Huấn luyện lần này, thật ra là bên phía
Trung Quốc nhờ phía Mỹ diễn cùng một vở kịch để khảo sát năng lực chiến
đấu dã ngoại của binh lính trong doanh trại huấn luyện, cũng như khả
năng chịu đựng về tâm lý của họ --- khi đối mặt với sự uy hiếp về tính
mạng, và những điều kiện mời gọi hấp dẫn, thì họ có thể kiên định với sự lựa chọn ban đầu hay không. (Vấn đề này cực kì trọng yếu đối với các
thành viên của S.M.T. Không ai dám phó thác tính mạng của mình cho một
người không có lập trường kiên định.)
Trừ người bên phía Mĩ phối hợp thì cũng
có một số thành viên khác tham gia lần diễn tập này, trình diễn các màn
khác nhau. Ví dụ như nhóm người bên phía đội Vua Hải tặc gặp phải, chính là do Hắc Tử làm diễn viên chính cầm đầu đám người diễn màn “Phần tử
khủng bố lập kế hoạch phá nát căn cứ huấn luyện”. Bọn họ dùng vũ lực uy
hiếp bắt nhóm lính khai ra vị trí căn cứ, nghe nói, nhóm đó bị Hắc Tử
ném vào hố phân… Viên đạn Hạ Vũ bắn Tần Dịch và Thi Thanh Trạch đều là
đạn gây mê liều lượng cao đã được xử lí đặc biệt, ở đầu đạn có cây kim
nhỏ, sau khi bắn sẽ dựa vào lực đẩy để tiêm thẳng thuốc mê vào cơ thể,
khiến người ta lập tức mất tri giác, hôn mê toàn phần.
Sau lần tập huấn này, có người được giữ
lại, cũng có người bị đào thải, mọi người đều phải chịu trách nhiệm với
sự lựa chọn của mình.
Buổi huấn luyện ngày hôm qua khiến mọi
người tiêu hao không ít tâm trí và sức lực, nên hôm nay, Hạ ma đầu đại
xá thiên hạ, cho mọi người nghỉ ngơi một ngày. Nhóc cua vô cùng đau khổ
vì phải vật lộn với bản siêu kiểm điểm dài một vạn chữ về chuyện ném lựu đạn hôm qua. Mấy thùng súng ống đạn dược đó đều là để phục vụ cho đợt
huấn luyện của bọn họ, may mà Hạ Vũ kịp hất văng quả lựu đạn ra ngoài,
nếu không, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi!
Hiếm khi có ngày được thảnh thơi, lại
không biết nên làm gì mới tốt. Xem ra, đúng là bị Hạ vũ huấn luyện thành quen rồi. Kỷ Lương cười khổ… Thói quen thật sự là một thứ chết người.
Cô sờ sờ dạ dày không được thoải mái
lắm, nó bắt đầu khó chịu từ tối hôm qua. Bệnh đau dạ dày là một trong
những căn bệnh chung của cảnh sát, Kỷ Lương cũng không tránh khỏi. Làm
cảnh sát mấy năm, ba bữa cơm không ăn điều độ, có đôi khi vội vàng, cả
ngày không có thời gian ăn cơm, nhiều khi đói bụng, chỉ rít một hơi
thuốc cũng coi như xong. Lúc đầu, cô hút thuốc chỉ để đè cảm giác đói
xuống, đến sau khi bị đau dạ dày, thì hút thuốc lại là để xoa dịu cơn
đau.
Mấy năm làm cảnh sát, cô hút thuốc
không nhiều lắm, nhưng cũng không phải là ít. Cô không nghiện, chỉ là,
có một số thời điểm sẽ hút một điếu. Giống như bây giờ, khi dạ dày cô cứ đau lâm râm chẳng hạn.
Cô sờ túi theo thói quen, nhưng hoàn
toàn trống rỗng. Lúc này cô mới nhớ, mấy ngày nay đều mệt như chó, cũng
một thời gian không hút thuốc rồi.
Tuy cô không nghiện, nhưng đã nhớ tới
rồi mà lại không được thỏa mãn, thì giống như sợi lông chim cứ gãi ngứa
mãi trong lòng vậy. Cực kì không thoải mái. Cho nên, cô quyết định biến
suy nghĩ thành hành động, đi mua thuốc thôi!
Trong căn cứ có một căn tin nhở do một
bà bác trung niên mập mạp, phúc hậu làm chủ. Mọi người đều gọi bà là bác Trần, bình thường lúc nào bà cũng vui vẻ tươi cười. Nhà bác Trần cũng
là một gia đình quân nhân, con trai bà hi sinh khi đang làm nhiệm vụ, bà cũng không có họ hàng thân thích gì, nên đơn vị mới sắp xếp công việc
này cho bà. Thấy Kỷ Lương đi tới, bác Trần vui tươi hớn hở chào: “Tiểu
Lương, muốn mua gì?”
Kỷ Lương là cô gái hiếm hoi trong doanh
trại, sau vài lần đến căn tin mua đồ, hai người cũng trở nên thân quen
hơn. Bác Trần là người hay chuyện, bình thường khi Kỷ Lương đến mua đồ
này nọ, đều nói chuyện phiếm với bà vài câu, nhất là khi biết Kỷ Lương
có cậu con trai đáng yêu như Kỷ Duệ, bà sẽ thường đưa cho Kỷ Lương một
ít đồ ăn vặt để mang về cho cậu bé.
“Bác, cho cháu một bao Sliver Wolf!”
Ở đây không phải là căn cứ chỉ huấn
luyện một vài tân binh, nên cũng không bày ra quy định cứng nhắc như là
cấm hút thuốc này kia. Ở căn tin cũng có bán thuốc lá, nhưng cũng không
ủng hộ hút thuốc. Bên cạnh tủ bày thuốc lá còn dán thêm dòng chữ: Hút
thuốc lá có hại cho sức khỏe nữa.
“Tiểu Lương à, sao cháu mà cũng hút thuốc?!” bác Trần không hài lòng, lắc lắc đầu: “Hút thuốc không tốt cho cơ thể đâu.”
“Cháu cũng không hút nhiều, thỉnh thoảng thôi mà. Một bao này cháu hút phải một hai tháng mới hết.” Kỷ Lương
cười thanh toán tiền.
“Bỏ được thì bỏ đi.” Bác Trần ở trong
doanh trại này nhiều năm, cũng coi lính trong đơn vị như con mình, thấy
bọn họ không đúng sẽ nhắc nhở: “Các anh các chị ấy mà, hút thuốc lá, hít vào rồi lại phì hết ra, lãng phí.”
Cách nói của bà khiến Kỷ Lương bật cười: “Để tránh lãng phí, cháu sẽ nuốt hết bọn chúng vào.” Nói xong, cô thật
sự nuốt hết chúng vào trong họng, sau đó, một đám khói mù mịt xông ra
ngoài theo lỗ mũi, bộ dạng đó cũng làm bác Trần vui vẻ.
“Cháu ấy mà --- sau này không bán thuốc cho cháu nữa.”
Khi Kỷ Lương hút thuốc, mắt cô hơi nheo
lại, hút một hơi rồi lại chậm rãi nhả khói ra. Cô không có sự mềm mại
quyến rũ giống phụ nữ bình thường hút thuốc, mà lại có cảm giác thoải
mái, tự nhiên nhiều hơn. Có đôi khi, cô châm một điếu thuốc, rồi cũng
chỉ hít hai ba hơi, sau đó để kệ nó cháy đến hết.
