Ân Á Minh vừa đi không bao lâu, thì Lưu Văn Văn và Nguyễn Tư Đồng, hai
người cùng đến nghỉ phép với Cao Tĩnh cũng đến, bọn họ không có hứng thú với bình minh, nhưng rất thích bữa ăn sáng ở nhà hàng này, sáng hôm qua cũng có đến đây.
Hai người vừa đến đã thấy một mình Cao Tĩnh
ngồi ngây ngốc trong góc, Lưu Văn Văn rón rén đi đến sau lưng Cao Tĩnh,
sau đó lấy tay che mắt của cô ta lại, “Đoán xem em là ai.”
“Văn Văn.” Cao Tĩnh nghĩ cũng không cần nghĩ.
“Xì, đoán một cái là trúng phóc rồi.” Lưu Văn Văn phồng má ngồi đối diện Cao Tĩnh, Nguyễn Tư Đồng cũng ngồi xuống, sau đó bọn họ phát hiện trên bàn
còn có một bộ dụng cụ dao nĩa.
Đã nói Cao Tĩnh luôn luôn chú ý ăn uống sao có thể gọi nhiều đồ ăn đến thế chứ, thì ra là còn có một người khác nữa.
“Ghép bàn với người khác à?” Nguyễn Tư Đồng tò mò, “Sao mấy món này không đụng đến chút nào vậy.”
“Hai em ăn đi, mấy món này đều chưa đụng qua đâu.” Cao Tĩnh mỉm cười, “Vừa
rồi đi ngắm bình minh đúng lúc gặp được Á Minh, vừa mới ăn sáng với cậu
ấy xong.”
Nguyễn Tư Đồng cười nói: “Hai người có duyên thật đấy,
gặp được trong kì nghỉ lễ đã không dễ dàng gì rồi, vậy mà lúc ngắm mặt
trời mọc cũng gặp được, biết bao nhiêu ngày rồi, mà đến hôm nay chị mới
muốn đi ngắm bình minh, thật là khéo ghê nha.”
“Thì cái này chính là duyên số đó.” Lưu Văn Văn nhìn cả bàn đầy thức ăn mà chảy nước
miếng, không thể chờ được nữa, bắt đầu động tay rồi.
Cao Tĩnh
cười khổ: “Thế này có thể xem như duyên số sao?” Bản thân cô ta cũng cảm thấy đây là duyên phận, nhưng hiển nhiên nhân vật chính khác trong
chuyện này – Ân Á Minh không nghĩ như thế, anh chỉ xem như đây là một
cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên bình thường, không hề có gì hiếm lạ, sẽ không vì
thế mà sinh ra tình cảm khác thường với cô ta.
Chỉ có mỗi cô ta mơ một giấc mơ như truyện cổ tích.
“Thế này đương nhiên là duyên phận rồi!” Lưu Văn Văn vừa ăn vừa nói, “Đáng
tiếc Ân Á Minh đã kết hôn rồi, nếu không chị Cao và anh ấy đúng là một
đôi trời sinh đó, trên công việc hai người phối hợp tốt như vậy, lại
quen biết nhiều năm nữa, thậm chí ở nơi đất khách quê người còn có thể
gặp nhau, còn cùng ngắm mặt trời mọc, có duyên biết mấy? Đổi lại là em
thì chắc chắn phải gả cho người đó rồi! Haiz…… Thật là tiếc quá, anh ấy
đã có vợ rồi.” Lưu Văn Văn đầy vẻ tiếc nuối.
“Chẳng phải thế sao, nếu chị Cao làm bà Ân, thì chúng em có phước rồi, em lập tức nhảy qua
Ân thị làm việc!” Nguyễn Tư Đồng nói đùa.
Làm cộng sự bấy lâu
nay, hai người các cô vẫn có thể nhìn ra một chút tâm tư nhỏ bé của Cao
Tĩnh, Cao Tĩnh rõ ràng có ý với Ân Á Minh, bọn họ cũng từng nghe ngóng
chuyện của Ân Á Minh từ miệng của Cao Tĩnh, cũng không phải muốn làm gì, chỉ là nhiều chuyện mà thôi, người như Ân Á Minh, ai mà không muốn biết chút chuyện scandal của anh chứ.
