Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
***
Kỷ Duệ nhìn dáng người có đường cong rõ ràng đang đứng bên ngoài cửa sắt kia, mặt mũi xinh xắn, thân hình nóng
bỏng, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra hương vị phụ nữ rất nồng đậm: “Tìm
nhầm nhà rồi!”
Sau đó, rầm một tiếng, cậu đóng sầm cửa lại, định quay về phòng bếp, tiếp tục làm đồ ăn sáng.
Hoài xuân hay sao chứ? Hạ cái gì mà Hạ!!!
Eliza trợn mắt nhìn cánh cửa đóng chặt
trước mặt mình, lại rút tờ giấy trong ví ra, xác nhận lại địa chỉ viết
trên giấy một lần nữa, rồi tiếp tục bấm chuông: “Em trai à, ở đây là…”
Cô giơ tờ giấy lên trước mặt cậu nhóc đang đứng sau cửa sắt: “Địa chỉ
này là ở đây đúng không?”
“Đúng vậy!” Kỷ Duệ khẽ gật đầu.
“Vậy Hạ… Ý chị là Hạ Vũ ở đây đúng không?” Đây là địa chỉ cô hỏi từ chỗ Hắc Tử, không thể sai được.
“À— Hạ Vũ à— vẫn chưa rời giường đâu.”
Nói xong, lại đưa tay muốn đóng cửa lại. Lúc này Eliza đã nhanh tay hơn, vội vàng chặn cửa để đỡ bị cánh cửa đập vào mặt lần thứ hai.
“Em trai à, chị là bạn của Hạ, có thể mở cửa cho chị vào nhà chờ được không?”
Kỷ Duệ chớp chớp đôi mắt to tròn, đổi
một vẻ mặt cực kỳ ngây thơ nói: “Dì à, thầy giáo luôn dặn chúng cháu,
không thể tùy tiện mở cửa cho người lạ được!”
Dì…
Cách xưng hô của cậu khiến da mặt Eliza tê rần lên, nụ cười cũng trở nên gượng gạo: “Bạn nhỏ này, em xem… Chị
đây không phải là người xấu.” Làm gì có người xấu nào mà xinh đẹp như cô ta chứ.
“Dì à, dì ngốc thật đấy.” Kỷ Duệ cười
khanh khách: “Thầy giáo nói, người xấu sẽ không tự viết hai chữ người
xấu lên mặt mình đâu.”
“… Là chị…” Đối với vấn đề xưng hô,
không hiểu sao Eliza rất cố chấp. Có lẽ người đẹp đều như thế chăng,
vĩnh viễn cũng không chịu thua thời gian và tuổi tác.
“Có điều, nhìn dì cũng không giống người xấu thật…”
“Đúng rồi! Nên là, em trai à, mau mở cửa cho chị đi…”
“Nhìn dì giống hồ ly tinh hơn!” Cậu
cười tủm tỉm kết luận, sau đó thừa lúc cô ta không để ý, liền đóng sập
cửa lại, tiện tay ngắt luôn pin chuông cửa ra. Nhà họ Kỷ lại khôi phục
sự im lặng vốn có, sau đó, cậu vui vẻ huýt sáo, tâm trạng cũng không tệ, quay lại phòng bếp, tiếp tục chuẩn bị đồ ăn sáng cho mình.
Hôm nay cậu sẽ chỉ làm đồ ăn sáng cho
mình thôi, hai vị người lớn kia chắc chắn sẽ không dậy trước buổi trưa.
Còn cái người ngoài cửa thì… liên quan cái rắm gì đến cậu chứ?
Cậu thảnh thơi, thoải mái chuẩn bị một
bữa sáng ngon lành cho mình, cất phần của Kỷ Lương và Hạ Vũ vào tủ lạnh. Sau khi ăn xong, cậu quay về phòng mình, bật máy tính tìm người bạn tốt Đoàn Manh Manh của cậu, gần đây đang cùng chơi game với cậu. Không hiểu Thi Thanh Trạch kia mất tích đi đâu, hiện giờ Kỷ Tiểu Lương lại không
có cách nào phân thân ra được, khiến cho cậu nhất thời bị mất đi hai trợ thủ đắc lực trong game của mình, nên cậu có chơi game cũng chẳng thấy
hào hứng gì nữa… Dựa núi núi đổ, dựa người người chạy, quả nhiên là chỉ
có thể dựa vào chính mình!!! Sau nhiều lần cân nhắc, suy tính, cậu quyết định, phải tự bồi dưỡng cho mình một đối tác đắc lực, chơi là phải nuôi từ bé lên, cho nên, Kỷ Duệ kiên quyết đặt mục tiêu của mình lên bạn nhỏ Đoàn Manh Manh. Tuy rằng đây sẽ là một chặng đường dài đầy gian khổ,
nhưng cậu nghĩ, trên chặng đường đó, chắc chắn sẽ không thiếu trò vui!