Phun ra hít vào vài hơi mà dạ dày vẫn
chưa đỡ đau, cô lại đè tay xuống. Nhìn hành động của cô, bác Trần lại
hỏi: “Tiểu Lương, cháu không thoải mái chỗ nào à?”
“Cháu đau dạ dày, bệnh cũ ý mà, hít vài hơi thuốc là đỡ thôi.” Nói xong , cô lại rít một hơi thật sâu.
“Ôi, cái con bé này!!!” Nghe cô nói vậy, bác Trần giật ngay điếu thuốc ra khỏi tay cô: “Dạ dày không khỏe, còn
hút thuốc nữa.” Giật thuốc của cô xong, bà vẫn chưa hài lòng, lại lấy
luôn cả bao thuốc cô đang cầm: “Không cho hút nữa, không cho hút nữa.”
“Bác Trần…”
“Không được, không được!” bác Trần kiên quyết từ chối lời xin xỏ của cô.
Hai người đang lôi qua kéo lại thì một
bóng người đi đến, không để ý đến Kỷ Lương, cũng mở miệng muốn mua
thuốc: “Bác, cho cháu một bao thuốc.”
Giọng nói này…
Kỷ Lương nghe tiếng liền ngẩng đầu lên nhìn. Không phải là Hạ Vũ kia sao?!
“Đây, cho cậu bao này!” Bác Trần tiện tay đưa cho Hạ Vũ bao thuốc vừa lấy của Kỷ Lương.
“Bác Trần, đó là thuốc của cháu mà!” Kỷ
Lương trơ mắt nhìn bao thuốc của mình bay vèo một đường vòng cung tuyệt
đẹp rồi rơi thẳng vào tay Hạ Vũ.
Hạ Vũ giơ tay, tận dụng ưu thế chiều cao, đón được bao thuốc: “Sao lại thế này?”
“Không có gì! Bác Trần đang đùa với tôi thôi. Trả thuốc cho tôi!” Kỷ Lương nói xong lại giơ tay ra định đòi bao thuốc.
“Hạ Vũ, bác nói này, cậu nên giúp bác
trông coi con bé này một chút.” Bác Trần chỉ vào Kỷ Lương, bắt đầu tố
cáo: “Hút thuốc hay không không quan trọng, nhưng mà con bé đã bị đau dạ dày, lại còn hút thuốc, không phải là tự hủy hoại cơ thể mình hay
sao?!”
“Em đau dạ dày à?” Hạ Vũ nheo mắt nhìn cô vẫn đang tiếp tục muốn lấy lại bao thuốc trên tay mình.
“Không đau!”
“Nói láo, vừa rồi cháu còn đau đến nhíu
cả mày, mặt mũi trắng bệch ra, đổ mồ hôi lạnh, suýt nữa là phát khóc rồi còn gì.” Bác Trần lại tiếp tục đâm thọc.
Bác à, bác có khoa trương quá không vậy!!! Kỷ Lương xoa xoa mặt, cô biết chắc không thể lấy lại được bao thuốc kia rồi.
“Thuốc đâu?” Hạ Vũ hỏi, đồng thời thả bao thuốc vào trong túi.
“Quên mang theo.” Kỷ Lương xoa xoa bụng, thầm chửi rủa, vừa rồi đâu có đau lắm, sao giờ càng lúc càng đau thế
này… Ôi, bác Trần kia biết tiên tri hay sao thế…
Trán Kỷ Lương toát mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch, đau đến run rẩy cả người.
Nhìn cô như vậy, Hạ Vũ không nói thêm lời nào, trực tiếp bế thốc cô lên.
“Này này… anh làm cái gì thế?!”
“Chữa bệnh cho em!”
Cơn đau dạ dày khiến cho Kỷ Lương không
còn sức mà ầm ĩ với anh nữa, liền nhắm mắt lại chịu đựng sự đau đớn đang quặn lên từng cơn.
Hạ Vũ bế cô về phòng nghỉ của mình, không chờ Kỷ Lương kịp phản ứng, hai tay anh đã đặt lên người cô.
Vừa tỉnh táo một chút, nhìn thấy hai tay anh đang đặt trên ngực mình, cô định thần lại, vội vàng đưa tay lên
ngăn hai bàn tay anh vẫn không ngừng chuyển động: “Anh… Anh làm gì
thế?!”
“Mát xa.” Anh gạt tay cô ra: “Xoa huyệt
trung quản và huyệt túc tam lý có thể giảm bớt cơn đau dạ dày.” (*) Anh
sờ soạng trên người cô một lúc, cuối cùng cũng tìm thấy cái gọi là huyệt trung quản kia. Anh ấn nhẹ ngón cái xuống” Ở chỗ này, em nhớ cho kĩ,
sau này nếu dạ dày lại đau, thì tự xoa bóp là được.” Cuối cùng, anh còn
bổ sung thêm một câu: “Nếu em không xoa, tôi rất vui lòng xoa thay em.”
(*) Huyệt trung quản: nằm ở khoảng giữa ngực và rốn. Huyệt túc tam lý: nằm ở dưới đầu gối.
Xoa xong huyệt trung quản, Hạ Vũ lại đưa tay kéo đùi cô lên, vén ống quần tìm huyệt túc tam lý, ấn xuống…
“A --- đau ---.” Anh ta nhân cơ hội này
để trả thù cô sao? Kỷ Lương muốn rút chân lại, kết quả là nhận ngay sự
khó chịu của cái người họ Hạ kia.
“Đây là lần đầu tiên Hạ Vũ anh mát xa
cho người khác, em cứ thử cử động tiếp đi, có tin anh sẽ phế bỏ luôn cái chân này của em không.” Tuy anh nói thì hung dữ như vậy, nhưng lực tay
cũng nhẹ đi nhiều. Anh xoa theo chiều kim đồng hồ một lúc, rồi lại xoa
ngược chiều kim đồng hồ, cứ đảo đi đảo lại.
Bị anh uy hiếp, Kỷ Lương cũng ngoan
ngoãn mặc kệ anh tiếp tục “xuống tay”. Một lát sau, cô thực sự cảm thấy
cơn đau quặn ở dạ dày giảm đi một chút, người nào đó dường như xoa nhiều phát nghiện vậy, ấn xong chân trái lại tiếp tục chuyển sang chân phải,
hơn nữa, kĩ thuật lại càng ngày càng tốt, lực tay vừa phải, không mạnh
không nhẹ, ấn xong huyệt túc tam lý, lại quay lại huyệt trung quản…
“Kỷ Tiểu Lương --- con nghe nói dạ dày
của mẹ lại…” Vừa nghe bác Trần nói Kỷ Lương lại bị đau dạ dày, được Hạ
Vũ đưa về, nên Kỷ Duệ vội vàng chạy đi tìm cô. Không ngờ, vừa mở cửa ra, cậu đã nhìn ngay thấy một hình ảnh hương diễm như thế ----.
Kỷ Lương nằm trên giường, hai chân đặt
trên đùi Hạ Vũ, ống quần bị vén cao đến tận đùi, Hạ Vũ cùng ngồi ở giữa
hai chân đang mở rộng của cô, hơi cúi người, hai tay đang “sờ soạng”
người cô…
“Anh Duệ!” Vừa nghe tiếng Kỷ Duệ, Kỷ Lương vội vàng ngồi dậy, đầu đập thẳng vào đầu Hạ Vũ. Chỉ nghe tiếng
kêu vang cũng biết cú va đập này mạnh thế nào, nhưng cũng không ngăn
được quyết tâm muốn xuống khỏi giường Hạ Vũ của cô: “Anh… Anh tránh ra
đi.”
