Mẹ Kế Không Dễ Làm

Chương 13: Chương 13




Đương nhiên, Kiều Nhu lo lắng cũng không phải là chi thứ hai muốn tranh gia sản. Gia sản Hầu phủ là của Sở gia, không có quan hệ chút nào với Kiều Nhu nàng. Cho dù có quan hệ cùng đứa bé trong bụng nàng, nhưng Kiều Nhu tự tin tương lai có thể cho con của mình một phần gia sản khác, không cần phải nhớ thương phần gia sản này của Sở gia.

Nàng lo lắng chính là chi thứ hai không yên lòng đại phòng nàng, sau đó nghĩ cách kiếm chuyện. Hiện giờ Kiều Nhu muốn nhất là thuận thuận lợi lợi bình an sinh ra con của mình, nàng không muốn đang mang thai còn phải đi đề phòng Sở Dao cùng chi thứ hai.

Đương nhiên, chi thứ hai có thể cũng sẽ chọn lấy lòng Hầu phu nhân là nàng, nhưng bây giờ thái độ lão thái thái rõ ràng, cho thấy rất coi trọng Sở Dao cùng Sở Dương, lựa chọn của chi thứ hai không nhất định là gì.

Nghe xong lời lão thái thái, Kiều Nhu trầm ngâm một hồi mới lên tiếng: “Nếu nương muốn nhị đệ muội, bằng không viết một phong thư kêu nhị đệ muội nhanh chóng trở về. Nhưng mà nhị đệ muội cách khá xa, chỉ thư tín tới lui cũng gần nửa tháng. Hơn nữa, nhị đệ muội không cần phải dặn dò chút chuyện của nhà mình sao? Có thể lên kinh cũng phải đến tháng mười, sợ là có chút không kịp.”

Vẻ tươi cười của lão thái thái thoáng thu liễm chút: “Tam đệ muội con cách cũng khá xa, sợ cũng không kịp. Không phải là đợi đến tháng mười ư? Không sao, bà lão ta sẽ chống đỡ trước trong khoảng thời gian này, nhất định sẽ không để con mệt mỏi là được.”

“Lời này của mẫu thân, con thật xấu hổ, ở đâu làm con dâu ngại mệt mỏi mà giao chuyện cho mẹ chồng? Truyền đi, con dâu sẽ trở thành người bất hiếu.” Kiều Nhu vội cười nói, lại liếc nhìn Sở Dao rồi lên tiếng: “Nếu lòng mẫu thân đã quyết, vậy trở về sẽ mời nhị đệ muội tạm thời giúp đỡ. Tuy nhiên, chờ đến sang năm, chỉ một mình nhị đệ ở lại phủ Thông Châu, không người chăm sóc, đến lúc đó mẫu thân đừng đau lòng.”

Sau khi lão tam trở về báo cáo công tác thì sẽ đổi việc, đổi việc này cũng không phải nói có là có, nhất định là trước tiên phải lưu lại kinh thành một khoảng thời gian. Cho nên trước đó Kiều Nhu mới đề nghị để vợ lão tam quản gia. Lão nhị vẫn chưa tới thời gian báo cáo công tác, cuối năm cũng không được vào kinh, lúc này kêu vợ lão nhị trở về ngược lại là cứng rắn chia rẽ hai phu thê người ta.

Nhưng Kiều Nhu không thay đổi được quyết định của lão thái thái, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Dù sao phương diện tiền bạc nàng không lo lắng. Nhiều lắm là lo lắng vợ lão nhị có thể cùng chiến tuyến với Sở Dao hay không, hoặc là vì lấy lòng lão thái thái mà làm ra chút chuyện gì đó. Nhưng chỉ cần nàng bảo vệ tốt bếp nhỏ của mình, trông coi tốt viện của mình, trên căn bản cũng sẽ không có chuyện lớn gì.

Từ trước đến nay nàng nghĩ rất thoáng, vì thế trong lòng tự khuyên mình, đối với chuyện kêu vợ lão nhị trở về cũng sẽ không mâu thuẫn như vậy. Ngồi một hồi nữa nàng liền đứng dậy cáo từ, Sở Dao cũng vừa đến lúc phải đi học, liền theo Kiều Nhu đi ra viện của lão thái thái.

Hỉ Xuân từng biết dự định của Hoa ma ma cho nên đối với Sở Dao cũng hơi có vài phần đề phòng, vừa ra khỏi cửa liền vội lên đỡ Kiều Nhu. Sở Dao theo ở bên cạnh, ánh mắt hơi có chút kỳ quái: “Mẫu thân nhìn có tinh thần hơn so với ngày thường.”

“Thật sao? Vậy mượn lời tốt lành của con, ta còn tưởng rằng bận rộn nhiều ngày vẻ mặt sẽ nhìn có chút không tốt chứ.” Kiều Nhu cười đáp, quay đầu nhìn Sở Dao: “Ngược lại, từ lúc con rơi xuống nước sinh bệnh, ta đích thân chăm sóc con rất ít, nói gì đi nữa ta cũng có chút áy náy, con không oán trách ta chứ?”