…
Đúng như Kỷ Duệ đã nghĩ, đến tận giữa trưa, hai vị người lớn trong nhà mới tỉnh dậy.
Kỷ Lương là vì bị đám sâu tham ăn trong bụng quậy phá làm cho tỉnh lại. Lúc mở mắt ra, trong phòng buông kín
rèm, ánh sáng cũng lờ mờ khiến người ta không đoán được chính xác bây
giờ là lúc nào!
“A—!”
Cô chỉ vừa nghiêng người một chút, cảm
giác đau nhức toàn thân đã khiến cô phải hít một hơi lạnh. Sự đau nhức
tận xương tủy từ đầu đến chân đang lên án sự phóng túng quá đà của cô
đêm quá!
Người đàn ông chết tiệt này!
Kỷ Lương nhỏ giọng mắng, người đàn ông
nằm ngủ bên cạnh bỗng xoay người, một tay một chân vươn ra ôm lấy cô,
kéo cô vào lòng mình. Từ đầu tới cuối anh cũng không mở mắt, toàn bộ chỉ hành động vô thức. Một lát sau, tiếng thở đều đều lại truyền tới, báo
cho cô biết, anh đã ngủ say.
Nhìn anh như vậy, Kỷ Lương vừa bực mình lại vừa buồn cười, nhưng ngược lại, cô còn cảm thấy hơi vui mừng nữa.
Hạ Vũ là người có tính cảnh giác rất cao, ngay cả lúc ngủ cũng thường
hay nhíu mày, không thả lỏng hoàn toàn… Nhưng bây giờ, anh ngủ say như
vậy, là vì nằm cạnh cô sao? Kỷ Lương đắc ý nghĩ… Đương nhiên, cũng có
thể là… vì quá mệt mỏi!
Đêm qua, người đàn ông này đòi hỏi vô
độ, hoàn toàn không cho cô nghỉ ngơi. Đúng như anh đã nói, làm cho cô
không còn dư thừa tinh lực mà nghĩ ngợi chuyện gì khác nữa! Hơn nữa, anh còn mặt dầy mà nói rằng, đây là những gì anh nên được hưởng!
Nguyên nhân là… quà sinh nhật.
Tối hôm qua, đột nhiên anh nhắc với cô
chuyện này, suýt nữa làm cô nghẹn — ngày đó cô vốn định dành để đi mua
quà sinh nhật cho anh, kết quả là, bao nhiêu chuyện liên tiếp xảy ra,
cuối cùng cô còn phải nằm lại trong viện, làm sao còn nhớ rõ được mấy
chuyện này nữa… nên ngay cả sinh nhật anh cũng không tặng quà gì.
Không ngờ anh lại nhớ rất kỹ, còn muốn
tính sổ với cô. Tối hôm qua, lúc bế cô về phòng, anh mới đòi cô phải
tặng quà sinh nhật cho mình, thì bảo cô chạy đi đâu tìm quà cho anh bây
giờ. Cuối cùng, chỉ đành phải ấp úng lấp liếm cho qua, rằng ngày mai sẽ
tặng anh. Nhưng kết quả là, cái người đàn ông đã một đống tuổi kia thật
khó nói chuyện, cứ khăng khăng phải nhận quà vào tối qua. Rốt cuộc, Kỷ
Lương không có cách nào khác, liền nóng nảy phun ra một câu:
“Muốn quà thì không có đâu, chỉ có người thôi!”
Nghe xong câu đó, anh cũng không hề
khách khí, không đúng, thật ra cô cảm thấy, anh chỉ chờ cô nói ra câu đó mới đúng. Anh tỏ ra vô cùng hài lòng, nói với cô: “Vậy anh sẽ không
khách khí, tiếp nhận món quà này!”
Một đêm nay, đồng chí Hạ vô cùng cố
gắng sử dụng món quà sinh nhật của mình, vô cùng cố gắng sử dụng đến
chút tinh lực cuối cùng để giày vò món quà đó.
Ban đầu, món quà kia đương nhiên không
cam lòng bị giày vò. Sau đó, anh muốn chiến, tôi sẽ chiến, khí thế nhất
định không thể thua. Nhưng dần dần, thể lực nam nữ chênh lệch rõ ràng,
món quà rốt cuộc cũng phải phất cờ trắng, kêu đầu hàng, hy vọng đồng chí Hạ có thể nghỉ ngơi một chút. Đồng chí Hạ quả nhiên cũng rất nhân đạo,
ra vẻ vô cùng quan tâm chăm sóc nói: “Ừ, em cứ nghỉ đi, để anh tới là
được. Em không cần cử động đâu!”
Hay cho một câu em không cần cử động, để anh tới là được!
