Mê Hoặc

Chương 1: Chương 1: Hiểu lầm 1




Trong quán bar phức tạp bởi mọi loại người đang diễn ra một màn đấu võ đài tự do đẫm máu. Tiếng hò hét điên cuồng xung quanh lồng sắt khiến người ta sôi sục, càng làm những mặt trái đen tối, dã man của họ hiện ra rõ nét...

Trên ban công tầng 1, một người đàn ông ngồi trong góc tối đưa đôi mắt lạnh nhìn mọi thứ, trên gương mặt chẳng biểu lộ cảm xúc gì. Cái mùi khát máu hoang dã này đã quá quen thuộc với hắn, quen thuộc chảy tràn lan trong huyết mạch của hắn đến nỗi hắn chẳng mảy may cảm thấy gì khác biệt.

Tàn thuốc rơi xuống sàn đốt cháy tấm thảm lông khiến nó bốc lên một mùi khét lẹt, có tiếng bước chân đang đến gần, bản năng cho hắn phân biệt được mọi loại người, mọi âm thanh cũng như mùi vị...

-Chủ nhân, đã tóm được người! — người vừa đến lên tiếng.

Hắn không lên tiếng mà dùi điếu thuốc vào gạc tàn, từ tốn đứng lên, lạnh mắt nhìn sàn đấu một lần nữa:

-Góc tây bắc hướng 3 giờ, kêu người tóm tên đó, không cho hắn ta bước vào đây thêm lần nào nữa!

Người đàn ông vừa tới đưa mắt nhìn về hướng đó, gật đầu như đã biết. Người được gọi là chủ nhân lúc này mới dẫn theo thuộc hạ cất bước đi. Ánh đèn trần nhà nhợt nhạt chiếu qua gương mặt góc cạnh của người đó, một nét đẹp khiến người ta kinh diễm nhưng bao hàm sự tà ác: mái tóc màu bạch kim rủ xuống che đi một phần mắt, càng khiến đôi mắt màu lam thêm lạnh lẽo câu nhân, thân hình hoàn mỹ cân đối đến từng cm có lẽ đã khiến biết bao người ao ước với màu da lúa mạch khỏe khoắn. Nếu ai mà nhìn thấy có lẽ sẽ không ngăn nổi mình ngắm nhìn thêm chút nữa...

(*mắt long lanh* bạch mã hoàng tử trong lòng Hy!! Tóc trắng mắt xanh lại còn là thú nhân, hắc hắc... đố các bạn anh công là con gì? Ai đoán trúng có thưởng!!!*tung bông*)

Trong 1 tầng hầm đen tối như mực, Hàn Diệp mơ màng mở mắt, ở đây tối tới nỗi cậu không thấy được một ngón tay. Tay chân đều bị trói, miệng bị dán băng keo, cậu chẳng biết sao mình lại xui xẻo dính vào việc này. Cậu chỉ là một nhiếp ảnh gia nho nhỏ thích đi du lịch khắp nơi để chụp ảnh, chỉ cần sống tự do tự tại là được, thế mà lại xui xẻo thế này.

Kể ra hôm nay cậu chỉ đi dạo quanh Roma để vui chơi, lúc ngồi nghỉ mệt vô tình thấy một cái túi ai đó bỏ quên, vốn là có lòng tốt cầm đi tìm cảnh sát, ai ngờ vừa bước ra đường dài đã bị một chiếc xe chặn lại rồi chụp thuốc mê, tỉnh dậy đã ở đây — một nơi tối tăm đáng sợ.

Hàn Diệp cố nén sợ hãi, cậu nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần phía trên mình. Bước chân dừng lại cách chỗ cậu không xa, rồi một cánh cửa nhỏ được đẩy ra, chút ánh sáng le lói rọi vào khiến cậu nheo mắt. Cậu nghe bọn chúng dùng tiếng Ý nói với nhau, rồi có một tên đi xuống lôi cậu ra ngoài, cậu cũng nén sợ hãi đi theo bọn chúng, cùng lắm là chết mà cậu cảm thấy may mắn vì mình mồ côi từ nhỏ.

