Ads
Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
***
Qua hai ngày sắp xếp lại tư liệu điều tra được, Kỷ Lương xác
định Trương Minh Đức là nhân vật có vấn đề lớn nhất, nhưng tất cả những chuyện
này chỉ căn cứ vào suy đoán của cá nhân cô, cũng không đủ chứng cứ chính xác để
chứng minh suy đoán của cô là chính xác. Trong xã hội có luật pháp hiện nay, nếu
muốn bắt một người, đầu tiên phải có chứng cứ vô cùng xác thực, nếu không, đến
lúc đó sẽ bị người ta cắn ngược lại, tố cáo cô tội vu khống, cô lại thành tiền
mất tật mang. Hơn nữa… chưa chắc có chứng cứ xác thực đã là đủ. Ở trong xã hội
tiền quyền lẫn lộn này, dựa vào năng lực của Trương Minh Đức, gã đã có danh tiếng
rất tốt trong giới y học, lại có tiền tài địa vị của nhạc phụ đại nhân hỗ trợ
sau lưng, nếu như không nắm chắc mười phần, thì không nên đánh rắn động cỏ.
Cô đưa tay xoa xoa thái dương hơi đau nhức, hai ngày nay bận
rộn với chuyện của tay họ Trương kia, cô vẫn chưa nghĩ ra nên mua quà gì cho Hạ
Vũ. Sáng nay cô bấm tay tính, ba ngày nữa là sinh nhật của anh. Tối qua khi nói
chuyện điện thoại, anh cũng có nói, hôm sinh nhật sẽ về để tổ chức cùng họ…
Nhắc đến điện thoại mới nhớ, dạo gần đây, tên kia hình như đặc
biệt chịu khó gọi điện thoại. Mỗi ngày căn bản đều duy trì ít nhất một cuộc điện
thoại. Bình thường là vào buổi tối, trước khi cô đi ngủ, anh sẽ gọi điện về… Kiểu
này, thật giống như đám thanh niên yêu đương tán tỉnh nhau vậy!
Kỷ Lương buồn cười nghĩ, bọn họ thế này có gọi là ngược đời
không… Con cũng đã có rồi, mới bắt đầu thể nghiệm cảm giác yêu đương. Nhưng mà…
cũng không có gì xấu, ai nói chỉ có người trẻ tuổi mới có tình yêu — đồng chí Kỷ
à, hai người cũng đâu có già, chỉ là do sinh con hơi sớm thôi mà.
Cô nhìn đồng hồ, đã qua giờ tan học một lúc lâu. Hôm nay cô
tạm thời gạt chuyện Trương Minh Đức qua một bên, để hẹn hò với anh Duệ nhà cô,
cùng đi mua quà sinh nhật cho Hạ Vũ. Sáng nay đã hẹn trước rồi, tan học cô sẽ tới
đón cậu nhóc… Sao tên nhóc này vẫn chưa ra nhỉ?!
Kỷ Lương gọi điện thoại, nhưng đầu dây bên kia lại thông báo
tắt máy!
Sao lại thế này? Liệu có phải hôm nay đến phiên tên nhóc kia
phải trực nhật, quét dọn vệ sinh gì đó không?
Kỷ Lương nhìu mày, vừa xuống xe định vào trường tìm thì lại
có điện thoại gọi đến. Cô nhìn màn hình, người gọi là Lý Trạch.
“Alo!”
“Alo— đội trưởng Lương à.” Giọng Lý Trạch vang lên: “Bây giờ
chị có rảnh không…”
Kỷ Lương ngó vào cổng trường: “Ừ? Có chuyện gì? Cậu cứ nói
đi.”
“Bên phía đông thành phố phát hiện một thi thể nữ,” Lý Trạch
cầm thông tin liên quan đến nạn nhân ở trên tay: “Người chết tên là Vương Nhã
Phân, là bạn học cũ của Lý Lệ Linh, người mà chị đã nhờ tôi tìm thông tin lúc
trước đấy. Chị có muốn qua xem không?”
Kỷ Lương ngẩn người: “Cậu nói… Vương Nhã Phân à? Là Vương
Nhã Phân công tác ở bệnh viện tư nhân XXX sao?”
