lùng nói với người cách cô hai thước: “Thế nào? Năm đó tôi không ra tay với cô, cho nên cô thống khổ quá sao?” Cô gái xinh đẹp hai tay giơ lên cao, gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt chẳng đáng của Vân Tịch Dạ, trong đôi mắt đẹp có hận, có thương lại còn có cả tình yêu say đắm. Năm đó cô đối Vân Tịch Dạ là tình yêu thực sự, dù cho cô biết rõ Vân Tịch Dạ chính là người sắp đặt làm ra sự việc của cô và anh trai, cô vẫn như cũ lựa chọn không oán trách “hắn” làm cho sự việc của cô và anh trai xảy ra, cô có thể tha thứ cho ‘Hắn’. Dù cho về sau cô biết “hắn” chính là con gái, là một người con gái! Lại còn là chị gái của cô! Nhưng, cô lại vẫn như cũ thật sâu yêu hắn! Dù đã qua nhiều năm như vậy cũng chưa từng thay đổi! Nhưng cô lại không thể tha thứ cho Vân Tịch Dạ đã phá hoại gia đình cô! Là cô ấy, Vân Tịch Dạ làm cho cô mất đi người cha từ nhỏ thương yêu! Là cô ấy, biến người mẹ hiền lành của cô thành một người đàn bà tham lam như bây giờ! Cũng chính cô ấy, khiến cô đã sớm trở thành một người đàn bà. Cho nên cô hận cô ấy, hận sự ích kỉ, càng hận sự vô tình của cô ấy! Cô nhất định phải tận tay giết chết con người kia! Vì con người ấy mà cô đã phải trả giá thật nhiều Người phụ nữ xinh đẹp kia không phải là ai khác, Chính là người duy nhất năm đó Vân Tịch dạ không tiếp tục truy cứu­­­­­ – Lục Tử Lộ! Lục Tử Lộ nhìn người trước mặt đã cách xa cô 5 năm, Vân Tịch Dạ vẫn anh tuấn như cũ làm cho lòng cô đau nhói, chính là người không giống phụ nữ lại cũng không giống đàn ông, làm cho cô thống khổ nhiều năm, cô yêu hắn, mặc dù “hắn” không phải đàn ông nhưng cô vẫn cứ mãi yêu “hắn”! Lục Tử Lộ trong mắt hiện lên tình yêu say đắm xen lẫn sự đau xót, cô dùng hai tay che mặt cố tỏ ra lạnh lùng trước Vân Tịch Dạ, chậm rãi mở miệng “Vân Tịch Dạ, cô đã bao giờ yêu tôi chưa?” Cô biết mình hỏi ra những chuyện này thật là nực cười, nhưng cô vẫn không cách nào quên được. Nghe Lục Tử Lộ hỏi, Vân Tịch Dạ lại có loại muốn xúc động cười to, ánh mắt của cô càng lạnh hơn “Cô đang nói chuyện Lục Tử Lộ hai mắt đã tràn đầy nước, cô cắn chặt răng nhìn chằm chằm vào Vân Tịch Dạ trấn định, lạnh lùng mở miệng nói: “Vân Tịch Dạ, đừng cho là không có ai thắng được mình, năm đó là là cô vô tình khiến tôi phải trưởng thành nhanh như vậy, hôm nay nếu cô phải chết ở chỗ này chỉ có thể trách chính cô mà thôi!” “Lục Tử Lộ! Cô nến biết phân biệt một chút, năm đó tôi tha mạng cho cô chỉ là nể mặt mẹ tôi thôi, đừng cho là tôi thương hại cô.” Nhìn Lục Tử Lộ bây giờ, Vân Tịch Dạ trong lòng tất cả đều là hối hận với quyết định lúc trước đã bảo Tà tha cho Lục Tử Lộ. “Vân, Tịch, Dạ! Tôi hận cô, nhưng tôi yêu cô còn nhiều hơn, vì thế cô chỉ có thể chọn cái chết thôi!” Dứt lời Lục Tử Lộ nhắm mắt chuẩn bị bóp cò. Đúng lúc này Tà và An Vũ Hàm mang theo Tiểu Dạ Vũ bốn tuổi cười ha ha đẩy cửa tiến vào, An Vũ Hàm mặt mày rạng rỡ ngẩng đầu liền nhìn thấy cảnh tượng làm anh hít thở không thông, không chút suy nghĩ đem con trai đẩy vội cho Tà, chạy vội tới chỗ Vân Tịch Dạ chặn đường bay của đạn giúp cô. Lục Tử Lộ bị sự xuất hiện của An Vũ Hàm làm cho hoảng sợ, viên đạn thoát ra khỏi khẩu súng bất ổn trong tay bay đến thẳng ngực trái của An Vũ Hàm. Cũng phát hiện ra điều này