Trở về Vương gia phủ, Xương Mân liền bị hạ nhân mang đi tắm rửa nghỉ ngơi, mà Duẫn Hạo lập tức bế Tại Trung về phòng.
Thẳng đến khi đem Tại Trung đặt ở trên giường, Duẫn Hạo lúc này mới xoay người phân phó hạ nhân mang tới một chậu nước ấm.
Nước ấm được hạ nhân mang tới, Duẫn Hạo ra hiệu cho bọn họ lui xuống, tự mình cầm khăn mặt, nhúng nước, vắt khô, nhẹ nhàng lau mặt Tại Trung cùng vết cắn ở cổ cậu do Lí Tú Mãn để lại. Duẫn Hạo không kìm lòng được mà xoa xoa lên cần cổ Tại Trung, nơi đó có hồng ngân màu nhàn nhạt, nhìn nó Duẫn Hạo không khỏi đau lòng cùng phẫn nộ.
“Duẫn Hạo…. A…” Nguyên bản cảm thấy động tác kì quái của Duẫn Hạo, Tại Trung lên tiếng gọi hắn, bất ngờ Duẫn Hạo cúi xuống, dùng sức hôn lên cần cổ của cậu, làm cho cậu nhất thời không phòng bị, kinh hô một tiếng.
Không ngừng mút vào, gặm cắn, thẳng cho đến khi hôn ngân kia trở nên rõ ràng hơn, Duẫn Hạo lúc này mới bằng lòng dừng lại. Nhưng mà, sau khi rời khỏi cổ Tại Trung, Duẫn Hạo ngay lập tức ấn môi mình lên đôi môi hồng nhuận của cậu, không ngừng khiêu khích hai hàm răng của cậu, tung hoành khắp nơi trong miệng cậu.
Tại Trung nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của hắn, hai tay cũng tự nhiên đưa lên vòng qua cổ Duẫn Hạo.
Không biết bao lâu, chỉ biết Duẫn Hạo không ngừng thay đổi góc độ hôn cậu thật sâu, hơi thở càng ngày càng yếu ớt, chỉ biết bản thân bị Duẫn Hạo hôn đến mức trước mắt biến thành màu đen, cũng sắp bị hôn đến ngất đi, lúc này Duẫn Hạo mới đành lòng buông tha.
Duẫn Hạo kéo Tại Trung qua gắt gao ôm vào trong ngực, khẽ nói bên tai cậu:
“Thật tốt quá, thật tốt quá, Tại Trung không có rời xa ta, đệ vẫn còn ở đây, còn ở đây…”
“Duẫn Hạo….” Tại Trung giờ phút này không nói ra lời, Duẫn Hạo, con người tràn ngập khí phách vương giả kia, thế nhưng bởi vì cậu mà thất thố, mà yếu đuối đến nhường này.
“Tại Trung, đều là lỗi của ta, nếu không phải tại ta, đệ cũng sẽ không phải ba phiên bốn lượt gặp nguy hiểm, đều là ta không tốt, ta vô dụng không bảo vệ được đệ, thực xin lỗi, Tại Trung, thực xin lỗi.” Duẫn Hạo càng ôm chặt Tại Trung, thống khổ nói.
“Không! Không phải là lỗi của huynh! Duẫn Hạo, huynh đừng tự trách mình…” Tại Trung vội vàng sờ lên mặt Duẫn Hạo, lại bị hắn một phen bắt lấy tay.
“Tại Trung, Tại Trung của ta, đệ bảo ta nên làm gì bây giờ…”
Hai người cứ như vậy ôm nhau, một hồi lâu Duẫn Hạo mới hơi đẩy Tại Trung ra, ôn nhu hỏi:
“Tại Trung đệ có đói không? Để ta đi sai người làm cho đệ chút đồ ăn.” Nói xong, Duẫn Hạo xuống giường, xoay người muốn rời đi lại bị Tại Trung bất ngờ ôm chặt thắt lưng, nhất thời kinh ngạc, dừng cước bộ.
“Nếu… nếu đệ thật sự bị Lí Tú Mãn… huynh…huynh có vứt bỏ đệ hay không?” Thanh âm người phía sau tràn đầy sợ hãi, Duẫn Hạo trong lòng tê rần, xoay người ôm lấy thắt lưng cậu, một tay ấn lên cổ cậu, thô bạo hôn lên môi Tại Trung.
Hắn trừng phạt cậu, trừng phạt cậu đối với hắn không có tín nhiệm!
Nụ hôn này quá mức thô bạo, Duẫn Hạo đem môi Tại Trung cắn mạnh, nhất thời, mùi máu tươi tràn ngập nơi khoang miệng, Duẫn Hạo lúc này mới buông cậu ra.
Nhìn đến hai cánh hoa hồng nhuận của cậu bị cắn đến chảy máu Duẫn Hạo lại cảm thấy hối hận, vừa rồi hắn dùng sức hơi quá, lấy tay nhè nhẹ xoa lên môi Tại Trung, thở dài một hơi, Duẫn Hạo đem Tại Trung ôm vào trong ngực.
“Tại Trung, chỉ cần đệ nhớ rõ, ta yêu đệ, vô luận thân phận của đệ ra sao, hay bộ dạng biến thành như thế nào đi chăng nữa, ta vẫn yêu đệ, sẽ không vì bất cứ điều gì mà thay đổi, Tại Trung, ta yêu đệ, cũng sẽ vĩnh viễn chỉ yêu mình đệ…”
“Duẫn Hạo, đệ cũng rất yêu huynh, đệ không muốn rời xa huynh, huynh cũng ngàn vạn lần không được rời xa đệ…” Tại Trung ôm Duẫn Hạo, nói.
“Sẽ không như thế, ta vĩnh viễn không rời xa đệ, Tại Trung, về sau ta nhất định sẽ bảo vệ đệ thật tốt, sẽ không để chuyện như ngày hôm nay xảy ra nữa…” Duẫn Hạo hứa hẹn, trong lòng cũng thầm tính toán một kế hoạch.
Lí Tú Mãn, lần này ta sẽ không tiếp tục bỏ qua cho ngươi đâu….