“Vâng, đúng thế!”
Kỷ Lương quay người về xe, bảo Lý Trạch thông báo địa chỉ,
sau đó nhắn tin vào máy Kỷ Duệ, rồi nhanh chóng lái xe đi tới địa chỉ mà Lý Trạch
vừa nói.
Ngay khi chiếc xe đen bóng bẩy có rèm che của Kỷ Lương biến
mất ở cuối đường, ở cách chỗ cô vừa dừng xe khoảng hơn trăm mét có một chiếc xe
gia đình màu bạc nhìn không có gì bắt mắt cũng chậm rãi khởi động, đi theo hướng
xe Kỷ Lương. Người ngồi ở ghế lại là một người đàn ông, gã nhìn cậu nhóc đang
ngủ mê man ở ghế sau qua gương chiếu hậu, rồi thuận tay ném chiếc di động kia
qua cửa sổ xe —.
Lạch cạch!
Chiếc điện thoại bị xe cộ qua lại nghiền nát tinh tươm…
Khi Kỷ Lương tới hiện trường phát hiện án, xung quanh đã được
kéo dây cảnh giới màu vàng, có mấy chiếc xe cảnh sát dừng ở bên ngoài. Cô đeo
thẻ lên rồi nhấc dây cảnh giới, chui vào, trực tiếp tìm Lý Trạch hỏi: “Tình huống
thế nào?” Cô vừa hỏi vừa đeo găng tay, đã thành thói quen nghề nghiệp nên lúc
nào trong xe cô cũng có sẵn những trang bị cần dùng.
“Đội trưởng Lương!” Lý Trạch nhíu mày: “Chị xem này…” Hắn
đưa tài liệu trong tay cho cô: “Nạn nhân là Vương Nhã Phân, bên kia là hai gã
lang thang nhặt rác đã phát hiện ra xác chết,” Hắn chỉ vào hai gã lang thang
đang đứng bên cạnh lấy lời khai: “Pháp y bước đầu kết luận, thời gian tử vong
là vào sẩm tối hôm qua, do bị cắt đứt động mạch cổ, mất máu quá nhiều mà chết.”
Sẩm tối hôm qua!
Không hiểu sao tim Kỷ Lương bỗng kêu thịch một tiếng.
Đoàn pháp y mặc áo blouse trắng cũng đến chào cô: “Xem ra cậu
sống không tệ nhỉ, mặt cũng phúng phính thêm ít thịt rồi.” Đoàn Khanh Nhiên liếc
nhìn Kỷ Lương một cái: “Sắc mặt hồng hào, khí huyết lưu thông, nhìn là biết sống
rất mỹ mãn rồi.”
“Đương nhiên là rất sảng khoái! Sức khỏe và khả năng chịu đựng
của quân nhân được huấn luyện đặc biệt ra, tuyệt đối không phải là cấp bậc mà
cái tên gà trụi lông Phong Thiếu Bạch nhà cậu có thể so sánh được đâu.” Kỷ
Lương rất không khách khí khen ngợi đàn ông nhà mình ‘giỏi’, còn mang theo vẻ mặt
hưng phấn vì đời sống tình dục cực kỳ viên mãn, nhân tiện kích thích cô: “Vì
Phong nhị thiếu không làm cho cậu thỏa mãn, nên cậu đứng đây ghen tị và hâm mộ
tôi sao?”
“Hừ! Cảm ơn cậu đã quan tâm. Đàn ông nhà tôi tuy nhìn không
đẹp lắm, nhưng dùng được.” Đoàn Khanh Nhiên không chịu được bộ dạng tiểu nhân đắc
chí kia của cô, đương nhiên cũng không chịu yếu thế: “Hơn nữa, đàn ông nhà tôi
còn biết thương hoa tiếc ngọc, tuyệt đối sẽ không làm cho tôi đến thắt lưng
cũng bị vẹo.” Đương nhiên, mấy câu sau này, cô ghé sát vào tai Kỷ Lương nói thầm.
