Mẹ Kế Là Nam Nhân

Chương 22: Chương 22: Phiên ngoại 1: Chiến Ưng – Kim Tại Tuấn




Duẫn Hạo mang theo Tại Trung cùng Xương Mân và Lưu quản gia định cư tại Giang Nam.

Giang Nam phong cảnh hữu tình, nước trong mây trắng lững lờ thu hút ánh mắt lữ khách đi ngang qua, bởi vậy khi Duẫn Hạo quyết định định cư tại Giang Nam, mọi người đều giơ hai tay tán thành!

Sáng sớm hôm nay, Duẫn Hạo mang theo Tại Trung xuống thị trấn dạo chơi, Xương Mân ở nhà vẫn khò khò ngủ, Duẫn Hạo tất nhiên cao hứng, bởi vì …hắn thật vất vả mới cùng Tại Trung có được thế giới hai người! (Tác giả: bình thường đều bị Mỗ mân quấy rối….)

Vì vậy, hai người giống như tiểu hài tử, đông nhìn một cái, tây nhìn một cái, chỉ chốc lát sau hai tay đã đầy đồ ăn vặt, chính là ngươi một ngụm ta một ngụm uy nhau ăn, không chút để tâm ánh mắt của ngoại nhân, mà người khác nhìn hai nam nhân dung mạo bất phàm thân mật, cũng không chỉ trỏ phản cảm, chỉ có chúc phúc cùng ước ao.

Sau đó, hai người đi tới bên hồ Giang Nam nổi danh, tìm một cây đại thụ, ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Coi đệ kìa, sao ăn để dây ra miệng thế này?” Duẫn Hạo nhìn Tại Trung hai bên mép đều dính chút mứt quả, liền ôn nhu lau đi, sau đó, đầu càng ngày càng tới gần, càng ngày càng tới gần….

“Ối!” Từ trên cây đột nhiên rơi xuống một người che mặt không nhìn rõ dáng dấp, vừa vặn rơi đè lên người Duẫn Hạo.

Tại Trung có chút ngốc lăng, cũng có chút hoảng loạn, lại bị lời nói của người kia khiến cho giật mình.

“Tiểu Duẫn, vi sư đã lâu không gặp con.”

“Sư phụ…. người trước hết đứng lên đã… Rất nặng a….” Bị đè nặng, Duẫn Hạo thống khổ nói.

“Huynh là….. Kim Tại Tuấn sao?” Tại Trung đột nhiên nói ra.

Sau đó… một mảnh im lặng…

Hai ánh mắt nhìn nhau hồi lâu, đều là biểu tình khiếp sợ.

“Tại….Tại Trung?” Phảng phất qua một lúc lâu,Kim Tại Tuấn mới thốt ra được.

“Ca! Thật sự là huynh sao?!” Tại Trung nước mắt lưng tròng nói.

Duẫn Hạo cảm thán trong lòng, có vẻ bọn họ đã quên mất hắn vẫn còn bị đè nặng rồi….

“Ca, sau khi đệ rời đi, đã xảy ra chuyện gì?” Tại Trung hỏi.

Lúc này Kim Tại Tuấn mới gỡ xuống khăn che mặt, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, cùng Tại Trung có năm sáu phần tương đồng.

“Lúc đệ rời đi, không lâu sau phụ thân qua đời. Mà mẫu thân bởi vì sự ra đi của phụ thân mà lao lực, sau khi hai tỷ tỷ xuất giá, người cũng đi theo phụ thân. Nhị ca thì được một phú hào trong thành nhận làm nghĩa tử, hiện tại là một thương nhân giàu có! Về phần huynh, bị một quái nhân Thiên Sơn nhận làm đồ đệ, bị hắn bắt học võ, sau khi quái nhân Thiên Sơn qua đời huynh cũng xuống núi tiếp đó gặp được Tiểu Duẫn…. Huynh một mực đi tìm đệ, đi khắp Nam Bắc, không nghĩ tới đệ lại ở bên cạnh Tiểu Duẫn…” Tại Tuấn nói, trong giọng nói tràn đầy cảm thán.

