Mẹ Lưu Manh Con Thiên Tài

Chương 100: Chương 100: Chuyện kỳ quái ở bệnh viện




Chuyển ngữ: Mẹ Cherry

Bệnh viện Thị Lập. Mới sáng sớm, người đến khám bệnh không ít, nhưng các bác sĩ thì vẫn chưa đi làm. Sau khi ăn sáng qua loa ở nhà, Hạ Vũ liền đưa Kỷ Lương vào bệnh viện. Tay Kỷ Lương chống vào thắt lưng, nhớ đến vẻ mặt kinh ngạc của cậu con trai sáng nay, cô chỉ hận không thể tháo luôn cái mặt mo này xuống. Không cần nghĩ nhiều cũng biết, tên nhóc quỷ kia chắc chắn hiểu rõ tối qua trong phòng ngủ đã xảy ra chuyện gì… Bởi vì, trước khi đi học, cậu nhóc còn rất thâm thuý phát ra một câu: “Tình hình chiến đấu kịch liệt quá nhỉ…” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ xấu hổ và giận dữ, Hạ Vũ lên tiếng an ủi cô: “Không sao mà… có ai biết đâu!” Nói thừa! Nếu còn để cho người thứ tư biết nữa, thì Kỷ Lương cô thật sự nên lấy dây thừng mà thắt cổ cho xong! Có đến ngàn vạn loại nguyên nhân gây ra vẹo thắt lưng, nhưng nguyên nhân hiếm thấy như cô, thì e rằng không ai có thể đoán ra được. “Em ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi.” Hạ Vũ nói. Có lẽ là đêm qua chiến đấu quá hăng hái cực nhọc, Kỷ Lương ghé đầu tựa vào vai anh, độ cao vừa đủ khiến cô rất hài lòng, chỉ trong chốc lát, mí mắt cô sụp hẳn xuống, dựa vào vai anh ngủ rất sâu! Hạ Vũ cẩn thận ôm Kỷ Lương vào lòng, để cô dựa vào ngực mình ngủ cho thoải mái. Nhưng nghĩ nghĩ một chút, lại thấy cô ngủ thế này cũng không thoải mái lắm, vừa vặn có một y tá đi qua, anh liền hỏi cô ta, xem có thể mượn tạm một giường bệnh trống được không… Cô y tá kia rất trẻ, nhìn có vẻ như mới ra trường không bao lâu, vừa nhìn thấy một anh chàng đẹp trai như Hạ Vũ lại cất tiếng hỏi mình, khiến cô nàng đỏ bừng mặt, tim đập mạnh. Con người là một sinh vật rất kỳ quái, khi gặp phải người mà mình thấy thuận mắt thì sẽ bất giác muốn giúp đỡ người ta, hoặc sẽ không từ chối yêu cầu của họ. Các giường bệnh vốn đều để dành cho các bệnh nhân cần dùng để điều trị, đâu có dùng chỉ để cho người ta ngủ. Nhưng lúc này, cô y tá nhỏ kia cũng không quan tâm quá nhiều như vậy, chỉ nói Hạ Vũ đợi một chút, cô đi xem, sau đó lại lén lút ngắm Hạ Vũ thêm vài lần, cảm thấy thoả mãn rồi mới rời đi. Chỉ chốc lát sau, cô y ta nhỏ lại quay về, nói ở trong phòng nghỉ có một chiếc giường trống, hiện giờ không có bệnh nhân nào dùng, bảo anh đưa Kỷ Lương qua đó nghỉ trước. Hạ Vũ nói cảm ơn rồi đi theo chỉ dẫn của cô y tá kia, tìm thấy chiếc giường trống. Có lẽ cô thực sự mệt muốn chết, nên suốt quãng đường anh bế Kỷ Lương đi, cô đều ngủ rất sâu, trừ việc khẽ nhíu mày vài cái, thì cô cũng không hề tỉnh lại. Nhìn cô ngủ say như vậy, Hạ Vũ lại nghĩ đến một số hành vi ‘khác thường’ gần đây, cùng với sự ‘nhiệt tình’ như lửa của cô đêm qua. Tuy anh không ghét, thậm chí còn có thể nói là rất thích, nhưng mà… khác thường như vậy luôn khiến cho lòng người ta có chút vướng mắc. Vì thế, anh đứng dậy đi ra ngoài, gọi vài cuộc điện thoại, rốt cuộc cũng hỏi được số điện thoại mà Eric đang dùng… “Hả? Cậu nói là Tiểu Lương có chút ‘khác thường’ sao?” Bên đầu dây bên kia, giọng Eric rất kỳ quái hỏi lại: “Có cử chỉ gì khác thường? Kể tôi nghe một chút xem nào…” “…” Hạ Vũ đương nhiên không thể nào kể lại sự tình cho ông ta biết, nếu không, sau này Kỷ Lương biết được, không đánh chết anh mới là là: “Cái ‘mệnh cổ trùng’ đó… có di chứng gì không?” “Cái đồ keo kiệt, chỉ biết hỏi cách giải quyết, không thèm chia sẻ cho người ta nghe một chút.” Eric