Chỉ qua một đêm, cả cục đã biết “gian
tình của Kỷ Lương và Hạ Vũ. Máu buôn chuyện của mọi người đều hừng hực
thiêu đốt, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đóng băng ngàn năm không đổi
kia của Hạ Vũ, thì cả lũ dù có gan chó cũng không dám hỏi chân tướng sự
việc; còn bên phía Kỷ Lương thì sao? Tuy cô không làm mặt lạnh, nhưng
chỉ với tính tình lưu manh của cô thôi, thì cũng không ai dám đảm bảo
mình chạy qua bên đó nhiều chuyện mà không bị xử lý. Cho nên, sáng sớm
hôm nay, mọi người đều cố nén sự tò mò lại, không dám truy hỏi đến cùng, chỉ có thể đứng từ xa mà theo dõi hai người đang làm ra vẻ rất bình
thường kia.
Đến giữa trưa, mệnh lệnh điều động quân sự đã được thông báo xuống dưới.
Tần Dịch vừa ăn côm trưa xong, vừa về
đến Cục, nhìn thấy lệnh điều động được dán lên bảng thông báo, cậu liền
đưa tay giật tờ giấy đó xuống, lao ầm ầm vào phòng làm việc, vừa lao còn vừa la hét: “Nguy rồi… trời sập a a a a a…” Trên đường đi, tiếng hét
của cậu đã thu hút không ít sự chú ý. Thấy Kỷ Lương đã quay lại phòng
làm việc, cậu liền phóng vọt vào: “Khỉ thật, đội trưởng Lương, đây là
thật hay giả?!” Rầm một tiếng, cậu đặt tờ thông báo lên trước mặt Kỷ
Lương .
Kỷ Lương vừa ăn cơm trưa xong, còn uống trà, cô dựa vào bàn, liếc nhìn tờ giấy nhăn nhúm Tần Dịch vừa ném lên
bàn, đập vào mắt là chữ kí đẹp như rồng bay phượng múa --- chẳng phải
của Cục trưởng bụng phệ kia thì là của ai
A ha! Gan chó của tên này càng ngày càng lớn, ngay cả công văn chính tay Cục trưởng ký mà cũng dám xé xuống nữa.
“Nhóc Dịch, con chim nhỏ của cậu lại
hỏng rồi à?” Lý Trạch vừa ở bên ngoài về, vừa xỉa răng, vừa trêu trọc
cậu: “Tôi vừa nghe đồng nghiệp bên tổ khác nói, cậu lại nhức trứng, tức
hoa cúc à?” Người này thích nhất là gây chuyện thị phi.
“Đâu chỉ nhức, trứng của ông đây nát
bươm rồi, được chưa?!” Tần Dịch đau buồn nói xong, đưa tay vo tròn tờ
thông báo lại, ném sang: “Anh tự đọc đi.”
Lý Trạch mở tờ giấy ra, đọc lướt một lần: “Khỉ thật! Đội trưởng Lương, cái này là thật à?!” Hắn giơ tờ giấy lên hỏi.
Kỷ Lương nhấp một ngụm trà, trong lòng
cũng có thể đoán được đại khái nội dung thông báo: “Cậu nói thử xem.”
Ông béo kia đã tự tay kí vào lệnh điều động, còn giả được nữa hay sao!
“Đội trưởng Lương, chị không thể bỏ rơi
chúng tôi được ---.” Nghe thấy Kỷ Lương xác nhận, Tần Dịch rên ầm lên:
“Chị đi rồi, chúng tôi phải làm sao đây, đội trưởng Lương ---.”
“Đội trưởng Lương, chị không thể bỏ lại chúng tôi như thế được!” Lý Trạch cũng đứng cạnh phụ họa.
Đám người Trần Hi vừa đi ăn về, thấy Tần Dịch khóc ầm lên như khóc tang, lại hỏi Lý Trạch, biết chuyện xong,
cũng khóc ầm lên cùng Tần Dịch. Bên này hô: “Đội trưởng Lương…” thì bên
kai tiếp lời: “Chị đi rồi…” thì bên kia cũng lập tức đệm theo: “Chúng
tôi biết làm sao đây…”
Cứ bên tung bên hứng làm cho cả văn
phòng thoáng chốc biến thành hiện trường tang lễ, đồng thời cũng khiến
các đồng nghiệp bên tổ khác tò mò.
“Chết tiệt, bên tổ trọng án xảy ra án mạng à?” Các đồng nghiệp tổ hình cảnh rất nhiều chuyện hỏi.
“Cái tiếng khóc kia, con mẹ nó, đến
tường thành cũng sợ hãi mà đổ ập xuống thôi.” Các đông nghiệp bên tổ
truy quét tệ nạn xã hội cũng gác công việc sang một bên, ngó ra xem có
chuyện gì, vừa vặn thấy các đồng nghiệp bên tổ chống ma túy cũng đang dò xét, nên vội vàng hỏi: “Này --- anh bạn, bên kia có chuyện gì thế?”
“Sao tôi biết được.” Người đồng nghiệp
bên tổ chống ma túy trừng mắt: “Nghe thấy cái tiếng khóc kia, có phải
cái cô đội trưởng lưu manh gặp phải chuyện gì không?” Khóc thảm thương
đến vậy cơ mà.
