Ads
Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
Hai tháng sau, nắng cuối thu vẫn vô
cùng nóng nực.
Từ sau khi ở Nhật về, dưới sự sắp xếp
của ông Hạ, Kỷ Lương và Hạ Vũ đều rời khỏi tổ chức, chuyên tâm dưỡng bệnh. Nội
dung mà ông Hạ thu được từ con chip kia cũng làm quan hệ của Trung Nhật nổi
sóng, tất nhiên cũng chỉ là sóng ngầm, còn ngoài mặt thì không bên nào có thể
đưa tin tức gì.
Sáng sớm, ánh mặt trời đã cực kỳ chói
chang, báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu, tiếng chim hót líu lo cùng với ánh mặt
trời nóng bỏng bao quanh ngôi biệt thự rất tao nhã, lịch sự này. Đây là một căn
nhà ở hòn đảo phía Nam, rất thích hợp để dưỡng bệnh. Vì muốn Hạ Vũ có thể sớm
hồi phục, nên cả nhà họ đã chuyển tới đây.
Đây là một hòn đảo nhỏ, lấy du lịch
làm ngành nghề chính, cuộc sống của người dân trên đảo rất nhàn hạ, là một thời
thích hợp để dưỡng bệnh.
Đứa bé đạp xe đạp phát báo sáng, thuần
thục rút lấy một tờ báo bên hộp gỗ cạnh xe, nhét vào hộp thư ở ngoài cửa lớn,
sau đó lắc lắc chuông xe đạp, thông báo cho chủ nhà biết báo đã được đưa tới.
Một lát sau, cánh cửa gỗ mở ra, một cậu nhóc vô cùng đáng yêu bước ra, lấy báo
từ hộp thư, vừa đi vừa đọc:
“Kỷ Tiểu Lương, nắng đến mông rồi mà
mẹ còn không rời giường à?” Chỉ trên quãng đường ngắn từ cửa chính vào nhà, cậu
đã xem qua một lượt tin tức trong tờ báo, không có tin gì quan trọng. Cậu ném
tờ báo xuống ghế salon rồi cao giọng gọi.
Trong phòng ngủ ở tầng trên bên tay
phải, trên chiếc giường lớn, một tấm chăn mỏng trùm lên hai cơ thể. Nghe tiếng
ồn ào bên ngoài, người dưới chăn hơi cử động một chút, sau đó lại rất bình tĩnh
gọi:
“Phải dậy rồi.” Người đàn ông nằm bên
trái giường đưa tay vỗ vỗ mông người phụ nữ nằm bên phải qua tấm chăn.
“Ừm…” Cô nàng đó hơi nhúc nhích người,
ậm ừ trả lời nhưng cũng không định rời giường.
Người đàn ông khẽ mỉm cười, vén mái
tóc đang xoã xuống mặt cô ra, ngắm nhìn khuôn mặt thanh lệ của cô. Con cũng sắp
tám tuổi rồi, mà sao nhìn cô vẫn giống một cô sinh viên vừa tốt nghiệp thế này
chứ. Thấy cô vẫn còn muốn ngủ, anh nghĩ một chút, rồi cũng không gọi cô nữa,
dùng hai tay chống người ngồi dậy, kéo chiếc xe lăn đặt cạnh giường tới…
“Chờ em…”
Người phụ nữ vốn còn đang ngủ, bật
nhanh dậy, giọng vẫn rất ngái ngủ, nhưng cơ thể phản ứng vô cùng nhanh nhẹn:
bước vọt qua người người đàn ông kia, kéo chiếc xe lăn bên cạnh giường tới, sau
đó đỡ người đàn ông ngồi vào xe…
“Anh tự làm được mà.” Hạ Vũ nhìn dáng
vẻ đói ngủ kia của cô, anh thật sự hy vọng cô có thể ngủ nhiều hơn một chút.
Kỷ Lương vặn vặn người, nhìn đồng hồ:
“Cũng phải dậy rồi, nếu không ông cụ non kia sẽ kêu em ầm ĩ mất.” Ông cụ non
đương nhiên là để nói về cậu con trai bảo bối phiền phức kia của cô rồi.
Theo lẽ thường, thì những đứa trẻ nhà
khác đều phải để cho bố mẹ gào thét mới chịu dậy, vậy mà nhà họ lại ngược lại,
người không chịu dậy là mẹ, còn người kêu gào lại là cậu con trai.
Sau khi đỡ Hạ Vũ ngồi lên xe lăn, cô
đột nhiên dừng lại, cầm tay lái, nhìn chằm chằm Hạ Vũ một lúc lâu: “Hình như…”
“Sao thế?” Có chuyện gì khác lạ sao?
