Ngón tay thầy Chu Quang Kiệt run rẩy chỉ vào Bạch Bảo Đình, thầy nghẹn lời với y, nửa ngày sau vẫn không thể nói ra một câu.
Mấy người cảnh sát cầm theo đèn pin, chỉ huy đám học sinh theo chân bọn họ về đồn. Vì nhân số quá nhiều, không ít người có ý chạy trốn, do đó một người cảnh sát hù dọa:
Nếu ai dám chạy trốn, sẽ lưu lại tiền án, về sau không thể thi đại học, cũng như không thể tìm được việc làm!
Lời nói nửa thật nửa giả mà đám học sinh này cũng tin, vì vậy trong lúc di chuyển không ai dám sinh sự.
Gần trường trung học số 1 Thùy Thư này có đồn công an, từ ngõ nhỏ đi tới đó cũng không xa, toàn bộ hành trình không có người nào dám làm ầm ĩ, thầy Chu Quang Kiệt đi theo sau bọn họ, hỗ trợ nhìn đường, nhìn xe cộ. Tuy rằng đám học sinh này không phải đèn cạn dầu nhưng xe cộ ở ngã tư quá nhiều, thầy vẫn phải nhọc lòng an toàn của bọn chúng.
Tới đồn công an, đại sảnh chen chúc thiếu chút nữa không nhét được nhiều người như vậy, đám học sinh phải xếp thành 5 hàng. Đám nữ sinh cao trung này đứa nào đứa nấy đều cao to vạm vỡ, đứng thẳng thành 5 hàng rất có khí thế.
Vị cảnh sát trực ban đốt điều thuốc rồi chắp tay sau lưng đi vòng quanh đại sảnh. Cô ta đi qua đi lại quét qua đám học sinh này vài lần, để họ đứng mười mấy phút mới mở miệng hỏi:
Nguyên nhân vì sao lại đánh nhau?
Mọi người nhìn nhau, ai cũng không mở lời nói trước.
Ả đại tỷ của trường giáo dưỡng lại lau mũi một cái, máu đã ngừng chảy, hiện tại nhìn ả cũng khá chật vật, nhưng không bị gãy xương, hay thương nặng gì, điều dưỡng 4 ngày là tốt rồi.
Tuy rằng nổi lên xung đột với trường trọng điểm số 1, nhưng chỉ là xung đột trong quần chúng, dù gì thì cũng không nên ồn ào gây sự trong đồn công an được.
12 trường cao trung ở Thùy Thư dù ồn ào thể nào nhưng cũng phải có nghĩa khí, nếu ai trốn tránh trách nhiệm, sẽ bị mọi người xem thường, sau khi về trường cũng bị thu thập.
Vị cảnh sát không kiên nhẫn nói:
Nhanh nói đi, không nói thì cũng đừng nghĩ về nhà!
Thầy Chu trầm mặt, nhìn về phía Bạch Bảo Đình:
Bạch tiểu thư, cô không phải dám làm dám chịu sao, bọn chúng không nói thì cô nói đi!
Bạch Bảo Đình vẫn nở nụ cười thản nhiên, giơ tay vẫy vẫy khói thuốc lá thấp kém vất vưởng trong không khí.
Được ạ, em nói. Bọn họ đăng bài trên mạng vũ nhục Omega của trường chúng ta, bọn em quá nhàn hạ không có việc gì làm nên muốn giáo huấn bọn họ một chút, bọn họ không phục, cho nên hẹn tới thi đấu.
Vị cảnh sát cười lạnh nói:
Tôi thấy cô vẫn còn rất kiêu ngạo đấy?
Bạch Bảo Đình không phải tới trình bày cho nên y chỉ cho thầy Chu Quang Kiệt mặt mũi, sau khi trả lời thầy xong thì y không nói chuyện nữa.
Vị cảnh sát lại hỏi:
Trường giáo dưỡng có những ai? Bài kia ai đăng, ai cho phép các cô đăng, ai là người nghĩ ra chuyện này, các cô có biết internet không phải muốn nói gì thì nói hay không?
Đại tỷ trường giáo dưỡng hít một hơi, giơ tay lên:
Tôi phát, cảm thấy chơi vui, tùy tiện nói thôi.
Y vẫn cúi đầu, ánh mắt hoảng loạn, sự khủng hoảng trong lòng khó có thể che dấu trong giọng nói đã không còn sự quật cường không phục như lúc trước.
