Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Kỷ Lương, đó là bố của Hạ Vũ. Nhưng…lại trùng hợp như thế sao?
Sau đó, Ông Lý cũng không nói gì nữa,
chỉ im lặng uống trà. Nhìn ông như vậy, Kỷ Lương biết không thể hỏi thêm được gì, liền đi theo Hạ Vũ rời khỏi phòng lưu trữ. Trời cũng đã tối,
cả ngày bận rộn khiến cô cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Kỷ Lương đang cân nhắc xem phải nói thế
nào với Hạ Vũ để trì hoãn việc quay về căn cứ vài ngày, thì Hạ Vũ như
đọc được suy nghĩ của cô. Anh gọi điện thoại về nói Trầm Sùng quản lý
đội ngũ hộ anh vài hôm, còn anh thì ở lại bên cạnh Kỷ Lươnng, giúp cô
phá án.
“Thật ra… Anh về trước cũng được.” Kỷ
Lương nói. Đã qua giờ tan tầm, trừ một vài đồng nghiệp vẫn còn đang bận
công vụ thì những người khác đã về gần hết. Một vài anh em ở tổ trọng
án, mệt mỏi suốt mấy ngày qua cũng không phá được vụ án vừa rồi, nên hôm nay cũng về trước, nghỉ ngơi dưỡng sức, mai lại tiếp tục chiến đấu.
Hai người ra khỏi Cục, gió đêm se
lạnh thổi tới, vừa tạnh mưa, nên cũng thoáng cảm nhận được vị ẩm ướt
trong đó. Lúc đi ngang qua tòa nhà kia, Kỷ Lương dừng lại, ngẩng đầu
nhìn lên trên. Thi thể trước tòa nhà đã được mang đi, vết máu trên đường cũng đã bị nước xối đi hết. Trừ dây cảnh giới màu vàng chăng xung quanh chỗ đó, nói cho mọi người biết ở đây đã xảy ra chuyện, còn nếu thì thật sự không thể nhìn ra được gì.
Hạ Vũ cũng ngẩng đầu theo tầm mắt của
cô, anh ngẩn người! Lúc ban ngày, mọi việc xảy ra liên tiếp khiến anh
không chú ý, tới chuyện này, giờ vừa nghĩ lại, anh mới cảm thấy có gì đó không đúng: “Em có nhìn rõ bên trên đó không?” Khoảng cách từ tầng trệt đến tầng thượng rất cao, hơn nữa, lúc đó là giữa trưa, mặt trời chói
chang. Trong hoàn cảnh đó, nếu muốn nhìn thấy tình hình lan can bảo hộ
trên tầng thượng, thực sự là không thể nào.
“Có!” Kỷ Lương trả lời rất bình thường,
tiếp tục nhìn lên tầng cao nhất: “Độ cao đó cũng không phải vấn đề gì to tát, thị lực của tôi từ nhỏ đã đặc biệt tốt rồi.”
Hạ Vũ không nói gì, thị lực như vậy là tốt kinh dị ấy chứ!
“Anh có cảm thấy chỗ nào kì lạ không?”
Kỷ Lương chỉ lên khung lưới thép bảo hộ xung quanh sân thượng, có mấy
chỗ bị gãy, cũng chính là nơi mà lúc trưa, khi Kỷ Lương chạy lên đã nhìn thấy, vết đứt rất nhẵn nhụi, giống như bị ai cắt…
Nhưng cánh cửa dẫn vào tầng thượng lại
bị người ta khóa trái, trên sân thượng cũng không hề có ai khác, tất cả
các dấu hiệu đều dẫn đến kết luận là có thể Ngô Khoan tự sát --- cưa tầm lưới bảo hộ để tạo lỗ hổng, sau đó nhảy từ trên sân thượng xuống.
Hạ Vũ nheo mắt nhìn về khoảng trống bị
cắt của tấm lưới bao quanh sân thượng. Mảnh lưới đó rách ra, hướng xuống dưới theo chiều thẳng đứng.
“Nếu như vào thời điểm nạn nhân nhảy
lầu, đột nhiên đổi ý, túm lấy tấm lưới rách kia, thì tấm lưới thép đó
chịu lực hẳn phải hướng cong ra phía ngoài, chứ không phải là cắm thẳng
xuống phía dưới như thế.”
Nói xong, hai người cùng chạy vào tòa nhà.
