Cảnh Nhã Diễm phát hiện, đối với Bạch Bảo Đình thì không thể đối cứng với y được, hơi thuận theo một chút là có thể loại bỏ được không ít phiền toái. Năng lực học tập của cô không tồi, vì thế nhanh chóng nắm giữ định luật chung này. Ánh mắt Cảnh Nhã Diễm dời về phía cửa kính mờ, cố tình nói rất từ tốn, áp nhẹ âm lượng, dù ngữ khí nhỏ nhẹ dò hỏi:
Chúng ta có thể về lớp học được không?
Nhìn đồng hồ sắp tới giờ giáo viên dạy văn tới rồi. Môn văn là môn học yếu nhất của Cảnh Nhã Diễm, mỗi lần thi thử đều là môn kéo điểm trung bình của cô xuống, cô không dám chậm trễ, cần phải nhanh chóng hóa hoãn quan hệ với Bạch Bảo Đình để về lớp học.
Ngoài cửa sổ một cơn gió khẽ đảo qua, mang theo chút lạnh lẽo, hiện tại còn chưa phải lúc thay đồ ngắn tay, Cảnh Nhã Diễm chà sát cánh tay, lòng bàn tay hơi mang chút dư ôn.
Đợi một chút.
Bạch Bảo Đình dựa vào đống bàn ghế cũ chất đống trong căn phòng nhỏ này, kéo cặp sách, lấy ra một lọ sữa chua.
Vị hạt óc chó.
Hiển nhiên lọ sữa mới mua không lâu, phía ngoài còn lấm tấm hơi nước, làm cho túi nilon cũng bị hấp hơi phảng phất như cách một tầng lụa mỏng.
Nhãn hiệu này Cảnh Nhã Diễm biết, nhưng ngày thường không dám mua. Nhãn hiệu này là đồ nhập khẩu chỉ nhập đúng 1 vị óc chó, một lọ nhỏ như vậy mà giá tới 35 đồng, hạn sử dụng lại chỉ có 1-2 ngày, mỗi ngày cửa hàng tiện lợi ngoài trường học chỉ nhập 1 thùng, bởi vì có rất ít người mua.
Cảnh Nhã Diễm ngưng mi, không hiểu nhìn Bạch Bảo Đình.
Chẳng lẽ còn phải ở nơi này cũng người kia, chờ y uống xong lọ sữa chua này sao?
Bạch Bảo Đình nâng mắt lên, con người đen nhánh phản chiếu sườn mặt trắng nõn của Cảnh Nhã Diễm, vừa chuyên chú lại có chút làm càn.
Đột nhiên y kéo lấy tay Cảnh Nhã Diễm, nhét bình sữa ny chua vị óc chó vào trong lòng bàn tay cô.
Cho cậu.
Cả người Cảnh Nhã Diễm cứng đờ.
Lòng bàn tay bị lọ sữa chua lạnh lẽo làm tê dại, mà mu bàn tay bị Bạch Bảo Đình đụng vào vẫn còn lưu lại hơi ẩm rõ ràng.
Cảnh Nhã Diễm có hai thứ yêu thích mà ít người biết.
Một là thích đồ ngọt.
Hai là thích mùi hạt óc chó.
Quá đắt.
Đây là cảm thụ đầu tiên khi Cảnh Nhã Diễm cầm lọ sữa chua trên tay. Một bình rất nhỏ bên trong không biết có được 100ml không mà những 35 đồng, thật sự phí phạm của trời.
Vô nghĩa, vậy cái sữa chua vị sầu riêng 4 đồng kia thì có thể uống hay sao.
Bạch Bảo Đình buộc miệng thốt ra.
Y đang nói là hộp sữa mà Công Tiệp Nga muốn cho Cảnh Nhã Diễm, chỉ một nhãn hiệu nhỏ trong nước cũng chẳng nổi danh, nhưng vì rẻ và tiện nên học sinh trong trường mua rất nhiều. Còn bên trong chứa hàm lượng protein hay hàm lượng axit lactic lợi khuẩn thì không ai thèm chú ý tới những cái đó.
Bạch Bảo Đình cũng không biết vì sao y lại có chấp niệm với việc Công Tiệp Nga đưa cho Cảnh Nhã Diễm lọ sữa chua như vậy. Đại khái có lẽ y cảm thấy đêm qua Cảnh Nhã Diễm bị ho khan, có thể nhuận hầu thì nên dùng thứ có chất lượng tốt.
