Một điếu thuốc nhanh chóng đã hút xong, Cảnh Nhã Diễm ném cọng cỏ trong lòng bàn tay xuống, đỡ đầu gối đứng dậy. Ngồi lâu làm cho chân cô vừa tê vừa mỏi, cô cắn răng khom người, xoa xoa đầu gối để giãn gân cốt. Nhưng vừa cong eo thì phần eo bụng và xương sườn lại bắt đầu ẩn ẩn đau.
Một khi thả lỏng người, toàn bộ dây thần kinh trong thân thể tựa như gấp gáp không chờ nổi tìm đại não lên án lại những thương tổn mà mình gặp phải, Cảnh Nhã Diễm có chút không chịu nổi.
Nhưng cô lại làm bộ như không có việc gì, chỉ ho nhẹ một tiếng:
Chị của tôi còn đang ở lớp học chờ tôi đó, chúng ta đi thôi.
Bạch Bảo Đình hít sâu một hơi, giữ chặt lấy cánh tay cô, nói:
Những ứ huyết trên người cô cần phải chườm dá.
Từ nhỏ tới lớn, y thường xuyên đánh nhau, đối với việc bị thương cũng khá quen thuộc, sau khi chỗ ứ huyết sưng lên trước tiên phải chườm lạnh sau đó mới chườm nóng, chờ khi nó mềm ra thì nhẹ nhàng xoa ấn ở bên cạnh làm gia tăng tốc độ tan máu bâm.
Cảnh Nhã Diễm dừng một chút mới nhẹ giọng nói:
Tối về tôi trộm làm là được.
Dù sao cũng không thể để cho ông Trác Hạc Hòa và Cảnh Tư Tịnh biết cô đánh nhau với người khác.
Thế thì muộn mất, nhà tôi có đá, đi tới nhà tôi nào.
Y không khỏi phân trần lôi kéo Cảnh Nhã Diễm đi về tiểu khu nhà mình. Cảnh Nhã Diễm giãy giụa một chút, nhíu mày nói:
Tôi không kiều khí như vậy, chị tôi còn đang chờ.
Thì nói cậu muốn tự học thêm, bảo chị cậu về trước đi.
Bạch Bảo Đình không để ý nói.
Cảnh Nhã Diễm: “...”
Cô tựa hồ chưa từng lừa gạt người trong nhà, mà với Cảnh Tư Tịnh thì càng không có gì giấu lẫn nhau. Nhưng không hiểu sao, từ khi chuyển tới lớp 5, cô càng ngày càng làm nhiều chuyện khác người.
Tôi thật sự không có việc gì, cậu buông tôi ra.....!
Cô muốn giữ tay Bạch Bảo Đình ra nhưng không nghĩ tới lại tác động vào chỗ đau ở bả vai, cô đau tới chảy nước mắt.
Bạch Bảo Đình nhanh chóng buông lỏng tay ra, khoác tay trái lên vai Cảnh Nhã Diễm, cách quần áo xoa xoa nhẹ nhàng.
Cậu có thể đứng cậy mạnh như này được không!
Bạch Bảo Đình trầm giọng nói, biểu tình có chút phẫn nộ.
Rốt cuộc ai thích cậy mạnh ở đây.
Cảnh Nhã Diễm tức giận trả lời.
Nhưng dù nói thể nào thì vết thương ở bả vai vẫn rất đâu, cô không nghĩ mình có thể tự đạp xe đạp về nhà một cách tự nhiên như không được, cho nên dù không tình nguyện thì cô vẫn bị Bạch Bảo Đình kéo vào tiểu khu nhà y.
Trên đường đi Cảnh Nhã Diễm lấy di động ra gửi tin nhắn cho Cảnh Tư Tịnh.
[Em giúp thầy giáo làm chút chuyện, chị về nhà trước đi, chú ý an toàn nhé.!]
Nhưng cô không nhận được tin nhắn trả lời của Cảnh Tư Tịnh. Có lẽ bởi vì năm 3 còn đang trong tiết tự học, thiết bị chắn sóng của trường còn chưa tắt. 2
Cô đi theo Bạch Bảo Đình, dưới ánh đèn đường mờ nhạt đi sâu vào trong tiểu khu. Lần trước cô tới đây vì lo lắng thời gian cũng như tìm đường cho nên không quan sát cẩn thận tiểu khu này.
Hiện giờ bị Bạch Bảo Đình kéo đi vào con đường nhanh nhất và thuận tiện nhất, lúc này cô mới phát hiện thiết kế của tiểu khu này cực kỳ tinh xảo.