Hai vị đại tỷ đều đã nói, những người còn lại bắt đầu lẩm bẩm mở miệng:
Không phải, chúng em cũng chưa đánh nhau mà, không coi là việc lớn đi.
Mọi người ở ngõ nhỏ chỉ là giao lưu cảm tình, không muốn đánh nhau.
Nhanh thả chúng em về đi, chúng em còn chưa động thủ mà.
Đúng vậy, cơm chiều còn chưa ăn, chết đói mất.
Trường trọng điểm đúng là nhiều chuyện, việc nhỏ thế này cũng báo cảnh sát.
Vị cảnh sát kia không thể nhịn được nữa, đột nhiên nhặt một ống thép mà trường giáo dưỡng mang tới, nện xuống mặt đất:
Câm miệng hết cho tôi! Không quản thì chúng tôi đến muộn thêm chút nữa, đám các ngươi còn không đánh nhau hay sao? Còn cô, nhìn xem có đức hạnh gì! Cô đánh với ai?
Cô ta chỉ vào đại tỷ trường giáo dưỡng. Ả đại tỷ kia dừng một chút, trộm nhìn Bạch Bảo Đình một cái.
Cảnh Nhã Diễm yên lặng đẩy đám người đi từ bên trong ra.
Trong đám người này, thoạt nhìn cô không giống loại người kéo bè kéo lũ đánh nhau nhất. Thầy Chu Quang Kiệt đi theo bọn họ, nổi giận nửa ngày thiếu chút nữa quên mất Cảnh Nhã Diễm.
Thầy thấy Cảnh Nhã Diễm vừa đi ra thì nhanh chóng kéo Cảnh Nhã Diễm tới bên người, thuận tiện giải thích với vị cảnh sát nọ:
Đây là lớp trưởng lớp tôi, giúp tôi đi tìm bọn nhóc này, không phải theo chân bọn chúng đánh nhau đâu.
Cảnh Nhã Diễm chau mày, nâng mắt lên:
Thầy ơi, em....
Em đánh.
Bạch Bảo Đình vỗ vỗ bả vai của lão đại trường giáo dưỡng, còn nở nụ cười không chút để ý với vị cảnh sát nhân dân:
Người bên trường số 1 là tôi mang đến, đám người này nghe lời tôi, tôi bảo bọn họ đi hướng đông thì bọn họ không dám đi hướng tây, mà chuyện đánh hội động này thì cũng do tôi đưa ra lời hẹn.
Bỗng nhiên mắt Cảnh Nhã Diễm trợn to, cô giật mình nhìn Bạch Bảo Đình.
Vị cảnh sát khinh thường liếc mắt nhìn Bạch Bảo Đình một cái:
Tôi thấy cậu có chút quen mắt, cô không phải là?
Vị cảnh sát trực ban hôm nay chính là vị lần trước xử lý vụ cạy khóa của cửa hàng giặt là. Sở dĩ cô ta có ấn tượng sâu sắc với Bạch Bảo Đình như vậy đương nhiên là vì cha của Bạch Bảo Đình rồi.
Tuy rằng sau khi Bạch Bảo Đình đi rồi, cô ta được cấp trên khen ngợi, nhưng cô ta biết, khen không phải do hắn bắt người mà do cô ta thả người a.
Vị cảnh sát này vui vẻ nói:
Trách không được cô lại lợi hại như vậy, còn kéo bè kéo cánh, thật sự không sợ làm mất mặt cha mẹ hay sao?
Dứt lời, co ta tới gần đồng sự nói nhỏ bên tai người kia, báo người này gọi điện thoại cho cha của Bạch Bảo Đình.
Vị đồng sự này nghe được Bạch Bảo Đình là con gái của ai thì trong nháy mắt đồng tử cũng co lại, nhưng cũng không biểu hiện quá nhiều trước mặt của đám học sinh, chỉ ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Bạch Bảo Đình một cái rồi vội vàng đi gọi điện.
Không phải cậu ta đánh, người là em đánh.
Cảnh Nhã Diễm đẩy tay thầy Chu Quang Kiệt ra, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Bảo Đình một cái.
Cô không yếu đuối như vậy, ngay cả việc mình làm cũng không dám nhận. Đặc biệt là cô không muốn Bạch Bảo Đình gánh vác cho mình. Vị cảnh sát kia lại đưa mắt nhìn về phía Cảnh Nhã Diễm.
Cô ta không có ấn tượng với Cảnh Nhã Diễm, chỉ cảm thấy có chút quen mắt, nhưng thấy bộ dạng chủ nhiệm lớp che chở cho cô như vậy thì nghĩ, cô không phải là người sẽ gây chuyện đánh nhau.