“Không phải đâu, lúc ăn trưa tôi còn gặp đội trưởng Lương cơ mà.” Tổ tội phạm kinh tế cũng tham gia thảo luận:
“Liệu có phải là xảy ra chuyện gì lớn rồi không?”
Với tính tình của Kỷ Lương, thì việc này hoàn toàn có thể xảy ra.
…
“Các cậu cút hết cho tôi.” Kỷ Lương gạt
cái tay chó của Tần Dịch ra khỏi người mình: “Ai không biết còn tưởng
các cậu đang khóc đám ma đấy.”
Vừa nghe thấy tiếng hét vô cùng khí thế
này, mọi người liền biết ngay là không có việc gì, khẽ nhún vai rồi tự
động lùi về vị trí của mình, tiếp tục công việc.
“Đội trưởng Lương.” Tần Dịch giả vờ lau giọt nước mắt vô hình: “Chị thật sự muốn đi sao?”
Kỷ Lương uông hết chén trà, hắng giọng một cái, rồi vỗ vỗ vai Tần Dịch: “Ngày hạnh phúc của các cậu sắp đến rồi.”
Đám người Tần Dịch vừa nghe xong, mắt
đều rưng rưng: “Rốt cuộc… rốt cuộc cũng chờ được tới ngày này. Bọn họ đã chờ quá lâu rồi, dưới ách áp bức tàn bạo của nữ bạo quân này, cuối cùng bọn họ cũng đã nhìn được thấy ánh sáng mặt trời rồi.
“Thấy cả đám các cậu luyến tiếc tôi như
vậy…” Kỷ Lương nhìn lướt qua bọn họ: “Tôi cũng không nỡ ra đi, hay là để tôi đi xin xỏ thử xem, liệu có được không…”
“Đừng!”
Cả đám người đồng loạt lên tiếng.
Thật ra, phản ứng này cũng có vài phần
thật lòng. Mấy năm qua, dưới sự lãnh đạo của Kỷ Lương, dù là người ngốc
cũng biết, tuy cô hơi thô bạo, hơi lưu manh, nhưng lại cực kì tốt với
cấp dưới của mình. Cô không đặt mình quá cao, ngược lại, còn rất hòa
đồng với mọi người, xưng anh xưng em cùng đồng nghiệp. Có điều kiện gì
tốt, thì cô sẽ cố hết sức giành về cho tổ của mình, nếu bị trách phạt,
thì cô sẽ là người đầu tiên đứng ra gánh vác cho mợi người.
Gặp được một vị sếp như vậy, là may
mắn của bọn họ. Nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, Kỷ Lương xứng đáng
có được một vị trí tốt hơn. Lệnh điều động lần này, tuy không nói rõ
ràng, cũng chỉ thông báo là cô được tham gia một đợt huấn luyện gì đó
thôi, nhưng mọi người biết, càng mơ hồ, càng không rõ ràng, thì kết quả
sẽ càng ghê ghớm hơn.
Cho nên, tất cả mọi người đều nhiệt tình chúc mừng Kỷ Lương, tiền đồ của cô có lẽ đến lúc cũng được trải gấm hoa rồi.
Khi Hạ Vũ bước lên sân thượng, anh phát
hiện ra có người đã chiếm chỗ quen thuộc của anh. Là Kỷ Lương. Cô dựa
vào góc tường khuất, không gian im lặng bao trùm lấy cô, mái tóc ngắn
hơi rối, mà càng khiến anh ngạc nhiên hơn đó là… trên miệng cô đang có
một điếu thuốc.
Cô hút thuốc lá?! Kỷ Lương hút thuốc lá… Đây là điều anh chưa bao giờ nghĩ tới, hoặc là… không bao giờ có thể tưởng tượng được.
Kỷ Lương cũng phát hiện ra anh đã tới, hai người đứng đó, không nói gì, chỉ yên lặng nhìn nhau.
“Muốn hút một điếu không?” Cô phá vỡ sự im lặng, đưa cho anh một điếu thuốc.
Hạ Vũ bước tới, nhận điếu thuốc từ tay
cô, ngậm vào miệng. Kỷ Lương đang định bật lửa cho anh, thì anh đột
nhiên cúi người xuống, ghé sát vào, hai đầu thuốc chạm nhau, mắt đối
mắt.
“Sao thế…” Hạ Vũ đứng thẳng lên, dựa vào tường hút thuốc: “Em luyến tiếc à?” Anh đã nghe nói sơ qua chuyện bên tổ trọng án.
“Tàm tạm!” Kỷ Lương cúi đầu, nhìn chằm
chằm xuống chân mình. Từ tối hôm qua, sáng nay anh cũng không có gì khác thường. Tất cả… đều như lúc ban đầu.
Vậy cũng tốt, coi như chưa có chuyện gì phát sinh.
Kỷ Lương đang mải nghỉ ngợi, thì một bàn tay to chạm lên đầu cô, khẽ vuốt lại mái tóc đang rối tung lên của cô,
nhưng càng vuốt lại càng rối. Đúng lúc Kỷ Lương muốn gạt tay anh ta, thì anh ta cũng rút tay lại, ngậm thuốc rời đi. Đi vài bước, anh dừng lại,
không xoay người, chỉ để lại một câu: “Lần này, anh sẽ ở bên cạnh em…”