Tặng phẩm Kỷ nỗ lực biến mình thành con cá chết, mặc cho sóng to gió lớn đến bao nhiêu cũng quyết không chìm
nổi cùng anh, nhưng mà… người ở trên giường, thân bất do kỷ!!! Cuối
cùng, cô vẫn bị cuốn vào những cơn sóng to này, cùng nhấp nhô, sấp ngửa
cùng anh… Rốt cuộc, đến lúc không thể cố gắng được nữa, cô buông thõng
tay, ý thức tan dần trong cái ôm ấm áp, làm cho mình thực sự trở thành
một con ‘cá chết’!!!
Cô đưa tay, phác họa lại đường nét
khuôn mặt anh, ngắm nhìn vẻ mặt ngủ say của anh, không đành lòng đánh
thức anh dậy, cố gắng chịu đựng cơn đau nhức truyền tới từ thắt lưng,
lén lút rời khỏi vòng tay anh, vọt vào toilet tắm rửa, rồi xuống nhà
kiếm đồ ăn. Đến khi ra khỏi phòng ngủ cô mới biết, bây giờ đã là giữa
trưa, thật khiến cô vô cùng xấu hổ. Kỷ Lương rẽ vào phòng ăn, ăn mấy thứ linh tinh, nhìn qua cửa sổ phòng ăn, hình như cô nhìn thấy có ai đó
đang đứng ở cửa nhà mình…
“A? Ơ — sao lại là cô!”
Eliza đang ngồi xổm ở cạnh cửa, mặt đầy dầu và mồ hôi do bị ánh mặt trời chiếu suốt một thời gian dài, dung
nhan vốn xinh đẹp giờ bị mồ hôi tàn phá, nhìn có vẻ rất nhếch nhác, hơn
nữa, trên mặt cô ta còn có vẻ ai oán khiến Kỷ Lương vô cùng kinh ngạc.
“Cô Kỷ—.” Eliza ngồi xổm quá lâu khiến
hai chân run lẩy bẩy, cô ta chống tay vào đầu gối, cố gắng đứng lên: “Có thể cho tôi vào nhà không…”
“A… Mời… mời vào!” Kỷ Lương mở cửa sắt ra, cho cô ta vào nhà, rồi rót cho cô ta một cốc nước.
Eliza vào toilet rửa mặt, lúc đi ra,
trên mặt đã khôi phục lại vẻ gọn gàng xinh xắn như bình thường khiến Kỷ
Lương vô cùng khâm phục: “Hạ đâu?” Cô ta đặt mông ngồi xuống ghế salon,
cầm cốc nước lên, tuy rất khát nhưng vẫn uống rất tao nhã.
“À… vẫn đang ngủ.” Nói xong, cô lại không nhịn được, ngáp dài một cái, vốn đang định xuống ăn gì đó rồi quay về ngủ tiếp.
Chỉ liếc mắt qua vẻ mặt mệt mỏi của cô, cùng với câu nói ‘vẫn đang ngủ’ kia, thì một người đến từ nơi sắc tiền
hỗn loạn như Eliza có thể hiểu ngay ra nguyên nhân mọi chuyện: “Hừ — hai người kết hôn rồi à?”
“Không!” Kỷ Lương liếc nhìn cô ta một
cái, cũng chưa quên tình hình lúc ấy, cô nàng này đã từng bám chặt lấy
Hạ Vũ, giờ lại đột ngột đến đây…
“À!” Eliza khẽ gật đầu, lại bổ sung thêm: “Dù sao kết hôn cũng có thể ly hôn, nhưng không cưới là tốt rồi.”
“…” F**k! Chuyện quái gì thế? Kỷ Lương
nhìn chằm chằm vào vẻ mặt tự tin xinh đẹp của cô ta. Cô chỉ vừa rời
giường, hơn nữa, tối hôm qua vất vả mệt nhọc cả đêm khiến cho não bộ của cô không theo kịp suy nghĩ của cô ta, vì thế, cô rất thật thà, hỏi:
“Xin hỏi… cô có ý gì vậy?”
“Ý của tôi là…” Eliza lại nhấp một ngụm nước nữa, sau đó vô cùng tự tin hạ chiến thư với Kỷ Lương: “Tôi muốn cướp anh ấy về!”
…
Cái chuyện vì yêu mà lên rừng xuống
biển này, cô vốn nghĩ chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết hay phim
truyền hình thôi, không ngờ nó lại diễn ra trong cuộc sống thật của cô,
đương nhiên, diễn viên không phải cô, mà là Eliza! Trong ấn tượng của Kỷ Lương, cô ta là một người phụ nữ cực kỳ thủ đoạn, lại còn đi diễn trò
vượt ngàn dặm xa theo đuổi tình yêu nữa. Mà đối tượng cô ta theo đuổi,
vâng, lại chính là Hạ Vũ, người đàn ông của Kỷ Lương cô, là bố ruột của
con trai cô.