Cô vừa nói xong lại khiến lòng đồng chí
Hạ càng thêm khó chịu. Thế này là định qua sông đoạn cầu phải không?
Không phải vừa rồi còn rất thoải mái dưới tay anh sao? Chỉ chớp mắt một
cái đã thay đổi sắc mặt rồi, không có cửa đâu! Anh nghĩ một chút, rồi
đưa tay ra đè hai cánh tay cô lại, đẩy cô về phía sau, khiến cô không
thể ngồi dậy được.
“Khỉ thật! Hạ Vũ, anh mau buông tay ra!” Kỷ Lương giãy giụa vài cái nhưng cũng không thoát khỏi được tay anh.
Trời sinh thể lực nam nữ khác biệt, lúc này ở trên giường càng thể hiện
rõ ràng hơn. Nhưng nếu Kỷ Lương mà là người dễ dàng thỏa hiệp như vậy
thì đã không phải là Kỷ Lương. Phản kháng, là việc phải làm, không thể
khác được. Bên trên bị kiềm chế, tay không được tự do thì còn có chân,
vì thế, hai chân cô cũng không an phận, giãy giụa, vừa có thời cơ liền
muốn đạp thẳng vào nơi yếu nhất của đàn ông…
“Em thật là…!” Hạ Vũ nhanh hơn cô một chút, chặn chân cô lại, tránh để cô hủy đi hạnh phúc nửa người dưới của mình.
Kỷ Duệ không nói gì, nhìn chằm chằm vào hai con người trưởng thành đang quấn chặt lấy nhau trên giường: “Kỷ Tiểu Lương!”
“Có!” Kỷ Lương ngoan ngoãn dừng giãy giụa.
“Bỏ chân của mẹ ở trên lưng người ta
xuống!” Cả hai chân đều quấn trên lưng đối phương, tư thế này thật sự
rất bất lịch sự, người không hiểu rõ chuyện có khi còn nghĩ hai người
này đang làm chuyện không thích hợp với trẻ con nữa: “Hạ tiên sinh, làm
phiền chú quá, cháu sẽ đưa người phụ nữ không ra thể thống gì này về,
không quấy rầy chú nữa.” Nói xong, cậu bước lại gần, kéo tay Kỷ Lương về phía cậu.
“Không sao, cha cũng không ngại để mẹ
con quấy rầy cha nhiều thêm một chút.” Nói xong, anh còn ra vẻ lơ đãng,
hơi đè tay cô xuống một chút, làm tay cô tuột ra khỏi móng vuốt của Kỷ
Duệ.
“Làm phiền đến người ngoài, cháu ngại lắm.”
“Người ngoài à?” Hạ Vũ nhướng mày: “Sao
lại là người ngoài, ngay cả “di ảnh” của cha không phải cũng đã vào qua
cửa nhà con rồi sao?” Nghĩ đến bức ảnh kia, anh lại nghiến răng nghiến
lợi: “Tuy là hơi sớm.”
“Này, hai người…” Kỷ Lương lên tiếng,
muốn cắt ngang màn “nhìn nhau đắm đuối” của bọn họ, khẳng định sự tồn
tại của kẻ thứ ba, hơn nữa, người thứ ba này lại còn là người có liên
quan mật thiết nữa, đừng có lờ cô đi như thế chứ! Có điều, cô chỉ vừa
lên tiếng, hai người đàn ông một lớn một nhỏ đồng thanh quay ra nói:
“Người ốm im lặng!”
“Người ốm im lặng!”
Đây là lần đầu tiên hai cha con ăn ý như thế. Cậu nhóc mím môi, hai tay vòng qua ngực nhìn anh. Tuy Hạ Vũ ngồi
trên giường, thân dưới còn đang khống chế Kỷ Lương, nhưng khí thế không
hề kém cạnh chút nào.
Hai người này định cứ đứng nhìn nhau mãi như vậy sao? Kỷ Lương nghĩ, cô cũng không thật sự muốn tham gia vào
trận chiến của cánh đàn ông bọn họ, có điều, bụng cô lại phát ra tiếng
kêu rất đúng lúc --- vì hôm nay, cô bị đau dạ dày nên cũng chưa kịp ăn.
Vừa rồi được Hạ Vũ mát xa, thực sự rất hiệu quả, dạ dày không đau nữa,
tiêu hóa cũng tốt hơn, con sâu tham ăn trong bụng lại bắt đầu ầm ĩ đòi
quyền lợi…
Kỷ Lương ngượng ngùng cười một cái, rồi
khoát tay ý bảo bọn họ không cần để ý: “Ừm… Tôi… mẹ đi ăn cái gì đã, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục!”
Tiếp tục cái rắm ấy!
Một đôi mắt lạnh và một đôi mắt to đen
bóng đồng thời trừng lên nhìn cô, sau đó, Hạ Vũ đứng dậy, thuận tay kéo
cô lên, nhưng cũng không chịu buông ra, mà tiếp tục dắt cô đi, kéo ra
ngoài cửa, vừa đi vừa nói: “Đúng lúc anh cũng hơi đói.”
Thật đúng lúc quá nhỉ! Khóe miệng Kỷ
Lương co rút mạnh, cô quay đầu nhìn về phía con trai xin chỉ thị: “Anh…
Anh Duệ, anh thì sao?”
“Con cũng đói.” Tên nhóc canh đúng thời
cơ, chen vào giữa hai người, giải cứu thành công bàn tay của Kỷ Lương:
“Hạ tiên sinh, cứ dây dưa lằng nhằng trước mặt mọi người không hay ho
gì, thanh danh bị phá hủy thì càng không tốt. Kỷ Tiểu Lương nhà cháu còn chưa gả cho người ta đâu.” Nói xong, cậu còn nhấn mạnh từ người ta nữa.
“Cũng vừa hay, cha cũng chưa lấy vợ mà!” Nam chưa cưới, nữ chưa gả, tuyệt vời biết chừng nào.
“Cháu nói là gả cho “người” ấy!” Ý cậu là, Hạ Vũ chú không phải người. Cùng lắm cũng chỉ là một gã bại hoại thôi.
Tên nhóc con! Làm sao mà Hạ Vũ không
hiểu ý đồ độc địa trong câu nói của cậu chứ. Nhưng Hạ Vũ cũng không phải là cây đèn cạn dầu, nếu đã bị coi là bại hoại, thì cứ việc thể hiện rõ
sự bại hoại của mình đi: “Đương nhiên là phải gả cho người rồi, còn phải gả cho một người đàn ông tốt như cha ấy chứ.” Tính cách đặc trưng của
bại hoại đó là: cực kì vô sỉ!
“Ha ha…” Kỷ Duệ cười vài tiếng, khiến Kỷ Lương nghe mà nổi da gà, sau đó, cô chợt nghe cậu nói tiếp: “Vậy thì
nhất định là Hạ tiên sinh gặp quá ít đàn ông rồi!”
Hạ Vũ từ nhỏ đã lăn lộn trong doanh trại quân đội, mà trong doanh trại quân đội nhiều nhất là cái gì? Chẳng phải là đàn ông sao? Bản lĩnh trợn mắt nói dối của anh Duệ quả nhiên càng
lúc càng cao, Kỷ Lương nghĩ, tiếp tục im lặng không tham gia vào trận
chiến của họ, tự bảo vệ mình!
“Có thể không nhiều lắm,nhưng tuyệt đối không thể ít hơn con.” Hạ Vũ nói.