Cô sao?
Thầy Dương Liệu thấp giọng trách mắng:
Cảnh Nhã Diễm! Em đừng quấy rối nữa! Nhanh lại đây, hiện tại không phải lúc em thể hiện sự đoàn kết đâu.
Trong lòng Cảnh Nhã Diễm rất xin lỗi thầy Chu, thầy vốn trông cậy cô tới khuyên bảo nhưng kết quả một mình cô mới là người vung đánh nhau. Lúc thầy Chu chọn cô làm lớp trưởng cũng vì tín nhiệm sự thành thục ổn trọng của cô, nhưng sự thật chứng minh, cô không đáng để tín nhiệm.
Cảnh Nhã Diễm cười khổ:
Thật sự là em, cô ta vũ nhục chị của em, em nhất thời không nhịn được nên đã động thủ.
Vị cảnh sát hồ nghi nhìn về phía thầy Chu Quang Kiệt, chờ sự giải thích của thầy. Hai học sinh tranh nhau gánh trách nhiệm không phải chưa từng phát sinh, ở cái tuổi này, khí phách chị em kết nghĩa nặng hơn những thứ khác.
Thầy Chu Quang Kiệt nhìn bộ dạng chật vật thảm hại của ả đại tỷ bên trường giáo dưỡng lại nhìn mặt Cảnh Nhã Diễm trắng nõn, không có vết thương gì thì thầy thấp giọng nói:
Đừng náo loạn nữa Cảnh Nhã Diễm, em về trường trước đi, quản giờ tự học của đám học sinh còn lại trong lớp, thầy xử lý xong sẽ trở về.
Thầy không muốn Cảnh Nhã Diễm bị đám học sinh hư này quấn lấy, thầy sợ đám người Bạch Bảo Đình dạy hư Cảnh Nhã Diễm mất. Vì dù sao từ nhỏ tới lớn lý lịch của Cảnh Nhã Diễm chưa từng làm việc xấu gì, hơn nữa nhìn bộ dạng mảnh khảnh tú khí này, làm sao có thể đánh cho ả du thử du thực của trường giáo dưỡng mặt mũi bầm dập được chứ, thật là thiên phương dạ đàm.
Cảnh Nhã Diễm lại không nghĩ rằng thầy Dương lại mù quáng tín nhiệm cô như vậy. xoay đầu nói với ả đại tỷ kia.
Mau nói đi, có phải chỉ có hai ta động tay chân hay không?
Thêm lời nói của bên đương sự còn lại thì sẽ đáng tin hơn.
Ai ngờ ả đại tỷ kia chỉ nâng mắt lên, khinh miệt nhìn Cảnh Nhã Diễm một cái rồi nói:
Chỉ mình mày thôi à? Thôi đi, tao động tay động chân với tên kia.
Ngữ khí của ả chắc chắn, cứng rắn nhân tiện còn dùng ngón tay chỉ vào Bạch Bảo Đình. Khóe môi Bạch Bảo Đình vẫn treo nụ cười nhạt, cứ đương nhiên tiếp nhận sự chỉ trích này.
Trong nháy mắt, mặt Cảnh Nhã Diễm trở nên trắng bệch, bởi vì cảm xúc kích động, máu như cấp tốc bị rút sạch, thậm chí cô còn cảm thấy có chút hoa mắt. Vô luận thế nào cô không thể tưởng tượng được, người đáng lẽ ra nên nói lời thật nhất lại đang giúp Bạch Bảo Đình nói dối.
Cô xông lên kéo cổ áo của ả đại tỷ kia, ngón tay nắm chặt, xương ngón tay gồ lên, nghiến răng nghiến lợi nói:
Mày nói hươu nói vượn!
Cảnh Nhã Diễm rất nóng nảy, thậm chí cô không có tinh lực để nghĩ kỹ, vì sao mọi việc lại phát sinh như vậy.
Vị cảnh sát cũng không còn kiên nhẫn, dương dương cằm với Cảnh Nhã Diễm, cau mày phun ra khỏi thuốc:
Được rồi, được rồi, hiện tại không phải lúc cô thể hiện đâu, nhanh chóng về học tập đi!
