Buổi sáng hôm nay, Duẫn Hạo bị mẫu hậu của hắn, cũng chính là đương kim thái hậu triệu vào cung.
Khẳng định không có chuyện gì tốt, hắn nghĩ như thế.
Quả nhiên, sau khi làm vài động tác thỉnh an, thái hậu vô cùng thân thiết lôi kéo tay của hắn, ngữ khí cực kỳ hưng phấn nói:
“Duẫn Hạo a, vài ngày nữa là tới mừng thọ của ai gia, lúc đó sẽ có rất nhiều đại quan cùng thiên kim tiểu thư tiến cung, đến lúc đó con cùng ai gia nhìn xem có cô nương nào hợp với ý con hay không, con cảm thấy thế nào?”
Thương thiên a! Biết ngay là không có chuyện gì tốt….
“Mẫu hậu, nhi thần cảm thấy bây giờ chưa phải lúc…” Duẫn Hạo còn chưa nói xong, Thái hậu đã vội cắt ngang:
“Duẫn Hạo, con đừng kiếm cớ nữa, bây giờ không phải thì bao giờ mới phải? Lệ Quyên mất cũng đã lâu như vậy, hơn nữa Xương Mân cũng cần tình thương của mẹ a! Nó cũng cần có kế mẫu chiếu cố a!” Thái hậu nói, bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
Duẫn Hạo trong lòng không khỏi nói thầm Xương Mân mới không cần kế mẫu linh tinh gì đó, bất quá không dám nói ra miệng.
“Chính là, mẫu hậu…” Chưa nói hết câu lại bị thái hậu cắt ngang.
“Tóm lại, quyết định như vậy đi, con cũng đừng nói thêm nữa!”
Duẫn Hạo trong lòng âm thầm kêu khổ, vô kế khả thi đành phải thốt lên:
“Mẫu hậu, kỳ thật nhi thần đã có người trong lòng.”
“A?” Thái hậu nghe lời Duẫn Hạo nói liền ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh mặt mày hớn hở nói:
“A, thật sao? Con tại sao không nói sớm, thật là! Ha ha…”
Thương thiên a, nếu không phải bất đắc dĩ thì ta nói ra làm gì… Ngoài miệng lại nói:
“Ân, bởi vì nàng xuất thân từ một gia đình bình thường, cho nên con lo lắng mẫu hậu sẽ không chấp nhận nàng….”
Duẫn Hạo thầm nhủ trong lòng, “Con không cố ý nói dối, thương thiên a, tha thứ cho con….”
“Ha ha, ai gia không để ý đến chuyện đó đâu? Một khi đã như vậy, ngày đại thọ của ai gia hãy mang nàng ấy tiến cung, để ai gia hảo hảo xem qua, thế nào?” Trong giọng nói của Thái hậu hiển nhiên ám chỉ, con dám nói không sao?
“A..haha…nhi thần đã biết….” Xong rồi, lần này xong thật rồi, biết đi đâu tìm một nữ nhân a???!!
Từ trong cung đi ra tâm trạng Duẫn Hạo không khỏi buồn bực, lệnh cho cỗ kiệu đi chậm lại, chậm rãi tính toán biện pháp.
Ai, vừa rồi sao lại nghĩ ra cái biện pháp ngu ngốc đó, giờ thì tốt rồi, biết đi đâu tìm người a!!!
Thở dài, Duẫn Hạo ngẩng đầu, lại thoáng thấy thân ảnh bạch sam của Tại Trung xuất hiện, tâm tình có vẻ rất tốt, đang đi tới một nơi nào đó.
Không hiểu sao lại cảm thấy tò mò, Duẫn Hạo quyết định đi theo Tại Trung.
Tại Trung vừa đi gặp Tuấn Tú trở về, nhân tiện đem cho cậu ta một ít cỏ thất tinh.
Vừa rồi nghe ngữ khí oán giận đến nghiến răng nghiến lợi của Tuấn Tú khi nói về tên Phác Hữu Thiên nào đó, ha ha, nói thật Tại Trung có chút ngạc nhiên, cậu chưa từng thấy bộ dạng Tuấn Tú thở phì phò như vậy, Phác Hữu Thiên kia rốt cuộc là thần thánh phương nào? Cư nhiên lại có khả năng biến Tuấn Tú thành bộ dạng như vậy, ha ha….
A? Mình không nên có loại tâm trạng vui sướng này khi thấy người gặp họa, ách, nên bỏ đi thôi… – Tại Trung nghĩ.