Yết hầu Cảnh Nhã Diễm căng chặt, cô đẩy lại cho y:
Cho tôi sữa chua làm gì?
Bạch Bảo Đình quét mắt nhìn cô một cái, mí mắt híp lại, không mặn không nhạt nói:
Không phải cậu ho khan sao, sữa chua có thể nhuận hầu.
Lời này không biết Bạch Bảo Đình biết từ trước hay là vừa nghe Công Tiệp Nga nói. Cảnh Nhã Diễm có chút đau đầu.
Xem ra Bạch Bảo Đình đích xác không có ấn tượng tốt với Công Tiệp Nga. Cô đè đè cổ, cố gắng áp xuống cơn ngứa họng đang trào lên, nhịn không được cằn nhằn:
Thật ra lúc ấy tôi nói bừa với Công Tiệp Nga là sữa chua nhuận hậu, thứ này đâu có nhuận hầu đâu, chỉ nhuận tràng thôi...
Khi đó là cô lần đầu tiên được làm học trưởng phỏng vấn đàn em. Vì giả vờ nhiệt tình không biết nói gì nên tùy tay cầm lấy hộp sữa chua bên người nói tào lao. Cô cũng không nghĩ rằng Công Tiệp Nga lại nhớ rõ, đây đã là việc mấy tháng trước rồi.
Nhuận tràng cũng không tồi.
Ánh mắt Giang Thiệt trượt xuống nhìn vào bụng nhỏ bẹp bẹp của Cảnh Nhã Diễm, nhẹ nhàng bâng quơ nói:
Cảnh Nhã Diễm: “....” Lung tung rối loạn gì đây.
Cảnh Nhã Diễm:
Cảm ơn, cậu để lại uống đi, tôi không uống đâu.
Nói nhiều lời cảm ơn hay xin lỗi để đối phó với loại người như Bạch Bảo Đình này cũng không sai mà.
“Chậc.” Bạch Bảo Đình nhướng mày, duỗi tay ôm lấy cổ cô, không dùng lực nhưng lại dùng ngữ khí hung dữ uy hiếp nói:
Cậu có uống hay không?
Cảnh Nhã Diễm không nghĩ tới đột nhiên y dựa gần như vậy.
Hương vị của thuốc ức chế trên người Bạch Bảo Đình truyền tới, hôm nay y dùng hương xoài. Đúng là kẻ có tiền mỗi ngày đổi một lọ thuốc ức chế, không thèm dùng lại.
Cảnh Nhã Diễm vỗ vỗ cánh tay y nói:
Đừng ồn ào nữa, đến giờ học rồi.
Cô hơi dùng sức nhấc tay y rồi trốn tránh về phía cửa.
Nhưng ở tư thế này, Bạch Bảo Đình dùng sức một cái có thể ôm hoàn toàn cô vào trong ngực. Cảnh Nhã Diễm đưa lưng về phía ngực của y, khi mà lồng ngực người kia dán lên trong nháy mắt phần lưng của cô căng chặt.
Chợt có một cơn gió mạnh thổi vào cửa sổ, luồn vào khe cửa vô tình phát ra những tiếng ô ô ô như tiếng rên rỉ.
Lập tức làn da của Cảnh Nhã Diễm cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Nơi ẩm áp duy nhất chính là phía sau lưng đang dán chặt vào Bạch Bảo Đình. Cô không thể ức chế được nhớ tới đêm qua, khi mình có phản ứng đối với tin tức tổ của người kia.
CMN.
Ban ngày ban mặt, nếu thật sự không thể khống chế được thì đến nơi để che cũng không có.
Tuy rằng hai người đều phun ức chế tề, nhưng thứ này chỉ phòng ngừa việc tin tức tổ của Alpha gây ra xung đột lẫn nhau, theo tiêu chuẩn quốc tế là làm giảm hàm lượng giá trị của tin tức tổ dưới mức trung bình chứ không phải là ngăn chặn hoàn toàn.
Vì vậy, hai người ở khoảng cách quá gần, cô không thể không cảm nhận được hương vị tin tức tố của người kia.
Lập tức Cảnh Nhã Diễm dùng sức bẻ tay Bạch Bảo Đình ra, muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Nhưng người kia ỷ vào ưu thế chiều cao, dễ dàng dùng sức hơn, y cứ giữ tư thế này, duỗi tay vặn bình sữa chua kia ra, nâng lên để vào đôi môi của Cảnh Nhã Diễm.
