Mẹ Kế Là Nam Nhân

Chương 12: Chương 12




“A!” Ánh mắt đột nhiên nhức nhối đau đớn, Tại Trung kêu lên một tiếng thảm thiết.

“Tại Trung!” Duẫn Hạo rống lên, thân thủ nhanh nhẹn ôm lấy Tại Trung, cũng bởi vì một khắc phân tâm này mà bị hắc y nhân cầm roi làm bị thương bên cánh tay.

Duẫn Hạo kêu lên đau đớn, nhưng hắn cũng mặc kệ, mắt hắn lúc này đã đỏ ngầu, trong tay cầm trường kiếm, một kiếm xuyên qua lồng ngực của hắc y nhân đã tung phấn kia.

Về phần Tại Trung, tuy rằng mắt rất đau, nhưng cậu vẫn giữ được bình tĩnh, lấy ra vài kim châm, hướng về phía phát ra thanh âm ngọn roi vung lên ném kim châm qua.

Hắc y nhân hiển nhiên không ngờ tới Tại Trung còn có năng lực này, nhất thời không phòng bị trúng phải kim châm của cậu, vì thế mấy huyệt đạo liền bị phong bế không thể phát ra nội lực, đành phải rút quân.

“Tại Trung, Tại Trung, cậu làm sao vậy?” Duẫn Hạo nhìn Tại Trung vẻ mặt thống khổ biểu tình suy yếu, nội tâm cũng ro rút đau đớn.

“Duẫn Hạo, rất…đau….” Tại Trung đau đớn nói, giờ phút này mắt cậu vừa đau vừa ngứa, cuối cùng không chịu đựng nổi mà ngất đi.

“Tại Trung!!!”

——

Hữu Thiên vừa mới từ thọ yến của Thái hậu trở về, liền bị thủ hạ của Duẫn Hạo vội vội vàng vàng thỉnh tới Vương gia phủ.

Ai, xem ra hôm nay không được ngủ rồi…..

Được thuộc hạ của Duẫn Hạo dẫn tới phòng của hắn, Hữu Thiên vừa vào cửa, liền thấy một cảnh tượng làm cho gã suốt đời không quên.

Chỉ thấy một mỹ nhân áo trắng nằm trên giường, Duẫn Hạo ngồi bên cạnh, nắm chặt tay cậu, trong mắt của hắn ẩn chứa rất nhiều cảm xúc, có yêu thương, có hối hận, có thống khổ.

Xương Mân thì đứng ở một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn giàn giụa nước mắt, miệng không ngừng gọi: “Tại Trung ca ca, Tại Trung ca ca….”, Lưu quản gia ở bên cạnh cố gắng an ủi tiểu thiếu gia nhà mình.

Quen biết Duẫn Hạo đã lâu, Hữu Thiên chưa từng nhìn thấy bộ dáng của hắn như vậy, lúc trước khi mẫu thân của Xương Mân qua đời, hắn cũng chỉ thoáng thương tâm, chưa từng lộ ra vẻ mặt này.

Hữu Thiên vội vàng đến gần.

Duẫn Hạo phát hiện Hữu Thiên đã đến, có chút luyến tiếc buông tay Tại Trung ra, xoay người nhìn về phía Hữu Thiên, trong mắt lộ ra tia cầu xin.

“Hữu Thiên, huynh nhất định phải cứu được cậu ấy.”

“Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Hữu Thiên lập tức thu hồi vẻ bất cần thường ngày, trở nên nghiêm túc.

Một bên, ánh mắt của Duẫn Hạo nháy mắt biến thành lãnh khốc.

“Lưu quản gia, điều tra rõ ràng lai lịch của đám hắc y nhân.” Để ta biết được kẻ nào giật dây, ta nhất định khiến cho hắn thống khổ!

“Vâng, Vương gia.” Lưu quản gia nhận lệnh, lui xuống.

Hữu Thiên kiểm tra mắt của Tại Trung, phát hiện mắt của cậu bị kịch độc làm bị thương, nếu xử lý chậm trễ một chút chỉ sợ vô phương cứu chữa, thậm chí còn nguy hại đến tính mạng.

