Xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, mọi âm thanh như tan biến hết, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
“Lạch cạch!” Ngoài cửa sổ có tiếng cành cây khô gãy rụng, rơi xuống đất vỡ vụn.
“Ha ha……” Chu Huy chậm rãi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt vừa rồi còn là vẻ sợ hãi, giờ biến thành một nụ cười giả tạo, hưng phấn. Hắn nhìn Kỷ
Lương: “Cảnh sát Kỷ, không hổ danh là cảnh sát Kỷ của tao, quả nhiên là
không qua mắt được mày!” Giọng điệu của hắn không có chút bối rối vì bị
vạch trần nào, ngược lại, còn có thêm một chút hưng phấn khác thường.
Kỷ Lương nhìn hắn, ngón tay thon dài chỉ vào quần áo trên người hắn
nói: “Có biết vì sao không…… Quần áo của mày không đúng, đỏ là chuyện
vui, đen trắng là có tang. Phù hiệu trên tay áo đồng phục không phải tùy tiện đeo lên là được, phải là đỏ ở trong, đen trắng bên ngoài. Giữa đen và trắng, thì trắng phải ở trên, đen ở dưới. Người chết là lớn nhất ở
đây, nên công nhân trong lò hỏa táng rất chú trọng phương diện này. Có
lẽ là do gấp quá, nên mày không thể chú ý tới từng chi tiết như thế!” Kỷ Lương chậm rãi nói ra những điểm đáng ngờ: “Mày nói nhân viên tạp vụ
của mày bị mất tích, nhưng lại không có ai đến lập án, mày chỉ nghĩ xem
làm thế nào nói ra sự tình thật mơ hồ khiến chúng tao chú ý, nhưng lại
quên đi điểm cơ bản nhất, đó là nhân tính. Lời nói và việc làm của mày
không thể hiện ra một chút lo lắng nào đối với người nhân viên tạp vụ
kia cả.” Kỷ Lương suy nghĩ xong, lại bổ sung thêm: “Đúng rồi, đồ ăn ở
nhà hàng đó rất khó ăn, mà cũng không có bà chủ nào cả.” Cũng tại thời
điểm đó, cô xác định rằng mục đích mà “Chu Huy” này xuất hiện ở nhà hàng kia không phải là để mua cơm.
Dương Khắc An tháo phù hiệu trên tay áo xuống: “Tao phải mất bao nhiêu tâm tư mới trốn được ra ngoài, trước
là để có thể gặp mày, còn sau đó… là tự tay giết chết mày!” Vẻ hưng phấn trên mặt hắn càng tăng lên: “Khi bị giam trong tù, không có lúc nào là
tao không nghĩ, phải tra tấn mày như thế nào mới có thể khiến mày đau
khổ khóc lóc cầu xin tao tha thứ.” Dương Khắc An liếm liếm môi: “Tao
nhất định phải vượt ngục, để bắt mày chết trên tay tao!” Loại suy nghĩ
này đã mọc rễ và sinh sôi nảy nở trong đầu hắn, cuối cùng biến thành sự
cố chấp biến thái: “Mấy tên cảnh sát khác toàn là lũ ngu ngốc, chỉ có
mày mới hữu dụng một chút…”
Dương Khắc An xoa xoa tay: “Tao muốn
chặt đứt cả tứ chi của mày ra, sau đó xé toang bụng mày……” Tưởng tượng
đến hình ảnh đó, hắn cảm thấy hưng phấn khó kìm chế được, thậm chí toàn
thân còn khẽ run lên.
“Chu Huy đâu?” Kỷ Lương nhíu mày, không để tâm đến những lời nói biến thái của hắn: “Những người khác đâu?”
“Bà nghĩ là ở đâu, hả bà cảnh sát Kỷ?”
Kỷ Lương nhìn nhìn xung quanh, mắt hơi nheo lại: “Mày đúng là đồ biến thái!”
“Tao thích nghe mày nói về tao như vậy!” Dương Khắc An rất hưởng thụ
cách xưng hô đó. Với hắn mà nói, thì biến thái, có nghĩa là hắn khác hẳn người bình thường. Trong suy nghĩ của hắn, người bình thường chính là
những người thường nói những câu thịnh hành, sáo rỗng, là những con
người ngu xuẩn khác. Hắn tự cho mình là siêu phàm, hắn thích cái cảm
giác nắm giữ sự sống chết của người khác trong tay, đó là một loại khoái cảm khó có thể tả bằng lời, khiến con người ta nghiện. Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt từ tuyệt vọng biến thành hy vọng, nhìn thấy vẻ mặt đầy sợ
hãi của bọn họ……
Cho nên, trước khi Dương Khắc An giết người, hắn
cũng không tùy tiện bắt được ai thì giết người đó. Hắn sẽ giam cầm người thứ nhất lại, tra tấn dã man, cho tới khi bắt được người thứ hai, thì
hắn sẽ tạm dừng việc tra tấn người bị hại đầu tiên. Rồi một ngày sau,
hắn sẽ lôi người bị hại đầu tiên ra, để giết ngay trước mặt người bị hại thứ hai. Theo như hắn nói, thì đây là hắn thực hiện theo chủ nghĩa nhân đạo, để người bị hại đầu tiên có thể tận hưởng một ngày nghỉ ngơi, thả
lỏng— nhưng có trời mới biết, khi đó ai mới là người căng thẳng hơn.