Mặt Kỷ Lương lập tức đen lại: “Tên nhóc khốn kiếp kia.” Chuyện
tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đã đồn ra xa! Đâu ra có cái kiểu chuyện xấu
trong nhà lại đi bêu khắp nơi thế chứ. Kỷ Duệ, tên nhóc hư đốn kia, sao lại dám
nói chuyện này cho Đoàn Manh Manh nghe chứ — chỉ cần đoán cũng biết được, người
biết chuyện này chỉ có ba người. Cô đương nhiên sẽ không nói, miệng Hạ Vũ kia
thì kín như hũ nút, càng không có khả năng nói ra… mà Đoàn Khanh Nhiên biết được,
thì chắc chắn chỉ có thể là nghe từ chỗ tên nhóc quỷ nhà cô ta. Mà bạn nhỏ quỷ
quái Đoàn Manh Manh và anh Duệ lại là một đôi bạn thân, cho nên… chuyện xấu
trong nhà, cứ thế mà rơi vào tai nhà họ Đoàn…
Lý Trạch đứng bên cạnh đã sớm toát mồ hôi hột… cái cô nàng họ
Lương này, cuộc sống cũng thật là nhiều màu sắc, toàn chuyện tế nhị như thế mà
nói ra chẳng kiêng dè gì, còn không thèm để ý có một người đàn ông là hắn đứng
ngay cạnh nữa — các cô không ngại, nhưng hắn thì đã cực kỳ xấu hổ rồi.
Tán dóc xong, hai người bắt đầu đi vào vấn đề chính.
“Rất chuyên nghiệp.” Đoàn Khanh Nhiên và Kỷ Lương cùng đi đến
bên thi thể nạn nhân, chỉ vào vết cắt lớn trên cổ nạn nhân: “Một dao đứt động mạch,
không để người ta có đường lui, hành động vừa nhanh, vừa chuẩn, vừa độc, giống
như một lão đồ tể giết heo vậy…”
So sánh này khiến khóe miệng mấy viên cảnh sát trẻ bên cạnh
co rút mạnh, trong đầu lại tưởng tượng ra mấy tay đồ tể ngoài chợ một tay cầm
dao, hạ xuống chính xác cắt đứt cổ con heo, máu tươi văng khắp nơi…
Nơi phát hiện thi thể là một nơi xử lý rác thải gần biển ở
phía đông thành phố. Thi thể của Vương Nhã Phân đã bị ngâm trong nước biển, nên
phần da ở miệng vết thương trên cổ cô ta cũng bị phù lên, biến thành màu trắng
bệch chết chóc. Cũng vì bị ngâm trong nước biển, nên không tìm thấy dấu vân tay
lạ nào trên thi thể.
Tối hôm qua, sau khi ra ngoài, nạn nhân không về nữa, thấy mất
tích hơn hai mươi tư tiếng, người trong nhà liền đi báo án, không ngờ kết quả lại
như thế này. Bọn họ cũng đã thông báo cho người nhà của Vương Nhã Phân.
Đúng lúc này, một viên cảnh sát trẻ đi tới, đưa đồ gì đó cho
Lý Trạch, sau khi Lý Trạch nhìn thoáng qua, sắc mặt trở nên rất nghiêm trọng, vừa
như không xác định, lại vừa như nghi ngờ, sau đó nhìn về phía Kỷ Lương, rồi
quay sang hỏi tay cảnh sát kia vài câu, khẽ gật đầu để tay cảnh sát đó đi lo việc
khác.
Kỷ Lương cũng nhận ra ánh mắt của hắn, liền hỏi có chuyện
gì?
Lý Trạch không trả lời cô, lại hỏi ngược lại một câu: “Đội
trưởng Lương, có phải lúc trước chị đã gặp Vương Nhã Phân này không?”
“Ừ!” Kỷ Lương cũng không giấu diếm, gật đầu ngay, cũng nói
luôn cho Lý Trạch biết thời gian và địa điểm cô gặp Vương Nhã Phân hôm đó!