lẩm bẩm, dưới sự uy hiếp của Hạ Vũ, cuối cùng ông mới nói di chứng của mệnh cổ trùng cho anh biết: “Di chứng kia ấy à, cậu cũng biết đấy, con người đều có thất tình lục dục, người dùng ‘mệnh cổ trùng’, bình thường vì mệnh cổ ở trong cơ thể, có thể sẽ ‘thanh tâm quả dục’ hơn người bình thường một chút, nhưng mà… Tích tụ lâu ngày thì cũng không thể không khơi thông một chút, nếu không sẽ kìm nén đến hỏng người. Vì thế, cứ ba tháng sẽ có một vài ngày tình dục bộc phát đặc biệt như vậy, nếu không giải quyết, thì càng để lâu sẽ càng tích tụ nhiều hơn…” Hạ Vũ không ngờ di chứng của ‘mệnh cổ trùng’ lại là… phúc lợi tốt như vậy: “Khụ… chuyện đó… sẽ không tổn hại gì tới sức khoẻ chứ?” “Tất nhiên là không rồi.” Eric muốn anh yên tâm còn nói thêm: “Không phải y học đã từng nói, tình dục hợp lý có thể giúp cơ thể con người thêm khoẻ mạnh hay sao? Con sâu nhỏ kia thỉnh thoảng phát tác một chút như vậy, cũng chỉ gia tăng thêm tình thú cho cặp vợ chồng son nhà cậu thôi mà… Chỉ cần hai người đừng có nóng bỏng quá thì…” Eric đang nói dở, đột nhiên nghe thấy bên phía Hạ Vũ vang lên những tiếng ồn lớn, còn có cả những tiếng gào khóc thảm thiết, giống như đang ở…: “A… cậu đang ở đâu thế? Bệnh viện à… Không phải là thực sự cao hứng quá, nên làm cho mình bị…” Hạ Vũ không định tiếp tục nghe ông ta đoàn mò nữa, tuỳ tiện nói vài câu rồi cúp điện thoại. “Này này này này… tôi còn chưa nói xong mà.” Eric trừng mắt nhìn di động bị cúp ngang: “Di chứng không chỉ có cái đó thôi đâu… Còn có… Thôi quên đi, chờ tên nhóc nhà cậu lại tự gọi điện đến đây rồi nói.” Sau đó, ông cũng có thể nhân cơ hội hỏi cho rõ, xem hai người họ ‘chơi’ thế nào mà phải đến cả bệnh viện. “Hạ… Hạ Vũ?” Hạ Vũ đang định quay lại phòng bệnh, thì đằng sau có người gọi anh lại. Anh quay đầu, nhìn thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng nhìn rất trẻ. “Là tôi, Lý Niên đây… Hồi trung học chúng ta học cùng lớp.” Bác sĩ trẻ tự giới thiệu. Lý Niên à… Hạ Vũ nhớ lại một chút, hình như có người này thật… Không quá quen thân, có điều, có nhiều người hay có cảm xúc như thế. Dù khi còn đi học không quá quen thân, nhưng khi ra ngoài xã hội, ngẫu nhiên gặp lại, họ vẫn vô cùng kích động. Có lẽ vì trong xã hội vàng thau lẫn lộn hiện giờ, khiến con người ta càng thêm nhớ nhung thời học trò chỉ đơn giản biết mỗi chuyện học mà thôi. “Sao anh lại đến bệnh viện?” Lý Niên nhìn anh: “Cậu bị thương à? Hay là vết thương cũ?” “Không, không phải tôi! Là…” Hạ Vũ đang định giới thiệu Kỷ Lương, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của Kỷ Lương vang lên trong phòng, liền vội vàng chạy vào, nhìn thấy cô đã tỉnh lại, nhưng mặt có vẻ rất hoảng sợ, chưa bình tĩnh lại. “Sao thế?” Kỷ Lương vẫn chưa hồi hồn, ngơ ngác nhìn Hạ Vũ, một lát sau mới lên tiếng: “… không sao… em nằm mơ thôi…” Nhưng giấc mơ đó rất chân thật, cô khẽ nuốt nước miếng, lúc này mới phát hiện ra không biết cô đã nằm trên giường bệnh từ lúc nào: “Bác sĩ, thắt lưng của tôi không sao chứ?” Cô nhìn thấy một người mặc blouse trắng đứng cạnh Hạ Vũ, nghĩ anh ta chính là bác sĩ của mình nên cất giọng hỏi. “… Hạ… Hạ Vũ, vị này chính là chị dâu sao?” Sắc mặt Lý Niên hơi kỳ quái, hoặc nên nói là hơi hoảng sợ. “Ừ!” Hạ Vũ không để ý đến sắc mặt của anh ta, chỉ đỡ Kỷ Lương ngồi dậy: “Sáng nay thắt lưng bị vẹo, nên tôi đưa cô ấy đến bệnh viện khám. Đây là Lý Niên, bạn học của anh hồi trung học.” Tuy không quen thân, nhưng vì phép lịch sự tối thiểu, anh vẫn