“Hình như có chút da chút thịt rồi
đấy.” Cô vươn tay xoa xoa mặt anh: “Béo hơn chút rồi.”
Hạ Vũ cũng giật mình, đưa tay sờ sờ
mặt mình, hình như… đúng là béo hơn trước một chút.
“Ha ha ha, đồ ăn của anh Duệ ngon quá
mà.” Kỷ Lương hơi nhếch miệng, rồi vọt ra cửa, ló đầu ra ngoài: “Anh Duệ, bố mẹ
dậy rồi.” Cô gào lên một câu như vậy rồi quay lại phòng, giúp anh tới toilet
đánh răng rửa mặt…
Đây là cuộc sống hiện tại của họ,
không có mạo hiểm, chỉ có cuộc sống nhàn hạ yên bình, giống mọi gia đình khác.
Công việc hiện giờ của cô, là giáo viên thể dục của một trường tiểu học.
Họ đã chọn rất nhiều nơi, cuối cùng
quyết định ở lại đây, ngoài việc môi trường sống ở đây rất hợp cho việc dưỡng
bệnh, còn vì ở đây có một bệnh viện rất tốt, có uy tín cao trong việc điều trị
phục hồi những thương tổn về thần kinh, Hạ Vũ đang điều trị ở đó.
Tuy bây giờ vẫn chưa có hiệu quả gì rõ
ràng, nhưng cô tin nhất định sẽ có hiệu quả, Hạ Vũ nhất định có thể đứng lên
một lần nữa.
Khi hai người xuống phòng ăn, anh Duệ
đã đến trường. Hiện giờ, cậu bé học ở ngay trường mà Kỷ Lương đang dậy. Đồ ăn
đã chuẩn bị sẵn trên bàn, là bữa sáng điển hình của người Trung Quốc, sữa đậu
nành với quẩy và màn thầu, do cậu nhóc ra ngoài mua từ sáng sớm.
Kỷ Lương nhét một chiếc màn thầu vào
miệng, cầm tờ giấy thông báo trên bàn đọc: “A…”
“Sao thế?” Hạ Vũ rót cho cô cốc sữa
đậu nành, không muốn cô chỉ ăn quẩy và màn thầu không: “Uống đi.”
“Không có…” Kỷ Lương không định nói,
nhưng nghĩ một chút, lại thay đổi ý định: “Trường học tổ chức đại hội thể dục
thể thao của các con và phụ huynh.”
Hạ Vũ uống một ngum sữa đậu nành, cầm
tờ thông báo trên tay cô, nhìn lướt qua: “Cuối tuần à…”
“Hôm đó anh cũng đi cùng đi.” Kỷ Lương
nói. Cô vốn lo lắng rằng tình hình Hạ Vũ thế này mà tới trường học, có thể sẽ
phải nhận những ánh mắt khác thường, nên không muốn để anh đi. Nhưng nghĩ lại
thì, nếu làm vậy, chẳng phải chính cô đã coi Hạ Vũ thành một người tàn phế từ
trong tiềm thức hay sao… Cho nên, cô mới thay đổi ý định, cô muốn đưa Hạ Vũ đi,
muốn để anh tham dự, muốn anh giống với tất cả mọi người.
Hạ Vũ hiểu suy nghĩ của cô, cũng không
nói gì. So với cảm giác chán nản, không thể chấp nhận ban đầu, thì giờ anh đã
khá hơn nhiều. Bất kể là về tâm lý hay sinh lý, anh đều rất ổn. Anh không nghĩ
sẽ có một ngày mình như thế này, sống một cuộc sống không khác gì ‘dưỡng lão”.
Nhưng đến khi thật sự đối mặt với nó, anh mới phát hiện ra, mình cũng không bài
xích, thậm chí, còn rất hưởng thụ…
Bởi vì, bên cạnh anh có người anh cần…
*
Đại hội thể thao con và phụ huynh, tức
là bố mẹ và con cùng tham gia đại hội thể dục thể thao.
Trường tiểu học này là trường dân lập,
học sinh trong trường trừ mấy đứa bé trên đảo, còn có cả mấy đứa bé ở ngoài đảo
nữa. Trong trường có ký túc xá. Vì là trường dân lập, nên môi trường học tập và
thầy cô giáo đều rất tốt, không ít cha mẹ đưa con tới đây học.
Học phí của đám trẻ trên đảo có chính
sách ưu đãi, về bản chất, thì đây cũng coi như là một ngôi trường quý tộc, cho
nên, trong trường cũng có những đứa trẻ con nhà giàu, cho nên, đại hội thể dục
thể thao, lại giống như đại hội tập hợp các vị phụ huynh, khoe bố, khoe mẹ,
khoe gia thế hơn.