Vì xảy ra án mạng, nên mọi người trong
tòa nhà đã bị di chuyển đi chỗ khác, để lại một tòa nhà cao tầng trống
rỗng, im lặng. Hai người chạy lên tầng thượng, đi đến bên tầm lưới thép
bảo hộ. Kỷ Lương đưa tay thử độ bền của tấm lưới kia. Thật sự rất chắc
chắn. Nếu muốn kéo nó cắm thẳng xuống dưới, thì cần phải có một lực tác
động rất lớn. Với sức của một người gầy gò chưa đến sáu mươi kg như Ngô
Khoan, thì căn bản là không thể làm được.
Kỷ Lương thăm dò nhìn xuống bên dưới,
ngay lúc Hạ Vũ còn chưa kịp phản ứng, thì cô đã nhanh chân nhảy lên lan
can xi măng, sau đó… nhảy thẳng xuống dưới…
“Tiểu Lương!”
Khi Hạ Vũ quay đầu nhìn lại, đập vào mắt anh là cảnh Kỷ Lương ngã từ lan can bảo hộ xuống. Anh trợn to mắt, lao
về phía lan can, thì thấy một tay cô đang túm lấy mảnh lưới rách, cả
người đung đưa, rồi dùng hết sức nhảy thẳng vào cửa sổ bên dưới.
F**k!
Hạ Vũ thầm chửi rủa một câu, sau đó cũng vội vàng lao về phía cầu thang!
Kỷ Lương nhảy vào bên trong. Dùng ánh
sáng phát ra từ điện thoại để nhìn xung quanh. Đây là nhà kho, bên trong chất đống rất nhiều thứ linh tinh. Kỷ Lương đi tới bên cạnh cửa, tìm
được công tắc bật đèn. Vừa mới ấn công tắc, thì cánh cửa bị đạp mạnh từ
bên ngoài vào. May mà Kỷ Lương tránh kịp, nếu không thì ván cửa kia đã
đập thẳng vào thân hình nhỏ bé của cô rồi.
“Khỉ thật, anh…”
Kỷ Lương còn chưa mắng xong, thì người
đàn ông mang vẻ mặt hung dữ lao từ bên ngoài vào đã ngắt lời cô: “Lần
sau em cứ thử làm vậy tiếp đi.”
“Hả?” Cô chẳng hiểu gì cả.
“Em…” Nhìn dáng vẻ hồn nhiên như không
biết mình đã làm sai gì kia của cô, Hạ Vũ tức giận nhưng lại chẳng thể
trút vào đâu được. Anh thô lỗ ấn cô vào tường, rồi há mồm nuốt lấy hết
những nghi hoặc của cô.
Cô nàng chết tiệt này!
Kỷ Lương trừng to mắt, dùng hết sức lực
đẩy cái gã đàn ông đột nhiên lại động dục này ra, có điều, sức cô vốn dĩ không thể chống lại người ta, đẩy một lúc lâu vẫn không thể cứu chính
mình thoát khỏi ma trảo của anh ta, ngược lại còn tự làm mình mệt mỏi vô cùng.
Môi lưỡi va chạm, giống như gió lốc càn quét qua, không có tình cảm dịu dàng, lại càng giống đang cắn xé hơn.
Sau khi mạnh mẽ nhay cắn đôi môi cô, khiến cô đau đớn hít sâu một hơi, anh mới chịu buông cô ra.
Phù, phù, phù ---
Trong căn phòng nhỏ im ắng, hơi thở của hai người hỗn loạn, hòa vào nhau, nghe vô cùng… mờ ám… và cuồng dã.
“Anh… mẹ nó chứ, anh phát xuân cái gì
thế!” Kỷ Lương muốn đẩy anh ra, nhưng sau nụ hôn điên cuồng vừa rồi,
giọng nói của cô nghe cũng hơi lực bất tòng tâm.
Thấy cô như vậy, ngọn lửa không tên trong lòng Hạ Vũ cũng nguội bớt: “Lần sau không được làm như vậy nữa.”
“Tôi… con mẹ nó… chẳng hiểu anh đang nói cái gì cả?” Cô làm gì chứ? Đâu có thoát y, quyến rũ anh ta, anh ta đột
nhiên lại như hóa sói thế làm gì? Kỷ Lương lườm anh một cái vẻ khinh
thường.
“Con mẹ nó, em nhảy từ trên lầu xuống!”
Cô nàng này giả ngu hay là ngốc thật thế? Nhớ đến tình huống vừa rồi,
ngọn lửa vừa nguội đi lại như bùng lên trong lòng Hạ Vũ.