“Cũng vừa hay,” giọng Kỷ Duệ lại cao lên vài phần, khiến tim gan Kỷ Lương như nhảy lên: “Vậy chú tìm giúp Kỷ
Tiểu Lương nhà cháu một người đàn ông tốt hơn chú để lấy làm chồng đi.”
Ở trước mặt cha ruột của mình, mà bảo
cha mình tìm cho mình một người cha khác, chắc chỉ có Kỷ Duệ mới làm
được. Tên nhóc kia còn ngại chưa đủ đả kích, lại nêu điều kiện: “Tốt
nhất là chú tìm một người lịch sự, nhã nhặn một chút, chứ tính tình Kỷ
Tiểu Lương rất mạnh mẽ, phải để hai người bổ sung cho nhau mới được.”
Tên nhóc con này, đang khen mẹ hay chê
mẹ thế hả. Kỷ Lương thầm ai oán nghĩ, có điều, có một thứ cô có thể xác
định, đó là hai chữ “nhã nhặn” hoàn toàn không liên quan gì đến Hạ Vũ.
“Tốt nhất là phải có tế bào lãng mạn”
cậu nhóc tiếp tục ra điều kiện: “Tuy Kỷ Tiểu Lương hơi nam tính, nhưng
dù sao cũng là phụ nữ, thỉnh thoảng làm mấy chuyện lãng mạn cho mẹ cháu
cũng không tồi.”
Lãng mạn… từ này thực sự cũng chưa từng có mối liên hệ gì với Hạ Vũ.
“Còn nữa, tốt nhất là một người có thể ra được phòng khách, vào được phòng bếp.”
Hoàn toàn không có điều kiện nào phù hợp với Hạ Vũ.
“Còn gì nữa không?” Hạ Vũ chờ cậu tiếp tục.
“Tạm thời như vậy thôi.”
“Ừ! Những điều kiện con đưa ra, cha đều
đủ cả.” Tính cách đặc trưng thứ hai của bại hoại: nhất định phải có bản
lĩnh trợn mắt nói dối.
“Hạ tiên sinh, chú đang nói đùa đấy à?
Chỉ mấy lời này của chú thôi cũng thật sỉ nhục từ nhã nhặn rồi!” Bản
lĩnh lớn nhất của Kỷ Duệ chính là, ngay cả lúc mắng người, thì cậu cũng
có thể bày ra vẻ mặt vô hại, mắng chửi vô cùng nghệ thuật, không hề có
một chữ thô tục nào.
“Sao lại nói vậy, sự nhã nhặn của cha, chẳng qua là không thể hiện rõ ra ngoài thôi.”
“Vậy lãng mạn của chú ở chỗ nào?” Từ đầu đến chân đều là phong thái quân nhân, cứng rắn, mạnh mẽ, làm sao có thể tìm được chút tế bào lãng mạn nào chứ.
“Sự lãng mạn của cha không phải để dành cho con xem, đương nhiên là con không nhìn thấy rồi.” Binh đến thì tướng đỡ.
“Chú vào bếp được à?”
“Con nói thử xem.” Đáp án không rõ ràng, là thứ khiến người ta mơ hồ nhất.
Có lẽ chính Hạ Vũ cũng không phát hiện
ra, khi anh và Kỷ Duệ đấu võ mồm với nhau, anh tỏ ra một vẻ… trẻ con hơn bình thường rất nhiều. Cái cảm giác này lúc nhỏ anh cũng chưa từng có,
gần ba mươi năm sau, nó lại tự dưng xuất hiện.
Bị kẹp giữa trận chiến của hai cha
con, không có khói lửa, chỉ có những câu chữ mang đầy giáo mác, Kỷ Lương quyết định giữ vững nguyên tắc im lặng là vàng, rắm cũng không dám
đánh, chỉ im lặng để khiến sự tồn tại của mình giảm xuống, giảm xuống,
giảm…
“Đội trưởng Lương!”
Chết tiệt! Kỷ Lương thật sự muốn đạp chết tên khốn có mắt như mù kia.
Tần Dịch hô to một tiếng, khiến Kỷ Lương giật nảy người, cậu cũng không hề biết chiến trường bên này đang tràn
ngập mùi thuốc súng, vui cười hớn hở đi lại gần: “Đội trưởng Lương, anh
nhỏ, mọi người đang làm gì thế?” Cả nhà ba người cùng đi ra nữa chứ.
“Chúng tôi đi ăn cơm.” Kỷ Lương dùng ánh mắt ra hiệu cho tên ngốc này nếu không có việc gì thì mau tránh đi, đỡ bị liên lụy.
“Trùng hợp thật.” Đáng tiếc là, tư duy
của Tần Dịch vốn không được tốt, vừa nghe thấy cô nói đi ăn cơm, cậu đã
sờ sờ bụng mình. Khó có hôm nào rảnh rỗi như hôm nay, nên cậu cũng ăn
uống lung tung, từ sáng giờ mới lót dạ chút xíu, đang định đi kiếm gì đó ăn. Đã gặp nhau rồi thì cùng đi thôi: “Đi thôi, tôi cũng đói. Chúng ta
ăn cùng nhau luôn đi.”
“Nhóc Dịch, không phải lần trước anh đã nói với em, muốn giới thiệu đối tượng nào đó cho Kỷ Tiểu Lương à?”
Kỷ Duệ mở miệng, giọng điệu chỉ có bậc trưởng bối mới có, nói y như trong nhà có gái già khó gả vậy. Kỷ Lương đổ mồ hôi.
“Hả? Có à?” Tần Dịch gãi gãi đầu suy nghĩ, có chuyện này thật sao?
Anh Duệ xác định, nhất định và khẳng
định gật đầu: “Không phải anh nói con của mợ họ của người hàng xóm nhà
bác cả anh tướng mạo rất khá à, là một nhân tài à? Anh quên rồi sao?”
Tần Dịch nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ
rất nghiêm túc kia, cứ như thật sự có chuyện đó vậy: “Ha ha ha --- hình
như thế… Anh quên mất.”
“Tần Dịch.” Cậu còn đang trả lời Kỷ Duệ, thì đại gia Hạ bên này đã ngắt lời: “Đối tượng cậu giới thiệu, có tốt hơn tôi không?”
Tần Dịch rối rắm, cậu thậm chí còn chẳng nhớ người kia là con nhà ai, thì làm sao mà so với sánh? Có điều, Tần
Dịch cũng là người hiểu chuyện, chính cậu còn đang ở dưới ách thống trị
của Hạ Vũ, phải nhìn sắc mặt anh ta, chỉ với điểm này thôi thì đã không
cần băn khoăn nhiều, ném thẳng cái tên không biết là con nhà ai kia qua
một bên: “Đương nhiên là kém hơn anh nhiều rồi.” Đó cũng là lời nói
thật, Hạ Vũ vốn có tướng mạo phi phàm, gia thế có vẻ cũng rất tốt, mà
quan trọng nhất là… Anh ta chính là cha của anh nhỏ, là người đàn ông
của đội trưởng Lương. Chỉ với hai thân phận này cũng có thể quét sạch
đối thủ.
Câu trả lời này khiến Hạ tiên sinh
rất vừa lòng gật gù, lại nói tiếp một câu diệt trừ hậu họa: “Sau này
không cần giới thiệu đối tượng cho Kỷ Lương nữa.” Chỉ còn thiếu nước nói thẳng: “Cô ấy là người phụ nữ của Hạ Vũ tôi. Những người khác đừng hòng mơ tưởng đến.