“Không có, con biết mẫu thân có chuyện phải bận rộn.” Sở Dao lắc đầu, dừng một chút mới hỏi: “Mẫu thân, con sẽ có đệ đệ hay là muội muội?”

“Cái này khó nói chắc được, Từ đại phu cũng không có nói.” Thật ra từ mạch tượng có thể ước đoán, nhưng loại chuyện này không phải có thể xác định mười phần, xác xuất sai lầm vẫn rất lớn. Mạch tượng vô cùng mạnh khoẻ cũng có thể là bé gái, mạch tượng yếu ớt cũng có thể là bé trai. Ngay cả hoàng gia cũng sẽ không kêu ngự y phán đoán cái này, đại phu của Hầu phủ dĩ nhiên cũng sẽ không dễ dàng nói trai hay gái.

Ánh mắt Sở Dao có chút kỳ quái: “Con mong là một đệ đệ, như vậy A Dương sau này sẽ không cô đơn.”

“Ta ngược lại muốn một bé gái.” Kiều Nhu vừa cười vừa nói, trầm ngâm một chút, đột nhiên hỏi: “Tuy rằng mấy ngày nay ta không đích thân chăm sóc con, nhưng dĩ vãng ta đối với con cũng hết sức yêu thương, hổm rày ta thấy tính tình của con hình như rất khác xưa, A Dao, con nói thật với ta, đã gặp phải chuyện gì?”

Không đợi Sở Dao nói, Kiều Nhu liền nói thêm: “Ngày thường tính tình của con vui tươi hoạt bát, ghét nhất là học hành, bây giờ lại yên lặng đằm thắm, ngay cả tiên sinh cũng khen con học giỏi. Không phải ta nói học giỏi là chuyện không tốt, chỉ sợ là trong lòng con có phiền muộn gì không muốn nói ra. Bé gái vui tươi hoạt bát rất khiến cho người ta thích, con đừng ép buộc mình biến thành một hình dạng khác.”

Lời Kiều Nhu mang theo vài phần thăm dò: “Hay là con nhớ Hoa ma ma cho nên tâm tình không tốt?”

Dừng một chút lại nói thêm: “Lẽ ra, Hoa ma ma chăm sóc con lớn lên, trong lòng con nhớ tới bà ấy cũng là nên. Nhưng rốt cuộc Hoa ma ma đã làm sai chuyện, có một người tính tình tàn nhẫn ở bên cạnh con, ta và cha con đều không thật sự yên tâm, sợ ảnh hưởng con, làm hư tính tình con. Nhưng bà ta đối với con coi như là có khổ lao, nếu con thật sự nhớ bà ta, bằng không cho người đưa chút bạc qua?”

Sở Dao lắc đầu: “Không phải ạ, Hoa ma ma bên kia Trần gia nhất định sẽ chiếu cố bà ấy, con không lo lắng mấy. Chỉ là vì sau khi con sinh bệnh thì đột nhiên cảm thấy mình không nên giống như khi còn bé, nên đọc nhiều sách một chút, hiểu chút đạo lý, như vậy mới có thể càng được người ta yêu thích. Mẫu thân có con ruột của mình, sau này còn có thể đối tốt với con như trước đây không?”

Kiều Nhu lắc đầu ở trong lòng, mặc kệ có con ruột hay không, đời này nàng không định sẽ giống như trước đây, nhưng trên mặt nàng lại cười nói: “Ta mang thai cũng chỉ có mấy tháng, ngoại trừ lúc trước không ở trong phủ một khoảng thời gian, thời gian còn lại đối với con không tốt sao?”

Sở Dao bĩu môi không vui: “Thật lâu rồi mẫu thân không có kêu con đến ăn cơm.”

“Chẳng phải con bận học sao? Làm phụ mẫu, ai không mong đợi con cái mình học hành giỏi, trở nên nổi bật?” Lời Kiều Nhu rẽ sang quá khứ, “Đúng rồi, sao lúc đó con bỗng nhiên rơi xuống nước?”

Không mang theo người, buổi tối đi đến bên cạnh ao, thật không bình thường nhỉ. Bên phía lão thái thái tất nhiên đã hỏi, nhưng chắc chắn sẽ không nói cho Kiều Nhu biết, cho nên nàng chỉ có thể hỏi Sở Dao. Sở Dao cũng không nhất định sẽ nói, tuy nhiên không phải Kiều Nhu cần một câu trả lời.

“Là vì trời nóng nực, muốn đến bên cạnh ao hóng mát một chút.” Sở Dao chớp mắt mấy cái, cười nói: “Tổ mẫu đã giáo huấn con rồi, mẫu thân tuyệt đối không nên nói dông dài đó.”

