Mặc dù không phải Kỷ Lương không có kinh nghiệm nhảy dù, nhưng đây là
lần đầu tiên cô phải nhảy từ độ cao như vậy xuống, lại trong điều kiện
thời tiết ác liệt như lúc này.
Nói không hoảng sợ thì rõ là lừa người.
Nhưng nhiều năm vừa rồi cũng đã dạy cho cô biết, càng lúc hoảng sợ, thì cô lại càng phải bình tĩnh xử lý, không có khó khăn nào là không thể
vượt qua, phải tự làm cho mình trở nên thật mạnh mẽ, dù không có một
thân thể cường tráng, thì cũng muốn có một ý chí kiên cường để có thể
vượt qua tất cả.
Không luống cuống tay chân, không nghĩ ngợi lung
tung, trong lúc bụng dưới đang đau quặn, cô bình tĩnh thao tác theo
những bước họ đã dặn trước, không sai một ly.
Khi hai chân an toàn
chạm đất, Trầm Sùng quay sang giơ ngón tay cái lên với cô. Cô thậm chí
cũng nhìn thấy ánh mắt của Hạ Vũ mang một vẻ kinh ngạc và khen ngợi rõ
rệt. Kỷ Lương chậm rãi thở phào một hơi rồi ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ
rất giống một tên tiểu nhân đắc chí!
Hạ Vũ, anh nhìn thấy chưa?!
Đây chính là Kỷ Lương của hiện tại, không dịu ngoan, không phải là con
mọt sách suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào sách vở, cái gì anh làm được,
thì tôi cũng có thể làm được. Kỷ Lương bây giờ đã…… không cần anh nữa
rồi!
Hạ Vũ đã bắt đầu liên lạc với hai thành viên còn lại, hỏi tình hình mới nhất. Trước khi bọn họ đến, bên phía Myanmar vừa phái chuyên
gia đàm phàn tới để đàm phán với phần tử khủng bố. Bọn chúng cũng tạm
thời đình chỉ hành động một giờ giết một con tin lại.
Khu vực xung quanh sân bay đã được cảnh sát bên Myanmar bao vây, đưa những nhân viên không liên can rời khỏi hiện trường.
Ba người bọn họ đột ngột xuất hiện từ không trung khiến cho nhân viên,
cảnh sát ở hiện trường trợn mắt giật mình, đồng loạt hướng súng về phía
họ.
“Đừng căng thẳng, là người một nhà mà.”
Một cậu thanh niên khoảng hai mươi tuổi, da ngăm đen bước ra, phất tay ý bảo họ hạ súng
xuống. Hạ Vũ thấy cậu ta liền ngắt máy điện thoại: “Đi thôi.”
“Hắc Tử.” Trầm Sùng dẫn Kỷ Lương đi theo sau họ, đồng thời giới thiệu người thanh niên kia với cô.
Bọn họ đi vào phòng chỉ huy trung tâm tạm thời, một người đàn ông ngồi
trong đó thấy bọn họ, lập tức bước lại gần. Kỷ Lương nghĩ, người này
chắc là thành viên tên Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch, tình hình mới nhất.”
Trong giọng nói của Hạ Vũ có một loại khí thế bức người khiến người ta
bất giác mà tuân thủ vô điều kiện.
“Sếp, chúng ta vừa nhận được một vài tín hiệu.” Tiểu Bạch nói xong, ấn nút máy tính phát một đoạn âm
tần, một đoạn trò chuyện ngắn gọn vang lên.
Kỷ Lương nghe xong nói: “Tiếng Campuchia.”
Hạ Vũ hơi kinh ngạc nhìn cô, hôm nay, một lần nữa cô đã thành công
trong việc khiến cho anh phải kinh ngạc. Campuchia chỉ là một quốc gia
nhỏ, ngôn ngữ của bọn họ cũng rất ít người biết, không ngờ cô nghe lại
hiểu.
Kỷ Lương đi lên phía trước, đón ống nghe của Tiểu Bạch, nghe
lại một lần, sắc mặt lập tức biến đổi: “Bọn chúng nói, chờ xe truyền
hình lưu động đến sẽ lập tức cho nổ bom.”
Sắc mặt Hạ Vũ trầm xuống.
Hắc Tử tức giận chửi ầm lên: “Cái lũ rùa rút đầu này, hoá ra nãy giờ
bọn chúng toàn giả vờ để làm to chuyện hơn. Con mẹ nó, đợi lát nữa ông
đây sẽ làm cho chúng muốn chết không được, muốn sống không xong.”
“Điều kiện tiên quyết là phải bảo vệ sự an toàn của con tin, tuỳ cậu
muốn làm thế nào thì làm.” Hạ Vũ mở bản đồ sân bay ra, thông thường, sân bay đều được xây dựng ở những khu cách xa phố xá sầm uất. Sân bay này
cũng vậy, được xây dựng ở ngoại ô của Yangon, cách đó không xa có một
khu rừng, vừa vặn có thể cản tầm nhìn từ trong máy bay ra: “Trạm canh
gác của bọn chúng, có thể nằm ở ba điểm này.” Hạ Vũ khoanh tròn trên bản đồ.