Hừm, lúc này rồi mà còn nhiễu loạn phán đoán, làm nghe nhìn lẫn lộn, quả thực là thêm phiền mà. Nếu chốc lát nữa lại có đứa nào nhảy ra thừa nhận đánh người, cô ta đây có lẽ phải đi sang bộ phận giám sát camera giao thông để tìm hiểu a. Haizz, Một chuyện rất đơn giản như thế này, lại tựa như vì đại nghĩa diệt thân vậy.
Cảnh Nhã Diễm buông ả đại tỷ kia ra, gân xanh trên cổ cô nhảy lên, giọng nói mang theo sự chất vấn cùng khó hiểu, lại một lần nữa nhìn về phía Bạch Bảo Đình:
Bạch Bảo Đình?
Bạch Bảo Đình nhìn cô một cái rất sâu, mí mắt nhẹ chớp, tựa hồ như đang ám chỉ gì đó, đồng thời không nói tỉ mỉ:
Cậu nhớ rõ chứ, tôi sẽ không có việc gì.
Đây là y chỉ lần trước khi hai người bị mang tới đồn công an, chỉ một cuộc điện thoại, Bạch Bảo Đình đã có thể mang cô ra ngoài. Chuyện này nếu là Bạch Bảo Đình làm thì hậu quả sẽ nhẹ hơn rất nhiều, nếu mà Cảnh Nhã Diễm làm chỉ sợ phải trả giá rất đắt.
Bởi vì thầy Chu Quang Kiệt dẫn người tới quá sớm, những người khác còn chưa kịp động thủ, nếu xảy ra hỗn chiến mọi người có thể chia sẽ trách nhiệm trong việc này, nhưng giờ biến thành một mình Cảnh Nhã Diễm đơn đả độc đấu. Vì vậy những người khác dễ dàng có lý do tự loại mình ra ngoài, nhưng hai người động thủ thì tuyệt đối không được, bọn họ sẽ trở thành điển hình trở thành con thí tốt để giết gà dọa khỉ, còn có thể bị viết vào hồ sơ tiền án.
Hồ sơ này sẽ đi theo ngươi cả đời, Cảnh Nhã Diễm không thể gánh vác được hậu quả này.
Chưa xuy xét về nhân tố tình cảm cá nhân, Bạch Bảo Đình cũng sẽ không để cho bất luận một ai trong lớp 5 phải đơn độc nhận điều này. Đối với Lưu Viên Hoa, Cô Mẫn Thảo thậm chí ngay cả Lý Bạch Tuệ, y đều tình nguyện nhận hết về mình. Chẳng qua đối với Cảnh Nhã Diễm, y còn thêm phần ôn nhu không biết tên nữa.
Nhưng Cảnh Nhã Diễm lại quá quật cường, cậu né tránh ánh mắt của Bạch Bảo Đình nhìn về 50-60 người phía sau.
Các người đều thấy rõ mà, là tôi đánh nhau với người kia, không liên quan tới Bạch Bảo Đình.
Những người còn lại nhìn nhau vài lần, rồi nhìn ánh mắt cấp bách của Cảnh Nhã Diễm, rồi sôi nổi cúi đầu không nói lời nào.
Không ai làm chứng điều này cho Cảnh Nhã Diễm.
Lớp A5 tất nhiên là nghe theo Bạch Bảo Đình, y nói cái gì thì chính là cái đó, bọn họ không dám vi phạm, mà mấy người trường giáo dưỡng cũng nghe theo đại ty của họ, nếu đại tỷ của họ đã chỉ ra và xác nhận là Bạch Bảo Đình thì chính là Bạch Bảo Đình.
Tay của Cảnh Nhã Diễm chậm rãi rũ xuống. Hiển nhiên cô chưa từng trải qua trường hợp này, nhưng một quyền đánh vào bông, không có một chút tác dụng nào.
Bạch Bảo Đình nhìn bộ dạng dại ra của Cảnh Nhã Diễm, thậm chỉ có chút buồn cười.
Thật đúng là đáng thương tới đáng yêu.
Thầy Chu Quang Kiệt túm Cảnh Nhã Diễm lại, gấp gáp khó thở nói:
Hôm nay em làm sao thế? Có phải bị dọa rồi hay không? Nếu không thầy hẹn cho em một giáo viên tâm lý khai thông một chút nhé? Thôi, em về nhà trước đi, đêm nay nghỉ ngơi thật tốt nhé.
Đôi môi Cảnh Nhã Diễm khô nứt hầu kết gian nan lên xuống một cái:
Thầy Chu, thầycũng không tin em đánh người đúng không ạ? Bạch Bảo Đình, cô ấy không có làm, cô ấy thay em.
