Người Phân Tử hoàn toàn cho rằng Z là chúa cứu thế, sau khi biết Z “hiểu sơ” phương pháp giảm bớt độc tính trong thổ nhưỡng và không khí, Yusuke Miyazaki đối đãi với hắn giống như phụ nữ có thai, chỉ cần một ánh mắt bất mãn của hắn liền đuổi bốn người hầu kia đi ngay lập tức, đi tới chỗ xe land rover xám bạc, nghe ra dụng ý trong lời nói của Z mà leo lên chiếc xe kia, đi trước dẫn đường.
Cho nên, hiện tại Vương Hiểu Thư và Z ở trên cùng một xe, lái xe vẫn là Vương Hiểu Thư, nhưng người ngồi ở ghế lái phụ đã từ thánh phụ IQ thấp Yusuke Miyazaki đổi thành ma vương IQ cao Z.
Vương Hiểu Thư cứng ngắc cầm tay lái, không có thời khắc nào so với hiện tại làm cô chờ mong đến thế, cô chỉ muốn chạy thật nhanh đến Phân Tử.
Z thản nhiên nhìn cô, cũng không vạch trần, dương dương tự đắc ngồi ở ghế lái phụ, hai tay ôm ngực, nhắm mắt ngủ.
Vương Hiểu Thư nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt sau phiến kính nhắm lại, lông mi như cánh quạt run run theo hô hấp của hắn, thường thường cọ vào mắt kính.
Haiz, tiểu khốn khiếp [1], thật không phải là người.
[1] Vương bát đản: thằng khốn nạn.
Vương Hiểu Thư thở dài, chấp nhận số phận. Cô hết sức chăm chú nhìn chiếc xe land rover xám bạc chạy phía trước, không thất thần giống như lúc chở đám người Yusuke Miyazaki nữa, cô dám cam đoan nếu cô đi nhầm, vị bên cạnh tuyệt đối sẽ đả kích cô nặng nề.
Cứ như vậy, dưới sự im lặng ăn ý của hai bên, một nhóm bảy người coi như là hòa hợp, đi tới căn cứ Phân Tử trước khi trời tối.
Quá trình tiến vào căn cứ thật rắc rối, phải qua rất nhiều cửa kiểm tra mới có thể xác nhận có cảm nhiễm bệnh độc hay không, Vương Hiểu Thư và năm người Phân Tử thuận lợi thông qua kiểm tra, lúc đến phiên Z, máy kiểm tra có phản ứng rất nhỏ.
... Sao lại thế này?
Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn Z lạnh lùng đứng ở đó, không giải thích cũng không rời đi, bình tĩnh đến mức khiến những người đó phải làm đi làm lại nhiều lần, cô gần như cho rằng người trước mặt là zombie giả trang.
Nhưng mà không sao, tuy rằng quá trình không mấy tốt đẹp, nhưng cuối cùng Z vẫn được cho là an toàn, đi qua cửa lớn của căn cứ Phân Tử.
Đợi chút, vì sao cô lại cảm thấy hắn thông qua kiểm tra là tốt? Rõ ràng phải nhốt hắn ở ngoài mới là tốt nhất!
Quả nhiên... Đã cảm thấy có chỗ nào không đúng rồi... Vẻ mặt Vương Hiểu Thư bắt đầu trở nên ngỡ ngàng.
Căn cứ Phân Tử là một tòa thành không quá lớn, có lẽ chỉ bằng một phần tám Lượng Tử, đi xe đạp nửa giờ là hết một vòng, cho nên người nơi này đều biết nhau, hai người xa lạ tới đây, khó tránh khỏi bị người khác chú ý.
“Miyazaki tiên sinh đã trở lại.” Một lão giả ăn mặc vô cùng lịch sự hơi cúi đầu về phía Yusuke Miyazaki, nho nhã lễ độ nói, “Có một số việc cần báo với ngài, đại đội ngũ bị phân tán trên đường trở về đã cứu một cô gái bị thương, trải qua kiểm tra, cô gái này không bị nhiễm bệnh độc H+.”
Z cười lạnh, không nói gì, nhưng trong mắt có thâm ý.
Yusuke Miyazaki gật đầu, nói: “Được, sắp xếp chỗ ở cho cô ấy đi, nếu cô ấy muốn rời khỏi thì để cô ấy đi, không rời đi thì hoan nghênh cô ấy ở lại làm khách.”
