Khi Kỷ Lương quay về sân bay, người trên máy bay đã được nhân viên sắp
xếp, hỗn loạn từ từ rời khỏi máy bay. Kỷ Lương nghĩ, chuyện lần này đủ
khiến bọn họ gặp ác mộng mất vài ngày. Nhìn nhân viên y tế đắp vải trắng lên mấy thi thể nạn nhân, cô lặng lẽ thầm thương tiếc cho những người
đã khuất.
Hắc Tử và Trầm Sùng đưa Mạt Hoa Đới Duy đi trước, xem ra, bọn họ cũng không muốn để bên phía Myanmar biết đến sự tồn tại của nhân vật này. Có thể họ cũng không muốn để bên Myanmar biết họ bắt sống nhân vật tên là Mạt Hoa Đới Duy này. Kỷ Lương chịu trách nhiệm báo cáo nhiệm vụ với Hạ Vũ, theo cách nói của Trầm Sùng, thì tức là để cho cô đi lướt qua sân khấu. Chứ nếu cả ba người bọn họ đều đột nhiên biến mất, sẽ dẫn tới rất nhiều sự nghi ngờ vô căn cứ.
Kỷ Lương nhìn quanh bốn phía, muốn tìm Hạ Vũ cũng không có gì khó. Từ trước đến nay, cô vẫn luôn có
thể dễ dàng tìm thấy anh đầu tiên, đây là ‘năng lực’ đã được rèn luyện
từ nhiều năm trước.
Kỷ Lương chớp chớp mắt, người đàn ông kia đang đứng cách cô khoảng hơn một trăm mét… Bên cạnh anh… là một cô gái rất yểu điệu.
“Nếu tôi mà là phụ nữ, thì tôi cũng sẽ yêu người đàn ông đã oai phong
làm anh hùng cứu mỹ nhân kia.” Không biết Tiểu Bạch xuất hiện sau lưng
cô từ bao giờ, rất ẩn ý nói ra một câu như vậy, cũng thuận tiện dùng
khoé mắt theo dõi phản ứng và sắc mặt của Kỷ Lương.
Kỷ Lương hơi
nhếch miệng, cô duỗi tay, quàng lên vai hắn, vẻ mặt vô cùng nhiều
chuyện: “Cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân thế? Kể tôi nghe một chút nào,
vừa rồi có chuyện gì xảy ra trên máy bay?”
Hả? Phản ứng này… thật không khoa học!!!
Tiểu Bạch nhìn cô chằm chằm, hắn muốn tìm thấy vẻ mặt giống như đang cố gắng tỏ ra mạnh mẽ của Kỷ Lương, nhưng tiếc là nhìn cả buổi cũng chỉ
thấy vẻ mặt đơn thuần là nhiều chuyện của cô mà thôi. Chẳng lẽ tình cảm
của sếp nhà mình là một chiều? Yêu đơn phương sao?
Khi ba chữ ‘yêu
đơn phương’ hiện ra trong đầu, rồi lại liên tưởng tới hai chữ ‘Hạ Vũ’,
một câu ghép ‘Hạ Vũ yêu đơn phương’ khiến cho nửa thân dưới của Tiểu
Bạch lập tức run lẩy bẩy, mẹ nó, thật quá đáng sợ mà!!!
Kỷ Lương
hoang mang nhìn Tiểu Bạch mới một giây trước vẫn còn bình thường, giờ
thì run lẩy bẩy cứ như bị rận bò khắp người: “Cậu làm sao vậy? Nghe nói
bên Đông Nam Á này có rất nhiều thứ ma quỷ kỳ quái gì đó, không phải là
cậu… bị nhiễm cái gì không sạch sẽ chứ…” Nói xong, cả người cô vội vàng
lùi về phía sau, mặt đầy vẻ đề phòng nhìn hắn.
“Tôi nhổ vào chị mới bị nhiễm cái thứ không sạch sẽ ấy.” Tiểu Bạch ném cho cô một ánh mắt
xem thường, rồi lại sán lại gần, nghiêm túc hỏi cô: “Chẳng lẽ chị không
để tâm à?”