Một chậu máu chó thật to đổ ập từ trên
đỉnh đầu cô xuống, khiến Kỷ Lương vô cùng kích động, nhất định phải bắt
cô diễn vở kịch cái gì mà vợ cả chiến đấu với tiểu tam hay sao? Có phải
cô cũng nên phối hợp với cô ta, nói cái gì mà: “Người đàn ông này là của tôi, cô đừng có những suy nghĩ buồn cười như thế” hay không? Nhưng nếu
Eliza mà là một người dễ nói chuyện như vậy, thì đã không phải là Eliza. Là một người phụ nữ, lại có thể duy trì được một địa điểm chơi bời như
thế, thì đủ biết là thủ đoạn, năng lực, tiền tài cũng đủ rải khắp nơi.
Cô nàng này, cũng không phải người bình thường, thì sao có thể dùng
phương pháp đơn giản như thế để loại bỏ được.
Cô ta đã vào được nhà, không sai, cô ta dùng thân phận bạn cũ để bước vào nhà họ Kỷ.
Hơn nữa, người đồng ý cho cô ta ở lại, vẫn là Kỷ Lương!!!
Bởi vì, Eliza nói với cô: “Sao hả?
Chẳng lẽ cô không tự tin sao? Là cô không tin chính mình, hay không tin
Hạ? Nếu vậy, chi bằng cô buông tay sớm một chút thì hơn.”
Kỷ Lương bị kích động, lúc đó, đầu óc
cũng không tỉnh táo lắm, nóng đầu lên lập tức đồng ý với cô ta, để cô ta có thể ở lại. Nhưng vừa nói ra khỏi miệng, cô đã thấy hối hận, có điều, lời nói ra như bát nước đổ đi… Cũng không phải cô sợ Eliza sẽ thế nào,
mà cô sợ chính gương mặt cực thối của cậu con trai nhà mình. Tên nhóc đó cực kỳ bài xích người ngoài. Cậu vốn không thích để người ngoài bước
vào địa bàn của mình, trước mắt, xem như cậu đã có thể chấp nhận Hạ Vũ,
bây giờ lại xuất hiện một cô nàng lai Tây thế này thì…
Cho nên, nhìn thấy con trai lại trưng ra vẻ mặt cực thối, Kỷ Lương chỉ có thể cười nhạt giả ngu.
Còn Hạ Vũ thì sao? Sau khi tỉnh dậy,
thấy trong nhà xuất hiện thêm một người quen cũ, anh cũng không phản ứng gì, chỉ gật đầu chào một cái. Cuối cùng, biết chuyện Eliza sẽ ở lại nhà mình, anh hơi nhíu mày, nhưng nghe thấy Kỷ Lương đã đồng ý, anh cũng
không nói gì nữa, chỉ liếc mắt nhìn Kỷ Lương nhiều hơn một chút, khiến
Kỷ Lương chột dạ, quay đầu đi.
Có thể nói, để Eliza ở lại nhà anh,
người hưởng phúc nhiều nhất không phải là Hạ Vũ, cũng không phải Kỷ
Lương, mà là đám đàn ông ở tiểu khu này. Eliza vốn rất xinh đẹp, tính
cách lại cởi mở, mỗi buổi sáng đều ăn mặc mát mẻ ra ngoài sân tập yoga.
Có đôi khi, cô ta còn bày ra một chiếc ghế dài ở trong sân, sau đó, coi
cái sân nhà thành bãi biển, còn mình thì mặc bikini nằm phơi nắng, khiến mấy người đàn ông xung quanh đây, mỗi khi đi qua nhà cô lại nhìn đến
trợn mắt, cũng khiến cho tiếng kêu la oán than của những người phụ nữ ở
khu này vang lên tận trời xanh…
Kỷ Lương đã từng nói bóng nói gió với
Eliza, có điều, người đẹp này có sự tự tin quá độ đối với thân hình của
mình. Hơn nữa, cô ta còn cho rằng, cái gì đẹp thì nên phô ra, vì thế, cô ta nghe mà cố tình không hiểu, tiếp tục thực hiện triệt để ‘hội chợ
triển lãm’ của mình. Trong mắt Kỷ Lương, biểu hiện của Eliza trong thời
gian này, thật sự là giống đi nghỉ ngơi hơn là đến để theo đuổi Hạ Vũ.
Cho đến tận khi… cô phát hiện ra… một vết son đỏ tươi trên áo sơ mi của
Hạ Vũ.
Màu son đỏ tươi này, cô đã từng nhìn thấy… là màu son của Eliza.
Ừ! Đương nhiên, một vết son môi cũng chẳng nói lên điều gì…
Kỷ Lương nhìn vết son đó, tự nhủ phải
thật bình tĩnh. Mà quả thật, phản ứng cô có thể nói là cũng rất lạnh
lùng, bình tĩnh tẩy vết son đó đi… ngoại trừ bàn tay cô vẫn đang tun lên nhè nhẹ!
Kỷ Lương nhớ lại chặng đường dài của
mình và Hạ Vũ. Hai người đã trải qua rất nhiều chuyện, tất cả đều tự
nhiên mà đến, tuy vẫn chưa kết hôn này kia, nhưng hai người ở chung với
nhau, đã sớm giống như vợ chồng, như là một chuyện lẽ thường phải thế
vậy!