Hai bên đường nhỏ là hàng cây có chiều cao sàn sàn nhau, hiện giờ tiết trời xuân giang thủy noãn, trên cành cây cũng có vài chồi non vụn vặt dần dần nhô lên, trong không khí thoang thoảng có hơi thở ẩm ướt của bùn đất. Cách đó không xa, có thể ẩn ẩn nghe thấy tiếng nước chảy va vào tảng đá, trụ đèn kéo dài dọc theo con đường đá cuội, có cao có thấp, quanh có khúc khuỷu.
Nhà của Cảnh Nhã Diễm chỉ là chung cư cũ không có thiết kế tinh xảo như vậy.
Cô quay đầu nhìn về phía Bạch Bảo Đình:
Trước khi lên cao trung thì cậu ở đâu?
Bạch Bảo Đình nhét tay vào túi quần, đi ở phía trước, nghe thấy Cảnh Nhã Diễm hỏi thì quay đầu, trầm mặc một lát.
Cảnh Nhã Diễm hậm hực nhìn dáng vẻ không muốn trả lời của Bạch Bảo Đình, cậu nói:
Không có việc gì, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi.
Bạch Bảo Đình đạm thanh nói:
Ở cùng với ông ngoại, sau đó ông mất.
Cảnh Nhã Diễm ngây người, thấp giọng thở dài:
Xin lỗi, tôi không biết....
Bạch Bảo Đình nhún vai, cong môi cười nói:
Không sao cả.
Một cơn gió đêm thổi tới, nhánh cây bên đường xào xoạc rung động, nhưng cô cơ hồ không cảm thấy chút lạnh lẽo nào. Thật ra Cảnh Nhã Diễm muốn hỏi một câu, vì sao Bạch Bảo Đình lại không ở cùng với cha mẹ, vì sao thái độ của cha y lại như vậy.
Nhưng nghĩ đơn giản thì có thể gia đình như Bạch Bảo Đình đây phức tạp hơn gia đình nhà cô rất nhiều.
Khi hai người họ tới cửa thang máy, Bạch Bảo Đình ấn lên tầng, trên vách tường thanh máy có một chiếc màn hình nhỏ đang phát quảng cáo. Nội dung của quảng cáo tuyên truyền về một nhãn hiệu Bao cao su.
Mấy năm gần đây, tình yêu giữa AxA, hay OxO, thậm chí OxA càng ngày càng phổ biến. Nhưng bởi vì sự ảnh hưởng của tin tức tố, nên thường thường khi bọn họ kết hợp sẽ có chút bối rối.
Bao cao su này có hiệu quả ngăn trở phản ứng bản năng chiếm hữu của tin tức tố. Đương nhiên hiệu quả tùy vào từng người, có rất nhiều người sau khi sử dụng thấy hiệu quả không được tốt, nhưng mặc kệ thế nào thì sản phẩm này vẫn được quảng cáo sử dụng rộng rãi.
Hai người Cảnh Nhã Diễm và Bạch Bảo Đình chen chúc nhau trong không gian hẹp hòi, nghe những tiếng kêu khoa trương của cả trai lẫn gái trong quảng cáo thì rất xấu hổ hận không thể chọc điếc lỗ tai mình.
“Thứ này đã thay đổi sinh hoạt của chúng tôi, làm tôi càng cảm thấy hạnh phúc.”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến, hai chúng tôi có ngày lại hài hòa với nhau như vậy.”
“Các bạn A A, dùng thử đi! các bạn O O dùng thử đi! bao cao su, tránh thai, ai tránh ai biết!”
Cảnh Nhã Diễm không nhịn được phun tào:
Quảng cao ngu ngốc, A A, O O, còn tránh thai cái rắm.
Vì vệ sinh thôi, thứ đồ kia... khụ… đi vào, khẳng định không tốt lắm.
Bạch Bảo Đình nhẹ giọng nói.
Cảnh Nhã Diễm: “...”
Tuy rằng đám nữ sinh thường xuyên thảo luận chút đề tài này, Văn Nghệ Tâm cũng không ít lần kể vài truyện cười xxx với coo. Nhưng nói những chuyện này với Bạch Bảo Đình, vì sao lại có chút xấu hổ như vậy.
Thật vất vả mới lên tới tầng 28, cửa thang máy mở ra, cuối cùng Cảnh Nhã Diễm cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Bạch Bảo Đình đang chuẩn bị ẩn ngón tay lên khóa vân tay thì nhà hàng xóm vừa vặn mở cửa.
Ồ, Bạch Bảo Đình mang bạn học tới chơi à.