“Để tâm?” Kỷ Lương nhìn thoáng qua hướng hắn chỉ, hai
tay của cô nàng kia đã bắt đầu quấn lên cánh tay Hạ Vũ: “Để tâm cái gì?” Buồn cười thật! Cô có địa vị gì mà để tâm? Cô đã thông minh hơn xưa rồi Kỷ Lương ngẩng đầu, thấy Tiểu Bạch đang nhìn mình chằm chằm không chớp
mắt, tên nhóc này đang muốn nhìn ra cái gì đây? Miệng cô cười càng tươi
sáng hơn, cố tình bẻ cong ý tứ của hắn: “Chẳng lẽ, ý cậu là…” Nói một
nửa, cô dừng lại, sau đó dùng vẻ mặt đồng tình vỗ vỗ vai hắn: “Không sao đâu, tôi sẽ không nói cho người khác biết.”
“Cái gì?”
“Cố lên! Yêu một người không có gì là sai…”
“Hả?”
“Dù đồng tính cũng không sao cả.”
“Tôi…”
“Yêu một người hùng xinh đẹp, thì dù người đó là đàn ông cũng có sao
đâu.” Cô cầm tay hắn, cố gắng đả thông tư tưởng: “Không việc gì phải xấu hổ khi yêu một người đàn ông. Nhất là một người đàn ông xuất sắc như Hạ Vũ kia…”
“Tôi **, tôi thích đàn ông á?” Cuối cùng Tiểu Bạch cũng
hiểu ra mình đang bị hiểu lầm thành cái gì, hắn hét toáng lên, quên mất
là xung quanh mình đang có rất nhiều người.
Tiếng hét này khiến cho mọi người đều đồng loạt xoay người nhìn về phía hắn. Không ít người
hiểu được tiếng Trung, nên vẻ mặt cũng rất phức tạp, có đồng tình, có
kinh ngạc, có khinh bỉ… Đương nhiên, đây cũng không phải là trọng điểm.
Trọng điểm đó là, trong số những ánh mắt đó… có một ánh mắt sắc bén, áp
lực khiến cho da đầu hắn run lên. Lúc này hắn mới phát hiện, hắn và Kỷ
Lương đang nắm tay nhau!!!
Chuyện này xảy ra lúc nào thế?
Tiểu Bạch hoảng hồn, còn chưa kịp định thần, nhìn đôi tay của mình. F**k!
Đây nhất định không phải là tay của hắn, nhất định không phải của hắn,
tuyệt đối không thể nào là của hắn. Nếu không, tại sao hắn lại không
biết?!
“Buông… buông tay ra!” Muốn chết à! Lời răn dạy “nếu yêu quý sinh mệnh, thì hãy tránh xa Kỷ Lương” hắn vứt đi đâu rồi?! Đường Đông
Bạch!!! Mày là cái đồ ngu ngốc!!!!!!!
“Không buông!” Kỷ Lương vô
cùng kiên định nhìn hắn, đã không chịu buông tay còn cầm thật chặt:
“Tiểu Bạch à, cậu thật dũng cảm.” Dũng cảm đến mức khiến cho cô nhịn
cười phát nghẹn. Tự dưng lại hét lên giữa bàn dân thiên hạ… Thần kinh
của người này cũng thật vững vàng: “Yêu phải cần có dũng khí, không sao, tôi không khinh thường cậu đâu, cậu nhìn mắt tôi…”
“Nhìn cái em gái chị ấy, chị mau buông ra.” **! Sao cô nàng này khoẻ thế.
[) theo mình được biết thì bên TQ họ dùng tiếng lóng: "em gái" là để
chỉ cái ấy của chị em, còn "lão nhị" là để chỉ cái ấy của đàn ông í. Nên ở đây là bạn Tiểu Bạch đang chửi rất thô bỉ...
“Đừng trốn tránh
mà! Yêu một người đàn ông cũng đâu phải chuyện xấu hổ gì, không phải đã
có rất nhiều nước cho phép kết hôn đồng tính đấy sao?!” Kỷ Lương đột
nhiên buông tay hắn ra, Tiểu Bạch vừa định chạy trốn, thì hai tay cô đã
nhanh chóng đặt lên vai hắn, giữ chặt hắn lại, còn nói rất thật lòng:
“Còn nữa… tôi rất thích xem tiểu thuyết đam mỹ.”