“***, tôi có muốn chết đâu. Nhảy lầu cái khỉ gì.” Kỷ Lương tức giận đấm vào ngực anh: “Tôi chỉ là đang chứng
minh suy nghĩ của mình, từ sân thượng dẫn xuống căn phòng này… Không ngờ lại quá đơn giản, chỉ cần bám theo lan can trên kia, là có thể nhảy từ
sân thượng vào thẳng căn phòng này…”
“Em…” Nhìn thấy dáng vẻ rơi vào suy
tư kia của cô, Hạ Vũ kéo người cô lên, để cô nhìn thẳng vào mắt mình:
“Con mẹ nó, em có nghĩ tới không? Nếu tấm lưới kia quá lỏng lẻo, không
còn dính chắc vào phần lưới còn lại, hoặc xảy ra chuyện không may gì đó, thì hậu quả sẽ thế nào?”
“A…” Nhìn sắc mặt xanh mét của anh, Kỷ
Lương biết anh thật sự tức giận. Nếu không, bộ mặt quan tài ngàn năm
không đổi đó sẽ không thể hiện nhiều cảm xúc như vậy: “Khụ… được rồi,
sau này tôi sẽ chú ý hơn.” Cô đưa tay đẩy anh: “Buông ra!”
Hạ Vũ không vui, buông tay ra, Kỷ Lương
lau lau mặt, nhìn đám bụi bừa bộn trên sàn, rõ ràng là có người cố ý bôi ra, xóa đi vết chân trên mặt đất.
“Như vậy, có thể lý giải được, cánh cửa
trên sân thượng lại bị khóa trái thế nào.” Kỷ Lương thò đầu ra ngoài cửa sổ xem xét. Từ độ cao này nhìn xuống thật sự khiến người ta sợ hãi. Ngã từ trên đây xuống không chết mới là lạ. Hành động vừa rồi của cô thật
sự rất thiếu suy nghĩ… Nhưng mà… bởi vì đã làm rồi, nên hiểu được, nhìn
thì có thể khiến người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng độ khó cũng không quá
cao.
“Chúng ta bị cánh cửa khóa trái kia
lừa.” Kỷ Lương nói: “Đây là cách suy luận theo quán tính, ví dụ như khi
có người lao lên lên sân thượng, nhìn thấy đôi giày để bên dưới lan can, sẽ nghĩ ngay là nạn nhân tự mình cưa hàng rào thép ra, sau đó nhảy
xuống.”
“Cho nên, khi nhìn thấy cửa sân thượng
bị khóa từ bên ngoài, ” Hạ Vũ tiếp lời cô: ‘Thì suy nghĩ đầu tiên xuất
hiện đó là, không có ai có thể từ bên ngoài đi vào, chỉ có một mình nạn
nhân ở trên đó, nên đương nhiên cũng cho rằng nạn nhân tự sát.”
“Nhưng đây cũng có thể chỉ là hiện
trường tự sát giả.” Kỷ Lương chỉ nhà kho: “Đây mới có thể là chỗ mà Ngô
Khoan đã nhảy xuống.” Độ cao từ căn phòng này cũng đủ để người ta ngã
nát bét.
“Ngô Khoan đến đây làm gì?” Đây là một căn phòng chứa đồ, nếu không có chuyện gì thì ai muốn tới đây?
“Có lẽ là có người hẹn hắn.” Kỷ Lương
đặt ra giả thiết: “Ngô Khoan mê cờ bạc, thích nhất là cá cược bóng đá!
Tôi nhớ là…” Kỷ Lương rút điện thoại ra, tìm lịch thi đấu bóng đá hôm
nay: “Hôm nay trên kênh thể thao có truyền hình trực tiếp một trận bóng. Nếu không phải việc quan trọng, thì hắn đã ôm chặt lấy tivi xem trận
bóng đó, cho tới khi có kết quả, chứ không phải đến đây chịu chết.” Dân
cờ bạc đều như vậy, muốn tận mắt nhìn thấy kết quả: “Ai lại có sức hấp
dẫn ghê ghớm như vậy, có thể kéo sự chú ý của hắn rời khỏi trận đấu… Có
lẽ… cũng không hẳn phải là người…” Kỷ Lương tiếp tục suy đoán của mình:
“Ngô Khoan sống kiểu này, đến vợ hắn còn không chịu nổi, đưa con gái rời đi rồi mà cũng không thể khiến cho hắn từ bỏ cơn nghiện cờ bạc. Thì ai
còn có thể khiến cho hắn chú ý như vậy?”
“Nếu nói là người, thì có lẽ nên nói là tiền sẽ chính xác hơn!” Hạ Vũ trả lời vấn đề của cô.
Đây cũng chỉ là một sự suy đoán mà thôi, cũng không đủ căn cứ để bọn họ kết luận, cứ theo suy luận của bọn họ,
vẫn cần rất nhiều những căn cứ xác thực.