Ngày diễn ra đại hội thể dục thể thao,
thời tiết rất đẹp, nắng cuối thu cũng đã bớt gay gắt, thi thoảng còn có vài cơn
gió se se lạnh khiến con người ta cũng cảm thấy thư thái hơn.
Càng đẹp hơn, chính là quang cảnh ở
bãi đỗ xe bên ngoài vườn trường, những chiếc xe đắt tiền sáng bóng đến chói
mắt, những bậc phụ huynh ăn mặc lịch sự đưa con đến trường, vẻ mặt vô cùng hoàn
mỹ, tự tin mà không thiếu sự nhã nhặn, đi tới đi lui chào hỏi các vị phụ huynh
khác. Gặp người quen thì sẽ dừng lại lâu hơn một chút, đơn giản chỉ là khen con
nhà người ta vài câu, rồi chờ người ta khen lại con mình!
Trong tình cảnh này, hình ảnh Kỷ Lương
đẩy xe cho Hạ Vũ xuất hiện trở nên vô cùng khác thường, khiến mọi người đều
hướng mắt về phía hai bố con.
Đây không phải là lần đầu tiên Hạ Vũ
tới trường học, lúc trước, có những hôm đẹp trời, sau khi ăn xong cơm tối, Kỷ
Lương sẽ đẩy Hạ Vũ đi tản bộ, nhiều lần đi tới trường học, nên một số nhân viên
trong trường không lạ gì Hạ Vũ, chỉ là, bọn họ không nghĩ Hạ Vũ sẽ tới tham dự
đại hội thể dục thể thao này… một người… đi đứng bất tiện như anh ta thì có thể
làm được gì?
Làm cổ động viên sao?
Còn nói nữa, trong tay Hạ Vũ rõ ràng
đang cầm cây gậy chuyên dụng của cổ động viên mà.
“Không phải lát nữa bố định đập cái
gậy này đấy chứ?” Khoé miệng Kỷ Duệ run lên, cậu thực sự rất khó có thể tưởng
tượng ra hình ảnh đó.
Từ sau khi tới đây, toàn thân Hạ Vũ
dường như cũng chậm rãi thả lỏng. Nhìn mặt anh là biết, đã không còn vẻ mặt
lãnh khốc lạnh lùng như trước nữa, mà anh lại từ từ hưởng thụ cuộc sống của
người đàn ông trong gia đình…
Khả năng thích ứng của người đàn ông
này, thật kinh người!
Kỷ Duệ vốn đang chờ, nếu anh không
thích ứng được, thì cậu sẽ tìm cơ hội chế nhạo anh vài câu, không ngờ… người
không thích ứng được, ngược lại, lại là chính bản thân cậu! Vị trí nam chủ nhân
của cậu nhóc họ Kỷ gặp phải sự công kích trước nay chưa từng có…
“Không phải trên tivi đều giống thế
này sao?”
Nhắc đến tivi, khuôn mặt nhỏ nhắn của
Kỷ Duệ co rút lại, thời gian gần đây, cuộc sống ‘dưỡng lão’ của Hạ Vũ một phần
là do tivi tạo thành, hơn nữa, người này còn chuyên môn xem phim gia đình…
“Anh Duệ —-.” Kỷ Lương chạy từ phòng
làm việc ra đón hai bố con.
Vì đây là đại hội thể dục thể thao,
nên giáo viên thể dục có rất nhiều việc cần làm. Hôm nay Kỷ Lương phải làm
trọng tài khá nhiều hạng mục: “Anh Duê, mẹ chuẩn bị tốt cho anh rồi đây.” Nói
xong, Kỷ Lương rút từ sau lưng ra một lá cờ, mặt trên viết bốn chữ rất to: “Anh
Duệ Cố Lên!” Kỷ Duệ ôm đầu than thở, chỉ số thông minh của hai người này thật
đúng là nghịch thiên.
“Hai người là bố mẹ của Kỷ Duệ à?”
Đúng lúc này, một đôi nam nữ đi cùng một cậu nhóc tới, người đàn ông giơ tay:
“Rất vui khi gặp anh chị, anh Kỷ…”
Anh Kỷ… Kỷ Duệ đứng bên cạnh khẽ nhếch
môi cười.
“Hạ Vũ!” Hạ Vũ rất bình tĩnh bắt tay
đối phương, mặt không chút xấu hổ, nhân tiện thông báo luôn tên của mình.