Bọn chúng đưa cậu tới một căn phòng sáng sủa hơn, nhưng khi nhìn vào mọi thứ bên trong, cậu chợt lạnh cả người. Bên trong giống như nơi tra tấn các phạm nhân mà cậu từng được xem trong các bức tranh với đầy đủ xích sắt, lò than, roi, bàn đinh,... còn lưu lại không ít vết máu khô. Cậu sợ hãi vùng vẫy muốn thoát ra khỏi chúng nhưng cuối cùng vẫn bị mạnh mẽ trói hai tay hai chân lên bốn sợi dây xích giữa phòng. Bọn chúng tháo băng bịt miệng cậu ra rồi đứng sang một bên. Thấy bọn chúng không làm gì mình, cậu cố bình tĩnh dùng tiếng Ý bập bẹ hỏi họ bắt cậu làm gì nhưng chẳng ai đáp lại, thấy vậy cậu cũng thôi.

Rid thong thả đi đến căn phòng cuối hành lang, lần này hành động của em trai hắn — Ary cũng quá lộ liễu đi, dám để một người ngoại quốc làm trung gian như thế, có lẽ nó cũng quá xem thường hắn rồi. Hắn vẫn đang chờ đợi một ngày nó không nhịn được lộ rõ bộ mặt thật để hắn có thể một lần trừ bỏ nó, chứ cái kiểu ném đá giấu tay thế này hắn nhìn nó chơi đến chán rồi.

-Lần này bọn họ giao dịch bao nhiêu? — hắn lạnh nhạt hỏi.

-Khoảng 10 ống huyết thanh, đều được giấu kỹ trong mấy chiếc đồng hồ cát nên không thể bị nghi ngờ. Nếu chúng ta không có tình báo, có lẽ đã bị qua mặt. — Ros nói.

-Hừ! Ta biết thừa nó sẽ giở trò mà, sao không đề phòng được. Người đã đưa tới rồi?

-Bên trong, đang chờ tra hỏi!

Hắn cười nhạt mở cửa bước vào. Đập vào mắt là một đôi mắt tinh xảo đang nhìn hắn, chẳng hiểu sao hắn chợt sửng người, cứ thế nhìn thân ảnh mỏng manh kia đến thất thần.

-Chủ nhân?

-Hừm!! Bắt đầu đi. — hắn thu lại tầm mắt bước đến chiếc ghế đối diện ngồi xuống, trong lúc đó Hàn Diệp vẫn dõi mắt nhìn theo.

Lần đầu tiên trong đời cậu nhìn thấy một người đẹp đến thế, mái tóc trắng thật đặc biệt nổi bật với đôi mắt xanh. Đáng ra lúc này cậu phải sợ hãi nhưng cậu lại có xúc động muốn tìm máy ảnh chụp lại dáng hình kia. Người đó thật hoàn mỹ!

Rid thấy người kia vẫn chăm chú nhìn mình thì thật khó chịu, hắn nói khẽ với Ros rồi ngồi yên chờ đợi. Hàn Diệp hoàn hồn khi thấy mấy người kia đem vào một cái túi y hệt cái cậu thấy, bên trong là mấy chiếc đồng hồ cát tinh xảo với mấy ống nước bao quanh...

Ros cầm một cái đưa đến trước mặt cậu, dùng tiếng Ý hỏi điều gì đó mà cậu cố lắm cũng nghe ra được vài chữ. Cậu lắc đầu nói không hiểu...

Ros thấy cậu không trả lời đúng vấn đề cứ cho là cậu giấu giếm nên gật đầu với tên phía sau, cậu chưa kịp phản ứng thì trên lưng đã truyền tới cảm giác đau rát khiến cậu hét lên, giãy giụa làm mấy sợi dây xích loảng xoảng vang dội. Cậu thấy cơ thể mình đau run rẩy, đôi mắt mờ đi nhìn người đàn ông vẫn đang thao thao bất tuyệt mà chẳng hiểu gì, ngất đi...

Cuộc tra tấn vẫn tiếp tục, cậu đau đến bất tỉnh rồi lại vì đau mà tỉnh dậy, lưng cậu đã ướt đẫm máu vì bị roi cắt đứt. Khi cậu cứ nghĩ là mình chết chắc thì cửa phòng bật mở ra, một người đi vào thông báo lại gì đó mà trên mặt Ros lẫn người kia đều mang biểu tình không thể tin. Cậu nâng mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế, hắn ta cũng đang nhíu mày nhìn cậu, chẳng hiểu sao trong tâm cậu thở phào rồi để mặc mình chìm vào bóng tối vô tận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.