Cách đó không xa Duẫn Hạo nhìn Tại Trung biểu tình liên tục thay đổi, cảm thán, hảo đáng yêu a!!!
Tiếp tục đi theo, dần dần Duẫn Hạo phát hiện lộ tuyến của Tại Trung có sự thay đổi.
Không phải quay về Vương phủ, mà là tới một nơi hẻo lánh.
Nơi này nghe nói có rất nhiều lưu manh, là một nơi hỗn loạn, người bình thường đối với nơi này đều tìm cách tránh xa, tại sao Tại Trung lại tới nơi này?
Vì lo sợ cho an toàn của Tại Trung, Duẫn Hạo quyết định tiếp tục đi theo cậu.
Chỉ thấy Tại Trung đi tới một ngôi miếu đổ nát, ở đó có đám trẻ nhỏ mồ côi.
Khi Duẫn Hạo nhìn thấy cảnh tượng kia chợt ngây dại.
Hắn không nghĩ tới trong kinh thành vẫn còn tồn tại một nơi như thế này, trời ạ, những đứa trẻ kia rốt cuộc đã sống như thế nào?
Bởi vì nơi Duẫn Hạo đứng hơi xa nên hắn không nghe rõ Tại Trung cùng bọn nhỏ nói cái gì.
Nhưng xem ra Tại Trung cũng thường đến đây, những đứa trẻ này đều rất thích cậu, hơn nữa đôi mắt Tại Trung còn lộ ra vẻ ôn nhu. Nhìn Tại Trung như vậy thật giống thần tiên, làm cho người khác không thể mở mắt ra được….
Tiếp theo, Tại Trung lấy từ trong ngực áo ra một xâu tiền, đưa cho đứa trẻ lớn nhất, có vẻ là đại ca của đám trẻ này.
Trong lòng Duẫn Hạo nhất thời xẹt qua một tia ấm áp.
Thì ra Tại Trung là một người thiện lương như vậy…..
Vương gia phủ.
Duẫn Hạo vội vàng truyền Lưu quản gia tới thư phòng để bàn chuyện cấp bách, chính là nghĩ biện pháp đối phó với Thái Hậu.
Ngay khi Duẫn Hạo vừa thuật lại xong những lời Thái Hậu đã nói, cửa thư phòng bỗng “phanh” một tiếng bị đá văng.
Đã thấy Xương Mân đứng ở cửa cười tủm tỉm nhìn phụ thân nhà mình.
“Phụ thân, muốn tìm đối tượng không phải rất dễ dàng sao? Hì hì…”
…
Buổi sáng ngày hôm sau, Tại Trung mơ màng mở mắt ra, phát hiện có một bóng người ghé vào bên giường theo dõi cậu.
“Ai?” Nháy mắt, Tại Trung sợ đến mức còn đang mơ màng liền thanh tỉnh.
“Tại Trung ca, là đệ…” Xương Mân cười tủm tỉm nói.
“Xương Mân?….. Tại sao đệ lại ở đây ” Thấy rõ là Xương Mân, Tại Trung thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí cũng trở nên ôn nhu.
“Hì hì, Tại Trung ca ca là người tốt nhất thiên hạ, phải không a~?” Xương Mân nhào vào trong lòng ngực Tại Trung làm nũng.
“Ha ha, làm sao vậy? Lại làm hỏng cái gì rồi phải không?” Tại Trung ôn nhu xoa đầu Xương Mân, hỏi.
“Hì hì, đâu có làm hỏng cái gì…. Tại Trung ca ca xinh đẹp như vậy, nếu ca ca có thể giúp phụ thân đệ giải quyết vấn đề cấp bách, ca có đáp ứng hay không?” Xương Mân thử hỏi.
Giúp Duẫn Hạo?
Tại Trung tuy không rõ bản thân có thể giúp đỡ gì, nhưng tưởng tượng đến có thể giúp đỡ Duẫn Hạo, cậu liền gật đầu nói:
“Có thể! Nhưng mà có chuyện gì vậy?”
“Hì hì hì. Tại Trung ca đáp ứng rồi không được thay đổi đâu nha! Đi thôi, đệ cùng ca đi tìm phụ thân!” Xương Mân hưng phấn nhảy xuống giường, lôi kéo Tại Trung.
“Khoan đã, đợi ta chỉnh trang lại đầu tóc một chút!” Tại Trung bất đắc dĩ nhìn Xương Mân đang vô cùng hưng phấn.