Đột nhiên, cô cảm thấy không rõ ràng…
Vì sao cô có thể bình tĩnh như vậy với
việc Eliza ở lại đây? Một người phụ nữ rõ ràng có ý đồ với Hạ Vũ, nhưng
cô lại có thể bình tĩnh mà cư xử như thế, thậm chí còn không hề cảm thấy chút nguy cơ nào…
Là vì cô quá yên tâm, hay vì tình cảm của cô dành cho Hạ Vũ đã…
Khi nhận được điện thoại của Hạ Vũ,
Thẩm Sùng hơi kinh ngạc. Nhưng càng khiến hắn kinh ngạc hơn, là Hạ Vũ
lại hẹn hắn ra uống một ly.
Đúng là chuyện lạ chưa từng có, dưới
con mắt của Thẩm Sùng, Hạ Vũ là người đàn ông có thể đội trời đạp đất,
dù trời sập xuống anh cũng có thể nâng lên được, dù có gặp vấn đề khó
giải quyết đến đâu, anh cũng không cần phải nói với ai, mà tự mình giải
quyết được hết, căn bản không cần người khác giúp đỡ.
“Người anh em, làm sao thế?” Thẩm Sùng
nhìn anh uống hết ly này đến ly khác, sau khi uống ba ly liên tục, rốt
cuộc hắn cũng không nhìn nổi nữa, liền chặn ly anh lại: “Anh cãi nhau
với chị dâu à?” Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có chuyện của Kỷ Lương mới có thể khiến anh hao tâm tổn sức như vậy.
Hạ Vũ liếc hắn một cái, đáp: “Không!”
Thế là thế nào? Thẩm Sùng nhìn vẻ mặt
của anh, rõ ràng là có chuyện còn cố tình cứng miệng không chịu nói.
Nhưng mà, đã là anh em ấy mà, có nghĩa là lúc anh muốn nói, thì tôi sẽ
nghe, còn nếu anh không muốn nói, thì tôi sẽ uống cùng anh.
Thẩm Sùng không hỏi thêm, một lúc lâu
sau, Hạ Vũ lại lên tiếng: “Cậu bảo… Tiểu Lương, cô ấy… có phải không còn yêu tôi nữa rồi không?”
“Phụt —.”
Ngụm rượu vừa vào tới miệng, còn chưa
kịp nuốt đã phun ra bằng sạch. Thẩm Sùng nhìn người đàn ông đang ngắm
nghía ly rượu, nhíu mày suy nghĩ kia, hắn thực sự cảm thấy không thể tin được những gì mình vừa nghe: “Câu… câu… câu đó… là anh vừa nói đấy à?”
“Nói nhảm!”
“Thần kinh! Anh cũng biết là nói nhảm
mà còn hỏi nữa à?!” Hại hắn suýt nữa thì chết vì sặc rượu: “Chị dâu như
vậy còn không tính là yêu anh, thì thế nào mới là yêu?” Sao không thử
nghĩ xem, lúc trước khi chân anh suýt nữa bị tàn phế hoàn toàn, Kỷ Lương rõ ràng không hề muốn rời xa anh lấy một bước.
“Vì sao cô ấy lại không ăn dấm…” Hạ Vũ buồn bực nói.
“Cái gì?” Thẩm Sùng lại choáng váng tiếp. Ghen à? Dấm gì cơ? Là dấm đen, dấm trắng, hay là dấm táo?
Nhìn dáng vẻ ngu ngốc của hắn, Hạ Vũ đành phải kể lại sự tình cho hắn nghe một chút.
Hiện nay, trên danh nghĩa, Hạ Vũ là chỉ đạo huấn luyện của quân khu, bình thường nếu không có việc gì, thì anh
thật sự rất nhàn hạ. Cũng vì thế, mà ở khu nhà, có một số tin đồn, nói
rằng anh được Kỷ Lương bao dưỡng. Có điều, anh thật sự không để ý đến
mấy tin đồn này. Trên đời này, chuyện có thể khiến anh để ý, cũng chỉ có Kỷ Lương mà thôi.
Chuyện Kỷ Lương cho Eliza ở lại nhà,
anh cũng không quan tâm nhiều. Anh chỉ coi Eliza như một người bạn bình
thường, còn về phần Eliza có tình cảm gì với anh, thì liên quan quái gì
đến anh chứ? Anh cũng đâu phải thần thánh mà có thể quản lý được chuyện
tâm tư tình cảm của người khác.
Khi anh vừa về nhà, nhìn thấy Eliza
đang ngồi trong phòng khách. Lúc đó, Kỷ Lương không có nhà, cô đến nhà
Đoàn Khanh Nhiên để đón Kỷ Duệ về, nên trong nhà chỉ có hai người bọn
họ. Sau khi Hạ Vũ chào Eliza một cái, đang định bước vào phòng đọc sách, không ngờ Eliza lại đột nhiên lao về phía anh, để lại một vết son môi
trên cổ áo sơ mi của anh, còn khiêu khích hỏi: “Anh có dám không xóa đi, để xem Kỷ Lương có ghen hay không không… Em thấy… cô ấy hình như chẳng
lo lắng gì về anh cả.”