Bác hàng xóm biết Bạch Bảo Đình chỉ ở một mình, có đôi khi còn cho y chút điểm tâm mà ông làm. Chân cẳng ông không tốt lắm, vì vậy mỗi lần Bạch Bảo Đình đi đổ rác thì sẽ thuận tiện mang theo rác rưởi nhà ông đi vứt.
Cảnh Nhã Diễm quy củ gật đầu, xem như chào hỏi.
Vốn dĩ khí chất của cô rất ôn hòa, diện mạo ngoan ngoãn, đặc biệt là trước mặt người lớn, thoạt nhìn luôn làm người khác có thiện cảm.
Bạch Bảo Đình đánh giá Cảnh Nhã Diễm một chút, thuận tiện chiếm tiện nghi nói:
Đây không phải bạn học của cháu, đây là bà xã của cháu.
Cảnh Nhã Diễm đáy một nháy:
Cút đi!
Bạch Bảo Đình cũng không trốn, dù sao có trúng y cũng không thấy đau.
Bác hàng xóm biết hai người bọn họ đều là Alpha, vì thế cười tủm tỉm nói:
Chỉ biết nói giỡn với bác thôi.
Bạch Bảo Đình cong môi nói:
Bác để túi rác ở cửa đi, mai cháu đi học tiện xách xuống luôn cho.
Bác hàng xóm cũng không từ chối, đặt hai túi rác ở cạnh cửa rồi nói:
Cảm ơn cháu nhé!
Dứt lời bác đi vào phòng, đóng cửa lại.
Cảnh Nhã Diễm nhướng mày:
Cậu còn giúp người khác đổ rác nữa cơ à?
Bạch Bảo Đình ấn tay lên khóa vân tay, rắc một tiếng, cửa mở:
Làm sao,, tôi khinh nam bá nữ, không chuyện ác nào không làm OOC như vậy được chưa?
Cảnh Nhã Diễm yên lặng trợn trắng mắt, lười phản bác lại y. Cô chỉ không nghĩ rằng, Bạch Bảo Đình lại có nhiều mặt như vậy. Trong mắt của giáo viên và phụ huynh, y hầu như không hề có chỗ nào tốt, trừ không ngừng gây chuyện làm mỗi người đều sợ hãi ra thì tuyệt đối sẽ không làm một việc tốt nào.
Ở trong mắt bạn học thì y giỏi đánh nhau, trong nhà lại có tiền, là đại tỷ của trường, có người muốn đi theo cũng có người tránh còn không kịp.
Nhưng trong mắt của bác hàng xóm, ngược lại y lại là một đứa trẻ ngoan, hay giúp đỡ người khác.
Nhà của Bạch Bảo Đình vẫn trống trải như trước. Y mở đèn, Cảnh Nhã Diễm nhìn căn phòng không có lấy một bóng người, bức màn còn chưa kịp kéo lên, thậm chí cô cảm thấy có chút tịch mịch.
Cảnh Nhã Diễm đi về phía trước, theo bản năng kéo bức màn cửa sổ lên cho Bạch Bảo Đình.
Màn đêm đen nhánh yên tĩnh bị bức màn huyền sắc che đậy, không khí tịch mịch đã giảm bớt không ít.
Tủ lạnh nhà Bạch Bảo Đình có thể tự động làm đá, y trực tiếp lấy một âu đá bưng ra, sau đó nói với Cảnh Nhã Diễm:
Cởi quần áo.
Cảnh Nhã Diễm co quắp ôm lấy bả vai:
Cậu để đó, tôi tự mình làm.
Bạch Bảo Đình lấy ra một chiếc khăn mặt dùng một lần của quán cơm nào đó, xé đóng gói, rồi để đá vào bên trong.
Nhanh lên, tại sao còn ra vẻ hơn đám con trai thế.
Cảnh Nhã Diễm vì phản bác lại lời này của y mà yên lặng kéo áo khoác đồng phục ra, để lên sô pha, sau đó lại cởi chiếc áo sơ mi ngắn tay bên ở trong.
Thân thể phần trên trần trụi của cô hiện ra, làn da trắng hồng dưới ánh đèn chiếu rọi tản ra thứ ánh sáng tinh tế mềm mại, hình dạng phần xương sống thon dài thẳng tắp hiện rõ dưới làn da trắng nõn nhợt nhạt.
Mỗi thớ cơ bắp hay hình dáng của cốt cách của cô đều bại lộ trong không khí, khiến người kia nhìn không sót thứ gì. Mà làn da gặp lạnh, trong nháy mắt lỗ chân lông như căng chặt thêm, chỉ có phần ngực lúc lên lúc xuống theo hô hấp dồn dập.