Tà đem Tiểu Dạ Vũ đặt ở góc, lập tức liền chạy về phía Lục Tử Lộ cầm súng, nhưng lại là chậm mất rồi! Vân Tịch Dạ đã tính đến cách tránh đường bay của đạn, nhưng cô lại không ngờ tới An Vũ Hàm vào lúc này đột nhiên trở về, càng không nghĩ tới anh sẽ không lịch sự không hỏi han mà trực tiếp chạy tới, thân thể chuẩn bị né tránh của cô cứng lại, chạy tới ôm lấy thân thể An Vũ Hàm trước mặt bắt đầu chậm rãi rớt xuống, đại não còn chưa tiếp thu được tin tức gì xảy ra nước mắt đã rớt xuống trước một bậc. “Cục cưng, đừng khóc! Ha ha! Anh khụ... Khụ khụ... Anh sợ rằng lần này không thể may mắn như lần trước rồi!” An Vũ Hàm nhìn thấy rơi Vân Tịch Dạ nước mắt xuống cánh tay muốn giúp cô lau đi, lại chỉ với tới bả vai của cô cho nên mới bất đắc dĩ cười cười. Anh biết mình lần này tránh cũng không được nữa, kỳ thực anh không hề muốn rời đi, cô còn trẻ! Lấy tính cách của cô mà nói chỉ sợ kiếp này tuyệt đối sẽ không tái giá, mà đời này còn rất dài anh không muốn nhìn thấy cô phải cô đơn, nhưng ông trời trêu người! Nhìn thấy An Vũ Hàm đang cười, nước mắt Vân Tịch Dạ càng cuộn trào mãnh liệt tràn đầy chảy xuống, cô nắm lấy bàn tay An Vũ Hàm vì với không tới mà chuẩn bị rớt xuống, đặt lên trên mặt mình, ôm chặt thân thể anh, dùng sức che dòng máu chảy ra từ vết thương trên người anh, dùng sức lắc đầu, hôn trán anh thật lâu không biết nói gì! Chỉ có dòng nước mắt không ngừng chảy xuống đã kể rõ đau thương của cô. An Vũ Hàm lau nước mắt trên mặt Vân Tịch Dạ, càng ngày đôi mắt càng mơ hồ, tất cả đều là yêu thương, chỉ sợ hai mấy năm qua cộng lại cô cũng không mất nhiều nước mắt như hôm nay! Cô không nên xuất hiện trong dáng vẻ thương tâm như vậy. An Vũ Hàm cố gắng giúp cô lau nước mắt, ôn nhu mở miệng lần nữa “Đừng khóc! Em khóc trông thật xấu, đừng khụ khụ... Đừng buồn! Kiếp sau anh chờ em, anh vẫn sẽ vì em mà giữ thân như ngọc mà!” “Cục cưng, anh yêu em! Kiếp sau anh khụ... Khụ khụ... Anh vẫn sẽ chờ đến khi nào em xuất hiện trước mặt anh! Em phải sống thật tốt, chăm khụ... chăm sóc thật tốt cho Tiểu Dạ Vũ của chúng ta, anh... anh....” An Vũ Hàm nằm ở trong lòng Vân Tịch Dạ, khóe miệng từ những câu chữ ấy ngày càng ra nhiều máu! Thanh âm càng ngày càng nhỏ cánh tay nhẹ nhàng trên mặt Vân Tịch Dạ khẽ buông xuống, ý thức dần dần mất đi, trong hai mắt nhìn Vân Tịch Dạ không nỡ, là lưu luyến, là yêu say đắm không nói lên lời! Thời gian dường như cũng theo hai tay anh rơi xuống mà ngưng lại! “A...!” Nhìn thấy An Vũ Hàm nhắm mắt lại, trong lòng Vân Tịch Dạ cũng chịu không nổi bi thương nữa, ngửa đầu lên, tiếng thét dài tới tận trên trời. Ôm thật chặt An Vũ Hàm thân thể dần dần lui ôn lớn tiếng cầu xin “Đừng... Đừng mà! Xin anh... Em xin anh! Tiểu Vũ đừng mà! Anh không thể để em lại một mình như thế được! A! …” Đây có lẽ là lần đầu tiên cô cầu xin, lần thứ hai mềm yếu trong đời! Năm năm trước khi Lục Tử Hạo đâm vào thân thể anh một dao kia cũng không làm cho cô mềm yếu như hôm nay! Đó là bởi vì cô biết một dao kia không nguy hiểm đến tính mạng! Nhưng đó không giống hôm nay, cô hiểu rõ sinh mệnh của An Vũ Hàm đang dần mất đi trong tay cô. Tại sao? Tại sao? Ông trời tại sao thử thách cô nhiều quá vậy? Cô rốt cuộc làm sai cái gì, từ nhỏ đã không có tình