“Cho nên, anh thực sự không xóa vết son đó đi à?” Thẩm Sùng líu lưỡi, dùng ánh mắt ‘anh đúng là đồ ngu’ để nhìn anh.
“…” Hạ Vũ cũng không hiểu lúc đó mình
đã nghĩ gì. Có lẽ vì câu nói kia của Eliza, khiến cho anh như bị ma xui
quỷ khiến, thực sự không xóa vết son đó đi. Thậm chí… khi thay quần áo
để giặt, anh còn cố tình lật vết son đó lên, để Kỷ Lương có thể dễ dàng
phát hiện ra nữa… Giờ nghĩ lại… hành vi đó thật sự quá… ‘nhược não’:
“Nhưng mà… cô ấy chẳng có phản ứng gì cả.” Nói tới đây, trong lòng Hạ Vũ lại càng buồn phiền hơn. Chuyện son môi, đã là việc của ngày hôm qua.
Hôm nay, khi anh đặc biệt nhìn chiếc áo sơ mi kia, vết son môi trên áo
đã bị giặt sạch. Nói cách khác, là cô đã nhìn thấy, nhưng mà… không phản ứng gì! Cô không phát hỏa, cũng không ăn dấm, thậm chí, còn không thèm
tìm anh để hỏi cho rõ ràng xem có chuyện gì xảy ra…
“…” Thẩm Sùng cũng không biết nói gì,
nghe anh nói vậy, thì phản ứng của Kỷ Lương quả thực cũng… quá lãnh đạm: “Có lẽ… chị ấy rất tin tưởng anh…” Đây… cũng có thể là một khả năng,
đúng không? Thẩm Sùng khẽ vỗ vai anh.
Vậy sao?!
Ánh mắt Hạ Vũ hơi mơ màng, xuyên qua
chất lỏng màu vàng trong ly rượu, anh như nhìn thấy một khuôn mặt. Đó là cô của mấy năm trước, cũng không khác nhiều so với cô của hiện tại. Cái khác duy nhất, đó là, cô của năm ấy, trong ánh mắt không thể giấu được
tình cảm dành cho anh…
“Đột nhiên Eliza tới đây, sẽ không xảy
ra chuyện gì chứ?” Thẩm Sùng đang nghĩ đến một việc khác. Đúng là cô
nàng Eliza kia rất thích Hạ Vũ, nhưng mà… làm sao cô ta có thể thực sự
thoát ra khỏi cuộc sống đó chứ, dù sao trong tay cô ta cũng đang nắm rất nhiều tin tức!
“Tôi có thể có chuyện gì được?”
Nơi bọn họ đang ngồi là một quán bar
nhạc jazz, hai người đều ngồi cạnh quầy bar. Thẩm Sùng vừa dứt lời, một
mùi nước hoa nồng nặc liền ập tới từ phía sau. Sau đó, một người đẹp có
thân hình lồi lõm rõ ràng áp vào lưng hắn, hai khối thịt tròn lẳn trước
ngực dựa cả vào lưng Thẩm Sùng: “Đừng đề phòng tôi như vậy chứ, Thẩm
Sùng, dù sao chúng ta cũng coi như là bạn cũ mà. Tôi làm sao có thể làm
hại Hạ được…”
Không biết Eliza xông từ chỗ nào ra,
phong cách nóng bỏng, cùng với dung nhan diễm lệ của cô ta đã thu hút
không ít ánh mắt của giống đực trong quán bar. Cô chen vào giữa Hạ Vũ và Thẩm Sùng: “Sao hả… em nói có đúng không?” Nhìn vẻ mặt ấm ức của Hạ Vũ, Eliza lại hỏi tiếp: “Tình cảm của Kỷ Lương dành cho anh, đã sớm không
còn là tình yêu nữa rồi.”
Hạ Vũ không nói gì, Eliza cũng không
thèm để ý, tiếp tục nói ý kiến của mình: “Có lẽ, mấy năm trước cô ấy
cũng thích anh, nhưng mà… khi đó anh đối xử với cô ấy thế nào chứ…. Bây
giờ, đối với cô ấy mà nói, anh cũng chỉ như là một thói quen mà thôi…
Cũng có thể, cô ấy vì muốn trả thù anh, ví dụ như… làm anh thích cô ấy,
sau đó lại đá bay anh đi chẳng hạn…”
“Eliza, cô đừng có nói linh tinh nữa đi.” Thẩm Sùng nghe không vào: “Kỷ Lương không phải người như vậy!”
