Lúc Vương Hiểu Thư tỉnh lại thì trời đã sáng, cả người đau nhức đứng dậy, cô phát hiện quần áo đã được mặc vào, mình đang nằm trên bàn học trải đệm mềm, còng tay cũng không thấy đâu, ngay cả tóc cũng được chải gọn gàng, tóc đen ngang vai xõa sau lưng, nếu không phải tay bị còng vẫn còn dấu hồng đã được bôi thuốc, có lẽ cô sẽ cho rằng hết thảy mọi chuyện tối qua chỉ là một giấc mơ.
“Tỉnh?” Giọng nam trầm thấp quen thuộc vang lên, cô quay đầu nhìn lại, bóng dáng màu trắng của Z quay lưng về phía cô, hắn đang dùng phấn viết gì đó trên bảng đen, trên bảng đen viết đầy kí hiệu kỳ quái và công thức; trên bục giảng bày ống nghiệm, cốc chịu nóng và kính hiển vi; hắn viết xong rồi vứt cục phấn không còn thừa lại bao nhiêu vào phần máng bảng đen, xoay người nhìn về phía cô.
Vương Hiểu Thư và hắn bốn mắt nhìn nhau, ở giữa là mắt kính thật dày, cô cảm thấy cổ họng khô khốc, phần ngực đau như bị nện búa.
“Đã đói bụng chưa?” Z từ từ đi xuống bục giảng, giày da màu đen giẫm trên đất, phát ra tiếng vang, “Muốn ăn cái gì?”
Người Vương Hiểu Thư bỗng cứng đờ, theo bản năng muốn chạy trốn, vẻ mặt khẩn trương bị Z nhìn thấy, hắn im hơi lặng tiếng đi tới trước mặt cô, cúi người lấy ra một chiếc vali xách tay từ trong ngăn tủ bên cạnh, không biết nên đặt ở nơi nào.
Z cúi đầu nhập mật mã mở vali, sau khi mở ra, hắn lấy từng thứ trong đó cho cô xem.
Hắn cầm một thứ giống như cặp lồng đựng cơm, đặt lên bàn rồi dùng ngón trỏ đẩy mắt kính, nói: “Đặt thực vật vào trong này, ít nhất có thể bảo quản một năm không hư không biến chất, hơn nữa cũng không bị lạnh.” Hắn nói rồi mở nắp, mùi cơm và rau dưa lập tức bay ra, “Thích không?” Hắn hỏi, nhìn cô.
Khóe miệng Vương Hiểu Thư căng ra, tiếng ùng ục từ bụng vang lên, nhưng dưới cái nhìn chăm chú không rõ đang tính toán gì của Z, cô từ chối “ý tốt” của hắn, mặt than nói: “Không cần, cám ơn.” Ai biết hắn có hạ độc bên trong hay không, tiền án của hắn nhiều lắm, phàm là người có chút trí tuệ thì không thể tín nhiệm hắn hoàn toàn.
Z nhếch môi, đặt cặp lồng sang một bên, từ vali lấy ra những vật khác cho cô, lần lượt hỏi “Này thích không?”, “Này thế nào?”, “Vậy nó thì sao?”, “Này được chứ?“... Cuối cùng, sau khi nhận toàn phiếu phủ quyết, hắn im lặng.
“Những thứ đó em đều không thích, vậy em thích cái gì?” Hắn đè nén hỏi, không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm.
Vương Hiểu Thư há mồm, muốn nói “Tôi muốn anh cách tôi xa một chút”, nhưng lại cảm thấy rất cẩu huyết, hơn nữa không biết vì sao, nếu nói lời tổn thương người này chỉ để cự tuyệt hắn, cô bỗng do dự.
“Tôi... Thích những thứ thực dụng một chút, ví dụ như súng lần trước anh dùng để bắn zombie?” Cô chần chừ một lúc lâu rồi trả lời vấn đề của hắn, nói xong liền cụp mắt xuống, sẵn sàng nghe lời châm chọc khiêu khích tiếp theo của hắn, như là “Bằng chỉ số thông minh của em ngay cả đi đường cũng không nổi mà còn muốn nghịch súng” vân vân...
Nhưng mà, tình huống hiện tại trái ngược với sự “cho là” của cô, Z chẳng những không châm chọc cô, hắn còn rất vui vẻ nói: “Thứ kia? Em có muốn một cái không?”
Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn hắn, vô cùng hoài nghi có ai xuyên vào hắn hay không, hay là trong lúc cô không chú ý thì đập hỏng đầu óc, nếu không tại sao hắn lại đột nhiên đổi tính?
Dưới cái nhìn chăm chú và sự chất vấn của Vương Hiểu Thư, Z thản nhiên đưa vali cho cô: “Đây là những thứ tốt nhất mà hiện tại tôi mang theo, đều cho em.”
Vương Hiểu Thư ngạc nhiên ôm vali, xem dụng cụ và vũ khí cỡ nhỏ mà hắn chưa kịp lấy ra, bên trong có cả súng lục mà cô muốn.
Cô không khỏi nghi hoặc, vẻ mặt phức tạp ngồi trên bàn học, có phần không biết làm sao.
Thật lâu sau, cô ngẩng đầu nhìn về phía hắn, dè dặt hỏi: “Lần này anh có mục đích gì?”