phải giới thiệu: “Đây là vợ tôi, Kỷ Lương.” Vợ cái em gái anh ấy! Kỷ Lương không khách khí huých khuỷu tay vào người anh, trừng phạt anh cái tội dám chiếm tiện nghi của cô bằng miệng. Lý Niên chào hỏi Kỷ Lương. Anh ta nhìn Kỷ Lương, rồi lại nhìn chiếc giường sau lưng cô, sắc mặt không tốt lắm, nói: “Giường này không tốt lắm, đừng ngủ ở đây.” Kỷ Lương và Hạ Vũ cùng nhìn nhau, không hiểu anh ta nói thế là có ý gì! Giường không tốt lắm à? Giường của bệnh viện không phải đều cùng một loại sao? Trừ phòng bệnh cao cấp thì mới có loại giường tốt hơn chứ. “Chiếc giường này…” Lý Niên nhìn nhìn xung quanh, xác định không có người khác, mới nhỏ giọng nói: “Trong bệnh viện chúng tôi đều nói, đây là chiếc giường có ma. Bình thường không ai dám dùng nó, chỉ dùng một chút thôi là tai nạn chết người.” Nói xong, anh ta còn không nhịn được dùng tay chà xát cánh tay bên kia vài cái, bộ dạng đó, thật giống y như đang thực sự có ma đứng bên cạnh anh ta, thổi gió lạnh trêu chọc vậy. Kỷ Lương và Hạ Vũ cũng không quá để ý đến chuyện đó. Bệnh viện mà, giường nào mà chẳng có người chết! Bọn họ đều là những thành phần thần kinh thép, Kỷ Lương từng là cảnh sát, Hạ Vũ từng là bộ đội đặc chủng, nên họ không quá tin tưởng vào mấy thứ yêu ma quỷ quái gì đó. Có điều, họ vẫn cảm ơn Lý Niên đã nhắc nhở. Đúng lúc này, một y tá chạy tới tìm Lý Niên, anh ta liền tạm biệt hai người rồi đi theo y tá. “Đi thôi, đi tìm bác sĩ.” Hạ Vũ đỡ Kỷ Lương đi ra khỏi phòng. Kỷ Lương không kìm được, lại quay đầu nhìn chiếc giường trong căn phòng kia, nằm trơ trọi trong căn phòng trống, còn cả cơn ác mộng vừa rồi nữa, khiến cả người cô run lên. “Em sao thế?” Hạ Vũ nhận ra sự khác thường của cô. “Chắc là do điều hoà của bệnh viện bật nhiệt độ thấp quá, nên hơi lạnh.” Cô nói, sau đó tự giễu cợt mình nghi thần nghi quỷ, nghĩ linh tinh. Bệnh viện và trường học luôn là những chỗ dễ sản sinh ra những chuyện ma quỷ này nọ nửa thật nửa giả, hồi còn đi học, cô rất thích nghe mấy truyện ma trên đài, mà mười truyện thì đến sáu, bảy truyện xảy ra trong trường học hoặc trong bệnh viện. Có điều, nghe những người lớn tuổi nói, thì những nơi có chức năng đặc thù như bệnh viện này, đúng là có ‘âm khí’ hơn một chút. Những người lớn tuổi thường tương đối tin vào mấy phương diện này, họ luôn nói cái gì mà ở trong bệnh viện thì cố gắng đừng dựa vào tường, vì thân thể của những cô hồn tự do trong bệnh viện rất nhẹ, nên đều dán vào tường, nếu mình cũng dựa vào tường, sẽ dễ bị ma nhập… Mấy chuyện kiểu này, Kỷ Lương cũng nghe thấy nhiều, nhưng cũng chỉ nghe rồi cười cho qua chuyện thôi, không để trong lòng! Nhưng gần đây, cô lại bắt đầu nghĩ, không phải mình bị trúng tà đấy chứ? Mọi chuyện cũng phải nói từ đầu, chính là cái ngày mà cô đến bệnh viện khám lưng đó. Sau khi ngủ một giấc trên cái giường mà người ta gọi là ‘giường có ma’ kia, cô đã cảm thấy có điều gì đó không ổn! Ngày đó, cô nằm trên chiếc giường kia, mơ một giấc mơ. Ban đầu, cô chỉ nghĩ đây là một cơn ác mộng, không quá để tâm đến nó. Nhưng suốt ba ngày qua, cô liên tục mơ một giấc mơ giống nhau. Trong mơ, có một người phụ nữ tóc tai bù xù mặc quần áo bệnh nhân, bị phẫu thuật mổ phanh bụng ra, trong tay cầm một thứ như là gan hay gì đó, đại tràng, ruột non ruột già gì cũng treo lủng lẳng ngoài bụng, bộ đồ bệnh nhân màu xanh dính đầy máu… Trong mơ, cô đang nằm trên chiếc ‘giường có ma’ trong bệnh viện kia, người phụ nữ đó trôi lềnh bềnh bên trên cô, nhìn chằm chằm