Của người kia cậu có thể không nhận, nhưng của tôi cậu phải nhận.
Cảnh Nhã Diễm hạ giọng, có chút tức giận nói:
Bạch Bảo Đình!
Uống đi, uống xong thì tôi buông cậu ra.
Cảnh Nhã Diễm không lay chuyển được, đành tức hộc máu đoạt lấy chai kia ngửa đầu uống một ngụm.
Được chưa nào!
Với chiếc cổ cao dài cùng với làn da trắng tựa như trong suốt, khi ngưỡng cổ lên cái cổ nho nhỏ mượt mà nhô lên, xương quai xanh dưới lớp cổ áo màu vàng như ẩn như hiện.
Ánh mắt của Bạch Bảo Đình trầm xuống, vốn dĩ bàn tay đang nắm chặt của y khoác lên đầu vai của Cảnh Nhã Diễm giờ không nhịn được mà mở ra, hổ khẩu của bàn tay vừa vặn dán vào điểm cuối của xương quai xanh của người kia.
Thân hình Cảnh Nhã Diễm mảnh khảnh, khớp xương rõ ràng, nhưng lại có lực lượng. Bạch Bảo Đình có chút buồn bực.
Trước kia vì sao y cảm thấy Lệ Giai Quỳnh có chút đẹp mắt hả?
Đại khái mắt bị mù rồi.
Cảnh Nhã Diễm liếm liếm môi dưới, sữa chua có thêm óc chó bùi bùi, lại không quá ngọt gắt, nhưng rất tinh tế, đúng là tiền nào của nấy.
Sữa chua Bạch Bảo Đình cho cô thật sự uống rất ngon chẳng qua chỉ hưởng thụ trong lúc này vì cô không có khả năng mỗi ngày đều mua.
Cảnh Nhã Diễm nghiêng mặt đuổi theo đôi mắt của Bạch Bảo Đình, người kia theo bản năng lại tránh đi ánh mắt của cô.
Đưa cậu đồ cũng phải lao lực như vậy, cậu là thiên kim đại tiểu thư hay sao?
Bạch Bảo Đình tức giận buông cô ra, rồi đi nhanh đẩy cửa ra ngoài. Nếu cứ ở đây y sợ mình sẽ làm gì đó không nên với Cảnh Nhã Diễm mất.
Vốn dĩ cánh cửa kính không linh hoạt, thời gian lâu rồi không ai động chạm, trục xoay bị bụi bặm bám đầy, vừa đẩy ra liền vang lên những tiếng tạp âm rất lớn.
Cảnh Nhã Diễm thở hổn hển mấy hơi, rũ mắt xuống, bất đắc dĩ đóng lại lắp chai, đi theo ra ngoài.
Cô cho rằng mình sờ thấu được Bạch Bảo Đình, nhưng hóa ra lại không phải. Người này nhiều lúc phát bệnh lên là không thể hiểu được.
Bạch Bảo Đình về lớp trước, lập tức khung cảnh ồn ào ầm ĩ an tĩnh xuống, mọi người yên lặng nhìn chăm chú vào y, đánh giá thần sắc của y.
Sắc mặt của Bạch Bảo Đình cũng không được tốt, lập tức trở về chỗ ngồi, tùy tiện dựa ra sau cúi đầu nghịch di động.
Ngay sau đó Cảnh Nhã Diễm vào lớp. Thoạt nhìn có chút thảm, áo đồng phục ngắn tay bèo nhèo, cổ áo chỉnh tề cũng sụp xuống, trên cổ còn có vệt đỏ mơ hồ.
Cô cũng không nói chuyện, bỏ lọ sữa chua vào ngăn bàn, cúi đầu đọc tiếp bài học.
Trong lớp bắt đầu thì thầm to nhỏ bàn luận----
CMN, lớp trưởng bị đánh rồi, quần áo đều bị túm lộn xộn hết.
Trừ chỗ cổ có vệt đỏ ra thì trên mặt không có gì, không thấy máu.
Mẹ nó, mày không biết Đỉnh tỷ ra tay ác như thế nào sao? Bị nội thương rồi.
Đình tỷ vẫn luôn không vừa mắt với lớp trưởng, về sau ngày tháng của lớp trưởng hẳn là không dễ chịu lắm.
Này, lớp trưởng ho khan kia!
MN, phỏng chừng ho ra máu đấy!