thương của cha! Không có một gia đình hoàn chỉnh! Đến khi tìm được tình yêu đích thực cũng chỉ có thể bên nhau 5 năm, lại để cho cô yêu sâu như vậy, thương nặng như vậy! Tà nhanh chóng gọi điện thoại cho người tới chế trụ Lục Tử Lộ rồi cấp cứu, liền nhìn thấy Vân Tịch Dạ mềm yếu không nơi nương tựa, ở kia khóc thét, đi tới kéo cô đứng lên lại bị cô đẩy ra, khi Tà chạm vào An Vũ Hàm cánh tay rơi xuống làm cả người hắn cứng lại! Nhanh như vậy! Ngay cả kỷ phút đều không kịp đợi sao? Đúng vậy, trên cánh tay kia đã không còn nhiệt độ, cũng không bắt được mạch nữa! Nếu như bây giờ thần y có xuất hiện cũng chẳng thể cứu vãn gì cả! Tà bi thống nhìn nhìn Vân Tịch Dạ ôm An Vũ Hàm trong vũng máu im lặng khóc thét, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ. Khi bác sĩ đẩy cửa tiến vào nhìn thấy hai người trong vũng máu cũng lắc đầu bất đắc dĩ, nhưng vẫn là làm hết phận sự, đem An Vũ Hàm ra tới xe cứu thương, Vân Tịch Dạ ôm chặt thi thể An Vũ Hàm, thế nào cũng không chịu buông tay, mọi người đành phải đem cả hai lên xe cứu thương! Phòng cấp cứu đèn sáng rỡ, mà người đợi ở bên ngoài lại không ôm bất cứ tia hy vọng nào, tà ôm tiểu Dạ Vũ bốn tuổi đứng ở một bên, Vân Tịch Dạ toàn thân chỉ có máu và máu ngồi dưới đất, ánh mắt trống rỗng chăm chú nhìn cửa phòng cấp cứu, nước mắt lại không hề rơi xuống dù là một giọt! Vân Tịch Dạ nhắm chặt mắt ép nước mắt không được rơi xuống, cô không muốn khóc, cô thực sự không muốn khóc! Bây giờ cô mới phát hiện thì ra tất cả đều là lõi của cô, không oán ông trời lại càng không oán người khác, giống như Lục Tử Lộ nói cô đã quá mức tự tin, là tự tin của cô làm cho cô mất đi người cô yêu nhất đời này, là tự đại của cô làm cho một người đàn ông yêu thương cô vì cô mà bỏ mạng. Nếu như có thể, cô tình nguyện dùng sinh mệnh của cô đổi lấy bình an cả đời của An Vũ Hàm! Nghe điện thoại, hiểu rõ mọi chuyện, Vân lão gia, An lão gia vội vã tới rồi cùng mọi người chạy tới phòng cấp cứu, nhìn thấy chính là Vân Tịch Dạ cả bộ quần áo dính máu đau đớn ngồi dưới đất vẻ mặt hối hận, lại có Tà ôm Tiểu Dạ Vũ bi thống đứng ở một bên. Nhìn thấy bọn họ như vậy, đến đây mọi người chỉ một thoáng khuôn mặt vốn đã tái nhợt lại càng không có chút huyết sắc, An lão gia thiếu chút nữa ngồi xuống mặt đất, An lão gia được vệ sĩ đỡ lấy thân thể run rẩy khó khăn đi lên trước muốn đi về phía Vân Tịch Dạ, lại bị Tà ở một bên “Cô ấy hiện tại sợ rằng nghe không hiểu mọi người nói gì đâu.” Tà ngăn An lão gia lại, liếc nhìn Vân Tịch Dạ bi thương nói. An lão gia cố gắng bình phục trái tim sắp ngừng đập, nắm lấy tay Tà nhìn hắn nói không nên lời! Tà đỡ toàn thân run rẩy của An lão gia không đành lòng nhíu mày, lại nhìn thấy An lão gia kiên định như vậy, bất đắc dĩ cúi đầu dùng sức lắc mạnh. Nhìn thấy Tà lắc đầu, An lão gia cùng Vân lão gia hai người cùng than khóc một tiếng, trước sau song song hôn mê bất tỉnh! “A!” Vân Vi Nhi khuôn mặt trắng bệch che miệng hô nhỏ, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, nhìn về phía Vân Tịch Dạ trong mắt là áy náy, là hối hận, cúi đầu trong miệng rên rỉ: “Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi cục cưng!” Kiều Tuấn Dật nhìn thấy vợ như vậy, bi thống nhẹ nhàng đặt tay lên vai bà trấn