“À…” Tần Dịch nhìn trái nhìn phải, cuối
cùng cậu cũng phát hiện ra có chút kì quái. Cậu ghé sát vào tai Kỷ
Lương, nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng Lương, hai cha con kia hình như có vẻ
không hòa hợp lắm thì phải.”
Khóe miệng Kỷ Lương co rút mạnh!!!
Hiếm khi nào cậu tự phát hiện được ra như thế này!
“Quả nhiên là một núi không thể có hai con hổ.” Tần Dịch ra vẻ hiền triết nói.
Kỷ Lương lén gật đầu đồng ý, hai người đàn ông một lớn một nhỏ kia luôn bất hoà như vậy: “Trừ khi cùng bố cùng mẹ thôi.”
Đấu qua đấu lại mãi cho đến tận căn tin, hai người rất ăn ý dừng lại, chọn vài món ăn, đều là những món Kỷ Lương thích.
“Đừng ăn cay.” Hạ Vũ vừa hạ chỉ đã khiến mặt Kỷ Lương ủ rũ hẳn. Cô rất thích ăn cay, không có vị cay cô cảm thấy món ăn chẳng có hương vị gì cả.
“Cho một chút thôi.” Kỷ Lương vẫn cò kè mặc cả.
“Kỷ Tiểu Lương, mẹ định làm dạ dày của mẹ thủng nát ra à?” Kỷ Duệ lườm cô một cái: “Không được ăn cay.”
Về điểm này, thì hai cha con hoàn toàn
có chung quan điểm. Kỷ Lương u oán ngồi xuống bàn, mặt đầy vẻ kháng
nghị, nhưng hai người kia đều không thèm để tâm. Khó có khi nào được
nhìn thấy dáng vẻ ấm ức của Kỷ Lương, Tần Dịch liền cười ha hả, sau đó
gọi một phần mì xào đặc biệt cay, cậu vừa ngồi cạnh Kỷ Lương ăn, còn vừa hít hà. Mùi cay nồng khiến Kỷ Lương thèm đến chảy nước miếng, cuối cùng không chịu nổi, cô liền tặng cho Tần Dịch một cước thật mạnh, đạp cậu
cút ra xa mà ăn.
Sau khi ăn hết mấy món ăn chẳng có hương vị gì kia, Kỷ Lương sờ sờ cái bụng hơi tròn, rồi quay sang hỏi con trai xem muốn làm gì tiếp theo. Dù sao một ngày nhàn rỗi của cô vẫn còn chút thời gian, có thể chơi cùng Kỷ Duệ.
“Mẹ, đi chơi game đi!” Vừa nghe đề nghị
của Kỷ Duệ, Kỷ Lương đã cảm thấy rất hưng phấn. Khi nghe các chiến hữu
nói trò chơi gì kia có độ khó rất cao, nên cô đã muốn thử từ lâu. Có
điều, ngày nào cũng mệt như chó, làm gì có sức mà chơi nữa.
“Đi thì đi, gọi cả Thi Thanh Trạch, lập tổ ba người đi chơi.”
Khi hai mẹ con đến tìm Thi Thanh Trạch,
thì Thi công tử cũng đang nhàn rỗi đến phát chán, vừa nghe đã lập tức
hưởng ứng ngay: “Đi! Tôi đang ngứa ngáy chân tay đây!”
“Xuất phát, đi theo con!” Bàn tay bé nhỏ của cậu chắp ra sau lưng, dáng vẻ giống hệt một vị thiếu gia bất
lương ở cổ đại, đem theo một đám cẩu nô tài ra phố đùa giỡn con gái nhà
lành. Mà tâm hồn Kỷ Lương và Thi công tử lúc này đã bị trò chơi kia hút
mất, nên hai người rất nịnh bợ theo sát phía sau cậu.
Hôm nay, chỉ riêng thành viên của đợt
huấn luyện lần này được đặc xá, còn những binh lính khác trong căn cứ
vẫn tiếp tục huấn luyện như thường. Phòng kỹ thuật của căn cứ là nơi để
lính tân binh ngạch kỹ thuật tập luyện tay nghề thực tiễn, lúc này chắc
hẳn mọi người đang tham gia học lý thuyết nên trong phòng kỹ thuật trống rỗng không một bóng người. Ba người lần lượt ngồi xuống, mở trò chơi mà Kỷ Duệ nói, tạo tài khoản. Cả ba vẫn tiếp tục sử dụng những cái tên
quen thuộc: Kỷ Lương là “Thiên vương cưỡi hổ đất”, Kỷ Duệ vẫn là “Gà con hầm nấm” như trước, còn Thi công tử là “Ai thua đều là đồ ngốc” — những cái tên chuyên gây thù oán.
Mạng internet sử dụng trong căn cứ là
loại mạng nội bộ, Kỷ Duệ nói trò chơi 3D chiến đấu mô phỏng kia đương
nhiên cũng dùng mạng nội bộ. Khác với đám tân binh, chỗ làm việc của mấy tay kỹ thuật viên lão làng của bộ phận kỹ thuật không phải là ở phòng
máy, mà là ở gian phòng kỹ thuật chuyên dụng của mỗi người.
Khi nhìn thấy dòng chữ đỏ do hệ thống
thông báo “Gà con hầm nấm đã đăng nhập vào trò chơi”, các đồng chí của
bộ phận kỹ thuật đều nhốn nháo.
“Lại đây lại đây!”
“Hôm nay xem anh bắt con gà con hầm nấm này để cho các anh em ăn cơm nhé!”
“Mẹ kiếp! Tránh hết ra, để cho anh đây
lên! Hôm nay, anh đây sẽ dùng phong cách tiêu sái nhất, dùng một cây
súng bắn chim, hạ gục hắn cho xem.”
Khi cả đám chiến hữu của bộ phận kỹ
thuật đang xoa tay, nóng lòng muốn tỷ thí, thì đột nhiên phát hiện, con
gà nhỏ hầm nấm này hôm nay không giống bình thường. Thông thường hắn đều chọn bản đồ độc chiến, nhưng hôm nay hắn lại chọn… đấu tập thể!
Sau đó, hệ thống lại thông báo: “Thiên
vương cưỡi hổ đất” đăng nhập vào trò chơi, “Ai thua đều là đồ ngốc” đăng nhập vào trò chơi.
Cái gì thế này? Muốn khiêu khích à?
Ngang nhiên khiêu khích à?! Một mình hắn vào đây đã làm cả đám lão tướng này mất hết thể diện rồi, giờ cảm thấy đơn độc chiến đấu không đủ tính
khiêu chiến nên còn gọi cả người nhà vào cùng à?!
Nhìn thấy tên tài khoản của Thi công tử, cả nhóm lính kỹ thuật đều sôi máu.
“F**k! Các anh em, thời điểm bảo vệ danh dự của đám lính kỹ thuật chúng ta tới rồi!”
“Các đồng chí, hãy để cho bọn họ nhìn
thấy, cái gì gọi là sự hợp tác tập thể! Cả tổ cố lên! Dạy cho hắn một
bài học, cho hắn biết tay!”
Làm một người cố vấn thông minh thì
dễ, còn hợp tác cùng tác chiến tập thể lại là chuyện khác hoàn toàn. Khi tác chiến độc lập, anh có thể dựa vào chính năng lực của mình để kiên
cường chiến đấu vượt qua thử thách. Nhưng khi tác chiến tập thể, thì cái anh cần không chỉ là năng lực cá nhân, mà còn phải chú ý phối hợp với
đồng đội. Người ta nói, không sợ đối thủ giỏi như thần, chỉ sợ đồng đội
ngu như heo, chính là để nói đến tầm quan trọng của đồng đội trong phối
hợp tác chiến tập thể.