Tuy Cao Tĩnh không nói rõ ra, nhưng bọn họ đều có thể suy nghĩ ra từ một số chi tiết nhỏ.
Đáng tiếc, hoa rơi có ý mà nước chảy vô tình, thậm chí ngay cả hôn lễ trong
nước, Ân Á Minh cũng không mời Cao Tĩnh, chỉ nói sau khi đến Mỹ sẽ làm
party nữa, thế này rõ ràng coi Cao Tĩnh như người ngoài rồi, làm bạn hợp tác lâu dài đến nay, quan hệ giữa hai người phần lớn đều là duy trì qua công việc, về mặt riêng tư thì ai cũng bận rộn.
Là bạn bè, nhưng cũng chưa đến mức quá thân thiết, Ân Á Minh không có ý đưa Cao Tĩnh vào vòng phạm vi của mình.
“Các em đừng chọc chị vui nữa, bà xã cậu ấy đẹp như vậy, lại trẻ nữa, chị
làm sao so được chứ.” Cao Tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã hoàn
toàn lên cao rồi, hòn đảo nhỏ này vẫn xinh đẹp là thế, hoàn toàn trái
ngược với tâm trạng của cô.
Lưu Văn Văn và Nguyễn Tư Đồng nhìn
nhau một cái, tuy bình thường quan hệ khá tốt, nhưng chức vụ vủa bọn họ
thấp hơn Cao Tĩnh nhiều, bình thường nói chuyện cũng rất chiều theo Cao
Tĩnh.
Bọn họ cũng đâu có ngốc, nghe ra hàm ý trong câu nói của Cao Tĩnh, xem ra vẫn chưa từ bỏ nha.
“Chị Cao, chị nói vậy là không đúng rồi, nếu nói như chị, chẳng phải Ân Á
Minh nên cưới một cô bé 18 tuổi xinh xắn sao, tìm một người kết hôn lần
hai làm gì chứ.” Lưu Văn Văn nói với giọng điệu như người từng trải,
“Theo em, thì chính là vì thời điểm gặp nhau vừa khéo thôi, em đã nghe
nói từ sớm, rằng sức khỏe của cha Ân Á Minh không tốt, vẫn luôn muốn con trai kết hôn, thế này chẳng phải đúng lúc để cho cô Vu Kiều kia đuổi
theo sao, những chuyện như tình cảm, một khi xảy ra thật sự sẽ làm cho
người ta mê muội đó, em đã yêu đương 7, 8 lần rồi, lần nào cũng tập
trung vào như bị thần kinh vậy, cuối cùng tỉnh táo lại cũng chỉ có bấy
nhiêu đó thôi.”
“Đúng đó, chị Cao, chị đánh giá thấp bản thân quá rồi, học vấn, năng lực, chị giỏi hơn vợ của Ân Á Minh nhiều, về phần vẻ ngoài, tụi em càng thích kiểu như chị hơn, năm xưa chị cũng là hoa khôi của trường mà!” Nguyễn Tư Đồng hùa theo, “Nếu như em là Ân Á Minh, chắc chắn em sẽ chọn kiểu như chị Cao, sau này còn có thể cùng đi làm chung
gì đó, mở cửa hàng gia đình các thứ, cùng nhau phấn đấu, lãng mạn biết
mấy ~”
“Hai đứa đừng nghĩ lung tung nữa.” Tâm trạng của Cao Tĩnh
tốt hơn một chút, “Á Minh cũng đã kết hôn rồi, nghe các em nói thế sẽ
ngại lắm đó.”
“Xí, có gì đâu chứ, loại đàn ông đẳng cấp như anh
ấy, thì vốn đã có tư cách kén cá chọn canh mà.” Lưu Văn Văn không nghĩ
như thế, “Em cũng không có ý kiến gì với vợ anh ấy, chỉ cảm thấy cô ta
quyến rũ quá thôi, y như ngôi sao vậy, không ngờ Ân Á Minh lại thích
kiểu này, thật là ngoài ý muốn của em mà.”
“Phải đó, em còn tưởng đâu anh ấy sẽ chọn kiểu lý trí hơn, có năng lực hơn, giống chị Cao vậy
nè, haiz, đây chính là đàn ông đó, ánh mắt nhìn phụ nữ không giống như
phụ nữ chúng ta.”
“Chắc là vậy.”