Kỷ Lương lôi điện thoại ra, bấm một dãy sỗ: “Này! Lý Trạch, tìm giúp tôi một địa chỉ…”
Theo địa chỉ mà Lý Trạch cung cấp, hai
người lái xe đến một khu nhà trọ có vẻ cũ kĩ. Kỷ Lương xác định số nhà,
rồi ấn chuông cửa.
“Ai thế?” Cửa mở, Hồ Giai nhìn ra ngoài, thấy Kỷ Lương và Hạ Vũ đứng đó, cô hơi ngạc nhiên: “Cảnh sát Kỷ, sao
anh chị lại đến đây.”
“Giai Giai, chú Hồ có nhà không?” Kỷ Lương hỏi: “Bọn chị đến tìm chú Hồ, có một số việc muốn hỏi chú ấy.”
“Bố em đang ở trong phòng đọc sách.” Hồ
Giai cửa mở ra, đưa bọn họ đến một căn phòng rồi gõ cửa: “Bố, có cảnh
sát Kỷ đến tìm bố…” Bên trong không có tiếng trả lời, Hồ Giai lại gõ cửa hai cái: “Bố? Bố có trong đó không?”
Bên trong vẫn hoàn toàn im lặng, không
có bất cứ tiếng động nào, Kỷ Lương và Hạ Vũ liếc nhìn nhau một cái, khẽ
đẩy Hồ Giai sang bên cạnh, rồi tới gần cửa, dán sát tai vào cánh cửa
cũng không nghe tiếng động gì, cô lẳng lặng móc súng ra, liếc nhìn Hạ
Vũ, hai người đồng thời lùi về phía sau từng bước, sau đó đá văng cửa
phòng…
Dưới ánh đèn, trong căn phòng đọc sách
nhỏ, Hồ Thành vẫn không nhúc nhích, gục trên bàn làm việc. Bọn họ vừa
gây ra tiếng động lớn như vậy, mà cũng không đánh thức được ông.
Kỷ Lương chạy tới, nhìn thoáng qua, rồi lập tức hét lên: “Mau gọi xe cứu thương!”
“Bố ---!!!” Hồ Giai ngỡ ngàng, vẫn ngẩn
người đứng tại chỗ. Cho tới khi xe cứu thương đến, đưa Hồ Thành đi, mới
giật mình hồi phục tinh thần: “Cảnh sát Kỷ, bố em… bố em… ông ấy…” Cả
người cô run rẩy.
“Yên tâm, không sao đâu!” Kỷ Lương ôm cô an ủi: “Không có chuyện gì đâu!”
Mấy thành viên trong tổ trọng án vừa tới, Kỷ Lương khoác cho cô chiếc khăn choàng, rồi đưa cô đi lấy khẩu cung.
Kỷ Lương bước vào phòng đọc sách, có một chiếc phong bì trên bàn làm việc, là chữ của Hồ Thành!
“Sếp, có chuyện gì thế?!” Lý Trạch tới, Kỷ Lương đưa lá thư cho hắn.
“Mọi người,
Thật xin lỗi vì phải dùng cách này đối
mặt với mọi người. Khi mọi người nhìn thấy lá thư này, chắc tôi đã chết
rồi. Tôi dùng cái chết để bù đắp cho tất cả những tội ác của mình.
Tất cả, đều là do tôi làm. Tôi chính là
hung thủ. Tôi giết Ngô Khoan, đã đẩy hắn từ trên lầu xuống, tạo ra hiện trường tự sát giả.
Đây là một canh bạc, một canh bạc của ba người, tôi, Ngô Khoan và Triệu Tùng.
Mấy năm vừa rồi, thực ra tôi cũng nghiện cờ bạc.Những ván bài lớn nhỏ đã làm cạn kiệt toàn bộ số tiền tích cóp
của tôi trong suốt bao nhiêu năm qua. Khi nhìn quyển sổ tiết kiệm trống
rỗng, tôi cảm thấy mình vô cùng thất bại, rồi lại nghĩ đến chuyện sang
năm tôi sẽ về hưu, Tiểu Giai vẫn còn đang đi học…
Đặc điểm lớn nhất của dân cờ bạc, đó là
luôn tin tưởng chắc chắn rằng lần tiếp theo, nữ thần may mắn sẽ đứng về
phía mình. Tôi cũng không ngoại lệ. Ngày đó, có một trận cá cược bóng
đá. Tôi cảm thấy tôi đã chắc thắng, nhưng tôi lại không có nhiều tiền.
Để có thể có cơ hội kiếm chác lớn lần cuối, tôi liền tìm đến Triệu Tùng.