“Hừ!” Eliza cười: “Đừng xem thường tâm
lý trả thù của phụ nữ nhé… các đấng mày râu!” Cô ta cười sự ngây thơ của Thẩm Sùng, ánh mắt hơi mơ màng, nhìn có vẻ đã uống không ít: “Dựa vào
danh nghĩa của tình yêu, tra tấn chết các anh!”
“Uống rượu của cô đi, nói ít thôi!”
Thẩm Sùng đưa ly rượu cho cô ta, liếc mắt nhìn Hạ Vũ, lại thấy sắc mặt
anh không có gì khác thường.
Đối với mấy chuyện tình yêu này, người
như bọn họ đúng là không có cách nào… Có điều, Thẩm Sùng hắn có thể
khẳng định… tình cảm của Hạ Vũ dành cho Kỷ Lương, càng ngày càng sâu
đậm. Cũng vì càng ngày càng yêu cô nhiều hơn, cho nên càng ngày lại càng không thể buông xuống, cũng vì thế mà trở nên… thiếu tự tin, nên mới
xuất hiện cảm giác lo lắng này.
Trong quán bar vang lên điệu nhạc blue
chậm rãi, mấy thanh niên trên sàn nhảy chậm rãi chuyển động, người dán
vào nhau, vừa gợi cảm vừa khiêu khích. Eliza thừa dịp Hạ Vũ không để ý,
liền kéo anh vào sàn nhảy, dán sát người vào cơ thể anh, bắt đầu di
chuyển. Từ trước đến giờ, Hạ Vũ vốn không am hiểu mấy chuyện này, hơn
nữa, bây giờ anh căn bản không có tâm trạng mà ứng phó với Eliza. Anh
xoay người muốn rời đi, nhưng Eliza lại không để anh thoát dễ dàng như
thế. Người cô ta giống như con rắn mềm mại, quấn lấy người anh, chặn
đường đi của anh.
“Hạ… Anh đúng là một người đàn ông
quyến rũ. Sao lại không thích em chứ?” Eliza dựa hẳn vào người anh,
miệng đầy mùi rượu: “Sao em lại thích anh thế chứ…”
“Cô say rồi!” Hạ Vũ rất lạnh lùng, không cử động, chỉ muốn đẩy cô ta ra xa một chút.
“Không!” Cô ta đẩy tay anh ra: “Em
không say đến thế… Anh muốn về phải không? Mới hơn mười giờ thôi mà… Dù
sao, Kỷ Lương cũng đâu thèm quan tâm xem mấy giờ anh mới về nhà, đúng
không…”
“Tôi về trước, lát nữa bảo Thẩm Sùng đưa cô về.”
“Đừng đi…” Eliza muốn giữ chặt anh lại, không ngờ chân lại không đứng vững, đôi giày cao 10cm trẹo sang một
bên, cả người như muốn ngã thẳng xuống đất!
Tuy Hạ Vũ không muốn dây dưa gì với cô
ta, nhưng cũng không đành lòng nhìn thấy cô sắp ngã sấp xuống mà không
đưa tay ra đỡ. Cho nên, anh ra tay, tránh cho Eliza tiếp xúc thân mật
với sàn nhà trước mặt mọi người. Có điều… vị trí hình như không đúng
lắm!
Hạ Vũ đang muốn rút tay về, thì Eliza
đã hạ thủ nhanh hơn. Cô ta chụp lên bàn tay nóng lòng muốn thu về của
anh, thuận thế di chuyển cơ thể mình về phía trước, làm cho bàn tay của
anh hoàn toàn dát sát vào bầu ngực rất tròn của mình…
“Eliza!” Giọng nói của Hạ Vũ thể hiện rõ sự tức giận.
“Hạ…” Eliza cũng không sợ. Vì cô biết,
Hạ Vũ là một người đàn ông chân chính, sẽ không động thủ với phụ nữ. Cô
khẽ cười, càng ấn người mình vào sát tay anh hơn, từng bước từng bước
đẩy anh vào góc tường, làm cho anh không có đường lùi: “Đây… chỉ là việc ngoài ý muốn thôi mà… đừng giận…” cô thực sự rất thích chuyện ‘ngoài ý
muốn’ này.
“Eliza, tôi không muốn sau này chúng ta còn không thể làm bạn bè được với nhau nữa!” Giọng điệu của anh thể hiện rõ sự cảnh cáo.
Eliza là một người phụ nữ rất có năng lực, anh hiểu điều đó, cũng thực sự rất coi trọng năng lực của cô.
“Vậy à…” Eliza cười: “Vì em không muốn
ngay cả bạn bè với anh cũng không được, cho nên… em vẫn luôn cẩn thận,
không dám làm gì quá đáng! Nhưng mà… cuối cùng em cũng vẫn không có được anh…”
“Buông ra.” Hạ Vũ muốn rút tay về, Eliza lại đè thêm tay còn lại lên, mạnh mẽ ấn tay anh vào ngực mình.
“Hạ!” Eliza nhìn thẳng vào mắt anh, không muốn bỏ qua bất cứ một cảm xúc nào của anh: “Một lần cũng không được sao?”