Vì thế, Hữu Thiên nhanh chóng bắt tay vào việc chữa trị.

May mắn còn cứu được, nếu không, hắn thật không dám tưởng tượng Duẫn Hạo sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.

Thẳng đến khi băng bó xong vết thương cho Tại Trung, lúc này Hữu Thiên mới có thể nhẹ nhõm thở dài một hơi, đứng lên.

Duẫn Hạo đứng phía sau cũng chạy lên, còn Xương Mân sớm đã được hạ nhân dẫn đi nghỉ ngơi.

“Hữu Thiên…”

“Yên tâm đi, cậu ấy không sao, bất quá loại độc này độc tính rất mạnh, ít nhất bảy ngày sau thị lực mới có thể khôi phục.” Hữu Thiên giải thích.

“Thật sao? Cám ơn huynh.” Duẫn Hạo tựa hồ thả lỏng không ít.

“Chúng ta là huynh đệ đã lâu, không cần nói cám ơn!” Hữu Thiên vỗ vỗ bả vai Duẫn Hạo.

Duẫn Hạo lúc này mới lộ ra chút tươi cười.

Hữu Thiên bước ra khỏi Vương phủ liền phát hiện một lục thiếu niên ngồi trước cửa.

Di? Không phải là Tiểu Yêu Yêu kia sao?

“Ta nói này Tiểu Yêu Yêu, nửa đêm rồi còn ngồi ở đây làm gì?”

Tuấn Tú trong lòng hiện rất bất an.

Tối nay là thọ yến của Thái hậu, cậu lo lắng Tại Trung ca sẽ xảy ra chuyện.

Vì thế, cậu đi tới Vương gia phủ, lại bị thị vệ ngăn cản không cho vào.

Cho nên, dù vô cùng lo lắng cho tình trạng của Tại Trung, cậu cũng chỉ có thể ngồi ở nơi này chờ tin tức.

Thẳng cho đến khi một giọng nói quen thuộc mang ngữ khí chọc ghẹo vang lên.

Tuấn Tú ngẩng đầu, quả nhiên là cái tên Phác Hữu Thiên đáng ghét kia!!!

“Không được gọi ta như vậy!!” Tuấn Tú khẽ kêu một tiếng, lại dường như nhận ra điều gì đó, hỏi:

“Ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Chẳng lẽ hắn cùng người trong phủ Vương gia có quen biết.

“Vấn đề này hình như là ta hỏi cậu trước?” Hữu Thiên nhíu mi.

“Ngươi…. Ta là đến tìm người.” Tuấn Tú tức giận, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của gã.

“Tìm người?” Hữu Thiên cảm thấy kì quái.

“Phài, là tìm người! Ngươi… có quen người tên Tại Trung không?” Tuấn Tú hỏi.

“Tại Trung?” Chẳng lẽ là người vừa nãy Duẫn Hạo nhắc tới.

Ha ha, thế giới này cũng thật là nhỏ….

“Không tính là quen, nhưng ta có biết người này…” Hữu Thiên nói.

“Vậy ngươi có thể hay không mang ta vào tìm huynh ấy?” Tuấn Tú hỏi.

“Hắc hắc, có thể! Bất quá trước hết cậu phải cùng ta một buổi tối…” Còn chưa nói xong, Hữu Thiên liền Tuấn Tú hung hăng gõ một cái vào đầu.

“Cùng ngươi cái đầu!” Nói xong, Tuấn Tú rời đi.

“Uy, ta còn chưa nói xong, là cùng ta đi uống rượu!” Hữu Thiên kêu lên.

Tuấn Tú dừng lại cước bộ, quay đầu.

“Uống rượu?”

“Dĩ nhiên, cậu nghĩ là cái gì? Chẳng lẽ…” Hữu Thiên cười nham hiểm.

“Ta không có! Uống rượu liền uống rượu, đi!” Kéo Hữu Thiên, Tuấn Tú vì xấu hổ mà đi thật nhanh.

Vì thế không thấy người nào đó cười đến sáng lạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.