“Nhưng mà nói thật.” Đột
nhiên Lưu Văn Văn đổi phong cách, “Chị Cao, nếu như em có điều kiện tốt
như chị, em đã theo đuổi ngược lại Ân Á Minh từ sớm rồi, như vậy nói
không chừng bây giờ vợ của Ân Á Minh chính là em đó, em cũng muốn đeo
chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy nữa.”
“Phụt, cậu dẹp đi, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa.” Nguyễn Tư Đồng cười to, “Vậy cậu phải đi phẫu thuật thẩm mỹ đi đã.”
“Cút!”
Hai người ồn ào với nhau.
Theo đuổi ngược lại?
Câu nói này của Lưu Văn Văn đã kích thích Cao Tĩnh.
Bao nhiêu năm nay, cô ta vẫn luôn yên lặng chờ đợi, y như cái tên của cô ta vậy, bày ra vẻ thanh cao, yên lặng chờ đợi, cô ta tin rằng đợi đến khi
Ân Á Minh muốn kết hôn, sau khi ngắm nhìn xung quanh rồi sẽ chọn cô ta,
lúc đó cô ta sẽ là lựa chọn tốt nhất của đối phương, cô ta sẽ là người
tốt nhất.
Cô ta tin rằng Ân Á Minh sẽ chọn đối tượng kết hôn có
lợi với anh nhất, bởi vì theo cô ta thấy, người đàn ông này nhìn xa
trông rộng đến thế, đầy lí trí, tuyệt đối sẽ không làm việc theo cảm
tính, chắc chắn kết hôn cũng sẽ như thế.
Nhưng bây giờ đã xảy ra sai sót rồi.
Chẳng lẽ cô ta đã kiêu ngạo quá rồi sao? Sự chờ đợi của cô ta là sai lầm ư?
Bây giờ cô ta nghĩ lại, dường như chờ đợi quá lâu khiến cô ta bỏ lỡ thời
điểm tốt nhất, có lẽ lúc Ân Á Minh ở Mỹ thì cô ta đã nên chủ động một
chút, lúc đó Ân Á Minh thậm chí còn chưa biết Vu Kiều nữa, nói gì đến
kết hôn.
Cô ta cảm thấy, cô ta cũng là một người phụ nữ có sức
quyến rũ, người theo đuổi cô ta không ít, thậm chí cấp trên của cô ta
cũng có ý này, nhưng cô ta đều từ chối hết, Ân Á Minh đã ở trong lòng cô ta lâu như vậy rồi, cô ta hoàn toàn không thể chấp nhận bất kì người
nào khác.
Nhưng bây giờ hiện thực đã nói với cô ta, rằng cô ta chỉ tự mình đa tình mà thôi.
Trước khi đến đây nghỉ phép, vẫn ôm hi vọng rất lớn, hi vọng hôn nhân của Ân Á Minh không hề hạnh phúc, nhưng trải qua cuộc trò chuyện dài kia, tất cả ảo tưởng của Cao Tĩnh đều vỡ vụn, hiện thực tàn nhẫn thế đấy.
Nếu như…… Nếu như thời gian có thể quay ngược lại thì tốt rồi……
Có lẽ lúc mình còn ở trường, nên chủ động một chút, hoặc là căn bản không
nên vì thể hiện tính độc lập của mình mà đi đến công ty khác, hai người
càng đi càng xa cũng có phần trách nhiệm của mình ở trong đó……
Thoáng chốc Cao Tĩnh có chút mờ mịt, cô ta không biết tiếp theo nên làm gì đây.
Bảo cô ta hoàn toàn buông bỏ Ân Á Minh, cô ta làm không được, kế hoạch bao
nhiêu năm nay đều rối loạn cả lên, trông một chốc cô ta rất khó mà chấp
nhận, cảm giác như mục tiêu cả đời người đều biến mất hết.
Nhưng bảo cô ta làm gì đó, cô ta cảm thấy như thế có chút vô đạo đức, giống
như Ân Á Minh đã nói, Vu Kiều không làm gì sai cả, chỉ đúng lúc được Ân Á Minh thích mà thôi, cô ta đi phá hoại tình cảm của hai người họ thì cực kỳ không đúng, trong lòng cô ta có cảm giác như phạm phải tội ác.