Dáng vẻ tự nhiên của Hạ Vũ, ngược lại,
lại khiến cho đối phương xấu hổ: “À vâng, anh Hạ.”
“Kỷ Duệ, bố của cậu ở rể à?” Cậu nhóc
nhà kia đột nhiên thốt lên một câu, nói đúng tiếng lòng của hai người lớn nhà
đó.
Dạo này trẻ con trưởng thành rất sớm,
hơn nữa, internet đã trở nên thông dụng, ngay cả đứa trẻ nhỏ cũng đã hiểu các
từ ngữ thông dụng bây giờ rồi. HƠn nữa, giữa đám trẻ cũng có sự cạnh tranh rất
kịch liệt, không chỉ so bố, so mẹ, còn so cả thành tích, khí chất nữa! Đứa bé
nhà kia tên là Đinh Hiểu Lỗi, bình thường đều là học sinh giỏi trong mắt các
thầy cô giáo, nhưng mà… dạng cậu ấm sướng từ trong trứng nước này, thành tích
lại vĩnh viễn bị Kỷ Duệ đè bên trên, cho nên trong lòng khó tránh khỏi cảm giác
muốn so đấu với Kỷ Duệ, đương nhiên, cũng khiến cho bố mẹ của cậu nhóc biết đến
sự tồn tại của Kỷ Duệ.
“Không phải! Chúng tôi vẫn chưa kết
hôn.” Kỷ Lương trả lời rất dõng dạc.
Sống chúng, chưa kết hôn!
Tin tức liên tiếp phát ra khiến đôi vợ
chồng trẻ kinh ngạc không thôi, ngỡ ngàng nhìn Kỷ Duệ, rồi lại nhìn sang bố mẹ
của cậu, họ có cảm giác, khó mà tin nổi… Một gia đình hỗn loạn như vậy, sao có
thể nuôi dưỡng ra một đứa bé xuất sắc chứ?!
Xuất sắc hay không xuất sắc, cũng
không cần phải nói nhiều, là la hay là ngựa, dù sao, cũng phải lôi ra cưỡi thì
mới biết được.
“Hôm nay nhà anh báo danh hạng mục
nào?!” Ba người nhà họ Trương mặc đồ gia đình đắt tiền, thể hiện rõ dàng vẻ một
nhà ba người hoà thuận hạnh phúc. Bà Trương lịch sử hỏi, nhân tiện cũng săm soi
cách ăn mặc của mẹ con nhà họ Kỷ và Hạ Vũ: áo T-shirt bình thường, quần soóc
bình thường… A, người đàn ông ngồi xe lăn kia, thậm chí còn đi dép lê: “Cục
cưng nhà tôi nói muốn tham gia tất cả các hạng mục, còn muốn giành giải nhất
nữa.” Cô xoa xoa đầu quả dưa của cậu con trai: “Nhưng tôi sợ thằng bé mệt, chi
bằng hai nhà chúng ta cùng chọn một vài hạng mục đi. Có cạnh tranh mới có hứng
thú chứ, đúng không? Tất nhiên là tình hữu nghị vẫn là trên hết, thi đấu chỉ là
phụ thôi.”
Cô ta nói chuyện rất khéo léo. Kỷ
Lương ghét nhất là gặp gỡ những phụ huynh đặt nặng tâm lý ganh đua một cách
nghiêm trọng thế này. Nếu con cô có bản lĩnh, thì tự nghĩ cách thắng anh Duệ
đi, còn viện cớ này nọ: “Việc này, tôi để anh Duệ tự quyết.” Cô ném vấn đề lại
cho con trai.
Kỷ Duệ còn chưa lên tiếng, thì vài
bóng người từ xa đã vội vàng chạy tới.
“Anh nhỏ Kỷ ơi!” Đây là Tần Dịch!
“Lão đại —-.” Đây là Hắc Tử!
“Sếp, chị dâu!” Đây là Tiểu Bạch!
“Khỉ thật! Nhìn anh còn béo tốt hơn
lúc trước.” Đây là người vừa ‘bị’ thăng cấp lên thành tổ trưởng, bụng đầy oán
hận, Trầm Sùng!
Cả đoàn khách bất ngờ đến khiến Kỷ
Lương kinh ngạc: “Sao các cậu lại đến đây?”
Trầm Sùng đáp: “Vừa hoàn thành nhiệm
vụ xong, mệt chết đi được, nên nghỉ ngơi một chút! Cũng một thời gian ngắn
không tới đây, nên muốn đến thăm hai người.”
“Lần này đi làm nhiệm vụ bên Thái Lan,
suýt nữa bị một tên gay gài bẫy!”
