Mẹ Kế Nằm Vùng Con Phúc Hắc

Chương 68: Chương 68: CHƯƠNG 60: CÔ ẤY ĐANG CỰ TUYỆT ANH.




“Anh ba, tôi sai rồi, là tôi hoang phí ném tiền qua cửa sổ, vậy được rồi chứ?” Trữ Hằng vội vã thay đổi sắc mặt thành bộ dạng đáng thương hề hề, cầu xin nói.

“Nếu vậy có xuất thiền hay không?” Trữ Huyễn vừa gõ bàn, vừa lơ đãng hỏi.

“Anh ba, thế thì anh giết tôi luôn đi, như vậy thì sau này anh thích xài tiền kiểu nào cũng được.” Trữ Hằng nhịn không được mà khóc ròng.

“Ha ha.” nhìn cái bộ dạng như thế của Trữ Hằng, Tô Tiểu Mạt cũng không nhịn được cười.

“Tô Tiểu Mạt, cô còn lương tâm không vậy. Tôi đau lòng gần chết mà cô còn cười được à.” Trữ Hằng cảm thấy tiếng cười không chút kiên nể kia của Tô Tiểu Mạt thật chói tai, vô cùng ủy khuất rống lớn.

“Trữ Huyễn, anh cũng đừng chọc Trữ Hằng nữa, nếu không không chừng anh ta sẽ chết cho anh xem thật đấy.” bộ dạng phô trương kia của Trữ Hằng đúng là giống như đang muốn liều sống liều chết ấy.

“Chiều nay làm gì?” Trữ Huyễn nhìn về phía Tô Tiểu Mạt hỏi.

“Muốn ngủ.” cô đã làm việc từ sáng tinh mơ tới tận bây giờ, hơn nữa hôm qua cũng cực khổ cả buổi tối, bây giờ cô chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc.

“Anh đi với em.” khóe môi của Trữ Huyễn gợi lên ý cười tà mị.

“Haiz, chỉ có mình tôi đáng thương còn phải làm việc, các người đều an nhàn cả rồi.” vẻ mặt của Trữ Hằng chuyển sang chế độ u ám, lắp bắp nói.

“Vậy cậu muốn thế nào?” Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Hằng, “Không phải anh đã nhận 20 vạn của Trữ Huyễn rồi sao? Nếu anh không làm thì ai làm đây hả?”

“Tuy đúng là như thế nhưng anh ấy còn chưa đưa tiền cho tôi mà.” Trữ Hằng nhìn Trữ Huyễn nói.

“Anh đã đưa cậu rồi mà.” Trữ Huyễn nhíu mày nhìn Trữ Hằng.

“Làm gì có, anh đưa tôi khi nào?” Trữ Hằng vội vàng đứng lên, kích động nhìn Trữ Huyễn.

“Tiền riêng của anh không phải đều nằm trong túi của cậu sao? Thế chẳng phải đã trả rồi a.” Trữ Huyễn cũng rất thản nhiên trả lời.

“Cái gì? Tiền tôi giữ mà cũng gọi là tiền riêng à? Trữ Huyễn, anh dám trêu chọc tôi.” Trữ Hằng cực kì phẫn nộ rống lên, trừng mắt nhìn Trữ Huyễn.

“Anh đùa cậu làm gì, anh chỉ nói thật thôi. Tốt lắm, anh mệt rồi, lên lầu đây, nhớ rửa chén cho sạch nhé.” Trữ Huyễn hoàn toàn không thèm để ý tới bận nhỏ nào đó đang trong trạng thái xù lông, thản nhiên quay đầu nhìn Tô Tiểu Mạt, “Em bôi thuốc cho anh.”

“Tôi biết rồi.” Tô Tiểu Mạt cảm thấy, hình như trong nhà này Trữ Hằng luôn là người bị chọc tức tới hộc máu mà không làm được gì, nghĩ tới đây cô lại thấy buồn cười.

“Trự Huyễn, tôi không để yên cho anh đâu!” Trữ Hằng chỉ vào Trữ Huyễn, lớn tiếng mắng.

“Nếu cậu còn nói thêm câu nào nữa thì chiều nay anh lập tức đi mua xe.” Trữ Huyễn nâng mắt nhìn về phía bạn nhỏ đang hung hăng trừng mắt nhìn hắn, lạnh giọng nói.

“Anh... anh ăn hiếp tôi.” Trữ Hằng nghe Trữ Huyễn phán một câu thì lập tức thu móng vuốt lại, bộ dạng điề

Tô Tiểu Mạt nhìn khuôn mặt thoáng chốc thay đổi kia của Trữ Hằng thì cười rộ lên, thấp giọng, “Trữ Huyễn, đừng chọc anh ấy nữa.”