“Được, Miyazaki tiên sinh.” Lão giả nhìn Vương Hiểu Thư và Z, hơi ngẩn ra, như có suy nghĩ.
“Còn có chuyện gì sao?” Yusuke Miyazaki nói, “Nếu không có thì tôi cùng bằng hữu đi gặp cha, sau đó để bọn họ nghỉ ngơi sớm một chút, dọc theo đường đi thật mệt nhọc, ngày mai giáo sư còn muốn giúp chúng ta kiểm tra độc tính của thổ nhưỡng và không khí.”
“Giáo sư?” Lão giả sững sờ hỏi.
“Đúng vậy.” Yusuke Miyazaki cao hứng nói, “Chính là vị tiên sinh này!” Hắn chỉ về phía Z, cũng không để ý sắc mặt của lão giả thế nào, vô cùng xúc động nói, “Nhiều năm như vậy, chúng ta cuối cùng cũng không cần chạy tới nơi xa xôi, mạo hiểm tính mạng để tìm kiếm thức ăn nước uống nữa!”
Lão giả kinh ngạc nhìn Z, Z nhìn lại hắn, bình thản ung dung giơ tay lên, vô cùng lễ phép nói: “Xin chào.”
Lão giả ngỡ ngàng bắt tay hắn, sau đó khôi phục lại bình tĩnh, nhỏ giọng nói với Yusuke Miyazaki: “Tôi không còn chuyện gì khác muốn nói với tiên sinh, nhưng tôi muốn hỏi một chút, ngài muốn đi xem cô gái bị thương kia không? Dù sao hiện tại chúng ta thiếu thức ăn và nước uống, nếu không phải là dân chạy nạn, vậy không cần...”
“Được rồi.” Yusuke Miyazaki ngắt lời hắn, “Vậy thì cùng nhau đi tới gặp cha thôi, hắn có thể nhận ra được chủ tâm của mọi người.”
Tsugini Miyazaki trâu như vậy thật sao? Vương Hiểu Thư không quá tin tưởng, nhưng cũng không hé răng, dù sao nơi này là địa bàn của người ta. Nhưng cô không ngờ Z lại nhu thuận như vậy, dọc đường đi cũng không tức giận vì ánh mắt vây xem và hành vi quá đáng của những người đó, thật sự là làm mất mặt đại ma vương IQ cao như hắn a.
Vương Hiểu Thư và Z đi theo Yusuke Miyazaki tới phòng Tsugini Miyazaki, ngồi đợi trong phòng khách.
Trà bọn họ uống cũng không ngon, nhưng ở nơi điều kiện kém như Phân Tử, như vậy đã là biểu hiện vô cùng coi trọng và tôn kính khách đến.
Tsugini Miyazaki nhanh chóng đi ra, hắn mặc tây trang màu đen có phần cũ kỹ, dưới mũi là râu cá trê điển hình, tóc được hất về sau, ánh mắt lợi hại giống như lời Yusuke Miyazaki nói, dường như có thể xem thấu lòng người.
Vương Hiểu Thư bị ánh mắt này nhìn, không được tự nhiên, tay hơi run lên.
Z nghiêng đầu nhìn cô, cầm tay cô lên, cô không thể tin được nhìn về phía hắn, hắn cũng không nhìn cô nữa, ngược lại nhìn về phía một người đang khoan thai đi đến.
Người này chính là cô gái bị thương mà lão giả nói với Yusuke Miyazaki, nàng thân hình yểu điệu, tóc quăn đen rối đằng sau vai dài đến phần eo, làm nổi bật phần eo vốn mảnh khảnh, nhìn thẳng thì bốn lượng thịt trước ngực có vẻ càng to lớn.
Vương Hiểu Thư đánh giá nàng, liền thấy được dung mạo của nàng, vừa thấy, không khỏi cười khổ.
... Cô biết nói cái gì bây giờ?
Chẳng lẽ vĩnh viễn không thoát khỏi vận mệnh sao?
Ánh sáng Mary Sue của nữ chính quả nhiên là vô địch, mình chạy tới nơi này, Y Ninh còn có thể đuổi theo, còn đuổi theo kịp thời như vậy... So với tiểu thuyết bị đạo văn còn đau đớn.