Thầy Chu trầm mặc, nhưng trong mắt hiển nhiên là không tin. Thậm chí thầy còn hối hận khi bảo Cảnh Nhã Diễm đi tìm đám người này, Cảnh Nhã Diễm chỉ là một học sinh đơn thuần, việc phải làm chỉ có học tập tốt, tại sao thầy có thể bảo đứa nhỏ này đi ngăn cản Bạch Bảo Đình vô pháp vô thiên kia được.
Thầy Chu, em đánh nhau với Lý Bạch Tuệ, thầy cũng biết mà.
Cảnh Nhã Diễm kiên trì nói.
Lý Bạch Tuệ còn không cao bằng em.
Cho nên có thể đánh được Lý Bạch Tuệ không đại biểu có thể đánh được đại tỷ của trường giáo dưỡng.
Lần trước em không dùng toàn lực, thật ra em...
Thầy Chu đánh gãy lời cô, thập giọng nói:
Nếu em đã nghĩ tới Lý Bạch Tuệ thì tại sao không sợ chủ nhiệm Đổng bắt được nhược điểm của mình?
Đến lúc đó không phải là gọi lên lén dạy bảo đơn giản như lần trước. Cảnh Nhã Diễm ngây người, chỉ cần đám học sinh ở đây không lên tiếng thì không ai tin tưởng lời cậu nói. Hoặc có nói cũng không ai tin tưởng Bạch Bảo Đình không làm gì.
Thầy giáo không tin, vị cảnh sát kia cũng không tin, bọn họ đều cảm thấy Bạch Bảo Đình mới là người sẽ đánh nhau mà cô, với vẻ ngoài mảnh khảnh, học tập tốt hơn, sẽ không bao giờ làm loại việc này.
Cách nhìn nhận trực quan như vậy, cô cũng thường xuyên gặp được, nhưng thường thường cô chính là người ở vị trí như Bạch Bảo Đình.
Đây là lần đầu tiên cô được xem trọng, được tin tưởng, được ở vị trí bảo hộ. Cảnh Nhã Diễm nhìn về phía Bạch Bảo Đình, ánh mắt cô có chút thê lương.
Bạch Bảo Đình thật sự rất muốn đi tới ôm người kia một cái. Rõ ràng người này ở ngõ nhỏ vung tay đá chân mười phần khí phách, hiện tại đáng thương làm người ta đau lòng như vậy. Y cũng muốn giúp Cảnh Nhã Diễm nói chuyện, nhưng đáng tiếc không phải hiện tại.
Nhiều học sinh chen chúc ở cửa như vậy đúng là chiếm dụng tài nguyên một cái nghiêm trọng, vì vậy vị cảnh sát nhân dân đành phải phạt bọn họ, mỗi người viết một phần bản kiểm điểm 1000 chữ, viết xong là có thể đi.
Đương nhiên, Bạch Bảo Đình và ả đại tỷ kia vẫn không được đi.
Lưu Viên Hoa thấp giọng hỏi Bạch Bảo Đình:
Đình tỷ, chị sẽ không có việc gì đúng không?
Bạch Bảo Đình nhàn nhã sao chép lung tung vài câu rồi nói:
Viết xong thì nhanh về đi, không cần xem vào tao.
Cô Mẫn Thảo:
Vậy chút nữa chị về tới nhà thì nhắn tin cho em và Lưu Viên Hoa nhé.
Bạch Bảo Đình trả lời:
Ừm.
Lục tục có không ít người viết xong kiểm điểm rồi nộp lên, sau đó xám xịt chạy mất, ngay cả gậy gộc cũng không dám lấy.
Cảnh Nhã Diễm kiên trì không đi, cô vẫn luôn ngồi bên cạnh họ, người khác viết kiểm điểm, cô cũng viết.
Người khác đều sao chép vài câu hối lỗi trên mạng, nhưng cô chỉ viết một câu với vài từ đơn giản.
Là em đánh người.
Cứ lặp đi lặp lại một câu này, viết hết một tờ giấy, làm cho vị cảnh sát nhân dân hết chỗ nói nổi.
Rất nhanh giờ tan học đã tới, đồn công an cũng dần thưa thớt người. Cảnh Nhã Diễm bớt thời giờ nghĩ, Cảnh Tư Tịnh khẳng định còn đang chờ cô để cùng về nhà, đáng tiếc cô không thể để một mình Bạch Bảo Đình ở lại nơi này.