Trừ bỏ đầu vai, chỗ ứ huyết ở xương sườn của cô cũng phá lệ bắt mắt, trên cánh tay cũng có mấy vết thương đã bắt đầu chuyển sang màu xanh tím, vừa chạm vào là đau.
Sau khi Cảnh Nhã Diễm cởi quần áo xong, vừa nhấc mắt lên thì phát hiện Bạch Bảo Đình đang phát ngốc nhìn cô.
Một viên đá bị y nắm chặt trong lòng bàn tay, nước đá bị hòa tan chảy xuống theo khe hở giữa những ngón tay.
Hoàn cảnh này thực sự xấu hổ nhất là lúc trước vừa nghe quảng cáo về bao cao su trong thang máy. Nhưng giờ cô lại không thể kéo áo lên bảo vệ ngực được, nếu không càng thêm quái dị.
Cô chỉ có thể bằng phẳng, tự nhiên, gõ gõ bàn trà:
Làm gì vậy, tôi sốt ruột phải về rồi.
Bạch Bảo Đình phục hồi lại tinh thần, quỳ một gối trên sô pha, tay trái đỡ lấy phần lưng của Cảnh Nhã Diễm. Khi bàn tay y vừa chạm vào làn da của cô, theo bản năng Cảnh Nhã Diễm cứng cong lại thân mình.
Bạch Bảo Đình!
Tim cô lại bắt đầu đập gia tốc, mặc dù Bạch Bảo Đình đã phun đủ thuốc ức chế nhưng không thể ngăn được cảm giác tê dại không thể khống chế nảy ở trong lòng cô.
Càng đáng sợ hơn chính là, cô cảm thấy cảm giác này càng ngày càng cường liệt.
Bạch Bảo Đình:
Làm sao, tôi chạm một chút đều không được à?
Y dùng một tay đỡ lấy Cảnh Nhã Diễm, tay còn lại nắm chặt chiếc khăn kia, rồi dán vào bả vai cô.
Đột nhiên bả vai lạnh lẽo làm cho sự nóng bức trong lòng cô cuối cùng cũng giảm đi một ít, cả người cô cũng thả lỏng ra.
Chiếc khăn bọc viên đá thong thả du tẩu ở đầu vai cô, cảm giác đau đớn cũng tạm thời bị sự lạnh lẽo làm tê dại, Cảnh Nhã Diễm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cô dùng dư quang khóe mắt trộm đánh giá Bạch Bảo Đình.
Người kia đang cúi đầu, rũ mắt, rất chuyện chú nhìn chằm chằm bả vai sưng lên của cô, vài sợi tóc rơi xuống mơ hồ che trước mắt y, hầu kết của người kia chậm rãi di động theo hô hấp.
Cảnh Nhã Diễm thu hồi ánh mắt, liếm liếm cánh môi khô khốc của mình.
Mặt bàn trà màu đen phản chiếu lại thân ảnh của cô và Bạch Bảo Đình, đèn thủy tinh màu vàng nhạt phảng phất như thái dương cực nóng bao phủ lấy đỉnh đầu bọn họ.
Bạch Bảo Đình xoa ấn trong chốc lát, viên đá đã bị nhiệt độ cơ thể của Cảnh Nhã Diễm hòa tan, giọt nước theo đầu vai của cô trượt dần xuống. Theo đường cong của cơ bắp, trượt xuống ngực, rồi lăn dài xuống bụng nhỏ, để lại vệt nước sáng lấp lánh.
Cổ họng Bạch Bảo Đình đã phát khô, trong đầu y tràn ngập những hình ảnh lung tung rối loạn. Chỉ có thể nhìn không thể chạm, đó đâu phải phúc lợi, quả thực là tra tấn mà
Xương sườn.
Bạch Bảo Đình có ý bảo Cảnh Nhã Diễm. Cô cúi đầu nhìn vết thương ở xương sườn mình, vị trí kia tựa hồ khá gần với ngực.
Khụ, nơi này, tôi có thể tự mình làm được, cậu đưa cho tôi.
Bạch Bảo Đình không cho, y nói:
Tôi giúp cậu.
Cảnh Nhã Diễm tức giận buột miệng thốt ra:
Đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ gì nhé.
Nghe vậy, Bạch Bảo Đình giật mình, sau đó nở nụ cười với ý vị thâm trường, hơi kéo lấy Cảnh Nhã Diễm về phía lồng ngực của mình:
Nha, cậu biết già?
Tức khắc, Cảnh Nhã Diễm mặt đỏ tai hồng, xấu hổ giải thích:
Không phải ý kia.
“Chậc.”
Bạch Bảo Đình tỏ vẻ tiếc nuối nói:
Tôi có phải bỏ lỡ cơ hội nào đó không đây?