Tôi quen biết Triệu Tùng, cũng qua Ngô
Khoan. Ngô Khoan nói với tôi, hắn nắm trong tay một bí mật của Triệu
Tùng, chỉ cần hắn mở miệng, Triệu Tùng nhất định sẽ vay tiền cho hắn.
Lúc ấy, tôi thật sự đã bị sự tham tiền làm mờ mắt. Tôi đi tìm Triệu
Tùng, cũng mở miệng đòi tiền hắn. Nhưng Triệu Tùng quả là một gã rất
nhạy bén, hắn chỉ nói vài ba câu đã vạch trần lời nói dối của tôi. Nhưng mà… hắn cũng không đuổi tôi đi, ngược lại, còn nói rằng sẽ cho tôi vay
tiền. Hắn nói hắn cũng muốn cược một lần: rất đơn giản, nếu trận đấu đó, tiền này tôi có thể không cần trả lại cho hắn. Nếu tôi thua… thì tôi
phải giết một người, chính là Ngô Khoan.
Chắc chắn tôi đã bị ma quỷ làm cho mờ
mắt, bị hắn tẩy sạch não, ngu ngốc đồng ý. Kết quả… đúng vậy, là tôi
thua! Trận đấu mà tôi nắm chắc một trăm phần trăm, lại thua. Tôi đã bị
dồn đến đường cùng. Nghĩ đến món nợ lớn kia… Tôi cảm thấy, cuộc đời của
tôi đã thực sự bị hủy hoại. Suy nghĩ suốt buổi tối, dù thế nào tôi cũng
không thể đi giết người được, nên tôi đến tìm Triệu Tùng. Tôi nói với
hắn, tiền nợ hắn, tôi sẽ từ từ trả hết, nhưng tôi sẽ không đi giết người .
Đêm hôm đó, khi tôi tới nhà Triệu Tùng,
thì từ đằng xa tôi đã nhìn thấy Ngô Khoan đi từ trong nhà Triệu Tùng ra, còn khe khẽ hát, bộ dạng đó, có vẻ là vừa lấy được một khoản lớn của
Triệu Tùng. Trong đầu tôi đột nhiên có một suy nghĩ rất kinh khủng… Nếu
tôi giết Triệu Tùng, tôi sẽ không cần phải trả tiền nữa. Khi cảnh sát
điều tra ra, thì Ngô Khoan sẽ là đối tượng tình nghi lớn nhất, tôi chỉ
cần giết nốt Ngô Khoan, như vậy…
Giờ nghĩ lại, lúc ấy tôi thật sự
điên mất rồi nên mới có suy nghĩ điên cuồng ấy. Càng điên cuồng hơn, là
tôi không chỉ nghĩ, còn làm thật. Tôi giết một nhà Triệu Tùng, ba mạng
người, sau đó lại hẹn Ngô Khoan ra, đẩy hắn xuống lầu. Tất cả đều là do
tôi làm.”
…
Trên mặt giấy dày đặc chữ đã thành thật
khai báo tất cả tội lỗi. Lý Trạch xem xong, mặt đầy vẻ kinh ngạc, nhưng
nhất thời lại không biết nói gì. Chờ hắn phục hồi tinh thần, thì Kỷ
Lương đang lật tìm gì đó trong phòng.
“Sếp… cái này… cái này…” Tay hắn run rẩy cầm lá thư, đến giờ vẫn không thể tin mọi chuyện đều là do Hồ Thành làm ra: “Chuyện này có thật không?”
“Cậu nói thử xem!” Kỷ Lương nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái, lẳng lặng đi ra khỏi phòng sách, xem xét xung quanh nhà.
Vợ Hồ Thành đã mất sớm vì bệnh tật, mấy
năm gần đây, ông đều một mình nuôi con gái. Nhà của một người đàn ông
làm cảnh sát, lại thiếu bàn tay phụ nữ sẽ luôn có vẻ hơi lộn xộn, may là còn có con gái, nên căn nhà này nhìn cũng không quá bừa bộn, ngược lại, còn rất ngăn nắp, sạch sẽ, đồ vật đều được sắp xếp có chủ định.
Cô nhìn qua khẩu cung của Hồ Giai, sau đó bước vào phòng cô ấy.
Phòng của một nữ sinh nên có hình thức thế nào?
Nhìn căn phòng trước mặt, Kỷ Lương chỉ có một suy nghĩ: phòng của một nữ sinh bình thường không phải thế này!
