Cảnh Nhã Diễm hít sâu một hơi, lắc mình trốn sang bên cạnh, vừa đề phòng lại xa cách nói:
Không cần.
Cô cúi đầu tự mình nhẹ xoa xoa lưng, cảm thấy không còn đau như trước thì nhấc chân bước nhanh về nhà ăn.
Bạch Bảo Đình khựng lại, sau đó nhảy nhót theo sau:
Này, nếu không thì cậu lại đẩy tôi một cái đi.
Y hơi nghiêng đầu nhìn thần sắc của Cảnh Nhã Diễm. Lời y vừa nói kia cơ hồ đã thừa nhận mình thích Cảnh Nhã Diễm, nhưng cô không chút phản ứng. Từ nhỏ Bạch Bảo Đình đã là thành phần li kinh phản đạo, mặc kệ người y thích là Alpha hay Omega, thích là thích, có phiền toái gì thì để sau lại nói.
Y bị người theo đuổi đã quen rồi, chưa từng theo đuổi người khác, nên không rõ là thích người một lòng cầu học như Cảnh Nhã Diễm thì phải làm gì bây giờ.
Cảnh Nhã Diễm ngước mắt nhìn y một cái, đuôi mắt nhẹ cong lên, ánh mắt trong suốt sáng ngời dưới ánh mắt trời, làm trái tim Bạch Bảo Đình càng thêm run ray.
Cảnh Nhã Diễm nói:
Tôi không đẩy cậu, cậu đừng đi theo tôi nữa.
Cô cảm thấy mình có thể nhẫn nại với Bạch Bảo Đình như vậy, ít nhiều cũng là vì một đêm kia Bạch Bảo Đình mang cô từ sở cảnh sát ra ngoài. Ân tình của người khác cô có thể nhớ rất lâu, người khác đối với cô không tốt cô luôn dễ dàng quên mất.
Như vậy có thể sống càng thêm vui vẻ hơn.
Bạch Bảo Đình không thuận theo, y không buông tha nói:
Vừa rồi tôi nói, cậu có rõ ràng hay không, cậu biết ý của tôi đúng không?
Cảnh Nhã Diễm cảm thấy đau đầu, một cái tuyến thể tâm linh đã làm tâm thần cô bất an lắm rồi, hiện tại đối tượng mà cô phản ứng lại nhất quyết sống chết muốn AA luyến với cô.
Cậu đừng náo loạn nữa được không, Bạch tiểu thư, tôi không chơi nổi đâu.
Cảnh Nhã Diễm xoay đầu, lạnh lẽo nhìn Bạch Bảo Đình một cái rồi vén rèn lên vào nhà ăn.
Một góc nhà ăn đã trống không, vừa rồi đám học sinh ngồi ăn đã sớm chạy để lại một mảnh hỗn độn, đồ ăn còn rơi vãi trên bàn và sàn nhà, Công Tiệp Nga vẫn ngây ngốc đứng tại chỗ, thân thể còn hơi hơi phát run.
Lưu Viên Hoa và Cô Mẫn Thảo thì lười nhác ngồi dựa vào ghế, vừa chơi di động vừa chờ Bạch Bảo Đình.
Còn phía xa xa, một đám học sinh vẫn duy trì khoảng cách an toàn, vừa ăn cơm vừa nhìn trộm về hướng bên này.
Cảnh Nhã Diễm vừa xuất hiện, Công Tiệp Nga tựa như nhìn thấy được vị cứu tinh, co rúm lại nhào tới hộ:
Học tỷ!
Cảnh Nhã Diễm nhất thời vô ý bị y ôm chầm lấy. Quả nhiên Omega thật mềm mềm thơm thơm, dường như xương cốt cũng mềm nhẹ hơn người khác, lúc ôm người thật nhu nhược, đáng thương, phảng phất như một con thú nhỏ cần tìm bến cảng tránh mưa gió.
Chẳng qua, Công Tiệp Nga không nghiêng không lệch đè lên nơi đau đớn phía sau lưng của Cảnh Nhã Diễm. Cô chau mày, vô tình hơi đẩy Công Tiệp Nga ra, vói tay ra sau muốn đè đè xoa xoa sau lưng.
Cô nỗ lực cong tay nhưng vẫn không với tới nơi đó nên chỉ có thể từ bỏ.
Lúc Bạch Bảo Đình tiến vào đúng lúc nhìn thấy Cảnh Nhã Diễm đẩy Công Tiệp Nga ra, cho nên y cố nén không phát giận chỉ nhìn chằm chằm.
Công Tiệp Nga hoảng sợ, trong thanh âm phát ra mang theo nức nở nghẹn ngào:
Học tỷ, chị bị thương phải không?
Cảnh Nhã Diễm lắc đầu, thấp giọng nói:
Tôi không sao, tôi đưa em về ký túc xá.
Cô sợ mình đi rồi Bạch Bảo Đình lại gây phiền toái cho Công Tiệp Nga. Khi đi tới bên người Bạch Bảo Đình, Cảnh Nhã Diễm dừng một chút, cứng rắn nói:
Tôi sẽ nói rõ với em ấy.
Bạch Bảo Đình vừa lòng nhướng mày, lúc này mới xoay người nhường đường. Công Tiệp Nga vẫn sợ hãi, trốn tránh Bạch Bảo Đình, y không dám rời đi phạm vi bảo vệ của Cảnh Nhã Diễm.
Chờ tới khi ra ngoài nhà ăn, rốt cuộc thấy được ánh sáng mặt trời lóa mắt, đáy mắt hắn mới dâng lên ầng ậc nước nói:
Học tỷ, là em không tốt, hại chị bị cô ta nhằm vào.
Cảnh Nhã Diễm sầu lo tới gân xanh trên trán nhảy lên. Cô nhẫn nại nói:
Công Tiệp Nga, em có phải có chút thích tôi hay không?
Công Tiệp Nga có chút giật mình khi nghe vậy, khuôn mặt vẫn treo dòng nước mắt bắt đầu phiến hồng dưới ánh mặt trời, y không cầm lòng được cúi đầu gập ghềnh nói:
Học tỷ, em.... đích xác em rất ngưỡng mộ chị.
Càng nói thanh âm y càng nhỏ, cuối cùng lí nhí giống như muỗi kêu.
Cảnh Nhã Diễm thở dài nói:
Cảm ơn em đã thích tôi, tôi rất cảm ơn, đáng tiếc là tôi sắp lên năm 3, không có nhiều thời gian suy nghĩ tới việc này, tôi muốn đem toàn bộ tinh lực đặt vào việc học tập, rất xin lỗi.
Cô dùng hết khả năng uyển chuyển cự tuyệt Công Tiệp Nga. Lấy việc học để từ chối đại khái là lý do để không đả thương người khác nhất.
Công Tiệp Nga cũng là học sinh ngoan, cũng có ước muốn vào trường đại học tốt cho nên khi giao lưu với cô ta sẽ dễ dàng hơn so với Bạch Bảo Đình nhiều.
Công Tiệp Nga trầm mặc một chút mới gian nan gật gật đầu:
Học trưởng, em có gây phiền toái cho chị không?
Cảnh Nhã Diễm cười, đôi mắt cong cong lên, cô giơ tay vỗ nhẹ lên đầu Công Tiệp Nga nói:
Em đừng nghĩ linh tinh, thật sự không có.
Công Tiệp Nga ngẩng đầu lên không cam lòng nói:
Vậy học tỷ, chờ chị thi xong đại học, chị có thể xuy xét tới em được không?