“Được, không nói dông dài thì không nói dông dài, nhưng mà sau này con cần phải để ý chút, mặc kệ là đi đâu đều mang người theo. Được rồi, năm nay Trần gia có phái người đến đón con không?” Sở Dao mất mẹ, có lẽ là Trần gia sợ Sở gia nuôi không nổi Sở Dao nên thỉnh thoảng sẽ đón Sở Dao qua ở một khoảng thời gian ngắn, nhất là vào lúc này năm trước.

Năm trước khoảng tháng chín là người đến, năm nay cũng sắp rồi chứ?

Kiều Nhu nhìn chăm chú vẻ mặt của Sở Dao, chỉ thấy nó nghiến răng, sau đó mới cười nói: “Sau khi con sinh bệnh liền luôn cảm thấy thân thể không thoải mái lắm, năm nay không muốn qua ở, mẫu thân có thể nói với tổ mẫu một tiếng giúp con không?”

“Tổ mẫu con rất tán thành con đi Trần gia, chuyện này mẫu thân không giúp được con chút nào.” Kiều Nhu nhướn mày khoát khoát tay: “Thời gian không còn sớm, Lưu đại gia luôn nghiêm khắc, con đừng chậm trễ, bằng không là phải bị phạt.”

Sở Dao vội gật đầu, vẻ mặt cũng mang theo vài phần sốt ruột, vội vội vàng vàng hành lễ, đi sát qua bên người Kiều Nhu. Hỉ Xuân bước lên phía trước một bước che chở Kiều Nhu: “Đại cô nương chậm một chút.”

Sở Dao nhìn chòng chọc nàng ta một cái, nhường ra bên cạnh một chút, rất cẩn thận đi qua bên người Kiều Nhu.

“Đại cô nương càng ngày càng hiểu chuyện nhỉ.” Có người trong viện của lão thái thái ra ra vào vào, Hỉ Xuân vội khen: “Ngày càng thân thiết với phu nhân đấy.”

“Thật lòng luôn có thể đổi lấy thật lòng.” Hỉ Hạ cười hì hì nói tiếp, Kiều Nhu không nói tiếng nào, chỉ mang theo nha hoàn đi về phía viện của mình.

Cố ma ma bị lưu lại Kiều gia, trong nhà này nàng liền thiếu một ma ma quản sự. Kiều Nhu gọi Hỉ Xuân qua: “Ngươi và Hỉ Thu tốn nhiều tâm tư chút, bảo vệ cửa nẻo viện chúng ta thật tốt. Còn Hỉ Hạ thì trông nom nhà bếp nhỏ cho tốt.”

Còn lại Hỉ Đông thì được phái đi ra ngoài tìm kiếm, sau này đứa bé trong bụng nàng sinh ra nhất định phải có người chăm sóc, sớm chọn được người dù sao cũng hơn đến lúc đó rối loạn lộn xộn.

Phía Sở gia có thể tìm người giúp đỡ xử lý việc bếp núc, phía Kiều gia bên kia, Kiều Nhu hơi phải nghĩ nhiều. Nhưng Kiều gia vốn neo người, còn lại hiện nay thì cũng không thân cận ruột thịt. Người này cũng hơi khó chọn đây.

Xa thì không thân thiết, ai lại đi nói cho người qua đường xa lạ biết nhà mình có bao nhiêu bạc? Vả lại, xử lý việc bếp núc không thể cứ nhìn sổ sách là xong việc, không phải là người mình tín nhiệm thì chuyện này không thể giao phó. Gần thì không có.

Tốt nhất vẫn là nhanh chóng tìm vợ cho đệ đệ. Nhưng chuyện này thật đúng là không thể gấp gáp.

Trong lòng Kiều Nhu nghĩ cái này rồi lại nghĩ cái kia, sau đó thở dài, đưa tay sờ bụng mình, mắc cái này bây giờ nàng thật đúng là không làm được gì cả. Chỉ mang thai mà thôi, sao cứ gian nan như vầy chứ? Nhìn những người phụ nữ khác mang thai, hình như cũng không khó chịu như nàng vậy?

Suy nghĩ một chút liền hơi buồn nôn, Kiều Nhu vội quay đầu nôn khan một hồi.

Hay là nàng còn rảnh rỗi quá? Trước đây, lúc đang bận bịu ở Kiều gia, hình như số lần ói giảm đi nhỉ.

Kiều Nhu vừa suy nghĩ có phải nên tìm cho mình ít chuyện làm, lại vừa cảm thấy có phải mình quên mất chuyện gì không, luôn cảm thấy bây giờ đầu óc hơi trống rỗng. Trống rỗng tới trình độ nào đây? Ừ, tối qua nàng ăn cơm chưa? Ăn cái gì?

Tình trạng hiện nay của nàng có thích hợp kiếm một phần gia sản cho đứa bé trong bụng này hay không đây?

“Phu nhân, Hầu gia đã trở về, còn dẫn theo đại thiếu gia đến.” Hỉ Xuân bỗng nhiên vào nói. Kiều Nhu chớp chớp mắt, vỗ đầu một cái, nói đã quên chuyện gì thì ra là Sở Dương. Hình như đã mấy tháng rồi nàng chưa gặp Sở Dương nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.