Kỷ Duệ vừa gác điện thoại xong, thì Thi
Thanh Trạch và Lý Hi cùng quay sang nhìn nhau. Hai người đều là những
người hiểu chuyện, bọn hắn biết, nơi này không nên ở lại thêm nữa, không nên để bị kéo vào việc riêng của nhà người ta. Ba mươi sáu kế, chạy là
thượng sách. Kết quả, hai người đều đồng loạt quyết định, bỏ chạy lấy
người. còn cái người cao to đang nằm dài trên ghế salon buôn chuyện qua
điện thoại quên cả trời đất kia, thì… mặc kệ hắn thí mạng đi.
Hai người rất ăn ý không gọi Tần Dịch, thà chết bạn chứ không chết ta. Tần Dịch, cậu phải bảo trọng.
Hai người tìm bừa một lí do linh tinh,
nói qua với Kỷ Duệ, rồi co chân chạy lấy người. Kỷ Duệ không ngăn cản,
giữ bọn họ lại cũng chẳng có tác dụng gì, IQ của cả đám người đó còn
chẳng bằng của mình cậu Kỷ đây, mà khí thế thì cũng chẳng thể so sánh
với đại gia Hạ mạnh mẽ bắt người, thì giữ bọn họ lại làm gì?!
Kỷ Duệ ngẩng đầu nhìn lên tầng…
Cho nên, việc cậu phải làm bây giờ là
cầm túi khoai tây chiên lên, và tiếp tục xem ti vi thôi. Mấy chú cảnh
sát bảo mẫu của nhân dân kia chắc sẽ đến rất nhanh. Dù sao, cậu cũng chỉ là cậu nhóc bảy tuổi trói gà không chặt mà thôi. Còn cái người cao to
đang cầm di động buôn chuyện say sưa, đôi khi còn lộ ra nụ cười ngây ngô kia, thì không cần để ý đến.
Kỷ Lương bị bắt lên tầng vẫn không ngừng chống cự, không ngừng giãy giụa muốn thoát khỏi bờ vai to rộng của anh, nhưng không có kết quả.
“Rầm!”
Cánh cửa đóng sập lại trước mặt cô, sau đó, anh giơ tay, phát mạnh hai cái vào mông cô mới thả cô xuống.
Khi hai chân vừa chạm đất, Kỷ Lương bật
người ra sau, tránh xa Hạ Vũ, đưa tay ôm lấy mông vừa bị anh đánh. Mẹ
nó! Gã đàn ông chết tiệt này xuống tay vẫn không hề lưu tình chút nào,
đánh gì mà mạnh mẽ thế chứ: “Này ---.”
“Em gọi tôi là gì?” Anh nhìn chằm chằm
vào khuôn mặt trang điểm cực kì trang nhã của cô, mày khẽ nhướng lên:
“Sau này đừng dùng hóa chất lên mặt nữa.”
“Mẹ nó, ai cần anh lo!” Kỷ Lương không
hề nể nang, chửi rất thô lỗ, cô vốn thích mềm, không thích cứng. Anh
càng tỏ ra mạnh mẽ, cứng cỏi, thì cô càng không thèm để ý đấy. Mà bản
thân Hạ Vũ, vốn cũng là một người quen sử dụng ưu thế của mình, quen thế chủ động, cho nên, khi ánh mắt hai người gặp nhau, thì dường như ánh
đao, kiếm chói lòa khắp nơi.
“Trừ tôi ra, còn ai dám quản?!” Dám thì tới thử coi.
Cái kiểu tự tin tự phụ này làm cho người ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Anh bước về phía trước từng bước, cô lùi về sau từng bước thì gặp vật cản. Đằng sau cũng chỉ có giường, giờ cô
đứng cũng đã thấp hơn anh một cái đầu, nếu nằm xuống… ôi, làm gì còn khí thế nữa.
“Có gì cần thì anh đứng bên kia mà nói là được rồi.” Kỷ Lương lên tiếng, ngăn cản âm mưu tiếp tục bước tới của anh.