“Miyazaki tiên sinh, xin chào.” Y Ninh cười vô cùng dịu dàng, dưới cái nhìn đầy ý vị của Tsugini Miyazaki, ả khom lưng chào hỏi, mềm lời nhẹ giọng nói, “Đa tạ ngài cứu giúp và thu lưu, ngài sẽ có phúc báo.”
Tsugini Miyazaki vuốt râu, mỉm cười: “Tiểu thư quá khách khí, còn không biết tên của cô?”
Y Ninh đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Tôi là Y Ninh.”
“Y tiểu thư.” Tsugini Miyazaki giọng trầm nói, mặt Y Ninh càng đỏ hơn.
Yusuke Miyazaki thấy vậy, dường như là sợ Vương Hiểu Thư và Z bị vắng vẻ mà mất hứng, vì thế vội hỏi: “Cha, hai vị này chính là Vương Hiểu Thư và giáo sư tiên sinh mà con nói.”
Tsugini Miyazaki lúc này mới rời mắt đến người Z và Vương Hiểu Thư, Vương Hiểu Thư tuy rằng xinh đẹp nhưng lại lạnh lùng khiến hắn không có chút hứng thú nào, nhưng Z vẻ mặt thờ ơ lại làm hắn mở to mắt.
Phản ứng của Tsugini Miyazaki hấp dẫn ánh mắt nghi hoặc của Y Ninh đến người Z, ả khiếp sợ mở to mắt khi nhìn thấy Z, gò má hồng hồng nay càng nóng bừng, hai tay nhỏ bé nắm lại, nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy nó còn đang run run.
Ả hoàn toàn không nhìn Vương Hiểu Thư đứng bên cạnh Z, giống như cô không hề tồn tại...
“Xin chào.” Tsugini Miyazaki đi tới trước mặt Z, bắt tay Z, “Nghe nói ngài có thể giải quyết được độc tính trong thổ nhưỡng và không khí của Phân Tử?”
Z lịch sự cười, thận trọng nói: “Không dám nói tuyệt đối có thể, nhưng chung quy là không có vấn đề gì.”
... Giáo sư đừng nói như vậy được không, đây chính là mi tạo thành, mi không giải quyết được thì mọi người có thể ăn bùn mà sống.
Tsugini Miyazaki kích động lắc lắc tay Z, nụ cười giả dối trên mặt Z sắp không giữ được nữa, hắn khách khí rút tay lại, hoàn toàn không cho Tsugini Miyazaki mặt mũi, từ túi áo sơ mi lấy ra một chiếc khăn tay kẻ ca rô, lau tay kỹ càng.
“Khụ khụ.” Yusuke Miyazaki che miệng ho hai tiếng, làm dịu không khí, “Ha ha, trời hơi nóng.”
“Đúng vậy.” Vương Hiểu Thư phụ họa nói, “Tôi muốn đi ngủ, rất mệt, nhất định là vì trời quá nóng.”
Y Ninh lúc này mới thấy Vương Hiểu Thư, ánh mắt ả thay đổi, tầm mắt không ngừng qua lại giữa Z và Vương Hiểu Thư, mày đẹp nhíu lại, nhưng chỉ trong nháy mắt, sự khác thường của ả đều biến mất.
“Cũng được.” Yusuke Miyazaki nhẹ nhàng thở ra, “Vậy thì giáo sư và Vương tiểu thư đi nghỉ ngơi trước đi, đi một ngày đường cũng đều mệt mỏi.”
Bởi vì đề nghị này nghe rất xuôi tai, Z cười nhìn Yusuke Miyazaki, sau đó lập tức kéo Vương Hiểu Thư xoay người rời đi, không thèm nhìn những người khác lấy một cái, thái độ tự cao tự đại giống như trong mắt không có người khiến cha con Miyazaki hơi lúng túng.
“Ha ha.” Yusuke Miyazaki lệ rơi đầy mặt tiếp tục làm dịu không khí, “Ừm, Y tiểu thư cũng mệt rồi, cũng đi nghỉ ngơi sao?”