vào mặt cô. Cô muốn ngồi dậy, nhưng dưới giường đột nhiên có rất nhiều cánh tay vươn ra, giữ chặt cô lại. Người phụ nữ đang trôi lềnh bệnh ở trên cô đột nhiên lộ ra một ánh mắt thù hận, bổ nhào về phía cô —— Kỷ Lương mở choàng mắt, đưa tay quẹt lên trán, quả nhiên, trán cô lại ướt đẫm mồ hôi lạnh. Lại là giấc mơ đó! Ngay cả ngủ trưa mà cũng không buông tha cho cô. Cô khẽ xoa mũi, ba ngày qua, đêm nào cô cũng bị giấc mơ này làm cho tỉnh giấc, khiến chất lượng giấc ngủ của cô kém thảm hại. Đang muốn ngủ trưa bù lại, không ngờ vừa chợp mắt chút xíu đã bị lôi vào giấc mơ đó. Ma quỷ! Kỷ Lương ngồi dậy, đi vào phòng tắm, tát nước lạnh lên mặt. Khi ngẩng đầu nhìn vào gương, cô nhìn thấy ánh mắt oán hận kia, khuôn mặt của người phụ nữ đó hiển hiện trong gương khiến cô sợ hãi nhảy dựng lên. Nhìn kỹ lại, thì trong gương chỉ còn mỗi hình ảnh của cô, quầng mắt cô thâm đen lại như gấu mèo. Nếu còn tiếp tục như vậy thì không ổn… Cô nhanh chóng thay áo ngủ ra, mặc quần áo tử tế rồi lái xe rời khỏi nhà. Đương nhiên, cô không đi đến chùa miếu thắp hương lễ Phật, hay vội vã đi tìm đại sư tới trừ tà gì cả. Cô muốn đến bệnh viện Thị Lập, tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ ngày hôm đó. Giấc mơ của mấy ngày qua, cũng giống y như đúc giấc mơ cô đã mơ khi nằm ngủ trong bệnh viện hôm đó… Tuy cô không tin vào mấy thứ này, nhưng những giấc mơ kỳ quái cứ lặp đi lặp lại suốt mấy ngày hôm nay thật sự khiến cô quá mệt mỏi. Cô bước vào bệnh viện, hôm nay người đến khám bệnh cũng không quá đông. Mục tiêu của Kỷ Lương rất rõ ràng, trước hết phải hạ thủ từ người quen, cũng là người quen duy nhất mà cô biết trong bệnh viện này, người mà hôm đó cô vừa gặp lần đầu, Lý Niên. Theo suy đoán của cô, một bác sĩ trẻ tuổi, bộ dạng lại không tồi như Lý Niên, lại đang là bác sĩ của bệnh viện Thị Lập này, thì hầu như các y tá trong bệnh viện sẽ đều biết đến. Cũng giống như trong một trường học, nếu bạn hỏi một nhóm nữ sinh là trong trường học có bao nhiêu thầy giáo, thì các cô bé ấy chưa chắc đã biết, nhưng nếu bạn hỏi họ, trong trường có bao nhiêu anh chàng đẹp trai, thì nhóm nữ sinh đó chắc chắn sẽ có thể nói cho bạn biết rành mạch, thậm chí ngay cả những thông tin riêng tư bí mật cũng sẽ nói cho bạn biết luôn. Cho nên, Kỷ Lương liền túm một cô y tá trẻ lại, tự xưng là bạn học cũ của Lý Niên, rồi hỏi cô ấy xem hôm nay Lý Niên có đi làm không! “Bác sĩ Lý à? Sáng nay là ca trực của anh ấy. Chắc bây giờ anh ấy đang ở phòng trực ban.” Sau khi cảm ơn cô y tá trẻ, cô dựa vào sự chỉ dẫn của cô ấy, tìm được Lý Niên. Lúc đó, anh ta đang ngồi đọc sách trong phòng trực ban. Kỷ Lương gõ cửa: “Làm phiền rồi.” “A… chị dâu, là chị à!” Rõ ràng là Lý Niên hơi giật mình, không ngờ Kỷ Lương sẽ đến đây: “Hạ Vũ đâu?” Anh ta nghiêng đầu nhìn ra sau lưng Kỷ Lương, không nhìn thấy bóng dáng bạn học nhà mình đâu. “Mấy hôm nay anh ấy có một số việc phải đi giải quyết.” Hiện giờ Hạ Vũ không tiếp tục công tác trong S.M.T, nhưng anh phụ trách một vài công tác huấn luyện cho quân khu. Ba ngày trước anh nhận được chỉ thị, muốn anh hướng dẫn một số chương trình huấn luyện mô phỏng cho tân binh, nên anh phải tới thực địa để khảo sát qua, xem tố chất của đám tân binh đó thế nào, dựa vào tố chất của họ, mới có thể xây dựng một chương trình huấn luyện thích hợp được. “Tôi tới tìm anh, vì muốn hỏi một số chuyện.” Kỷ Lương cũng không lòng vòng, nói thẳng mục đích của mình khi đến đây: “Là về chiếc giường đó.”