“Ca…” Tại Trung không biết nên nói gì, ca của cậu tuy bình thường nói năng hời hợt, nhưng trên thực tế là một người rất tốt.

“A, đừng nói về ta nữa, đệ thì sao? Cuộc sống của đệ ra sao?” Tại Tuấn hỏi.

Vì vậy, Tại Trung đem những chuyện đã phát sinh kể cho Tại Tuấn.

“Tại Trung a, đệ hiện tại có hạnh phúc không?” Tại Tuấn nghe xong, liếc mắt nhìn Duẫn Hạo rồi hỏi.

“Ca, đệ rất hạnh phúc, có Duẫn Hạo làm bạn suốt đời, đệ thực sự rất hạnh phúc.” Tại Trung nói, xoay người cầm lấy tay Duẫn Hạo, trong mắt tràn đầy quyến luyến.

Duẫn Hạo nhìn lại cậu, trong mắt cũng ngập tràn ôn nhu sủng nịch.

Tại Tuấn nhìn bọn họ như vậy, trong lòng đã hiểu rõ.

“Hạnh phúc là tốt rồi, ca cũng yên tâm đi phiêu bạt giang hồ… ha ha…” Tại Tuấn vừa cười vừa nói.

“Ca, huynh phải đi sao?” Tại Trung vẻ mặt không muốn, cậu và ca ca chỉ mới vừa gặp lại nhau thôi a!

“Đứa ngốc, lẽ nào muốn huynh ở đây cản trở chuyện của hai đứa sao?” Tại Tuấn trêu đùa.

Quả nhiên, khuôn mặt đệ đệ của y liền đỏ ửng.

“Ha ha, Tiểu Duẫn, ngươi cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện phụ bạc Tại Trung nhà ta, nếu không… hắc hắc hắc….”

Tại Tuấn phúc hắc cười, nhưng trong mắt lộ vẻ nghiêm túc.

Duẫn Hạo tuy bị nụ cười của y làm cho rét run, nhưng vẫn kiên định nói:

“Đương nhiên, ta sẽ không phụ đệ ấy, ta sẽ khiến cho đệ ấy hạnh phúc, mãi mãi.”

“Ha ha, nhớ kỹ những gì ngươi đã nói đó!” Tại Tuấn nói.

“Nhất định! Nhất định!” Vị họ Trịnh nào đó ra sức nịnh nọt.

Ngày hôm sau, Duẫn Hạo cùng Tại Trung đưa Tại Tuấn đến cổng thành.

“Được rồi, hai người tiễn tới đây thôi.” Tại Tuấn như trước đeo mạng che mặt, nói.

Duẫn Hạo nhìn cái mạng che mặt trên mặt Tại Tuấn, không nói gì…..

Hắn nhớ kỹ ngày hôm qua có hỏi sư phụ vì sao lại dùng khăn che mặt, sư phụ hắn lập tức nháy mắt cười, nói rằng: “Nhìn cho nó thần bí a~”

Duẫn Hạo hắc tuyến ngay tại chỗ….

“Ca, huynh thường xuyên tới thăm chúng ta nga!” Tại Trung tiến lên ôm lấy Tại Tuấn, làm nũng.

“Được.” Tại Tuấn cũng ôm lại Tại Trung, vui vẻ đáp ứng.

Nói xong, Tại Tuấn buông Tại Trung ra, nói lời từ biệt với bọn họ rồi xoay người rời đi.

Duẫn Hạo nắm tay Tại Trung, nhìn Tại Tuấn đi xa.

Tại Trung chuyển thân nhìn Duẫn Hạo một chút, khẽ tựa trên vai hắn nở nụ cười.

Duẫn Hạo, kiếp này chỉ cần có huynh là đủ.

Tại Trung, ta cũng vậy.

Hết phiên ngoại 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.