Nhưng Hạ Vũ mà biết nghe lời như vậy thì đã không phải là Hạ Vũ. Cho nên, anh vẫn không ngừng lại, tiếp tục bước tới, hơn nữa, anh còn bước nhanh hơn.
Kỷ Lương cảm thấy trước mắt tối sầm lại, vừa ngẩng lên thì đã gặp ngay cặp mắt đen sâu thăm thẳm kia, làm lòng
cô run lên. Mẹ nó, cái trái tim chết tiệt này lại có vấn đề rồi, Kỷ
Lương buồn bực nghĩ, đã hơn bảy năm rồi mà trái tim vẫn đập mạnh như
vậy… Cũng đâu còn là cô bé ngây thơ như ngày xưa, còn học đòi người ta
mà đỏ mặt cái gì chứ?!
“Sau này đừng trang điểm nữa.” Ngón
tay thô ráp dừng trên khuôn mặt bầu bĩnh, mịn màng của cô, khẽ vuốt ve.
Cuối cùng, ngón tay anh khẽ chạm vào đôi môi được thoa son bóng, đỏ
mọng. Dường như anh không hài lòng khi chạm vào lớp son đó, liền ra sức
chùi lớp son đó đi, nhưng cũng không dám mạnh tay làm đau cô: “Trước kia em cũng đau có trang điểm.” Hai người đứng rất gần nhau, khi anh nói
chuyện, hơi thở nóng rực thổi qua mặt cô, làm làn da cô cũng nóng bừng
lên.
Trước kia, trước kia, trước kia…
Kỷ Lương bực bội gạt tay anh ra, cố gắng kháng cự sự kích thích từ ngón tay anh mang lại, mặt cô lạnh đi: “Hạ
Vũ, anh đừng luôn miệng nhắc đến trước kia nữa. Tôi đã không còn là tôi
ngày xưa nữa rồi. Nếu người anh muốn tìm là cô bé Kỷ Lương ngoan ngoãn
hồi đó, thì thật xin lỗi, cô ấy đã chết từ lâu. Hiện giờ tôi là thế này
đây, thô lỗ, lưu manh, uống rượu, đánh nhau, việc gì cũng biết.”
Cô cũng có thể thoải mái nói, tự nhiên
cười đùa với những người khác phái khác, nhưng mà… không thể cư xử với
anh như vậy được. bởi vì giữa hai người, đã từng thân mật như thế, những người khác đểu không thể chạm tới nơi mềm mại nhất, bí mật nhất trong
sâu thẳm đáy lòng cô, tất cả những thứ đó đều tồn tại vì anh.
Hạ Vũ không tức giận, ngược lại, anh còn cúi xuống thấp hơn một chút, ghé sát vào tai cô. Anh khẽ cười, giọng
nói hơi trầm thấp, có một chút gì đó khiển người ta có cảm giác khó nắm
bắt: “Nhưng bây giờ… lại càng tốt hơn. Trước kia em rất ngoan…” Ngoan
đến mức kiến người ta không cách nào xuống tay được.
“Sao… sao…”
Kỷ Lương sửng sốt, phát hiện ra mặt anh
càng ghé sát vào mặt mình hơn, cô lập tức lùi lại về sau theo phản xạ mà quên mất mình đã không còn đường lùi, cả người liền ngã thẳng xuống
giường.
“Tiểu Lương, em thế này là…” Người đàn
ông nào đo đứng bên cạnh giường, điệu cười mờ ám, hơi hơi tà ác, lại
hơi… quyến rũ đến chết đi được: “Em đang mời gọi tôi sao?”