“…” Hắn không còn
biết nói gì được nữa, khoé mắt quét qua bóng người đang nhanh chóng bước về phía này. Trời muốn diệt hắn sao, Kỷ Lương này đúng là yêu quái
mà!!!!
“Bộ dạng của cậu, có lẽ là ngạo kiều thụ nhỉ!” Hạ Vũ ấy mà, chính là đế vương công.(*)
(*) Ngạo kiều thụ và bá vương công. Cái này… khụ khụ… là ngôn từ
“chuyên dùng” trong tiểu thuyết đam mỹ. Thực sự thì mình không hiểu và
cũng không muốn tìm hiểu, nên mong mọi người thông cảm. Có thể hiểu nôm
na, thụ là người… nhận, còn công là người… ở trên… *đỏ mặt ~ing*
“Thụ cái em gái chị ấy!” Tuy hắn là đàn ông, nhưng thời buổi internet
đang bùng nổ thế này, cái gì mà ** thu với công, hắn không cần nghĩ cũng có thể hiểu được: “Chị mới là thụ, cả nhà chị, cả tiểu khu nhà chị là
thụ ấy.” Hắn thật sự rất muốn khóc!!!
“Người ta nói nam với nữ chỉ
là để duy trì nòi giống, tình cảm nam nam mới là tình yêu đích thực trên thế gian!” Kỷ Lương vỗ mạnh vào vai hắn: “Cậu bé, đừng khóc, cố lên
nào!”
Không chỉ muốn khóc, hắn còn muốn chết luôn cho xong: “Sếp… Ha ha…” Hắn cố gắng gượng gọi người đàn ông vừa bước tới…
Hạ Vũ cau mày, lúc vừa đi đến, anh kịp nghe thấy câu phát ngôn cuối
cùng của Kỷ Lương về cái gì mà tình yêu đồng tính kia, lại thêm câu ‘cậu bé đừng khóc, cố lên nào’ nữa.
“Cảnh sát Hạ, anh tới rồi à!” Kỷ
Lương cười tủm tỉm, quay ra chào anh. Thấy ánh mắt và bộ mặt nhăn nhó
như nuốt phải ruồi kia của Hạ Vũ, cô bất giác xích lại gần Tiểu Bạch
thêm một chút. Bàn tay vốn đang để trên vai hắn cũng tiện đà ôm lấy hắn
kéo đi: “Cảnh sát Hạ còn rất nhiều… việc phải giải quyết. Tiểu Bạch,
chúng ta đi trước đi!” Từ ‘việc’ này, đương nhiên là chỉ người đẹp điềm
đạm đáng yêu đang đứng bên cạnh Hạ Vũ kia.
Thiên lôi ơi! Tôi có
tội, nghiệp chướng của tôi rất nặng nề. Ông cứ bổ thẳng xuống đầu tôi
đi! Tiểu Bạch thầm kêu rên trong lòng. Sau đó, bị Kỷ Lương mạnh mẽ kéo
đi, ánh mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm Hạ Vũ, cố gắng nhắn nhủ suy nghĩ của
mình: Sếp, sếp nhìn đi nhìn đi, là tôi bị ép buộc… Là do yêu nữ họ Kỷ
này ép tôi…
Hạ Vũ đang định đuổi theo, người đẹp bên cạnh vội túm anh lại: “Không cho anh đi, em muốn anh đưa em về nhà.”
Hạ Vũ dừng lại, nhìn ‘vật thể lạ’ đang quấn trên cánh tay mình, lạnh lùng nói: “Buông ra.”
“Không! Em chỉ muốn anh đưa em về nhà thôi mà. Vừa rồi nếu không có
anh, thì em chết chắc rồi. Anh theo em về đi, em sẽ nói cha em tiếp đón
anh thật trang trọng.”
Hạ Vũ mạnh mẽ kéo cánh tay của cô ta ra khỏi tay mình, lạnh mặt nói: “Tôi cứu nhầm người.”