Một viên sỹ quan Myanmar đứng bên cạnh lên tiếng tỏ ý nghi
ngờ. Lúc trước, khi Tiểu Bạch và Hắc Tử gia nhập vào đội cứu viện của
bọn họ đã khiến hắn cảm thấy khó chịu, giờ khi Hạ Vũ đến, khí thế bức
người, tiếp quản hết mọi hành động khiến hắn không nhịn được.
Đám
người Trầm Sùng đương nhiên không có thắc mắc gì với phán đoán của Hạ
Vũ. Đây là một sự tín nhiệm căn cứ vào kinh nghiệm thực tế chiến đấu của anh.
Hạ Vũ liếc nhìn viên sỹ quan kia một cái, rồi tiếp tục sắp
xếp nhiệm vụ: “Ba trạm canh gác này có vị trí rất quan trọng đối với
hành động cướp máy bay lần này của chúng. Cho nên, người được sắp xếp
trong chốt này chắc chắn đều là người thân tín…”
“Có tin mới!” Tiểu Bạch ra hiệu cho bọn họ lại gần: “Sếp, trong số những tên đang ở chốt
canh gác có một ả là nhân tình của tên cầm đầu.” Lúc trước họ đã nhận
được tin tình báo là trong đám khủng bố có một phụ nữ, để tránh trường
hợp bất ngờ, nên cấp trên mới yêu cầu thêm một nữ cảnh sát biết tiếng
Myanmar cùng đến đây. Không ngờ thân phận của cô ả kia quan trọng như
vậy, phụ trách đám người ở chốt canh thứ nhất: “Vừa rồi, tên cầm đầu
trong máy bay có gọi điện thoại cho ả kia. Cứ cách hai mươi phút, chúng
lại liên lạc một lần, nói chuyện rất ngắn gọn, dùng mật hiệu để trao
đổi, nếu có gì bất thường thì sẽ nói: mingalarbar (xin chào), còn nếu
không có gì bất thường thì sẽ nói: jierudingbar (tạm biệt).
Tiểu Bạch lấy những đoạn ghi âm của cô ả kia bật lại một lần, sau đó nhìn Kỷ Lương: “Có thể không?”
Bên Myanmar đương nhiên có nữ cảnh sát biết nói tiếng Myanmar, nhưng
khi nghe đối tượng là phần tử khủng bố liều mạng, thì chẳng ai muốn đi
hiến thân hết. Tình hình này, nếu cương quyết phái các cô ấy đi tiếp
nhận nhiệm vụ, chỉ làm tình hình thêm rối loạn mà thôi.
Kỷ Lương
tập một lần, bắt chước giọng nói của đối tượng, tuy không giống hoàn
toàn, nhưng cũng được đến tám phần, hơn nữa, nói qua điện thoại sẽ rất
khó phát hiện ra.
Dù Hạ Vũ không muốn để cô mạo hiểm như vậy, nhưng nhìn qua cũng chỉ cô có thể làm được, hơn nữa, biểu hiện của cô trên
đường tới đây cũng khiến anh tin tưởng hơn nhiều.
“Hắc Tử, Trầm
Sùng… và Kỷ Lương, ba người lẻn vào trong rừng, tìm ra ba trạm gác kia,
giải quyết xong thì Kỷ Lương, em chịu trách nhiệm để bọn họ đánh ám hiệu về! Tôi và Tiểu Bạch…”
“Từ từ đã!” Viên sỹ quan Myanmar bị bỏ qua
nãy giờ chợt nhảy dựng lên, nhìn người đàn ông khí thế mạnh mẽ, cao hơn
mình hẳn một cái đầu đứng trước mặt, cố gắng gằn giọng nói: “Anh… anh là ai…”
Hạ Vũ nhíu mày hỏi Tiểu Bạch: “Cái gã quàng quạc như gà mẹ
này là ai thế?” Ừ! Anh không quên mình đang ở Myanmar, cho nên cũng rất
nể tình mà dùng tiếng Myanmar để hỏi Tiểu Bạch.
“Khụ!” Tiểu Bạch nghiêm trang dùng tiếng Myanmar trả lời: “Sếp, anh ta là đàn ông.”
Việc này, so với bị bỏ qua còn khiến người ta tức giận hơn. Tên sỹ quan kia vừa định gào thét, Hạ Vũ lại quét ánh mắt lạnh lẽo qua hắn, khiến
hắn tắc nghẹn không dám nói gì.
“Tôi không cần biết anh là con chó
con mèo ở đâu, tôi chỉ biết, con tin đang bị bắt cóc trên máy bay kia là người Trung Quốc chúng tôi, tất cả mọi chuyện đều là do sự thiếu năng
lực của các người tạo thành!” Giọng điệu của anh, không giận mà uy
nghiêm: “Vì các người thiếu năng lực, nên đã làm chúng tôi mất đi hai
người dân, bắt đầu từ giờ phút này, chúng tôi sẽ tiếp nhận. Người của
chúng tôi, chúng tôi sẽ tự cứu!”