Sạch sẽ, ngăn nắp, chỉnh tề đến mức khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Trên giá sách, từng cuốn sách được sắp
xếp ngay ngắn từ cao đến thấp, mấy đồ vật nhỏ trên bàn học cũng thế. Kỷ
Lương mở ngăn kéo, bên trong có mấy con rối nhỏ bằng gỗ, thông thường,
tứ chi và đầu của rối gỗ có thể tự do cử động, có điều, hiện giờ, bọn
chúng đã bị tách rời thành từng mảnh nhỏ, đặt rải rác trong ngăn kéo,
nhưng lại rất có trật tự, tứ chi xếp với tứ chi, đầu xếp với đầu, phân
loại rất rõ ràng đặt trong đó.
Lòng Kỷ Lương như trầm xuống, cô đóng
ngăn kéo lại. Ngay lúc bước ra khỏi phòng, cô nhìn thấy bức ảnh lộ ra
trên giá sách. Đó là ảnh chụp một nhà ba người. Trong ảnh, Hồ Thành ôm
Hồ Giai, vợ ông thì ngồi dựa bên cạnh ông, cả nhà ba người nhìn rất hạnh phúc.
Kỷ Lương đi ra khỏi phòng, bước vào phòng khách, ngồi đối diện với Hồ Giai.
“Tiểu Giai!”
“Cảnh sát Kỷ!” Tâm trạng của Hồ Giai có
vẻ đã bình tĩnh hơn, đôi mắt cô đỏ bừng vì khóc, giống như con thỏ nhỏ,
ngước nhìn Kỷ Lương: “Bố em…”
“Chị thật sự xin lỗi!” Kỷ Lương thở dài: “Chú Hồ đã tự thú rồi.”
“Bố em, ông ấy…” Hồ Giai cúi thấp đầu: “Bố em sẽ thế nào?”
“Tôi đang chờ tin tức bên bệnh viện, có
điều… nếu tất cả những chuyện này là thật, thì khi chú Hồ tỉnh lại, sự
trừng phạt của pháp luật cũng đang chờ ông ấy.” Kỷ Lương nói: “Tiểu
Giai, em cũng cho rằng chú Hồ là hung thủ sao?”
Hồ Giai mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn
thẳng vào mắt Kỷ Lương: “Không… bố em đương nhiên không có khả năng
giết người… Bố em sẽ không giết người …”
“Vậy em có cảm thấy ai có thể làm việc
này không?” Kỷ Lương lấy quyển sổ ghi chép của cô, vừa lật vừa hỏi: “Em
nói tối hôm nay chú Hồ chưa ra ngoài, sau khi ăn xong chỉ ở lì trong
phòng sách, không bước ra, cũng không có ai tới vào lúc đó. Chúng tôi có xem xét ghi nhớ trong điện thoại của chú Hồ, thì cũng không thấy liên
lạc với ai. Trong bức thư để lại, chú Hồ đã thừa nhận hết tội lỗi của
mình…” Nói xong, cô đưa cho Hồ Giai xem lá thư tự thú của Hồ Thành mà Lý Trạch vừa đọc.
Hồ Giai run rẩy nhận thư: “Không… không
phải… bố em không giết người… Bọn họ không phải do bố em giết… Không
phải bố em giết…” Hồ Giai khóc to, không ngừng lắc đầu, phủ định sự thật rằng Hồ Thành đã thừa nhận chính mình là thủ phạm.
“Vậy ai giết bọn họ?” Kỷ Lương nhìn chằm chằm cô, tra hỏi: “Em biết ai giết họ, đúng không?”
“Em… em không biết, em không biết ---.”
Hồ Giai run rẩy cả người: “Lúc em đi tới, bọn họ chết rồi … đã chết
rồi…” Cô nhắm chặt mắt, trong đầu hiện lên tình cảnh mà cô không thể nào quên kia, thi thể bị cắt ra thành từng mảnh, những ánh mắt trợn to lên
nhìn cô chằm chằm…
“Hồ Giai!” Kỷ Lương nắm lấy bả vai cô:
“Em bình tĩnh một chút, nói cho tôi biết, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?! Nếu em muốn cứu chú Hồ, thì em phải nói cho tôi biết, rốt cuộc đã có
chuyện gì xảy ra?!”
“Cứu bố em… đúng, phải cứu bố em… cảnh
sát Kỷ, chị nhất định phải cứu bố em…” Hồ Giai giống như người chết
đuối, bám chặt lấy Kỷ Lương như túm được phao cứu sinh: “Em nói, em nói
hết, chỉ cần có thể cứu bố em… Hôm đó, em nhận được một cuộc điện
thoại…”
Hồ Giai khóc thút thít, giọng đứt quãng kể lại mọi việc.