Lý Niên hơi giật mình, sau đó ló đầu ra ngoài thăm dò một chút, rồi đóng cửa phòng làm việc lại: “Chị dâu, chị… sao đột nhiên chị lại hỏi chuyện này.”

“Tôi cũng không muốn giấu anh, hôm đó, từ sau khi tôi ngủ trên chiếc giường kia xong, khi về nhà tôi luôn mơ cùng một giấc mơ.”

Nụ cười đang treo trên miệng Lý Niên bỗng trở nên mất tự nhiên: “Chị dâu, chị… chị đùa đấy à?”

“Anh nhìn tôi có giống đang nói đùa không?” Kỷ Lương lườm anh ta một cái: “Cho nên tôi mới muốn đến tìm anh để hỏi thăm, chiếc giường đó, có ‘sự tích’ gì không?” Không thể nào vô duyên vô cớ mà trở thành ‘giường có ma’ được.

Lý Niên do dự một chút, nhìn bộ dạng có vẻ không muốn nói: “Chị dâu à, mấy chuyện này, bên bệnh viện không cho chúng tôi nói lung tung đâu.”

Kỷ Lương rút thẻ cảnh sát ra —- Hạ lão gia tử tỏ ra rất rộng rãi, để cho cô giữ lại thẻ cảnh sát này, hiện giờ, cô cũng coi như một cảnh sát ngoài biên chế: “Tôi cũng không muốn dùng thứ này để ép anh. Anh và Hạ Vũ là bạn học cũ, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm đúng không. Vì tôi cảm thấy thật sự có vấn đề, nên mới tới đây nhờ anh hỗ trợ. Hôm nay là tôi tự mình tới đây, nếu mấy hôm nữa Hạ Vũ về, tôi nói với anh ấy chuyện này, anh ấy cũng sẽ tự tới tìm anh. Đến lúc đó, không chuẩn bị tốt lại làm to chuyện lên, thì đối với bệnh viện các anh sẽ càng chẳng hay ho gì.”

Lý Niên nghe cô nói vậy cũng không biết làm thế nào, cuối cùng đành phải nói hết những gì mình biết ra.

Chuyện bắt đầu từ năm năm trước, có một cô gái bị tai nạn xe cộ, được đưa tới bệnh viện để tiến hành phẫu thuật. Ca phẫu thuật đó rất thành công, nhưng khi tất cả mọi người đều nghĩ cô gái đó được cứu rồi, thì cô ấy đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Bên phía bệnh viện nói rằng sau khi phẫu thuật, người nhà của cô ấy không chăm sóc người bệnh cẩn thận, làm cho bụng của bệnh nhân bị xuất huyết quá nhiều… Nhà của cô gái bị tai nạn đó vốn không giàu có gì, vì chuyện phẫu thuật này mà đã phải tốn một khoản tiền rất lớn. Người nhà cô ta đều từ nông thôn tới, tuy rất bất mãn với cách nói của phía bệnh viện, nhưng cũng không có chứng cứ chính xác để chứng minh đó là do lỗi của bệnh viện. Cuối cùng, hai bên đàm phán với nhau, phía bệnh viện sẽ miễn phí điều trị của cô gái kia, đồng thời cũng bồi thường cho người nhà cô gái đó một vạn tệ gọi là an ủi tinh thần, sau đó, bên phía người nhà bệnh nhân sẽ phải ký một tờ cam kết, sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện này nữa.

“Sự tình vốn đến đó là nên kết thúc rồi, nhưng mà… trong mấy năm nay, đã vài lần xảy ra chuyện kỳ quái!” Lý Niên rót cho mình và Kỷ Lương cốc trà, uống một hớp rồi nói: “Thông thường, ở mỗi bệnh viện cũng thường phát sinh những rủi ro khi điều trị, nhưng mà… những chuyện này lại không thể nói là rủi ro được, mỗi lần phẫu thuật đều rất thành công, nhưng sau đó… bệnh nhân đều tử vong một cách rất kỳ quái, vì thế, dần dần trong bệnh viện đã lan ra tin đồn về ‘chiếc giường ma’ đó.”

“Chẳng lẽ mỗi lần phẫu thuật bệnh nhân trên chiếc giường kia đều sẽ xảy ra chuyện sao?” Không thể nào, sao lại ma quái như thế được?

“Cũng không phải tất cả…” Lý Niên nghĩ một chút: “Cũng không phải tất cả đều sẽ xảy ra chuyện, có người không bị… Mấy chuyện kiểu này, nói thế nào nhỉ… cũng chỉ có thể nói là có người xui xẻo thôi! Những gì tôi biết cũng chỉ đến thế, chuyện còn lại thì tôi không rõ lắm!”

“Nếu đã xảy ra nhiều chuyện trên chiếc giường kia như thế, tại sao không xử lý nó đi?”

“Mấy chuyện này cũng không đến lượt chúng tôi lên tiếng.” Lý Niên nhún vai: “Hơn nữa, bình thường cũng không dùng tới chiếc giường đó, chỉ trừ khi giường bệnh không đủ mới dùng tới…”

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, Kỷ Lương cũng đứng dậy nói làm phiền Lý Niên, sau đó rời khỏi phòng trực ban.

Ánh sáng trên hành lang bệnh viện thường không quá sáng, tuy vẫn đang là ban ngày, nhưng đi trên hành lang sâu hun hút này vẫn khiến người ta cảm thấy rất âm u, không quá thoải mái…

“Bác sĩ, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã cứu con trai tôi!” Một người đàn ông trung niên nhìn có vẻ rất hiền lành, mặc một bộ quần áo giản dị, trên giày còn dính một chút đất vàng, nhìn có vẻ như vừa chạy từ ruộng tới. Ông cúi đầu nói cảm ơn với một bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng đứng đối diện.

“Đừng nói vậy, đây là nhiệm vụ của chúng tôi!” Vị bác sĩ trung niên mỉm cười, khẽ gật đầu, dặn dò thêm một số việc nữa rồi xoay người đi, vừa vặn nhìn thấy Kỷ Lương, ông cười chào cô: “Cô Kỷ.”

“Bác sĩ Trương.” Kỷ Lương cũng chào hỏi ông.

Hôm đó, khi cô bị vẹo thắt lưng, phải đến gặp bác sĩ, lúc đó bác sĩ Trương cũng đang ở chỗ vị bác sĩ chữa cho cô, cho nên cũng đã gặp qua, không ngờ ông lại vẫn nhớ rõ cô.

“Thắt lưng khá hơn chưa?” Ông hỏi.

“Đã ổn hơn nhiều rồi!”

