Cảnh Nhã Diễm suy nghĩ thật lâu mới tìm ra lý do người kia lại nói vậy, có lẽ sở dĩ Bạch Bảo Đình cường điệu y còn độc thân là bởi vì sợ cô lan truyền những lời đồn về y và Lệ Giai Quỳnh.
Trong lòng cô khinh thường hừ một tiếng.
Cô không phải loại người lo chuyện bao đồng, càng lười tuyên truyền chuyện của người khác. Cô lười nhác dựa vào tường, hơi hơi ngửa đầu, chiếc cổ dài căng ra, cái mũi nhô lên, làn da trắng nõn vì lạnh mà nổi da gà.
Cô tùy ý nhắm hờ đôi mắt, cánh tay để ra sau thắt lưng, dùng xương bướm chạm vào bức tường rồi đẩy nhẹ về phía trước, rồi lại ngửa ra, đẩy nhẹ.
Bộ dạng chẳng hề để ý kia của cô làm cho Bạch Bảo Đình có chút không vui trong lòng.
Quần áo thế nào rồi?
Cảnh Nhã Diễm hơi hơi nghiêng mặt, bình tĩnh nói:
Tôi sẽ nhanh chóng trả cho cậu.
Tuy rằng bên ngoài cô giả vờ rất hợp tình hợp lý nhưng trong lòng đang điên cuồng chột dạ.
Quần của Bạch Bảo Đình còn đang ở trong cửa hàng giặt là, Number 1 còn dính ở bên trên, mà ông chủ đã không thấy bóng dáng, từ sáng tới giờ cô cũng chưa biết nên làm gì bây giờ.
Bạch Bảo Đình không hoài nghi cái gì, ánh mắt du tẩu từ trên mặt dần dần xuống dưới nhìn đôi giày trắng của cô.
Ống quần đồng phục mùa đông khá bó, vừa rồi Cảnh Nhã Diễm mới ngồi xổm xuống làm ống quần bị kéo cao lên, hiện tại đứng lên chưa kịp kéo xuống làm lộ ra một mảng mắt cá chân trái. Trắng nõn, gân cốt rõ ràng, thon nhỏ phảng phất như một bàn tay là có thể nắm gọn.
Bạch Bảo Đình chậm rãi dời ánh mắt đi, lơ đãng nói:
Được rồi.
Cảnh Nhã Diễm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tiết học thứ 2. Cảnh Nhã Diễm được thầy Chu cho vào trong lớp. Lúc vào cô còn cố ý nhìn lướt qua lớp học một cái, Lý Bạch Tuệ chưa trở về. Cảnh Nhã Diễm có chút hối hận. Cô không phải sợ hắn, chỉ cảm thấy mình quá xúc động, làm Lý Bạch Tuệ đổ máu.
Nếu người này làm to chuyện, trường sẽ tìm phụ huynh, sẽ gây phiền toái cho ông Trác Hạc Hòa và bà Cảnh Trân Mỹ.
Nhưng hiện tại cô không quản được nhiều như vậy. Thừa dịp giáo viên không chú ý, Văn Nghệ Tâm đứng lên ghé vào bàn, chống khuỷu tay lên mặt bàn ở phía sau Cảnh Nhã Diễm:
Người chị em à, được lắm, thân thủ không tồi.
Đây là phương thức giảng hòa với người khác của y.
Nhìn tình hình chiến đấu sáng nay Văn Nghệ Tâm không tính toán đối nghịch với Cảnh Nhã Diễm nữa. Y cũng nhìn ra được Đình tỷ rất thưởng thức người kia, nếu tương lai có thể sẽ trở thành đồng bọn thì trước tiên hẳn phải giải quyết hiểu lầm đã.
Nếu Cảnh Nhã Diễm hiểu chuyện thì sẽ trả lời Văn Nghệ Tâm, những khúc mắc lúc trước sẽ được coi như quá khứ. Còn nếu Cảnh Nhã Diễm không cho mặt mũi thì y cũng không mất mặt, chẳng qua y chỉ đúng sự thật khen ngợi một câu mà thôi.
Cảnh Nhã Diễm vùi mặt vào viết bài, trả lời ngắn ngủi hai chữ:
Cũng được.
Văn Nghệ Tâm thừa thắng xông lên:
Chị gái cậu là Cảnh Tư Tịnh đúng không?
Cảnh Nhã Diễm dừng bút, cô ngửa đầu nhìn lên bảng đen, nhẩm lại công thức một lần, sau đó tiếp tục ghi lại quá trình giải đề.
Ghi chép xong bước giải, cô mới trả lời không chút hứng thú:
Đúng vậy.
Lập tức Văn Nghệ Tâm như thần bát quái bám vào lại hỏi:
Cậu có giống chị của cậu không?
Nói thật Văn Nghệ Tâm chưa từng gặp Cảnh Tư Tịnh, chỉ nghe người ta nói, Cảnh Tư Tịnh cực kỳ xinh đẹp, là người trong mộng của A toàn trường.
Cảnh Nhã Diễm hít một hơi thật sâu, nhẫn nại nói:
Chị tôi đẹp hơn tôi nhiều.