Chỉ là, sao lại có cảm giác hình như đã đáp ứng chuyện gì kỳ quái……
Trong đại sảnh.
Duẫn Hạo khẩn trương đến đứng ngồi không yên, tuy rằng chính hắn cũng không rõ ràng vì cái gì mà khẩn trương.
Nhớ tới đêm qua Xương Mân phá cửa xông vào nói chuyện tìm đối tượng rất đơn giản, sau đó còn đưa ra ý kiến để Tại Trung giả trang thành nữ nhân, cùng hắn vào cung yết kiến Thái Hậu, ngay cả Lưu quản gia cũng đồng tình cho đây là ý kiến không tồi (Lưu quản gia: Kỳ thực là ta muốn đi ngủ sớm một chút, bằng không sẽ còn bị quấy rầy). Cuối cùng bởi vì chính hắn cũng có tâm tư này nên liền đồng ý.
Mà hiện tại, chính là chờ Xương Mân hỏi ra kết quả.
Không biết Tại Trung có đáp ứng hay không? (Tác giả: Khó có thể tưởng tượng a, Trịnh lão đại lại có bộ dáng giống như tiểu nữ sinh ngây thơ chờ đợi hồi đáp…… Duẫn Hạo: Ngươi là ai? Mang ra ngoài chém cho ta~!)
Lúc này, Xương Mân nhún chân một cái nhảy vào đại sảnh, Tại Trung cũng bước theo sau.
“Phụ thân, Tại Trung ca ca đáp ứng rồi! Cho nên người nhanh nói mọi chuyện cho huynh ấy biết đi!” Xương Mân cao hứng hướng Duẫn Hạo nói.
“Ân..? Duẫn Hạo, đã phát sinh chuyện gì?” Tại Trung tò mò hỏi rõ.
“Ách…..Tại Trung a~…” Hít sâu một hơi, hắn nói tiếp:
“Yêu cầu này với cậu có chút mạo phạm, nhưng mà ta hy vọng cậu có thể giúp ta, vào ngày đại thọ của Thái Hậu, phiền cậu giả trang thành nữ nhân cùng ta vào cung yết kiến Người.” Duẫn Hạo vẻ mặt chân thành nhìn Tại Trung.
“Vậy ta phải giúp huynh làm gì a?” Tại Trung có chút bị dọa, loại tình huống này mặc dù có chút xấu hổ, nhưng cũng là biện pháp tốt để cậu có thể giúp Duẫn Hạo đề phòng những kẻ có mưu đồ xấu đối với hắn.
Duẫn Hạo đem cuộc đối thoại với Thái hậu nói cho Tại Trung biết, bất quá hắn không giải thích tại sao tuy có rất nhiều người nhưng lại đi nhờ cậu làm việc này.
“Tại Trung ca ca, vừa rồi ca đã đáp ứng với Xương Mân, không được đổi ý a!” Xương Mân đáng thương hề hề lôi kéo góc áo Tại Trung.
“Không phải không đáp ứng chỉ…..chỉ là….phải mặc nữ trang…” Tại Trung có chút khó xử.
“Tại Trung, cậu có thể cố gắng được không, cậu đã đáp ứng sẽ giúp đỡ ta mà phải không?” Duẫn Hạo cũng cẩn thận lôi kéo ống tay áo của Tại Trung, hai mắt lóe quang mang. (Tác giả: a~ không phải là bị Xương Mân đồng hóa đi?)
“Được rồi…” Thật sự không thể cự tuyệt a!!!
Không thể phủ nhận, bộ dạng làm nũng của Duẫn Hạo thực sự khiến Tại Trung mềm lòng.
Vì thế hai ngày sau, Duẫn Hạo liền an bài Lưu quản gia tìm người làm nữ trang, còn Tại Trung đi theo a hoàn trong phủ học chút điệu bộ rụt rè, tư thái của nữ tử.
Cuối cùng, vì sợ bị phát hiện, Tại Trung đành phải giả làm một nữ nhân bị câm.
Rốt cuộc, ngày thọ yến của Thái hậu được vạn người mong chờ cũng đã đến!
Đến tột cùng Lí Tú Mãn định dùng biện pháp gì đối phó Duẫn Hạo? Duẫn Hạo có thể tránh được tai kiếp này hay không? Tại Trung có đủ năng lực để sắm vai một nữ nhân hay không