“Anh có làm gì sao?” dứt lời, Trữ Huyễn kéo Tô Tiểu Mạt đi về phía lần hai.

Trữ Hằng đột nhiên kéo chặt tay kia của Tô Tiểu Mạt, đáng thương hề hề nhìn cô, “Tiểu Mạt Mạt, anh cả và anh hai vừa mua bồn cảnh mới về, hay là cô giúp tôi chỉnh sửa chúng chút đi!”

“Vì sao tôi phải giúp anh?” Tô Tiểu Mạt cúi đầu nhìn cái tay đang bị bạn nhỏ nào đó nắm chặt, cô nhớ hôm qua hắn còn ghét cô lắm, nhớ tới hình ảnh hắn chuyên tâm chăm sóc từng chậu cây, lúc đó thật đẹp.

“Bởi vì cô cũng là một phần tử trong ngôi nhà này, đừng quên cô bảo này có một nửa là của cô, không lẽ cô nhẫn tâm nhìn thấy tôi vất vả sao?” Trữ Hằng đưa ánh mắt cún con về phía cô.

Tô Tiểu Mạt quay đầu nhìn hắn, “Bọn họ cũng là một phần tử trong nhà này, sao anh không nhờ họ làm?”

“Chẳng phải cô cũng biết rồi sao, mấy người này ai cũng giống như đại gia, tôi có thể nhờ được sao?” Trữ Hằng vừa nghĩ tới chuyện này đã thấy tức giận không thôi, không biết kiếp trước hắn nợ mấy người này cái gì nữa, tới bây giờ trong cổ bảo này chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng một tay hắn lo, chẳng khác nào quản gia đa năng.

“Không mời được bọn họ nên anh mới nhớ tới tôi sao?” rốt cục thì cô cũng hiểu mục đích thật của người này.

“Cho dù có mời được thì cũng vô dụng thôi, bọn họ làm gì biết tỉa cây, hơn nữa cô rất có tài năng trong khoảng tu bổ này.” Trữ Hằng nhớ tới bộ dáng nghiêm túc hôm qua của Tô Tiểu Mạt, thì nhịn không được kích động, nếu mấy bồn cảnh kia mà được cô tu bổ thì hẳn là rất đẹp.

“Tôi rất thưởng thức lời khen này của anh, nể mặt anh, tôi nhận lời, nhưng anh cũng phải đồng ý với tôi một yêu cầu.” Tô Tiểu Mạt gật gù xem như đồng ý, sau đó bắt đầu ra điều kiện.

“Chẳng phải hôm qua tôi đã đồng ý với cô một điều kiện rồi sao?” Trữ Hằng cũng không phải kẻ ngốc, đối với mấy chuyện liên quan tới tiền bạc, trí nhớ của hắn rất tốt.

“Vậy anh có đồng ý hay không?” Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Hằng, “Yên tâm, tôi sẽ không lấy tiền của anh, hơn nữa, tôi cũng không cần.”

“Cô không cần?” Trữ Hằng trố mắt nhìn bộ mặt không thèm quan tầm tiền tài của Tô Tiểu Mạt, “Nếu cô biết số tiền trong tay tôi hiện tại, chắc chắn cô sẽ không nói ra câu này.”

“Không cần biết anh có bao nhiêu tiền, tôi không cần.” đối với Tô Tiểu Mạt mà nói tiền thật sự không phải là vấn đề, ba ông ba già trong nhà cô chẳng phải đều là kẻ có tiền cả sao, cô còn sợ gì không đủ tiền tiêu.

“Vậy cô muốn gì?” Trữ Hằng nghĩ, ai mà không cần tiền chứ,? Nếu không có tiền thì làm sao mà sinh tồn, nhìn thái độ thật sự khinh thường tiền tài của Tô Tiểu Mạt, Trữ Hằng lại nhịn không được mà càng tò mò, từ lần đầu nhìn thấy cô, hắn đã cảm thấy người này tràn ngập thần bí, ban đầu thì nhát như chuột, sau đó lại kiêu ngạo tột đỉnh, cơ trí dũng cảm, tất cả đều chứng minh cô gái này không tầm thường.

“Tôi chỉ cần những thứ tôi thích.” Tô Tiểu Mạt không e dè nói, “Không còn gì hơn.”

“Vậy cô thích cái gì?” Trữ Hằng bắt đầu bày ra vẻ mặt trẻ ngoan ham học hỏi.

“Không nói cho anh biết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.