Cuối cùng chỉ còn sót lại Bạch Bảo Đình, Cảnh Nhã Diễm, thầy Chu Quang Kiệt và ả đại tỷ trường giáo dưỡng.
Một cơn gió đêm thổi vào làm Cảnh Nhã Diễm lạnh tới run lên. Ít người, không khí đều trở nên lạnh lẽo. Vừa rồi cô cùng người ta đánh nhau, mồ hôi chảy đầy đầu ngay cả hương vị thuốc ức chế cũng tan gần hết.
Tin tức tổ Alpha bay ra là một cỗ hoa cẩm chướng thanh đạm. Cô có thói quen chưng hoa tươi ỷên bàn học để nâng cao tinh thần, cho nên tin tức tố cũng có vị hoa.
Tin tức tổ của cô làm cho những Alpha khác trở nên xao động, vị cảnh sát nhân dân kia chau mày vứt một bình thuốc ức chế không biết đã tịch thu từ đâu đó cho cô rồi nói.
Nhanh phun đi.
Cảnh Nhã Diễm vừa định từ chối, nói chính mình cũng có nhưng kết quả cô sờ sờ đồng phục thì trống trơn lép kẹp. Đại khái là lúc đánh nhau không cẩn thận rơi mất rồi.
Dùng của tôi.
Bạch Bảo Đình lấy ra lọ thuốc ức chế của mình, nhét vào trong tay Cảnh Nhã Diễm, rồi ném lại trả cái lọ của vị cảnh sát kia.
Lọ thuốc ức chế của Bạch Bảo Đình chính là một lọ bằng kim loại màu trắng, phía trên còn mạ chữ cái bằng tiếng Trung, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy cao cấp hơn nhiều so với thuốc ức chế ngoài thị trường.
Cảnh Nhã Diễm mở nắp, ngón tay nhẹ nhấn lên cái nút màu đen, hơi nước tinh mịn lành lạnh nhẹ nhàng phun vào làn da.
Là mùi hoa oải hương xen lẫn với xạ hương thanh đạm, nháy mắt che lại tin tức tổ của cô.
Cảnh Nhã Diễm trả cái chai cho Bạch Bảo Đình, đầu ngón tay của hai người chạm vào nhau, trong nháy mắt, Bạch Bảo Đình không nhịn được kéo cô một cái, luyến tiếc thả cô ra.
Còn không đợi Cảnh Nhã Diễm hòa hoãn lại từ trong hoảng hốt thì bên ngoài đồn công an truyền tới thanh âm chói tai khi lốp xe ma sát với mặt đường.
Người có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy ở bãi đỗ xe của đồn công an thì không phải người có thân phận thấp kém đi. Cảnh Nhã Diễm vội vàng quay đầu lại nhìn, là một người đàn ông trung niên mặc áo da, đi đường còn mang theo cơn gió lạnh lẽo xuất hiện ở cửa.
Bước chân mạnh mẽ của ông bước lên bậc tam cấp mà không một chút chật vật hay thở dốc. Ông tới gần, ngũ quan dần lộ rõ, nếu ông không có vẻ mặt quá mức cứng nhắc thì thật ra ông cũng rất phong độ. Nhưng vì biểu tình quá mức nghiêm túc cùng cứng nhắc làm cho lực uy hiếp của ông vượt mức bình thường.
Mấy người cảnh sát ở đây vừa nhìn thấy ông, lập tức đứng lên, y quan chỉnh tề tư thế đoán chính mà hành lễ:
Chào cục trưởng!
Ông Hứa Thuần Ý khẽ gật đầu, ánh mắt ông thẳng tắp dừng trên khuôn mặt Bạch Bảo Đình.
Thầy Chu Quang Kiệt chưa từng gặp cha của Bạch Bảo Đình, bình thường khi họp phụ huynh cũng chỉ có mẹ của Bạch Bảo Đình là bà Bạch Mỹ Lâm thu xếp công việc, bớt thời giờ tới tham gia.
Nhưng thầy từng nghe nói cha của Bạch Bảo Đình là quan chức gì đó, hôm nay chợt vừa thấy làm tâm thầy Chu vốn đã quen với công việc chủ nhiệm lớp phát run lên.
Thầy rụt rè nói:
Ngài chính là....
Thầy còn chưa nói hết câu thì thấy ông Hứa Thuần Ý trực tiếp vượt qua thầy đi tới trước mặt Bạch Bảo Đình, giơ tay vung một cái tát, quát:
Phế vật, trừ bỏ ẩu đả, đánh nhau ra thì mày còn biết làm gì!