an. Vân Vi Nhi ghé vào trong lòng chồng, thân thể run nhè nhẹ, không ngừng nức nở “Đều là lỗi của mẹ! Đều là lỗi của mẹ! Nếu không phải là mẹ đồng ý với Lục Thành buông tha Lục Tử Lộ, hôm nay sẽ không xảy ra chuyện như vậy! Là mẹ, mẹ xin lỗi con! Ô ô…” Sau một hồi cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, mấy vị bác sĩ chậm rãi đi ra vừa muốn nói gì, lại bị Vân Tịch Dạ giơ tay lên cắt ngang. Vân Tịch Dạ từ trên mặt đất đứng lên tới bên cạnh giường của An Vũ Hàm vừa được đẩy ra, cánh tay nhẹ xoa lên khuôn mặt đã mười phần lạnh toát của anh, nước mắt vừa ngừng lần thứ hai lại chảy xuống rơi vào trên khuôn mặt tái nhợt của An Vũ Hàm, cánh tay từ gương mặt lùa vào mái tóc, Vân Tịch Dạ cúi người hôn lên đôi môi An Vũ Hàm không chút huyết sắc nào, nhắm mắt cảm nhận được hương vị hạnh phúc thuộc về riêng h Nhớ lại những giây phút hạnh phúc họ đã trải qua bên nhau, khóe miệng Vân Tịch Dạ hôn An Vũ Hàm nhẹ nhàng cong lên, dẫn ra một nụ cười hạnh phúc thật lâu không ngừng lại, Vân Tịch Dạ dùng hai má cọ nhẹ lên trán của An Vũ Hàm, nhẹ giọng nói với Vân Vi Nhi phía sau: “Mẹ, đây không lỗi của mẹ, mẹ đừng tự trách mình! Con yêu của mama! Mẹ à, Giúp con chăm sóc cho Tiểu Dạ Vũ.” Nói xong Vân Tịch Dạ ôm lấy thi thể An Vũ Hàm, lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã chạy đến hàng lang bên cửa sổ nhảy xuống, đây là tầng mười lăm làm như thế chắc chắn cô sẽ không còn giữ được mạng nữa! Trong khoảng thời gian rất nhanh này, chiếc nhẫn bảo thạch tử sắc trên tay Vân Tịch Dạ phát ra một tia sáng chói lọi, nhưng ở trong nháy mắt tia sáng đã biến mất như chưa từng xuất hiện. Không ngờ Vân Tịch Dạ sẽ có hành động này, mọi người nhất thời đều đứng chết trân tại chỗ không kịp phản ứng, đã thấy Vân vi Nhi rơi vào trạng thái ngất xíu, Tiểu Dạ Vũ giãy giụa khỏi vòng tay của Tà, chạy tới cửa sổ nơi Vân Tịch Dạ và An Vũ Hàm biến mất! Kiều Tuấn Dật vẫn khá bình tĩnh buông bà vợ ngất xỉu trong tay ra, đúng lúc kéo được Tiểu Dạ Vũ ở gần cửa sổ lại, mới không làm cho giọt máu cuối cùng của hai nhà Vân-An biến mất. “Buông con ra! Con muốn đi với baba, mama!” Bị Kiều Tuấn Dật nắm lấy, Tiểu Dạ Vũ quay đầu lại con ngươi phẫn nộ gào lên. “Con nghĩ như thế thì baba mama đã mất của con yên long được sao?” Kiều Tuấn Dật một tay kéo Tiểu Dạ Vũ đang giãy giụa ôm vào lòng, xoay người đi đến chỗ Vân Vi Nhi té xỉu. Ở trong vòng tay cứng rắn của Kiều Tuấn Dật, Tiểu Dạ Vũ trong nháy mắt bình tĩnh lại, nó nhìn cửa sổ ngày càng xa mình cúi đầu xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu chảy xuống hai hàng nước mắt, sau một hồi Tiểu Dạ Vũ lần thứ hai ngẩng đầu lúc đó trong đôi mắt to cái gì cũng không tồn tại, ngay cả trên khuôn mặt nhỏ nhắn giọt lệ vừa chảy xuống kia cũng biến mất. —— “Đã chết rồi sao? Ha ha... Đã chết rồi Ha ha ha...” Xem ra khi Lục Tử Lộ biết Vân Tịch Dạ đã chết, có lẽ bị điên mất rồi, cho dù bị bọn tà mỗi ngày dằn vặt cũng không biết chỉ là không ngừng cười to, lẩm bẩm lẩm bẩm như vậy, hai ngày sau cũng tự tử! Cô đã quá yêu người con gái so với đàn ông còn xuất sắc hơn kia, chỉ mong kiếp sau cô ấy có thể sớm một chút yêu thương cô, mà không phải coi cô như kẻ thù!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.