Gà con hầm nấm hắn, tuy rất lợi hại,
nhưng… hai đồng đội của hắn chưa chắc đã giỏi. Lần đầu tiên chơi trò
này, lại còn lập cái tên tài khoản kiêu ngạo gây thù hận như vậy, đúng
là đồ vịt mắc cạn không biết sống chết mà.
“Hạ Vũ đăng nhập vào trò chơi” “Tần đại gia nhà cậu đăng nhập vào trò chơi”
“Ha ha ha — mẹ kiếp, đây đúng là…” Một
tay lính già nhìn chằm chằm vào dòng thông báo của hệ thống, thấy có
thêm hai người đăng nhập vào, hắn sửng sốt một chút, rồi lập tức chỉ vào màn hình cười to: “Đúng là trò đời, lắm thằng ngốc thật!”
Mọi người xúm lại nhìn, phản ứng đều giống hệt nhau: Sửng sốt, sau đó cười ầm lên!
Hạ Vũ là ai, nhóm tân binh có thể không
biết, nhưng mấy tay lính già như bọn hắn thì biết rất rõ, không phải
chính là anh nhỏ nhà Hạ lão gia hay sao. Anh nhỏ mặt lạnh kia và hai chữ “trò chơi” này trời sinh đã hoàn toàn cách biệt, bọn họ tin rằng, anh
nhỏ thà rằng chạy ra sân tập bắn mấy trăm phát, cũng không thể nào ngồi
đây chơi trò chơi. Cho nên, tài khoản tên “Hạ Vũ” này tuyệt đối, tuyệt
đối không thể nào thật sự là anh nhỏ mặt lạnh.
Tóm lại, bọn họ càng tình nguyện tin
tưởng rằng, người đang chơi tài khoản “Hạ Vũ” này, chắc chắn là đã bị
anh nhỏ mặt lạnh xử lý gì đó, cho nên mới dùng tên anh nhỏ để vào đây xả mối hận.
Nhắc đến hận thù, thì còn phải kể đến
tài khoản “gà con hầm nấm” nữa. Cái tên đó không phải chính là của Hạ
lão gia hay sao. Hôm đó, Hạ lão gia còn nói rất sâu xa với sếp của bọn
họ rằng: “Đám kỹ thuật các cậu cũng không giỏi lắm nhỉ!” Kết quả là sếp
nhà bọn họ mất hết thể diện, rồi không phải chính đám tiểu tốt như bọn
họ phải chịu khổ thì là ai!!!
Người ta nói, cha nợ thì con trả. Đám
người kỹ thuật vừa nhìn thấy hai chữ “Hạ Vũ” thì mắt đều phát sáng,
giống như chồn hôi nhìn thấy gà mái béo mập vậy.
Bên phía Kỷ Lương đương nhiên không biết rằng, bọn họ còn chưa xuất chiến thì cừu hận đã dâng trào. Đương nhiên, đó chỉ là vấn đề ngoài rìa, trước mắt, bọn họ còn có vấn đề nội bộ
nghiêm trọng hơn cần giải quyết — muốn diệt trừ ngoại xâm, trước tiên
phải ổn định nội bộ.
Mà vấn đề nội bộ này chính là: Hạ Vũ!
Lúc đầu bọn họ cứ nghĩ là cả ba người đi chơi một chút, không ngờ Tần Dịch cũng gào thét muốn tham gia. Tham gia thì tham gia, dù sao thêm một người cũng chẳng sao. Nhưng năm người đi
cùng nhau, bốn người chơi, còn thừa một người thì thế nào?
Kỷ Lương đang định cất lời, khéo léo đề
nghị anh quay về trước, cứ lo việc của mình, không cần phải ở đây. Nhưng còn chưa kịp nói thì Hạ Vũ đã nói trước:
“Anh cũng tham gia!”
Câu nói này tuy không khiến cô và Thi
Thanh Trạch sợ đến ngã ngửa. Nhưng nhìn dáng vẻ “Ông đây nói gì thì là
như thế” của anh, cả hai người cũng không có gan chó mà dám từ chối
không cho anh tham gia, chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Kỷ Duệ. Ai
ngờ tên nhóc kia lại hoàn toàn phụ sự tin tưởng của họ, đã không từ chối Hạ Vũ, còn vênh mặt lên khiêu khích: “Chú biết chơi à?”
Hạ Vũ anh là ai? Từ trước đến giờ, chỉ
có chuyện anh không muốn làm, không có chuyện anh không làm được! Huống
chi, câu nói đó lại xuất phát từ miệng con trai anh, là một người cha,
không thể để con trai mình coi thường được. Vì thế, anh càng kiên quyết
muốn tham gia, lập tức đăng ký tài khoản, không thèm thay tên đổi họ: Hạ Vũ!
Hai người Kỷ Lương và Thi công tử nghẹn ngào không nói gì, giờ thì ván đã đóng thuyền, gạo nấu thành cơm, còn nói gì được nữa.
“Anh… Anh đã từng chơi mấy loại game kiểu này chưa?” Kỷ Lương hỏi.
“Ví dụ như?” Hạ đại gia bảo cô cho ví dụ.
Biết ngay mà, tuy nói ra một vài trò
chơi mà anh Duệ thường chơi nghe có vẻ rất ngây thơ, nhưng nếu ngay cả
mấy trò này cũng chưa từng chơi thì…
“Là cái gì?” Đồng chí Hạ quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, sắc mặt vẫn trấn định mà tỏ vẻ: “Ông đây còn chưa từng nghe thấy chứ nói gì đến chuyện chơi.”
Kỷ Lương thua. Cô phất tay ý bảo Thi
công tử tiếp đòn. Thi công tử hỏi: “Lão đại, vậy anh đã từng chơi mấy
trò có liên quan đến súng ống quân sự bao giờ chưa?”
Hạ Vũ lạnh lùng nhướng mày: “Trò chơi à? Tôi chỉ toàn dùng đồ thật thôi!” Chỉ một câu đã trực tiếp khiến Thi
công tử uất nghẹn, quay về vị trí.
Sự thật là thế, Hạ đại gia nhà người ta
chỉ toàn chơi súng thật đạn thật mà, đạn đen đạn đỏ đủ cả, loại trò chơi này, chẳng qua chỉ là trò trẻ con, quá nhỏ, quá nhỏ mà thôi!
Thi công tử tự an ủi mình, sau đó che
mặt, tuyên bố mình cũng bị Hạ đại gia đánh bại. Hiện giờ hắn chỉ hy vọng cái tên hắn đã lấy— “Ai thua đều là đồ ngốc” sẽ không trở thành cái hố
to tự hắn đào sẵn rồi tự hắn lại nhảy xuống. Có Hạ Vũ ở đây, muốn thua
có khó khăn lắm không?
“Vậy anh thường chơi trò gì?” Tần
Dịch cũng đã đăng nhập trò chơi. Mấy người trẻ tuổi các cậu thường chơi
CS, CF không ít lần. Nhất là cậu, thích dùng súng, nên càng hứng thú với những trò chơi này.
Câu hỏi của Tần Dịch vừa cất lên, thì cả ba người bên cạnh cậu đều lén dựng thẳng lỗ tai, đừng ngạc nhiên, bọn
họ đều tò mò Hạ Vũ thường chơi trò gì mà. Với cuộc sống từ nhỏ đến giờ,
thì trong tuổi thơ của anh chắc chắn sẽ không có mấy thứ gọi là trò chơi này.