Hạ Vũ không trả lời cô ta.
“Kỷ Lương, cô ấy cũng sẽ không để ý
đâu, đúng không…” Cô cố gắng khiêu khích, quyến rũ anh sa đọa cùng mình, áp sát thân thể vào người anh, gần đến mức có thể cảm nhận được nhiệt
độ tỏa ra từ cơ thể anh: “Hạ, anh không cảm nhận được sao? Tim em… vì
anh mà đập nhanh hơn… Chẳng lẽ anh không như thế sao?”
“Em sẽ cho anh được trải nghiệm, cảm
giác mà không bao giờ anh có thể trải nghiệm trên người Kỷ Lương…” Dưới
con mắt của Eliza, vóc dáng của Kỷ Lương nhìn rất nhàm chán, nhạt nhẽo,
hơn nữa, nhìn từ trên xuống dưới cũng chẳng thấy được chút mềm mại đáng
yêu nào của một người phụ nữ nên có. Cho nên, cô ta rất tự tin vào thân
hình của mình, tuyệt đối có thể thắng được Kỷ Lương, chứ đừng nói đến
chuyện… Kỷ Lương đã từng sinh con, về điểm này, cô ta vô cùng tự tin…
Hạ Vũ bình tĩnh nhìn cô ta. Người phụ
nữ trước mắt anh, quả thật là một báu vật trời cho, có thể khiến đám đàn ông trở nên điên cuồng. Cứ nhìn những ánh mắt thỉnh thoảng lại ngắm
nghía cô ở trong quán bar này thì biết, nhưng mà… đám đàn ông đó, cũng
không bao gồm Hạ Vũ anh.
Nếu người khác nói gì đó về anh, anh
cũng có thể không quan tâm, nhưng mà… một khi đã đề cập đến Kỷ Lương… sẽ khiến anh không thể giữ nổi bình tĩnh.
Mà khi anh không còn giữ được bình tĩnh, cũng trực tiếp phản ứng ngay ở bàn tay mình!
Đầu tiên, Eliza hơi ngẩn người, không
thể tin được bàn tay đang đặt trên ngực phải của mình lại cử động. Giống như muốn chứng minh tất cả những chuyện này không phải là ảo giác của
cô, bàn tay to đặt trên ngực cô lại tiếp tục cử động, cảm giác tê dại
chạy dọc sống lưng, lan ra toàn thân, khiến cô không kìm được, khẽ rên
rỉ thành tiếng…
“… Hạ… rốt cuộc anh cũng nghĩ thông suốt rồi sao…” Mặt Eliza đầy vẻ mừng rỡ.
Dù cô không có cách nào để chiếm lấy người đàn ông này cả đời. Nhưng mà… có thể làm người tình một đêm của anh, cũng đủ lắm rồi.
Vì cô ta cứ nghĩ rằng mình đã có được
Hạ Vũ, cho nên… Hạ Vũ cử động tay như vậy, khiến cô ta vô cùng kích
thích, cả người mềm nhũn ra!
“Có lẽ… chúng ta nên tìm một căn phòng…” để thoải mái hưởng thụ đêm nay…
Eliza mời gọi, ám chỉ rõ ràng như vậy, không tin anh không hiểu. Tay cô, bắt đầu chậm rãi trượt xuống đũng quần anh…
Nhưng mà… Anh từ chối, đúng thế, Hạ Vũ từ chối.
“Không cần! Ở đây là được rồi!”
Giọng nói của anh hoàn toàn bình tĩnh,
không hề có sự động tình như Eliza đang chờ mong, cũng khiến Eliza đang
mơ màng cũng tỉnh táo hơn một chút!
Tỉnh táo rồi, cũng khiến cô ta càng
muốn xác định rõ… Chẳng lẽ Hạ Vũ thật sự không hề có chút phản ứng nào
hay sao?! Cho nên, bàn tay đang tìm kiếm dưới đũng quần Hạ Vũ của Eliza
càng cuống quít hơn…
Kết quả là…
“Anh…” Kết quả mà cô ta nhận được trong lòng bàn tay khiến Eliza tỉnh táo hoàn toàn! Cô không thể tin được,
thực… thực sự lại có một người đàn ông… bị cô khiêu khích đến như thế…
mà không hề có chút phản ứng nào…
“Được rồi!” Hạ Vũ giữ chặt tay cô ta lại: “Tôi xác định rồi!”
“Cái gì?” Eliza vẫn còn đang khiếp sợ.
“Cứng quá!”
“Cái gì?”
“Tuy to, nhưng không đủ đàn hồi.”
“Cái gì?”
“Sau này chắc chắn sẽ bị chảy sệ.”
“…”
“Hàng giả, không có cảm xúc!”
“Hạ Vũ!” Đã nói đến mức này rồi, nếu cô mà còn không hiểu nữa thì đúng là quá ngu ngốc!
“Cô… không thể nào so với tiểu Lương được!”
Hết chương 107.