“Được.” Tâm Y Ninh đã sớm bay theo Z, nghe đề nghị như vậy tất nhiên sẽ không phản đối, nhưng ả vừa bước đi, Tsugini Miyazaki bỗng nói, “Thương thế của Y tiểu thư không biết đã tốt lên hay chưa, nếu vẫn không thoải mái, tôi có thể xem giúp cô. Yusuke sinh thiếu tháng, mẹ hắn lại qua đời sớm, thân thể từ nhỏ đã không tốt, cho nên y thuật của tôi cũng xem như tinh thông.”
Người Y Ninh cứng lại, ở trong lòng cân nhắc xem Z và Tsugini Miyazaki ai quan trọng hơn, cắn môi nói: “Miyazaki tiên sinh khách khí quá, tôi cảm kích vạn phần, nhưng hiện tại cũng muộn rồi, vẫn là ngày khác hẹn với Miyazaki tiên sinh thì hơn.” Cô quay đầu nhìn Tsugini Miyazaki, áy náy cười nói.
Tsugini Miyazaki vuốt râu, mỉm cười: “Đương nhiên được, vậy Y tiểu thư có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
“Được.” Y Ninh đồng ý, xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng khách, không đi rất xa liền thấy người đàn ông mà ả tâm tâm niệm niệm.
Bóng lưng cao lớn của Z hơi cúi xuống, hắn nhìn Vương Hiểu Thư bị áp vào tường, nhìn từ phía xa là vô cùng ái muội, nhưng lúc tới gần có thể thấy lửa giận và sát ý lạnh lùng tràn ngập mắt hắn, không hề phù hợp với động tác lúc này.
“Sao vậy, lúc trước không phải rất lợi hại sao, hiện tại sao không dám phản kháng, dám phản bác quyết định của tôi, cô nghĩ tôi sẽ làm gì cô.” Z nhìn chằm chằm Vương Hiểu Thư, hung ác nói.
Vương Hiểu Thư hít khí lạnh, đau khổ nói: “Buông, buông tay! Đau chết mất!!!”
Z giật mình, lập tức buông lỏng tay, cổ tay cô lúc này đã xanh tím một vòng, biểu cảm hung ác của hắn biến mất, ánh mắt trống rỗng hai giây, mâu thuẫn xoa nhẹ tay cô: “Cô là cọc gỗ sao? Đau cũng không kêu? Bị như vậy mới nói là muốn tôi áy náy?”
“Anh làm gì a!” Vương Hiểu Thư xoa cổ tay, phẫn nộ nhìn hắn, “Sao mỗi lần anh đều nói không giữ lời! Không phải anh nói thả tôi đi sao! Tại sao lại đuổi tới!”
Z kéo cổ tay cô lại, bắt nhịp bắt điệu [2] nói: “Cô nói vậy là không đúng, chúng ta chính là tình cờ gặp, mà tôi tới đây là Yusuke Miyazaki mời, đây cũng không phải là ý định của tôi.”
[2] Cố ý nói chuyện bằng một giọng điệu nào đó.
“Phải không? Đã là tình cờ gặp, anh kéo tôi làm gì?” Vương Hiểu Thư muốn rụt tay lại.
Z cố chấp không buông: “Đương nhiên là bắt mạch cho cô.”
“Cho anh thầy thuốc xem bệnh??? Tôi thà chết chứ không chịu khuất phục!” Vương Hiểu Thư hoảng sợ nhìn hắn, giống như đã thấy được hình ảnh đáng thương bi kịch sau khi mình biến thành zombie, kết cục của Vương bánh bao rành rành trước mắt, cô nhịn không được mà có ác ý với người trước mặt.
Z nhíu mày, bị ánh mắt này nhìn mà không được tự nhiên, hắn dùng giọng điệu không thể tưởng tượng hỏi: “Vương Hiểu Thư, cô đang chất vấn năng lực của tôi sao? Tuy rằng tôi không thích y học nhất, nhưng bởi vì thường xuyên dùng, cho nên ngoại trừ hóa học toán học và vật lý, tôi còn có học vị tiến sĩ y học, đương nhiên, trừ những thứ đó, tâm lý học...”
Vương Hiểu Thư mờ mịt nghe hắn thao thao bất tuyệt, học vị trong lời nói của hắn làm cô nghe mà như lọt vào sương mù, cô quay đầu thở dài bất đắc dĩ, bỗng nhiên thấy Y Ninh đứng cách đó không xa đang nhìn bọn họ chằm chằm.