Ôi trời! cái loại nói năng đổi trắng
thay đên thế này mà anh ta cũng phun ra được. Kỷ Lương vùng ngồi dậy,
nhưng cũng không nha bằng Hạ Vũ, cô chỉ vừa chống tay, thì cả người anh
đã đổ ập xuống, chơi đùa rất vui vẻ…
“Này --- cái lão này, cút ngay!!!” Hơi thở đàn ông đè nặng xuống người cô, khiến nhiệt độ như tăng dần…
Cô vừa dứt lời, thì Hạ Vũ thừa dịp cô
giãy giụa, liền vòng hai cánh tay qua vòng eo nhỏ nhắn của cô, khóa cô
vào trong ngực mình, anh ôm cô chặt đến nỗi làm cô suýt không hít thở
được.
“Anh…” Muốn siết chết cô hay sao thế. Kỷ Lương đẩy mạnh vai anh ra.
“Tiểu Lương” anh vùi mặt vào hõm vai cô, năng nề thốt lên lời xin lỗi đã muộn mất bảy năm: “Thật sự xin lỗi em!”
Thật sự xin lỗi, vì những câu nói và
hành động làm tổn thương người khác của anh năm đó. Năm đó, anh đã sớm
là một người trưởng thành, nhưng lại không có cách nào chịu trách nhiệm
với hành vi của mình, ngược lại, còn đổ hết mọi lỗi lầm lên cô, để cho
cô một thân một mình chịu đựng…
Thật sự xin lỗi, vì mấy năm nay anh không thể ở bên cạnh chăm sóc cho mẹ con cô…
Kỷ Lương ngừng giãy giụa, lẳng lặng nhìn lên hoa văn trên trần nhà.
Xin lỗi… Trong trí nhớ của cô, đó là từ
không bao giờ tồn tại trong nguyên tắc sống của Hạ Vũ. Cho dù khi đối
mặt với Hạ Tĩnh, anh cũng chưa bao giờ nói ra từ này. Anh chỉ biết dùng
những hành động thực tế, còn không bao giờ nói thành lời. Anh cũng không bao giờ hiểu, phụ nữ là một loại sinh vật rất cảm tính, chỉ cần một câu nói thẳng ra miệng cũng có thể chạm đến trái tim của họ. Cho nên, trong xã hội ngày nay mới có nhiều người phụ nữ ngốc nghếch như vậy, không có sức kháng cự với mấy lời nói hoa mỹ của đám đàn ông, đến cuối cùng, chỉ giữ lại được trái tim đầy những vết thương rỉ máu.
Nhưng mà, lời xin lỗi bị trì hoãn suốt hơn bảy năm này, là những gì cô chờ đợi sao?!
Cô hơi ngỡ ngàng.
“Chuyện đã qua… hãy để nó qua đi.” Nói
xong, cô đẩy vai anh: “Đứng dậy đi, lời xin lỗi của anh, tôi nhận rồi,
cũng tha thứ cho anh…”
“Chúng ta kết hôn đi…”
“…” Cô có nghe nhầm không?!
“Để cho anh được chăm sóc em và tên nhóc kia.”
Lần này, cô nghe rất rõ. Hai mắt cô mở
to, người cũng bắt đầu giãy giụa muốn thoát khỏi sự kìm hãm của anh:
“Anh cút đi, Hạ Vũ, anh Duệ là của tôi, anh đừng nghĩ đén chuyện tranh
giành với tôi…” Mẹ nó chứ, suýt nữa là bị lừa rồi.
Đã nói mà, sao thái độ gã này lại tự
dưng mềm nhũn ra như thế được, đứa con mới là trọng điểm phải không?!
Tiểu Tĩnh đã kết hôn, anh ta không phải là chú rể. vậy thì kết hôn với
ai chẳng được, vừa vặn ở đây có một ả ngốc sinh cho anh ta một đứa con
trai, vấn đề nối dõi tông đường cũng đã được giải quyết, một mũi tên hạ
hai con chim.
Sắc mặt Hạ Vũ hơi trầm xuống, nắm lấy
hai tay cô: “Giành tên nhóc kia cái rắm ấy!” Chết tiệt! Cô ấy muốn khơi
gợi dục vọng của anh lên hay sao thế: “Chết tiệt! Em đừng động đậy nữa!"