Bác sĩ Trương khoảng hơn bốn mươi tuổi, bình thường có dáng vẻ rất hào hoa phong nhã, nghe nói cũng là một bác sĩ giỏi của bệnh viện. Hai người nói thêm vài câu khách sáo thì bác sĩ Trương có điện thoại, sau đó liền chào tạm biệt Kỷ Lương rồi rời đi.

Khi Kỷ Lương đi qua phòng bệnh hôm đó, cô lại bất giác nhìn vào trong, thấy chiếc giường đã không còn ở đó nữa, có một nữ lao công trung niên đang quét dọn bên trong…

“Thím ơi, cho cháu hỏi một chút, không phải ở đây có một chiếc giường sao?”

“Cô nói cái giường kia à… bị trưng dụng đi rồi.” Người lao công nói xong lại cúi đầu tiếp tục làm việc, lẩm bẩm nói: “Cũng không biết có xảy ra chuyện nữa không đây… Ôi — cảm ơn cô, cô gái trẻ.”

Kỷ Lương giúp bà ấy nâng một chiếc hòm gì đó lên, đặt vào góc phòng: “Thím này, ban nãy thím vừa nói… xảy ra chuyện là sao ạ?”

Người lao công xoa tay, ra vẻ thần bí nói với Kỷ Lương: “Chiếc giường kia ấy mà… không sạch sẽ, có vấn đề.”

Kỷ Lương cố tình ra vẻ không tin: “Không phải chỉ là giường bệnh thôi sao? Có thể có vấn đề gì được chứ. Thím này, thím làm cháu sợ đấy.”

“Biết ngay các cô không tin vào mấy chuyện này mà.” Người phụ nữ này có tâm lý phản ngược, nếu bà ấy nói ra một chuyện, mà người khác không tin, thì bà ấy sẽ càng muốn thuyết phục đối phương, khiến đối phương tin tưởng. Người nữ lao công đó kéo hai chiếc ghế lại, bảo Kỷ Lương ngồi xuống: “Ở trong thôn của chúng tôi, cái này gọi là “ma bám người”, ý nói là chiếc giường này bị ma ám, những người đoản mệnh sẽ không ngủ được, ngủ trên chiếc giường này sẽ phải trả giá rất đắt, cũng sẽ bị ma quỷ nhìn chằm chằm.”

Thấy Kỷ Lương vẫn tỏ vẻ không tin, bà nói tiếp: “Cô gái trẻ, đây là chuyện có thật đấy. Tôi đã chứng kiến tận mắt mà.”

“Nhìn tận mắt ạ?” Nghe đến đây, Kỷ Lương có vẻ rất hứng thú: “Thím à, thím kể cháu nghe đi, thím nhìn thấy cái gì?”

“Tôi và chồng tôi nghỉ qua đêm ở căn phòng nhỏ bên kia. Bình thường, có đôi khi người nhà bệnh nhân phải ở lại để chăm sóc bệnh nhân thì sẽ qua chỗ chúng tôi, thuê ghế dựa để nằm nghỉ, thỉnh thoảng tôi cũng hay nhận trông đêm thuê, chăm sóc bệnh nhân giúp những người nhà quá bận rộn không thể tới được. Đêm hôm đó, tôi chăm sóc cho một cô bé, nửa đêm, cô bé kia tỉnh lại, nói khát nước, muốn uống nước. Nhưng trong bình lại hết sạch nước, nên tôi phải đi lấy thêm, khi quay về, đi qua một phòng bệnh, cũng không biết lúc ấy ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại ghé vào nhìn thử, vừa nhìn đã khiến tôi sợ muốn chết… Có một bóng đen đứng cạnh giường bệnh, tôi hoảng sợ, bất cẩn chạm phải tay nắm cửa, bóng đen kia liền đi về phía này… Tôi đâu dám ở lại lâu, vội vàng ôm bình nước chạy về phòng! Sáng hôm sau, tôi nghe nói bệnh nhân trên chiếc giường kia đột nhiên phát bệnh nặng rồi chết. Cô thấy chuyện này có kỳ quái không!” Nói xong, người lao công còn lấy tay chà xát hai cánh tay nổi dầy da gà: “Sau đó tôi mới biết, chiếc giường hôm đó có bóng đen đứng bên cạnh, chính là chiếc giường ‘ma ám’ thường xuyên có chuyện rủi ro kia. Tôi kể chuyện này với chồng tôi, ông ấy còn nói tôi bị hoa mắt, dặn tôi đừng đi nói lung tung, nếu không, đến lúc đó bên trên trách xuống, thì công việc của hai chúng tôi cũng không giữ được… Ôi chà, cái miệng của tôi này…” Nói đến đây, người lao công chợt lo lắng, nhìn Kỷ Lương: “Cô gái trẻ, cô sẽ không nói lung tung ra ngoài chứ? Cô không phải là phóng viên hay gì gì đấy chứ? Vừa rồi đều là tôi thuận miệng nói linh tinh thôi, cô đừng đi tuyên truyền ầm ĩ ra ngoài nhé.”

Kỷ Lương vội vàng nói: “Thím à, thím đừng lo! Cháu chỉ coi như là nghe một câu chuyện cổ thôi mà, sẽ không nói linh tinh đâu. Hơn nữa… mấy nơi như bệnh viện này, bao giờ chẳng có mấy chuyện cổ kỳ quái. Ha ha — bình thường cháu cũng rất hay nghe thấy mấy chuyện kỳ lạ thế này mà.”