Nếu suy luận theo tâm lý học, thì có thể thấy, người bị hại thứ hai sẽ
phải chịu áp lực nhiều hơn, mà tên Dương Khắc An kia thì lặp đi lặp lại
hành động này không biết chán, đến tận khi Kỷ Lương bắt hắn về chịu tội. Lần này, mục tiêu của hắn là Kỷ Lương, nên hiện giờ ít nhất Kỷ Lương
cũng có thể bảo đảm, những người khác vẫn an toàn.
“Chỉ để gây sức
ép cho tao mà phải làm thế này, mày cũng hao tổn tâm huyết thật!” Được
một tên biến thái như vậy coi trọng khiến cô không chịu nổi.
“Tao
muốn đốt bọn nó, từng thằng một thành tro bụi trước mặt mày, để mày nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của bọn chúng, mày cũng có thể cứu bọn chúng, dùng thân thể của mày để đổi lấy bọn chúng.” Đúng vậy, như Kỷ Lương dự
đoán, hắn đã nhốt tất cả mọi người vào trong lò hủy thi.
Kỷ Lương
nhíu mày, sau đó buông thõng tay, vẻ mặt thoải mái: “Mày cảm thấy tao là người có tinh thần vì người quên mình như vậy à?”
“Mày là cảnh sát mà!” Cái nghề được gọi là nô bộc của nhân dân!
“Vậy chắc là mày không tìm hiểu kỹ, xem thân phận của tao thế nào rồi!” Kỷ Lương tốt bụng giải đáp thắc mắc cho hắn: “Tao là nữ lưu manh!” Thấy Dương Khắc An có vẻ không hiểu câu cô vừa nói, Kỷ Lương thở dài: “Mày
đã từng gặp tên lưu manh nào mà có tinh thần đại nghĩa như vậy chưa? Mày có đốt thì cũng đốt cẩn thận một chút, tốt nhất là đốt hết bọn họ một
lần luôn đi, đỡ phải gây phiền phức cho tao!” Kỷ Lương lại nhướng mày,
ra vẻ khó xử nói: “Nếu để còn ai sống sót, đến lúc đó, bọn họ đi ra
ngoài lại nói là tao thấy chết không cứu vân vân, thì nghiệp cảnh sát
của tao coi như hỏng rồi!”
Nói rõ ràng như vậy rồi mà Dương Khắc An còn không hiểu, thì quá phụ công Kỷ Lương cô đánh giá hắn thông minh!
“Mày……” Hắn nghiêng đầu nhìn Kỷ Lương một lúc: “Vì sao mày không giống những người khác?”
“Vì sao lại phải giống?!” Cô hỏi lại.
“Không đúng…… Tất cả đều giống nhau, đều phải giống nhau mới được…”
Dương Khắc An lặp đi lặp lại, ánh mắt hơi hỗn loạn, bị phản ứng không
giống như người khác của Kỷ Lương làm hỏng kế hoạch.
Mặt Kỷ Lương
nhìn có vẻ ngả ngớn, không để tâm, nhưng tinh thần lại cực kỳ căng
thẳng, không dám lơi lỏng một chút nào. Công tắc của lò hỏa thiêu ngay
bên cạnh Dương Khắc An. Hắn chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào. Nếu
hắn gạt xuống, thì những người đang bị nhốt trong lò kia sẽ tan thành
tro bụi.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh ung dung kia của cô, Dương Khắc An
càng trở nên rối loạn. Tay Kỷ Lương lén sờ ra đằng sau tìm súng… Cơ hội
chỉ có một lần. Rút súng, lên đạn, bóp cò…
“Pằng!”
Tiếng súng lạnh lẽo vang lên trong căn phòng yên ắng, trống trải, nghe cực kỳ rõ ràng, mà dọa người.
Dương Khắc An kinh ngạc nhìn vết thương trên ngực, màu đỏ của máu từ từ chảy ra, sau đó, hắn cười, tiếng cười khàn khàn thô ráp lại có một vẻ
đắc ý khó tả: “Ha ha, đúng vậy… tất cả đều giống nhau… đều giống nhau…”
Tay cầm dao của hắn buông lỏng, rơi loảng xoảng trên đất, ánh mắt hắn
biến đổi, không biết rút từ đâu ra một khẩu súng, nhắm về phía Kỷ Lương, bóp cò.
Tim Kỷ Lương như lạnh đi. Súng, đây là thứ chưa từng xuất
hiện khi Dương Khắc An phạm tội lúc trước. Đối với Dương Khắc An mà nói, dùng súng giết người thì rất dễ dàng, nhưng làm thế nào để người ta vô
cùng thống khổ mới khiến hắn cảm thấy hứng thú. Cho nên, hắn luôn chọn
dao hoặc dùng cưa điện.
Trong khoảnh khắc cô nghiêng người tránh đạn, Dương Khắc An đã kịp cầm vào công tắc lò thiêu.
“Ha ha…” Dương Khắc An nôn ra máu, nhưng cười rất đắc ý: “… Cảnh sát
Kỷ, tao muốn mày… phải… hối hận cả đời…” Cả đời đều không thoát khỏi sự
nguyền rủa của ma quỷ… giống như người kia…
“Đừng—” Kỷ Lương kinh hoảng nhìn hắn kéo công tắc lò thiêu xuống!
“Ha ha… a….” Trước khi chết có thể nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn của cô, khiến Dương Khắc An cảm thấy như vậy là đủ rồi: “A?”
“Con đã ngắt nguồn điện rồi, không chết được!” Giọng trẻ con ngây thơ
vang lên ngoài cửa. Kỷ Duệ sau lưng vẫn còn đang đeo cặp sách, đứng dựa
vào cửa, phấn khích nhìn sắc mặt của hai người trong phòng.