Thực ra cô cũng không muốn đáp lại Văn Nghệ Tâm nhưng cô thức thời, cô biết Văn Nghệ Tâm đang muốn giảng hòa với mình.
Trước khi có thể vớt được cái quần của Bạch Bảo Đình ở trong cửa hàng ra thì cô không muốn tạo thêm xung đột với bọn họ nữa.
Văn Nghệ Tâm bất thình lình nói:
Mà tôi cảm thấy cậu cũng khá xinh đẹp.
Y nói thật. Đúng là Cảnh Nhã Diễm rất xuất sắc.
Cô rất thanh tú, ánh mắt sáng ngời lại kiên định, mái tóc mềm mại đen nhánh chỉnh tề gọn gàng, đường cong từ thùy tai tới hàm dưới như một nét vẽ duyên dáng lưu sướng. Trong phòng học nhiều người, lượng CO2 cũng nhiều, nhiệt độ cũng cao hơn ở bên ngoài.
Cô thoáng kéo tay áo lên lộ ra cổ tay thon dài trắng nõn. Lúc cô nắm bút cũng không thích vùng vẩy khắp nơi, dù có nhanh chóng ghi lại bài giảng như sách vở vẫn chỉnh chỉnh tề tề như cũ, không có dấu vết viết loạn, sửa loạn.
Văn Nghệ Tâm nói những lời này căn bản chỉ là đơn thuần khích lệ, Cảnh Nhã Diễm là A, y khen một A đẹp cũng bình thường giống như hắn khen một người chơi game trâu bò vậy.
Thật ra Cảnh Nhã Diễm rất ít khi nghe được lời khích lệ, nghe Văn Nghệ Tâm nói vậy cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói:
Cảm ơn.
Bạch Bảo Đình nhấc mí mắt lên, giơ chân đá Văn Nghệ Tâm một cái.
Văn Nghệ Tâm giật mình, không hiểu được nói:
Làm sao vậy?
Bạch Bảo Đình cau mày, tức giận nói:
Đẹp hay không thì có quan hệ gì với mày?
Văn Nghệ Tâm: “....” [anh da đen???.jpg].
Cảnh Nhã Diễm thở nhẹ. Ở cái lớp này yêu cầu mọi người an tĩnh nghe giảng là không có khả năng.
Giáo viên dạy ngữ văn hiển nhiên cũng đã sớm chịu thua, chỉ lo giảng bài của mình, hoàn toàn mặc kệ kỷ luật trong lớp.
Thật vất vả tới hết tiết, Cảnh Nhã Diễm nghe giảng mà cái biết cái không. Vì cô đứng ngoài một tiết học, tiết sau nghe giảng có chút không hiểu. Cuối giờ, giáo viên dạy toán phát bài tập xuống. Là một bài thi hoàn chỉnh, đối với học sinh vừa học kiến thức mới thì phải dùng ít nhất 3-4 giờ mới có thể làm xong.
Nếu là ở lớp cũ của Cảnh Nhã Diễm thì mọi người đã sớm lớn tiếng oán than dậy đất kêu gào.
Nhưng cái lớp này lại không. Cảnh Nhã Diễm có chút kinh ngạc, không nghĩ tới đám người này có năng lực thừa nhận cao như vậy, không thấy bài tập như này rất khó hay sao.
Kết quả giây tiếp theo, cậu thấy Bạch Bảo Đình và Văn Nghệ Tâm đem tờ bài tập kia gập thành máy bay giấy.
Văn Nghệ Tâm nói: “
Em đếm 1 2 3 mới được ra tay, không được phóng trước.
Bạch Bảo Đình khinh miệt:
Ai mà thèm.
123!
Chiếc máy bay giấy kia mang theo cơn gió lạnh căm căm, hùng hổ xé gió lao về phía trước, hai chiếc máy máy ở hai bên trái phải như cọ vào sườn mặt của Cảnh Nhã Diễm, phát ra những tiếng phần phật nho nhỏ.
Văn Nghệ Tâm vừa chụp bàn vừa hưng phấn kêu lên:
Cảnh Nhã Diễm, Cảnh Nhã Diễm, nhanh nhanh gạt máy bay của Đình tỷ ra!
Cảnh Nhã Diễm đang viết tên trên tờ bài tập vừa bị y kêu như vậy, ngòi bút thiếu chút nữa đâm thủng tờ bài tập.
Cô tức giận nói:
Tự cậu đi mà gạt.
Văn Nghệ Tâm:
A a a a a a a Máy bay của Đình tỷ bắn xa hơn rồi!”
Cảnh Nhã Diễm: “....”
Quả nhiên, máy bay giấy của Bạch Bảo Đình đã vọt tới bục giảng, mà máy bay của Văn Nghệ Tâm mới tới bàn đầu đã rung rinh rụng xuống.
Bạch Bảo Đình cong môi nói:
Của bà mày đây tất nhiên là bắn xa hơn so với mày rồi.
Cảnh Nhã Diễm đóng mắt lại. Đây.... Fuc*.... đây là cách dùng từ gì vậy hả.