“Đội trưởng Lương, lần này tôi làm một
khẩu súng mới, dùng thích cực kỳ.”
“F**k! Tên nhóc nhà cậu còn dám nói à,
trừ bắn lén ra, lúc đó còn suýt nữa ném bom về phía tôi. Để xem sau này ông đây
huấn luyện cậu thế nào!”
“Vừa rồi lúc đi tới cửa trường, thấy
thông báo hôm nay ở đây tổ chức đại hội thể dục thể thao gì đó à…”
“Ha ha… Lão đại, anh đừng có tàn nhẫn
như vậy chứ, anh với chị dâu, còn có tên nhóc quỷ kia là một tổ, huỷ thiên diệt
địa, còn ai dám thi đấu!!!”
…
Mấy người cứ quàng quạc tranh nhau
nói, buôn chuyện trên trời dưới biển, cuối cùng là bỏ rơi cả nhà họ Trương ở
đó. May mà Kỷ Duệ vẫn nhớ ra, quay đầu cười tủm tỉm nhìn ba người nhà họ Trương
đang á khẩu vì nghe đám người bên này nói trời nói biển: “Có muốn đấu nữa
không?”
Sắc mặt của bố mẹ Trương nhìn có vẻ
rất khó coi… vừa rồi bọn họ nói chuyện gì… cái gì mà súng… rồi còn bom…
Tuy không biết mấy người này làm gì,
nhưng xem ra cũng không phải người dễ chọc…
Cuối cùng, Kỷ Duệ lựa chọn một số hạng
mục không cần phải dùng chân, phối hợp với Hạ Vũ để thi đấu, ví dụ như… bắn
chẳng hạn!
“Chân của sếp bây giờ thế nào?!” Trầm
Sùng tìm cơ hội hỏi riêng Kỷ Lương.
“Các bác sĩ đều nói là tiến triển rất
thuận lợi, tình hình của anh ấy còn tốt hơn mong đợi.” Kỷ Lương nhìn hai bố con
đang ở trên sân bắn: “Nhưng không hiểu sao vẫn không đứng được lên, bác sĩ nói,
có thể là do vấn đề về tâm lý…”
Trầm Sùng như nghe thấy chuyện lạ có
thật vậy: “Vấn đề về tâm lý á?” Cái người tên Hạ Vũ, có tinh thần mạnh mẽ không
giống người kia sao?
Kỷ Lương hơi mím môi: “Bác sĩ cũng chỉ
đoán vậy thôi, có thể sau một thời gian ngắn nữa anh ấy sẽ khôi phục.”
Hết chương 092.
***
Có một số bạn nói là
không rõ động cơ của Thi công tử. Không biết tại mẹ Cherry diễn đạt chưa tốt
nên các bạn không hiểu, hay do các bạn không để ý. Ở đoạn đó, Thi công tử có
nói: “Dù tôi không làm, cũng sẽ có người khác làm. Chi bằng để tôi tự mình làm
còn hơn.” Theo lý giải của mình, thì Thi công tử bị đám người kia lôi kéo, hoặc
ép buộc vì lợi ích gì đó (nếu các bạn còn nhớ, ở vụ nổ bom biểu tình lúc trước,
có lão Dương Mục là người của bên Cục An ninh cấu kết với Nhật Bản. Và bây giờ
truy ra, thì nguồn gốc cũng từ lão Lật Điền của Nhật Bản). Nhưng Thi công tử
không muốn hại mẹ con Kỷ Lương, nên mới nói là “Chi bằng để tôi tự làm”. Cũng
là một cách để bảo vệ mẹ con KL. Vì nếu người khác ra mặt, hắn sẽ không thể cứu
được họ nữa, còn bây giờ hắn lấy danh nghĩa là chuẩn bị bắt cóc mẹ con KL theo
yêu cầu của tổ chức, để đi theo, bảo vệ hai mẹ con. Cũng vì HV nghe thế, nên
hiểu ra mới nói “cảm ơn”.
Còn về sự “ra đi”
của Thi công tử, mọi người có để ý không? Thi công tử tự bắn vào cánh tay của
mình. Đoạn chương đó tác giả bị đánh sai tên, câu mà Thi công tử nói lúc đó là:
“Tài bắn súng của Thi Thanh Trạch rất giỏi” chứ k phải là Tần Dịch, sau khi hắn
tự huỷ tay phải của mình, hắn thành kẻ bỏ đi, tổ chức cũng sẽ không gây phiền
hà cho hắn nữa. Hắn đi vì không dám đối mặt với mẹ con KL, chứ k phải chết đâu
cả nhà nhé ^^
Giải thích thế này
ổn chưa ạ?