Bỏ đi, có lẽ qua hai ngày nữa thì bản thân sẽ suy nghĩ thông suốt thôi,
buổi chiều đi tắm nắng đi, có lẽ tâm trạng sẽ tốt một chút.
……
Lúc Ân Á Minh về đến biệt thự thì Vu Kiều vẫn đang ngủ, anh nhìn dáng vẻ
của Vu Kiều, lại sờ trán của cô, dường như đỡ hơn trước nhiều rồi.
“Ưm? Anh về rồi à?.” Bị người ta sờ vào trán, Vu Kiều tỉnh đậy, cô mơ mơ màng màng rầm rì, “Ăn sáng chưa?”
“Vẫn chưa.” Ân Á Minh hôn lên má của Vu Kiều một cái.
Anh có ăn ở bên ngoài, nhưng nói chuyện xong thì làm anh mất hết khẩu vị,
vừa mới ăn mấy miếng đã bị tức đến đi về rồi, nên nói chưa ăn cũng không sai.
“Ừm…… Vậy vừa đúng lúc, em đói rồi.” Vu Kiều dụi mắt từ
trên đường bò dậy, “Em đi đánh răng rửa mặt trước, chúng ta cùng ăn
nhé.”
“Ừ!” Ân Á Minh cầu còn không được, “Nhưng mà em không sao chứ, chẳng phải lúc nãy nói không khỏe sao?”
“Ừm, chắc là bà dì cả sắp đến rồi, em tính thời gian thấy cũng gần rồi.” Vu
Kiều xuống giường đi vào phòng tắm, “Mấy ngày nay cũng sẽ không thoải
mái như vậy.”
Ân Á Minh nhíu mày, “Lần nào cũng vậy à, sao em
không đi khám xem sao? Anh nghe nói chuyện này của phụ nữ quan trọng lắm đấy, lúc còn trẻ không chú ý, về sau sẽ khổ lắm.”
“Phụt.” Vu Kiều bật cười, cô vừa đánh răng vừa nói chuyện không rõ, “Sao anh còn hiểu chuyện này hơn cả phụ nữ như em thế.”
“Cười cái gì.” Ân Á Minh có chút thẹn quá hóa giận, đàn ông thì sao, đàn ông
thì không thể biết mấy chuyện này hay sao! “Qua hai ngày nữa trở về sẽ
dắt em đến bệnh viện khám, nên uống thuốc thì uống thuốc, nên làm gì thì làm đó, nhà chúng ta cũng đâu phải nuôi không nổi, sao phải chịu đựng
như vậy chứ.”
“Dạ dạ dạ, Ân đại nhân, em nghe anh hết.” Vu Kiều bất đắc dĩ thỏa hiệp.
“Đúng rồi, anh quay cảnh mặt trời mọc cho em rồi đó, muốn xem lúc nào cũng được.” Ân Á Minh cầm camera khoe khoang.
“Được, chút nữa em xem.” Vu Kiều đánh răng xong, bắt đầu rửa mặt, “Đúng rồi, bữa sáng em muốn ăn trứng chiên.”
“Ừm, anh bảo bọn họ chuẩn bị.”
Hai người êm đềm ăn xong bữa sáng, anh một miếng em một miếng, thỉnh thoảng Ân Á Minh đút cho Vu Kiều ăn, còn “bắt ép” Vu Kiều đút lại cho anh, ăn
cơm xong, anh vào phòng làm việc bên cạnh, Vu Kiều thì nằm nghiêng trên
giường xem cảnh mặt trời mọc mà anh đã quay.
Mới đầu xem cũng khá tốt, tuy ánh sáng hơi tối, không thể so sánh với phim ảnh chất lượng
cao, nhưng ông xã nhà mình tỉ mỉ quay lại, Vu Kiều cảm thấy thế nào cũng đẹp.
Nhưng đột nhiên cô nghe thấy một giọng nữ:
“Để chị làm cho, chỉnh chỗ này cao một chút.”
Âm thanh xung quanh rất hỗn tạp, nhưng giọng nữ này rất gần, hơn nữa còn
nói tiếng Trung, cô vừa nghe đã nhận ra, là giọng của Cao Tĩnh, dù chỉ
gặp có một lần, nhưng ấn tượng của cô dành cho Cao Tĩnh rất sâu sắc, hơn nữa mới gặp mặt không bao lâu, cô đã nhớ rất rõ ràng.