Chuyên ngành của Hồ Giai là tâm lý học
tội phạm, đã từng tiếp xúc với các loại tội phạm, nhưng mà… vẫn cảm thấy chỉ có thể chạm đến lớp vỏ ngoài, cứ có cảm giác gãi không đúng chỗ
ngứa. Cô hy vọng có thể thực sự tiếp xúc với một vụ án thật, chứ không
phải chỉ trên tài liệu học tập. Chỉ có thực sự tiếp xúc, thì mới có thể
thể nghiệm sâu sắc hơn… Ngày đó, cô nhận được một cuộc điện thoại, người trong điện thoại nói cho cô một cơ hội để tham gia vào một vụ án mạng…
Việc này đối với cô là một món ăn hấp dẫn không thể kháng cự!
Dựa vào địa chỉ mà người kia thông báo
qua điện thoại, cô bán tín bán nghi đi tới nhà Triệu Tùng. Lúc mở cửa
ra, cô nhìn thấy cả nhà ba người Triệu Tùng đã chết rồi, thi thể rải đầy đất: “Em sợ hãi ngồi phịch xuống đất, đang định lấy điện thoại ra báo
án, thì người kia lại gọi đến, hắn nói hắn đang ở một nơi kín đáo theo
dõi em. Bắt em phải làm theo lời hắn, nếu không sẽ nổ súng giết chết em… Vì thế, em liền làm theo yêu cầu của hắn, sắp xếp thi thể thành tình
cảnh kia…” Hồ Giai vừa khóc vừa nói: “Cảnh sát Kỷ, em thực sự không giết người… Lúc em đi tới, họ đã chết rồi… Bọn họ cũng không phải do bố em
giết… Bọn họ bị người kia giết …”
Kỷ Lương nhờ người lấy cho cô một cốc nước: “Hồ Giai, em… có phải em bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế không?”(*)
(*) Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế: còn gọi tắt là OCD (Obsessive-Compulsive Disorder) là một rối loạn tâm
lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám
ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có
tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm
bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. OCD được Tổ chức Y tế Thế giới xếp
vào nhóm 10 bệnh lý gây ra tàn phế nặng nề nhất trên toàn cầu. Bệnh còn
có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.
Người bị ảnh hưởng của bệnh có những ý nghĩ và hành vi lặp lại một cách vô nghĩa mà không kiểm soát được
chẳng hạn rửa tay hàng chục lần mặc dù tay đã sạch hay dành quá nhiều
thời gian để sắp xếp đồ vật trong nhà quá mức gọn gàng cần thiết. Nhưng
không phải mọi hành vi có tính chất ám ảnh cưỡng chế đều bị coi là dấu
hiệu của bệnh, chẳng hạn phải nghe kể chuyện mới đi ngủ được (ở trẻ nhỏ) hoặc các nghi lễ tôn giáo đều là các hành vi lặp đi lặp lại nhưng chúng có ích và không quá gây phiền toái. Ngoài ra nỗi lo lắng vừa phải trong một khoảng thời gian nào đó khi cuộc sống gặp cản trở cũng được xem là
các cảm xúc bình thường như trong mùa dịch bệnh lo lắng về sự sạch sẽ
giúp ích hơn là thái độ bàng quan. Nhưng sẽ là bệnh thật sự nếu nó quá
mức độ cần thiết và gây đau khổ. Mức độ của bệnh có thể từ nhẹ đến nặng, nhưng nếu bị nặng mà không được điều trị sẽ làm thoái hóa khả năng làm
việc, học tập thậm chí làm người bệnh không thoải mái trong chính căn
nhà của mình, họ có thể mất vài giờ một ngày chỉ để thực hiện các hành
vi cưỡng chế.
Mặc dù các triệu chứng điển hình của OCD thường bắt đầu ở lứa tuổi thanh niên hoặc đầu trưởng thành, tuy nhiên cũng có tới một phần ba khởi phát khi còn nhỏ tuổi thậm chí có
những đứa trẻ mắc bệnh trước tuổi đi học (người ta đã ghi nhận một số
trường hợp OCD trước 2 tuổi). Ảnh hưởng của bệnh lên đứa trẻ ở giai đoạn đầu của cuộc đời gây những hậu quả nghiêm trọng cho chúng. Điều quan
trọng là đứa trẻ cần được phát hiện và chữa trị sớm nhằm hạn chế tối đa
những tác động xấu lên sự phát triển. Rối loạn ám ảnh cưỡng chế là một
rối loạn của não bộ có nguyên nhân từ sự bất thường trong xử lý thông
tin do vậy căn bệnh không phải là lỗi của người mắc hoặc biểu hiện của
nhân cách không ổn định, yếu đuối.