Sau khi dặn dò kỹ Kỷ Lương, người lao công kia cũng phải rời khỏi phòng, tiếp tục làm việc.

“Thím ơi.” Kỷ Lương gọi bà lại: “Thím có biết chiếc giường này bị chuyển đi đâu không?” Nhìn thấy bà có vẻ nghi ngờ, Kỷ Lương vội tỏ ra vô tội: “Cháu chỉ hiếu kỳ chút thôi mà.”

“Ở phòng bệnh số 318.” Cuối cùng người lao công vẫn trả lời cô.

318 à!

Kỷ Lương chợt nhớ ra, đó không phải là căn phòng mà bác sĩ Trương kia vừa đi ra sao? Cô quay lại bên ngoài phòng bệnh thăm dò một chút. Giường bệnh trong phòng 318 kê sát cửa, đứng bên cạnh giường là người đàn ông trung niên giản dị mà cô vừa nhìn thấy ban nãy, còn có một người phụ nữ trung niên ngồi ghé vào giường, mặt rất tiều tuỵ.

Kỷ Lương bước vào: “Xin chào, cháu làm phiền một chút.” Cô cố gắng nói thật nhỏ.

Người đàn ông trung niên kia sửng sốt, nhìn người hoàn toàn xa lạ trước mặt: “Cô… cô là…”

Kỷ Lương nhìn thông tin gắn ở đầu giường bệnh của bệnh nhân, người nằm trên giường tên là Tạ Quang Khiết, 27 tuổi.

“Cháu là bạn của Quang Khiết, nghe nói anh ấy xảy ra chuyện không may.”

“Là bạn của A Quang à?” Người đàn ông trung niên hơi mất tự nhiên.

“Tình hình của Quang Khiết thế nào rồi ạ? Sao lại xảy ra chuyện thế này cơ chứ…” Giọng cô đầy vẻ quan tâm.

“Ôi…” Mặt bố Tạ đầy vẻ mệt mỏi: “Tôi và vợ tôi cũng vừa ở quê ra. Tên nhóc này, tôi đã dặn nó bao nhiêu lần rồi, đừng có ra ngoài uống rượu, mà uống rượu rồi thì đừng đi xe máy, nhưng nó không chịu nghe… Kết quả là thế này đây…”

Qua lời kể của bố Tạ, Kỷ Lương biết được, đêm qua, lúc tan tầm, Tạ Quang Khiết đi quán bar giải sầu. Đám thanh niên mà tới quán bar, sao có thể không uống vài chén, kết quả là… uống đến say mèm. Sau đó, trên đường về nhà, anh ta chạy xe máy đâm lảo đảo đâm vào dải phân cách, toàn thân máu me đầm đìa. Nghe nói, khi vừa đưa vào viện, anh ta đã rơi vào trạng thái hôn mê… May mà bác sĩ Trương mổ chính, kéo anh ta từ Quỷ môn quan về.”

“Tên nhóc thối này…” Nói đến đây, bố Tạ lại chảy nước mắt: “Cái tốt thì không học… học toàn những thứ ba lăng nhăng, còn học đòi người ta đi quán bar cái gì chứ… Trong nhà vốn cũng đâu dư dả gì…”

Chỉ nhìn cách ăn mặc của họ, Kỷ Lương cũng có thể thấy được gia cảnh nhà họ rất bình thường. Cuối cùng, cô an ủi hai ông bà một vài câu, trước khi đi còn lấy ra bốn trăm đồng nhét vào tay ông, dặn ông đừng quá lo lắng, cứu được người là tốt rồi, tiền còn có thể kiếm được.

Bố tạ luông miệng cảm ơn, muốn hỏi Kỷ Lương tên gì, Kỷ Lương đương nhiên không thể nói được, chỉ nói là đồng nghiệp của Tạ Quang Khiết, sau đó tìm cớ chạy mất. Ra khỏi bệnh viện, ánh mặt trời bên ngoài rất gay gắt, chói mắt khiến Kỷ Lương bất giác nheo mắt lại, nhìn đồng hồ, cũng đã hơn ba giờ chiều.

Cô đi ra bãi đỗ xe, ngồi vào trong xe, cô sắp xếp lại một số thông tin vừa nhận được, dường như không có thông tin nào thật sự chất lượng… Cô nhéo mũi, mấy hôm nay ngủ không ngon khiến hai mắt cô vừa cay vừa mỏi, cô hạ thấp lưng ghế, muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng không thể ngủ được, chỉ vừa nhắm mắt lại, cô đã cảm giác người phụ nữ tóc tai bù xù kia lại đến tìm cô…

Đúng là cảm giác âm hồn không tan…

Nếu như là rủi ro khi điều trị, thì giới truyền thông đã phải đưa tin từ lâu rồi, hớn nữa, bệnh viện Thị Lập lại lớn như vậy… Nhưng mấy năm nay dường như không thấy có tin tức gì liên quan đến việc này… Như Lý Niên đã nói, mọi chuyện cũng không phát sinh ở thời điểm phẫu thuật, mà là sau khi phẫu thuật mới phát sinh… Đây chỉ là trùng hợp thôi sao?

Có lẽ… có thể bắt tay vào xem xét phương diện này!