Ân Á Minh đi ngắm mặt trời mọc, sao Cao Tĩnh cũng ở đó? Thế này cũng trùng hợp quá đi.
Cô không nghĩ lệch lạc về Ân Á Minh, dù sao cô và Ân Á Minh đã hẹn trước,
không đi là chuyện ngoài ý muốn thôi, Ân Á Minh không đến mức cô không
đi thì tìm một người phụ nữ khác đi cùng, cô tin anh không phải loại
người như vậy.
Nhưng cô Cao Tĩnh này xem ra cũng không hẳn là cố
ý, dù sao ai có thể đoán được hôm nay Ân Á Minh cũng đúng lúc đi ngắm
bình minh chứ.
Xem ra hẳn là ngẫu nhiên gặp thôi.
Nhưng trong lòng Vu Kiều vẫn cứ cảm thấy kì lạ thế nào ấy, cô biết mình nghĩ nhiều quá rồi, nhưng vẫn cảm thấy kì quái.
Có lúc con người chính là sinh vật nhạy cảm như thế đấy, đặc biệt là trong quan hệ nam nữ, thế nào cũng có cảm giác như gió thổi cỏ lay lại trông
gà hóa cuốc.
Ân Á Minh không nói cho Vu Kiều biết chuyện gặp phải Cao Tĩnh cũng vì điều này, anh sợ Vu Kiều suy nghĩ lung tung, lỡ như
hóa khéo thành vụng, như vậy đối với tình cảm vợ chồng của hai người
chẳng phải họa vô đơn chí hay sao.
Nhưng anh cũng không nghĩ tới, trong video mình quay lại thế mà lại quay cả giọng nói của Cao Tĩnh vào trong đó.
Cảnh bình minh sau đó, Vu Kiều đều xem đến ngơ ngác, căn bản không có tâm tư gì cả, vừa nghĩ đến Ân Á Minh ngắm mặt trời mọc với người phụ nữ khác
thì cả người cô đều không thoải mái, cẩn thận ngẫm lại, hôm qua ánh mắt
Cao Tĩnh nhìn Ân Á Minh trên bàn cơm, nhìn thế nào thì cũng giống như là có ý với Ân Á Minh.
Đó giờ Vu Kiều không hề biết mình lại là một người thích suy nghĩ lung tung như vậy, quả thật y như cô thiếu nữ đang băn khoăn trong tình yêu.
Ặc…… tình yêu……
Vu Kiều xoa xoa mặt mình, lẽ nào cô thích Ân Á Minh rồi sao?
Làm với Ân Á Minh mấy lần rồi, mỗi lần đều thấy rất xấu hổ, tuy lúc sau có
phản ứng, nhưng cô cảm thấy đó là bản năng của con người, cô chỉ hưởng
thụ nhu cầu sinh lí của một người bình thường mà thôi, bây giờ ngẫm lại, có lẽ cô đã bắt đầu thích Ân Á Minh từ sớm rồi chăng?
Không phải chứ……
A!!! Vu Kiều bắt đầu rối rắm rồi.
Có lẽ, có lẽ đây là điềm báo trước bà dì cả sắp đến mà thôi?
Phụ nữ mà, mấy ngày này thế nào cũng có chút khác thường.
Haiz, thôi không nghĩ nữa, buổi chiều đi tắm nắng thay đổi tâm trạng vậy.
……
Vu Kiều muốn đến bãi cát tắm nắng, Ân Á Minh vốn muốn đi cùng cô, nhưng
lúc anh đi xuống bỗng có một cuộc họp qua điện thoại, liền để vệ sĩ và
mấy cô phục vụ đi theo.
Cô nằm xuống không bao lâu thì nghe bên cạnh có một giọng nữ dễ nghe vang lên, “Không ngại tôi ngồi xuống bên cạnh cô chứ?”
Vu Kiều kéo kính mát xuống, lúc cô nghe thấy giọng nói này thì đã biết đối phương là ai rồi.
Người đến chính là Cao Tĩnh.
Cô ta mặc bộ bikini màu trắng, thân hình xinh đẹp lại thon thả, cột tóc đuôi ngựa, mặt tươi cười.
Vu Kiều không biết tại sao, đột nhiên tâm trạng không tốt chút nào.