Không khí trầm lắng, hoàn toàn yên tĩnh, khi bọn họ đang nghĩ là Hạ Vũ không trả lời, thì tiếng Hạ Vũ lại vang lên.
“Trước đây chỉ chơi Super Mario thôi.”
………
Thế là một nhà ba người lần đầu tiên “hẹn hò” trong game. Lần đầu tiên chơi điện tử với nhau khà khà. Liệu có gì thú vị không?
Thi công tử cũng đã có kết luận, cái tên tài khoản của hắn tạo ra, chỉ vài phút nữa hắn sẽ được hưởng trọn ---
ai thua là đồ ngốc!!! “Hồi trước tôi cũng chơi Super Mario.” Tần Dịch
vui vẻ nói.
Không biết vì sao, tim Kỷ Lương, bỗng
nhói đau, cô lén nhìn gương mặt tuấn tú rất bình tĩnh kia. Khi những đứa trẻ khác còn đang hưởng thụ tuổi thơ, chơi các loại trò chơi khác nhau, thì anh đã sớm có cuộc sống hoàn toàn không hợp tuổi. Dù là bị ép, hay
là tự nguyện, thì anh cũng hoàn toàn bỏ lỡ thời thơ ấu của mình.
“Khụ!” Cô giả vờ hắng giọng, xóa đi tình cảm khác thường trong lòng mình, ý bảo mọi người chuẩn bị tác chiến.
“Có một đội muốn chiến đấu trên không
với chúng ta!” Kỷ Duệ nhìn tin báo khiêu chiến vừa gửi tới. Cậu vốn định chỉ chơi với máy một chút, nhưng… cậu nhìn lại tên đội của đối phương:
“Đội lính tinh anh bộ phận kĩ thuật”.
Cái tên ** thế này, vừa nhìn đã biết là
mấy người lính kĩ thuật hôm trước bị cậu làm cho mất thể diện nên hôm
nay muốn gỡ gạc đây mà. Chơi với người đương nhiên là thú vị hơn chơi
với máy nhiều, lại càng có nhiều nhân tố bất ngờ khó dự đoán hơn!
Kỷ Duệ nghĩ một chút rồi ấn xác nhận, sau đó nói với bọn họ: “Chơi đối kháng, năm chọi năm.”
Kỷ Lương cứ tưởng trò chơi này cùng lắm
là kiểu CS phát triển thành 3D, nên hăng hái tiến lên, nhưng sau một
ván, cô mới cảm nhận được câu nói sâu sắc của Kỷ Duệ: “Suy nghĩ quá ngây thơ!”
Con mẹ nó, CS CF gì đó, so với trò này
thì chẳng bằng cái lông tơ. Trò chơi dùng kĩ thuật 3D mô phỏng rất chân
thực. Khi vừa đeo kính 3D vào, toàn bộ hình ảnh lập thể như hiện ra
trước mắt, phụ thuộc vào sự di chuyển của thị giác mà biến đổi, nếu
trước đây chưa từng tiếp xúc với trò chơi 3D, thì khi đối diện với dạng
đồ họa này, chắc chắn sẽ cảm thấy không thoải mái, thậm chí còn có cảm
giác buồn nôn.
Hơn nữa, vũ khí trong trò chơi hoàn
toàn mô phỏng theo đồ thật, không giống như súng trong CS, mỗi khẩu có
đến mấy trăm phát đạn, dù đổi băng đạn cũng chỉ là một thao tác nhỏ. Tần Dịch vì không nắm được điểm này, nên sau khi vào trận đấu, cậu cầm súng lên bắn một loạt đạn phủ đầu, theo như cậu nói thì đây là muốn làm tăng sĩ khí, nhưng chưa được vài phát thì băng đạn đã trống không, sau đó…
đối phương tập kích bắn nổ tung đầu “đại gia Tần nhà cậu”, làm cậu tức
đến mức ngồi trước máy tính mà ân cần hỏi thăm đối phương vài lần.
Kỷ Lương và Thi công tử tự xưng là đã
chơi không ít trò chơi, nhưng lần đầu tiên tiếp xúc với trò chơi thế
này, nên chưa bao lâu đã đụng phải đội đối thủ, bị hạ gục!
Tuy anh Duệ đã luyện thành thục trò chơi này, nhưng chỉ có hai tay không để đấu lại bốn người, cuối cùng vẫn
không cầm cự được bao lâu, bị đối phương công phá, trên màn hình hiện
lên hai chữ đỏ chót: “Thất bại”, tuyên bố lần đầu phối hợp của cả đội đã hoàn toàn bị tiêu diệt.
Có lẽ các bạn sẽ hỏi, không phải có năm người sao? Vậy còn Hạ Vũ đâu?
Lại đây, mời các vị hướng tầm mắt về
phía bên cạnh, các vị sẽ thấy ngay gương mặt tuấn tú lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào máy tính. Ba mươi giây sau khi trò chơi bắt đầu cho đến
giờ, đại gia vẫn luôn giữ trạng thái như thế này --- còn chưa kịp nhìn
rõ ràng, vừa bước vào đã trực tiếp bị tay súng của đối phương bắn nổ
tung đầu, sau đó, chỉ có thể đứng nhìn đồng đội tiếp tục chiến đấu.
Tình cảnh này, đối với Hạ Vũ mà nói thì giống như đại cô nương bước lên kiệu hoa vậy --- thẳng bước không thể quay đầu.
“Khụ! Không sao không sao, chơi lại lần
nữa!” Thấy không khí có vẻ nặng nề, Kỷ Lương liền lên tiếng: “Chúng ta
đều chơi lần đầu mà. Trò này khó thật đấy!”
“Khỉ thật! Trò này y như thật ấy!” Tần
Dịch tháo kính 3D ra ngắm nghía rồi lại đeo vào: “Chơi hay thật, chơi
hay thật! Lần này xem đại gia Tần tôi giáo huấn đám nhóc kia thế nào!”
Được rồi, đại gia Tần vốn càng đánh càng hăng. Phong cách của cậu vốn là đánh nhiều thua nhiều, nhưng càng thua nhiều lại càng cố gắng, chưa bao giờ chịu khuất phục.
Mọi người chấn chỉnh cảm xúc, tiếp tục khiêu chiến.
Lần này cũng vẫn chọn bản đồ giống như trước, tìm cách giải cứu con tin.
“Thay đổi chiến lược đi.” Kỷ Duệ suy nghĩ một chút, vừa rồi cậu là người duy nhất tử vong cuối cùng, nên
cũng tương đối nắm bắt được đặc thù của bản đồ này, vì thế, cậu chịu
trách nhiệm chỉ huy: “Thanh Trạch, chú ở bên ngoài tìm tòi, lẻn vào vị
trí trung tâm của đối phương.” Mỗi lần con tin đều bị nhốt ở vị trí khác nhau, chỉ có cách tiến vào trung tâm của đối phương mới có thể biết
được đối phương đang ở đâu. Nếu không có phương hướng xác định, thì chỉ
giống đám ruồi bay bay loạn, lãng phí thời gian.
“Tần Dịch, đợi lát nữa bắt đầu, anh lập tức đi lên điểm cao, nhiệm vụ nhắm bắn giao cho anh.”
“Được!” Ngắm bắn là sở thích của cậu,
Tần Dịch xoa tay, biểu lộ sự nhiệt tình đối với trò chơi này: “Xem họ
Tần tôi một phát súng lấy đầu đầu một người đây!”
“Kỷ Tiểu Lương, hai mẹ con mình phụ trách đánh nghi binh. Mẹ bên trái, con bên phải, làm rối loạn sự phán đoán của địch!”