Kỷ Lương đang nghĩ thì chợt thấy một bóng người cũng đi vào bãi đỗ xe…

Là… bác sĩ Trương! Khả năng nhận người của Kỷ Lương không tệ, từ bóng người có thể nhận ra thân phận của người đó.

Cô vốn muốn lái xe rời đi, nhưng hành động của vị họ Trương kia lại khiến cô để tâm. Đây là trong bãi đỗ xe bên cạnh bệnh viện, thời gian này cũng không có người, nơi đây hoàn toàn yên tĩnh… Khi người họ Trương kia bước vào bãi đỗ xe, đầu tiên, ông ta nhìn quanh một vòng, hành động này không giống như đang tìm xe của mình! Theo lẽ thường, thì người ta đều biết xe của mình đỗ ở đâu, còn cần phải tìm quanh như vậy sao?

Phản ứng này, không giống đang tìm xe, mà giống tìm người hơn, hoặc là nhìn xung quanh xem có người khác hay không. May mà lúc này cửa kính xe của Kỷ Lương đều đóng kín, trên kính lại dán giấy mờ, bên ngoài không nhìn được tình hình bên trong. Mà lúc trước, vì cô đã hạ thấp lưng ghế, nên khi bác sĩ Trương đi tới, cô vội vàng nằm rạp xuống nấp.

Tay họ Trương dừng lại trước một chiếc xe đóng kín cửa cách đó không xa. Ông ta lại quay đầu nhìn quanh một lượt, xác định không có ai trong bãi đỗ xe, mới gõ nhẹ vào cửa kính xe. Dau đó, cửa xe được mở ra từ bên trong, bác sĩ Trương bước vào.

Khoảng hai mươi phút sau, ông ta ra khỏi xe, mặt tươi cười, vẫy vẫy tay với người trong xe, nói gì đó. Sau đó, chiếc xe kia liền nhanh chóng rời đi. Kỷ Lương nhìn thấy trong tay ông ta có thêm một chiếc túi gì đó rất to. Ông ta cầm chiếc túi đó lên, mở ra nhìn, nụ cười trên mặt càng sâu hơn, đưa tay rút một xấp tiền màu đỏ từ trong túi ra, đưa lên mũi ngửi, mặt đầy vẻ thoả mãn.

Sau đó, ông ta đi đến một chiếc xe, lấy chìa khoá ra, lái xe rời đi.

Lúc này, Kỷ Lương mới dám ngồi dậy, nhớ lại tình hình vừa rồi… là nhận tiền ‘bồi dưỡng’ sao?

Gần đây, việc bác sĩ nhận tiền bỗi dưỡng đã không còn là chuyện gì mới mẻ… không nhận tiền bồi dưỡng mới là lạ — cũng giống như việc chó cắn người là chuyện bình thường, người cắn chó mới là chuyện lạ ấy. Không biết từ bao giờ, những việc như thế này đã trở thành một hiện tượng thường xuyên xuất hiện trong xã hội hiện đại. Trước khi phẫu thuật, nếu người nhà bệnh nhân không có chút phong bì ‘bồi dưỡng’ cho bác sĩ mổ chính, thì trong lòng sẽ cảm thấy không yên tâm, lo bác sĩ sẽ làm không tốt vân vân… Dần dần đã tạo thành cái lệ này, mà việc cái lệ đó được hình thành cũng hoàn toàn do người nhà bệnh nhân mà ra — cũng giống như vậy, giá nhà ở Trung Quốc đột nhiên tăng lên, thì việc ở rể cũng trở thành một vấn đề rất dễ hiểu…

Kỷ Lương cũng từng thảo luận về chuyện này với đồng nghiệp, cô nhớ lúc đó Đoàn Khanh Nhiên (pháp y) đã nói: “Cậu nghĩ mà xem, học Đại học Y lâu hơn học các đại học khác, vừa tốn thời gian, vừa tốn nhiều tiền hơn các sinh viên khác. Hơn nữa, khi làm bác sĩ, nếu cậu không cẩn thận gây ra sự cố gì đó, thì sự cố đó sẽ trở thành một vết nhơ lớn trong sự nghiệp của cậu. Nếu nghiêm trọng một chút, thì sự nghiệp của cậu có thể vì thế mà bị huỷ hoại hoàn toàn, cho nên, đương nhiên phải thừa lúc vẫn còn đang công tác để tận lực kiếm chác rồi…” Sau đó cô còn bổ sung thêm: “Nên là, làm bác sĩ cho người chết vẫn tốt hơn. Không phải lo đến rủi ro khi chữa bệnh.”

Ấn tượng của Kỷ Lương đối với bác sĩ Trương vốn cũng không quá tệ, nhìn bộ dạng lương y từ mẫu vừa rồi của ông ta ở trong viện, hoàn toàn đối lập với bộ dạng mê tiền vừa rồi, nên cảm tình của cô đối với ông ta chợt suy giảm hẳn.

Tiền ‘bồi dưỡng’ kia… có phải hơi nhiều không!

Một xấp tiền đó cũng phải một vạn đồng, hơn nữa, trong chiếc túi to kia, cũng không thể nào chỉ có một xấp tiền như vậy được.

Là phẫu thuật gì… mà phải đưa nhiều tiền ‘bồi dưỡng’ như thế? Chủ nhân của chiếc xe kia thật quá hào phóng!

Hết chương 100.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.