Vương Hiểu Thư cảm thấy vô cùng quẫn bách, ra sức xoa ngực tự nói đồ nai con đần độn đừng nhảy loạn trong lòng ta nữa, tim của ta sắp bị mi đụng nát, mau cút mau cút!
“Anh mặc xong quần áo rồi đi nha!” Vương Hiểu Thư chạy chậm đuổi theo Z, không cẩn thận đụng vào phần lưng xích lõa của hắn, cô lùi về phía sau, xoa trán xấu hổ nhìn cái lưng dày rộng trắng nõn, thấp giọng nói, “Thật xin lỗi.”
Z xoay người, nhếch miệng dịu dàng cười nói: “Không có việc gì thì đừng đỏ mặt nhìn tôi, tôi sẽ hiểu lầm.”
Vương Hiểu Thư hơi sửng sốt, lập tức đen mặt quay đầu đi: “Anh muốn làm gì? Mặc áo vào rồi đi.” Cô tỏ vẻ bình tĩnh, “Tuy rằng hiện tại là mùa hè, nhưng thời tiết đã không còn giống như trước, hơn nữa mùa hè sắp qua rồi.” Cô thở dài, ánh mắt có phần hoảng hốt, “Trong nháy mắt mùa thu sẽ đến, cũng đã lâu như vậy rồi.”
Không biết Z có ý gì nói: “Sao vậy, hi vọng một năm bốn mùa đều là mùa hè?”
Vẻ mặt Vương Hiểu Thư đau khổ: “Làm sao có thể, việc này...”
“Em hi vọng thì có thể xảy ra.” Z quay người tiếp tục đi trước, phương hướng là phòng thí nghiệm phía dưới, “Tôi muốn đi xuống, muốn đi theo hay không thì tự em quyết định.”
.....
Thật sự là cảm giác tồn tại mỗi phút ra lò làm cho người ta nóng hầm hập, kéo thù hận ổn định như vậy nếu không làm boss thì tương lai hắn có thể làm tank, lành nghề tuyệt đối.
Vương Hiểu Thư chắp tay trước ngực, rụt rụt bả vai đi theo Z xuống phòng thí nghiệm dưới đất tối như mực, Z im lặng đi trước dẫn đường, cũng không có ý kiến gì với sự lựa chọn của cô, dáng người tinh tế cao gầy làm người ta cảm thấy rất có cảm giác an toàn, ngón tay với khớp xương rõ ràng ấn xuống công tắc đèn, đường hầm vốn hắc ám bỗng sáng ngời.
Cuối đường hầm là một cửa thủy tinh cần phân biệt khuôn mặt mới có thể mở ra, Z đứng trước trạm nghỉ có điểm sáng đỏ hai giây, cửa thủy tinh liền tự động mở ra.
Vương Hiểu Thư không khỏi nhớ tới những thứ nhìn thấy lần trước ở trong này, hơi rối rắm, nhưng một lát sau thì cô hoàn toàn yên tâm.
Trong phòng thí nghiệm đã không có vài thứ kia, tất cả cột thủy tinh đều trống không, sạch sẽ, hiển nhiên đã được dọn dẹp.
Vương Hiểu Thư tò mò nhìn nơi này một vòng, lại quay đầu nhìn cửa thủy tinh đã đóng, nhỏ giọng hỏi: “Cửa thủy tinh này chống đạn? Hẳn là rất chắc chắn?”
Z mở ra tủ đứng màu trắng cạnh tường, lấy ra một bộ đồ từ cả một hàng đồng loạt là áo sơ mi phối với áo dài trắng, không nhanh không chậm mặc áo sơ mi, áo sơ mi trắng phối với quần tây đen đơn giản có thể làm nổi bật lên dáng người và khí chất của hắn, Vương Hiểu Thư không khỏi có phần rung động khi nhìn động tác tao nhã lạnh nhạt của hắn, bắt buộc chính mình rời tầm mắt.
“Không phải thủy tinh chống đạn, thứ đồ bỏ đi ấy không thuộc phạm vi lo lắng của tôi.” Z nói xong lời này, khuy áo sơ mi đã thắt xong rồi, hắn trực tiếp cởi thắt lưng quần tây trước mặt Vương Hiểu Thư, nhét áo sơ mi vào trong quần, lạnh nhạt chỉnh lại rồi thắt dây lưng lên lần nữa. Vương Hiểu Thư trừng mắt nhìn toàn bộ quá trình, ngay cả khi hắn làm xong hết nhìn về phía cô cô cũng chưa lấy lại tinh thần.
Z bình thản đi đến cạnh cô, xoa xoa đầu cô nói: “Đi pha cà phê cho tôi, ở trên chiếc bàn phía nam, sau khi làm xong thì tới hỗ trợ, chờ tôi hết bận rồi ôm em.”
... Hết bận rồi ôm cô? Vương Hiểu Thư mờ mịt nhìn bóng lưng của hắn, cuối cùng vẫn không hỏi nữa, cô dám khẳng định nếu cô hỏi ra, đáp án của Z sẽ chỉ làm cô xấu hổ vô cùng.
Đáng chết, ánh mắt cô có xích lõa như vậy sao!