“OK!”
Phân công nhiệm vụ xong, cả nhóm đang chờ xuất phát thì một giọng nói bình tĩnh vang lên: “Còn cha thì sao?”
Lúc này, mọi người mới nhớ ra, còn một
“nhân vật lớn” bị để không, ba người Kỷ Lương lảng mắt nhìn đi chỗ khác, ý muốn ném vấn đề cực kì khó khăn này cho Kỷ Duệ.
“Chú… Chú à…” Kỷ Duệ chuyển động tròng mắt: “Vậy chú đi cùng cháu, sang bên phải đánh nghi binh.”
“Được!” Hạ Vũ hít sâu, đeo kính, chuẩn
bị tác chiến. Khi năm người chuẩn bị xong, trên màn hình hiển thị:
READY! Ba… Hai… Một… GO!
Hạ Vũ ổn định tinh thần, theo Kỷ Duệ
sang phía bên phải. Mấy hôm vừa rồi, cậu nhóc thường xuyên luyện trò
này, nên đã quá thành thạo các thoa tác trong game, nhưng nhìn sang Hạ
Vũ, vốn không chơi game bao giờ, lại thăng cấp đột ngột từ Super Mario
lên game 3D siêu đẳng cấp, chẳng khác gì bắt một đứa trẻ đi còn không
vững phải chạy vượt rào!!!
Nhưng mà, Hạ tiên sinh làm sao có thể để bị hạ gục dễ như vậy được?!
Khi bị hạ nốc ao trong vòng bao giây ở
ván đầu tiên, anh nhìn màn hình chằm chằm, lại theo dõi hành động của
đồng đội mình, nên cũng nhớ được đại khái bản đồ vừa rồi, đồng thời làm
quen với một vài động tác cơ bản! Đây là điểm khiến Hạ Vũ mạnh hơn người khác, không biết cũng không sao, chỉ cần chăm chú học hỏi là được! Sự
thất bại nhất thời cũng không có nghĩa là vĩnh viễn thất bại, chỉ cần
anh có thể rút ra bài học trong sự thất bại đó, thì anh sẽ ngày một
trưởng thành!
Kỷ Duệ hơi bất ngờ. Thao tác của Hạ Vũ
rõ ràng khá hơn hẳn ván đầu tiên, cậu rất chú ý nhân vật đang theo sát
phía sau mình… Tuy là nhân vật trong game, nhưng người điều khiển lại là Hạ Vũ, cũng chính là “cha” của cậu, trong lòng cậu luôn có một cảm giác khó có thể nói rõ…
Theo tính cách từ trước đến giờ của
Kỷ Duệ, thì cậu tuyệt đối sẽ không thừa nhận, rằng giữa cảm giác khó nói trong lòng mình ấy còn có một chút cảm giác ấm áp.
“Pằng!”
Tiếng súng đinh tai kéo Kỷ Duệ đang suy
nghĩ miên man tỉnh táo lại, nhìn vào game, cậu mới phát hiện ra vì mình
mất tập trung mà để lộ hơn phân nửa người ra bên ngoài, may mà Hạ Vũ bắn trước, quấy nhiễu tay súng của đối phương, cứu cậu một mạng.
Kỷ Duệ còn chưa kịp nói cảm ơn, thì phía trước đột nhiên bắn liên tục không ngừng, giống như quân địch tập trung tất cả hỏa lực về bên này vậy.
“Chết tiệt, bọn họ điên rồi à?” Kỷ Duệ
trừng mắt nhìn màn hình, họ tác chiến không khoa học chút nào! Bây giờ
súng nổ như điên về phía này, rồi lát nữa bọn họ định tay không bắt giặc à?!
Không để cho cậu kịp hiểu xem đối phương đang dùng chiến lược gì, thì một luồng đạn chớp lên, nổ tung xung quanh họ, sau khi khói tan đi, thì cậu nhìn thấy thi thể của mình và Hạ Vũ
ngã trên đất.
Vừa lúc đó, chợt Thi Thanh Trạch ở bên
kia cũng thông báo tin dữ: “Mẹ kiếp! Đám cầm thú này, lại đặt cả quả bom hẹn giờ ở sở chỉ huy.” Bảo sao bọn họ dám để trống sở chỉ huy, hắn vừa
định chạy vào tìm vị trí giam con tin thì đột nhiên nghe bùm một tiếng,
suýt chút nữa khiến tai nghe của hắn rơi cả ra, sau đó, hắn cũng chính
thức hi sinh.
Năm người,mất ba người, hỏa lực giảm hơn một nửa, Kỷ Lương đi thông suốt được một đoạn đường bên trái thì cũng
bị đối phương hạ gục.
“Mẹ nó!” Tần Dịch nhìn chằm chằm vào màn hình: “Bọn họ làm trò gì thế, vừa rồi tôi thấy có người chạy về phía
này, sao đột nhiên lại đổi hướng sang hết bên kia rồi.” Tần Dịch cũng bị chiến lược của đối thủ làm cho rối loạn, “Có điều, bọn họ cũng nỗ lực
thật đấy.” Sau khi cậu bắn lén được một người, thì cũng bị tay bắn tỉa
của đối thủ hạ gục.
Lần thứ hai giải cứu con tin, thất bại!
Lúc này, trong bộ phận kĩ thuật, không
khí cực kì hào hứng, vui vẻ. Đám Kỷ Duệ sẽ không hiểu rằng, ngay sau
khi thấy Hạ Vũ xuất hiện, đám người bên này hoàn toàn giống như người
sắp chết đói lại nhìn thấy một cái bánh bao thịt vậy, tất cả đều lao
vào, sau đó xuất hiện hàng loạt các câu đối thoại kiểu như:
“Ở bên cạnh, bên cạnh! Anh nhỏ đi cùng con gà nấm kìa (viết tắt của gà con hầm nấm).”
“Ha ha ha --- hàng này tuyệt đối không
phải là Hạ Vũ thật rồi. Chỉ nhìn cách bắn súng như bắn chim kia của hắn, thì ông đây cũng có thể bắn nát đầu hắn cả trăm lần rồi. Các anh em,
lên đi!”
“Mọi người chậm thôi, để lại một tí máu cho tôi bắn với!”
“Mẹ kiếp! Lão Bạch, anh chơi ăn gian, bắn lén thế à!”
Cả đám người giận dữ, đồng loạt giơ ngón cái về phía đồng chí tự tiện bắn phát súng kết thúc kia. Đồng chí được
gọi là lão Bạch lắc đầu một cái, cố kiềm chế cảm xúc kích động trong
lòng, rồi ra vẻ thoải mái nói: “Phong cách tiêu sái và khả năng bắn súng ** của anh đây, không phải là thứ mà người phàm các cậu có thể có được, đừng say đắm anh đây, anh đây là truyền thuyết.” Vừa dứt lời, hắn liền
nhận được một loạt ngón tay cái lộn ngược tỏ vẻ khinh bỉ.
Cho nên, bên Kỷ Duệ tuyệt đối sẽ không
đoán được, bên phía bộ phận kĩ thuật làm gì có chiến lược gì hay ho,
hoàn toàn chỉ là chó ngửi thấy mùi thịt, làm cách nào để cướp được thịt
trước mà thôi --- Hạ Vũ chính là viên thịt tròn tỏa hương ngào ngạt.
Viên thịt tròn của nhà họ Hạ, hương thơm bay ngàn dặm, khiến cho người
ta buông bỏ thù hận, khiến cho người ta ăn cũng cảm thấy thư thái, chết
cũng cam lòng.