Hồ Giai sợ run người, sau đó gật gật
đầu: “Đúng… em… em dọn dẹp, phân loại đồ đạc cẩn thận. Nếu không làm ổn
thỏa, em sẽ cảm thấy không thoải mái.”
“Chú Hồ có biết em bị chứng bệnh này không?”
“Có… biết...”
Kỷ Lương suy nghĩ: “Hồ Giai… Nếu mọi
việc đều đúng như em nói. Vậy thì… Tôi nghĩ cả em và chú Hồ đều bị
“người kia” lợi dụng. Như thế… Ngô Khoan thì sao?”
“Ngô Khoan…” Nhắc tới cái tên này, khuôn mặt trẻ trung của Hồ Giai đầy vẻ oán hận: “Gã đó là tên khốn khiếp!” Hồ Giai tức giận đến run rẩy cả người: “Ngày đó, khi em đi từ trong nhà
Triệu Tùng ra, thì bị hắn bắt gặp… Trên người em dính máu. Sau khi tin
tức về vụ án được phát ra, hắn đến tìm em, lấy chuyện này ra để uy hiếp
em… Uy hiếp em phải với hắn…” Môi dưới của Hồ Giai gần như bị cắn đến
chảy máu, cô cố gắng khống chế tâm trạng mình, nhưng rõ ràng là không hề thành công, cô gần như khóc không thành tiếng: “Tên khốn đó uy hiếp em, muốn em phải quan hệ với hắn…” Nói tới đây, tâm trạng tích tụ lâu ngày
giống như bùng phát, Hồ Giai không khống chế được, òa lên vừa khóc vừa
la hét: “Bẩn… bẩn lắm… em bẩn lắm… thật ghê tởm…”
Kỷ Lương ôm cô vào lòng: “Không sao, tên vô lại đó đã chết rồi, không bao giờ… có thể gây tổn thương cho em
nữa…” Tâm trạng của mấy người ngồi cạnh đó cũng rất nặng nề, họ không
thể ngờ… sự tình sẽ phức tạp như thế.
“Lẽ ra em nên sớm báo án.” Lý Trạch rít
một hơi thuốc, nhưng để tay lên ngực mà tự vấn, nếu như hắn là Hồ Giai,
gặp phải chuyện như vậy, hắn chắc chắn cũng bị dọa đến hoang mang lo
sợ…Lại bị một tên khốn uy hiếp, một nữ sinh như cô, sẽ sợ đến choáng
váng, chỉ có thể mặc cho Ngô Khoan muốn làm gì thì làm thôi.
Có lẽ bọn họ là người ngoài cuộc,
nên luôn nói dễ dàng, một câu “báo án sớm” nói rất có lý! Nhưng không
phải là đương sự, họ không thể hiểu được sự sợ hãi, và sự dày vò trong
tâm tưởng, vô cùng rối rắm ấy.
Đúng vào lúc này, thì bệnh viện truyền
tin tức đến, Hồ Thành đã qua cơn nguy kịch, may mà phát hiện sớm, kịp
thời đưa vào bệnh viện để rửa sạch dạ dày. Tin tức này cuối cùng cũng có thể trấn an Hồ Giai một chút.
“Em giết Ngô Khoan sao?” Kỷ Lương hỏi cô.
Hồ Giai yên lặng một lúc, rồi cắn môi:
“Đúng là em muốn giết hắn, thậm chí, ngay cả giết như thế nào, em cũng
đã sắp xếp ổn thỏa… Sáng hôm đó, em gọi điện thoại cho hắn, hẹn hắn lên
căn phòng chứa đồ trên nóc tòa nhà kia… Sau đó, em cho hắn uống thuốc
mê, chờ hắn ngủ, em đi lên sân thượng, khóa trái cửa, rồi cắt song sắt
ra… Thừa lúc giữa trưa, ít người qua lại, em quay trở về phòng… Thì Ngô
Khoan không biết đã biến đâu mất rồi. Em hoảng sợ, tìm mãi không thấy.
Em đã nghĩ, không biết có phải, hắn tỉnh lại rồi chạy mất không… Khi đó, em đột nhiên thở phào một hơi, em chỉ nhất thời bị tức giận đến mê muội đầu óc, hắn chạy cũng tốt… Nhưng vừa xuống dưới lầu, thì Ngô Khoan lại
rớt từ trên xuống…”
“Nói vậy, Ngô Khoan không phải do em giết sao?”
“Không phải.” Hồ Giai lắc đầu.
Kỷ Lương sắp xếp lại thông tin trong đầu mình: “Có lẽ… đây chính là bi kịch do “hiểu lầm” tạo thành.”