Vương Hiểu Thư thuận theo đi đến khu ngủ ngơi phía nam pha cà phê cho hắn, vừa pha vừa suy tư vì sao hắn không trở về lâu như vậy mà nơi này vẫn gọn gàng ngăn nắp, khi cô pha xong chuẩn bị bê cho hắn, hắn đã giúp cô giải thích nghi hoặc này. Chỉ thấy Z đang ngồi tựa vào chiếc bàn mổ đứng, hai chân thon dài một cong một dán vào bàn, tay phải đang cột tay trái vào khung bên cạnh, một người máy nhỏ nhanh nhạy nhìn vô cùng trừu tượng giúp hắn quấn băng vào chân.
“Thất thần làm gì, bưng lại, sau đó giúp tôi...” Hắn hơi chần chừ một chút, một lát sau mới nói, “Quên đi, em chỉ cần cột băng chắc cho tôi là được, cái khác thì tôi tự làm.”
“.....” Cảm thấy bị ghét bỏ.
Vương Hiểu Thư bưng cà phê đi đến: “Hơi nóng một chút, lát sau rồi uống.”
Z gật đầu, một bộ không yên lòng: “Để đấy đi.”
Vương Hiểu Thư buông tách cà phê, ngồi xổm xuống giúp hắn cột chắc băng trên đùi, có chút thấp thỏm nói: “Tư thế này của anh rất dọa người, đây là định làm gì? Không phải xét nghiệm chỉ cần lấy máu thôi sao?”
Z nghe vậy dừng lại động tác, cúi đầu nhìn cô, ác liệt nhếch miệng, cười vô cùng tàn nhẫn: “Ngay cả phương pháp em cũng biết đến, khẳng định không thích hợp với tôi.”
“.....”
“Em xem nó vẫn đang động đậy, cho nên tôi muốn lấy nó ra.” Z chuyển tầm mắt qua cánh tay nhìn thứ đang di chuyển không ngừng, tơ mắt trong máu càng nhiều hơn trước, bọng mắt này có thể cất 100 cân gạo, Triệu Trung Tường [1] nhiều lắm cũng chỉ cất được 10 cân.
[1] Một MC Trung Quốc, có câu nói “Đáp đúng, thêm 10 phân“.
Vương Hiểu Thư đứng cạnh hắn làm bối cảnh giải phẫu, Z chuẩn bị xong hết, không cần gây tê mà trực tiếp đâm dao phẫu thuật vào cổ tay, Vương Hiểu Thư quay đầu đi, nhắm mắt lại không dám nhìn, bên tai không ngừng truyền đến tiếng hắn đổi công cụ, hô hấp của hắn dần dần tăng lên theo thời gian, nhưng từ đầu đến cuối cũng không kêu đau một tiếng.
“Được rồi, em có thể quay lại.”
Không biết qua bao lâu, giọng nói lạnh nhạt của Z truyền đến, Vương Hiểu Thư chậm rãi mở mắt nhìn, miệng hắn đang cắn băng vải, một tay thì quấn lấy cổ tay bị mở ra, bên cạnh dụng cụ là một vật thể không rõ cỡ ngón tay cái, có ánh sáng nhạt màu lam lóe ra trong vũng máu, cho dù mất đi nguồn máu, nó vẫn run run như trước.
“Đây là cái gì?” Vương Hiểu Thư vừa nói vừa giúp hắn quấn băng vải theo bản năng, Z hơi sửng sốt, lấy băng vải trong miệng ra, nhìn thứ bên cạnh dụng cụ một cái, nói, “Một lát nữa tôi làm sạch sẽ em nhìn sẽ biết.”
Vương Hiểu Thư im lặng đáp ứng, không nói một tiếng băng bó cho hắn, sau đó máy móc bưng lên cà phê đã nguội cho hắn: “Cần thêm đường sao?”
“Không cần, cám ơn.” Z vô cùng lịch sự nói lời cảm tạ, nhận lấy đang định uống thì bị Vương Hiểu Thư ngăn cản.
“Em thật sự bị dọa ngốc.” Tay Vương Hiểu Thư đặt bên môi Z, nhíu mày nói, “Anh vừa giải phẫu xong thì không nên ăn đồ kích thích, như vậy không có lợi cho khôi phục, đừng uống thì hơn.” Cô cầm cốc lại rồi uống, sau đó nấc một cái nói, “Cũng không biết có hoa quả hay không, anh hẳn nên ăn nhiều hoa quả một chút.”
Z im lặng nghe cô lải nhải, dường như không để ý một chút nào, nhưng chỉ có hắn mới biết mình vẫn luôn cẩn thận nhớ kỹ từng chữ cô nói, an tâm hưởng thụ sự săn sóc và dịu dàng của cô.
“Sẽ có hoa quả.” Z chỉ nói một câu như vậy, bắt đầu cởi băng, vừa cởi vừa nói sang chuyện khác như sợ cô hỏi vì sao lại có hoa quả, “Em có biết vì sao tôi phải trói chặt mình không?”
Vương Hiểu Thư vừa giúp đỡ vừa lắc đầu, nhìn vô cùng ngốc, nhưng vẻ thanh xuân ấm áp của cô lại làm cho người ta vô cùng thoải mái.
Z tiến đến bên tai cô, cố ý hạ giọng khàn khàn nói: “Bởi vì tôi sợ mình quá hưng phấn mà nhịn không được nhảy lên.”