Nghe vậy Z nhíu mày, bực tức vẫn dồn nén trong lòng giống như tìm được cửa ra mà bùng phát, giọng nói của hắn không khống chế được mà có phần cay nghiệt: “Tôi có mục đích gì? Tôi có thể có mục đích gì? Vương Hiểu Thư, tôi trêu chọc em một chút mà thôi. Em có cần cự tuyệt ý tốt của tôi như vậy không? Em cũng thật có bản lĩnh, chỉ mang thù mà không nhớ chỗ tốt, thật àn nhẫn.”
Vương Hiểu Thư ngẩn ra, sững sờ nói: “Anh chắc chắn chỉ trêu chọc một chút thôi sao? Vậy thì mấy lần anh nói không giữ lời là gì? Cần tôi kể lại cho anh không?”
Z bực bội xoay người rời đi: “Không cần, dù sao ấn tượng xấu là chuyện cả đời, một câu nói không vừa lòng thì vĩnh viễn đừng nghĩ xoay người, em coi như vừa rồi tôi chưa nói gì hết, dù sao làm nhiều việc lại cẩn thận hơn nữa thì kết quả cũng là thất bại mà thôi.”
Vương Hiểu Thư đóng vali xách tay, đi xuống bàn học, đi giày vào rồi cầm vali đuổi theo hắn, muốn giải thích một chút, nhưng không biết vì sao mở cửa xong hắn lại dừng bước, cô nghi hoặc nghiêng người đi cà nhắc nhìn về phía hắn, Yusuke Miyazaki và Y Ninh đứng ngoài cửa đang sửng sốt nhìn bọn họ, Yusuke Miyazaki còn đang duy trì tư thế muốn gõ cửa.
Sau một lúc lâu, Yusuke Miyazaki xấu hổ buông xuống cái tay thiếu chút nữa thì nện vào ngực Z, hắn cũng không thấp, khoảng 1m8, nhưng với chiều cao này chỉ có thể miễn cưỡng đứng đến vai Z.
“Xin lỗi.” Yusuke Miyazaki áy náy nói, “Tôi thật sự quá thất lễ, lần sau tôi nhất định chào trước rồi mới gõ cửa, giáo sư đừng giận tôi.”
Z cười châm chọc: “Tìm tôi nhanh như vậy là vì thuốc giải độc? Cũng tốt, đỡ mất công đi một chuyến.” Hắn xoay người, không nhìn Vương Hiểu Thư mà đi thẳng về phòng thí nghiệm, chỉ chốc lát lại đi ra, một tay cầm kim tiêm, đẩy không khí bên trong để hút thuốc nước vào, một tay cầm bình sứ nhỏ, đâm kim tiêm vào nắp cao su của bình sứ, tiêm dung dịch vào, lắc nhẹ rồi đưa cho Yusuke Miyazaki.
Yusule Miyazaki vui buồn đan xen nhận lấy, cảm động nhìn Z, buồn bã nói: “Đa tạ giáo sư, anh là đại ân nhân của người dân Phân Tử, nhưng...” Hắn ngừng một chút, đau xót nói. “Nhưng tôi phải nói cho anh một tin tức xấu, tình cảnh hiện tại của chúng ta là họa vô đơn chí, nguồn nước trong Phân Tử đã bị đầu độc trong một đêm, không thể tiếp tục dùng nữa!”
Vương Hiểu Thư lập tức nhìn về phía Z, ánh mắt giống như đang nói “Sẽ không phải là anh làm chứ? Nhất định là anh làm! Không phải anh thì là ai?“... Nhìn tới mức khóe mắt Z run run, thiếu chút nữa thì phát hỏa trước mặt Yusuke Miyazaki và Y Ninh.
“Phải không?” Giọng nói của Z nghe thật âm dương quái khí [1], “Vậy thì thật bất hạnh, nước là căn nguyên sinh mệnh, lần này dù độc khí trong đất và không khí được giải trừ, mọi người cũng phải đi ra ngoài tìm nguồn nước.”
[1] Hình dung thái độ cổ quái, lời nói lạnh nhạt, không thể nắm lấy.
Ánh mắt Yusuke Miyazaki bi thương, dường như sắp rơi lệ.
Ánh mắt Y Ninh sáng lòe lòe nhìn Z, dùng khẩu khí hờn dỗi nói: “Giáo sư, anh không cần hù dọa Miyazaki tiên sinh, anh ngay cả thuốc giải trừ độc tính trong không khí và đất cũng có thể chế tạo, vậy thì thuốc giải trừ độc tính của nguồn nước không phải chỉ là một bữa ăn sáng thôi sao?”
Z chớp mắt, cúi đầu nhìn về phía Y Ninh bị hắn xem nhẹ, cái nhìn như có suy nghĩ.
Ánh mắt Vương Hiểu Thư đảo qua đảo lại giữa hai người, lui về sau kéo ra khoảng cách với bọn họ, chuyển ánh mắt về phía Yusuke Miyazaki, ra sức tránh né bọn họ.
Không biết từ lúc nào, dường như Z đã mọc gốc rễ trong cuộc sống của cô, giống như một bông bồ công anh, bị gió thổi tan trong lòng cô, cô do dự, không thổi chúng nó đi, vì vậy hạt bồ công anh lặng lẽ nảy mầm.
Nhìn Z đứng cùng một chỗ với kẻ nhất định sẽ có liên quan với hắn, trong lòng cô cảm thấy bài xích và chán ghét, loại cảm giác này khiến cô vô cùng bất an.