Trong lòng cô cũng vang lên hồi chuông cảnh báo có chuyện không ổn. Phản ứng của
Lý Trạch thế này nghĩa là sao, cô cũng thầm hiểu, nhưng lại nghĩ khả năng đó
không nhiều lắm, trong đầu cô có một vài suy nghĩ thoáng qua, nhưng cô còn chưa
kịp nắm bắt xem đó là cái gì, thì chợt nghe Lý Trạch nói tiếp:
“Đội trưởng Lương, tôi nghĩ… vụ án này chị không thể theo tiếp
được đâu.” Sắc mặt Lý Trạch hơi có vẻ khó xử, nhưng vẫn nói thẳng ra. Dù sao,
đây là trách nhiệm của hắn, hắn cũng chỉ có thể giải quyết theo việc công, dù
phải đối mặt với người mà hắn tôn kính nhất là đội trưởng Lương cũng vậy.
“Vì sao?” Tuy cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi nghe hắn
nói thẳng như vậy, Kỷ Lương vẫn cảm thấy khó mà chấp nhận nổi.
Lý Trạch nói ra một dãy số điện thoại di động: “Đây là số của
chị đúng không?!”
“Đúng thế!” không phải vừa rồi hắn vừa gọi cho cô đó sao.
Lý Trách cầm một túi tang vật thu được đưa tới trước mặt cô,
bên trong là một chiếc điện thoại di động: “Đây là di động của Vương Nhã Phân,
chúng tôi xem lại ghi chép cuộc gọi của cô ấy, phát hiện ra người cuối cùng mà
cô ấy liên lạc là chị.”
Đoàn Khanh Nhiên cũng sửng sốt trước chuyển biến kỳ quặc
này: “Này! Kỷ Lương, cậu thực sự…” cô mím mối, đùa với Kỷ Lương: “Không muốn
làm cảnh sát, lại đổi nghề đi làm kẻ giết người à?”
Kỷ Lương biết cô ấy đang quan tâm xem cô có ổn không, liền
quay sang cười khổ với cô ấy: “Cảm ơn cậu đã coi trọng, cái mũ kẻ giết người
này nặng quá, tôi mang không nổi, sợ gãy cổ mất.” Cô nhìn sang Lý Trạch: “Đi
thôi, tôi biết cậu có rất nhiều chuyện cần hỏi.”
“Đội trưởng Lương, xin lỗi chị.” Lý Trạch cũng cảm thấy khó
xử, nhưng… chỉ có thể làm đúng theo chức trách nhiệm vụ mà thôi.
“Có gì mà phải xin lỗi, tuy tôi là cảnh sát, nhưng trước hết
tôi cũng là một công dân, giúp đỡ các cậu phá án là chuyện phải làm mà.” Cô quơ
quơ hai tay hỏi: “Sao hả? Có cần phải còng tay tôi lại không?”
Nhìn cô như vậy, Lý Trạch cũng khẽ thở phào: “Đội trưởng
Lương, chị đừng quậy nữa, chờ lát nữa quay về cục lấy khẩu cung, nếu chứng minh
được chị không có liên quan gì đến vụ án, thì không sao nữa rồi.” Đó cũng là
tình huống tốt nhất, Lý Trạch thầm nghĩ.
“Cứ thoải mái đi, người anh em.” Nhìn Kỷ Lương có vẻ còn ổn
hơn hắn. Cô vỗ vai Lý Trạch nói: “Hiện giờ tôi là đối tượng bị tình nghi, vậy
mà sao nhìn cậu còn giống kẻ tình nghi hơn cả tôi thế. Đừng có mặt xanh nanh
vàng như thế chứ, chẳng lẽ cậu không tin tôi à? Chẳng lẽ trong lòng cậu cũng
cho rằng tôi là kẻ giết người à?”
“Đương nhiên là không!” Lý Trạch trả lời không chút do dự.
“Này, Lý Trạch, cậu phải làm ăn cho rõ ràng một chút nhé, nếu
không, coi chừng hai vị đại thần một lớn một nhỏ ở trong nhà bà cảnh sát Kỷ đấy!
Giọng Đoàn Khanh Nhiên đầy vẻ uy hiếp nói với Lý Trạch, khiến hắn bất giác lại
thấy căng thẳng hơn!
Nhưng mà… sự tình thường phát triển theo hướng mà mọi người
không hề ngờ tới nhất…
Hết chương 103.