Mê Luyến Theo Bản Năng

Chương 41: Chương 41




Tiếng chuông chói tai thông báo hết giờ tự học buổi tối vang lên, đánh vỡ bầu không khí vi diệu trong phòng học. Cảnh Nhã Diễm lưu loát nhặt miếng lau bảng lên, đặt trên bục giảng, sau đó vỗ vỗ bụi phấn trên người.

Đi thôi, chốc lát nữa năm 3 tan học sẽ có rất nhiều người chen chúc.

Cô quơ quơ đầu phủi phủi cho bụi phấn trên tóc rơi xuống, sau đó duỗi tay chờ Bạch Bảo Đình đưa cặp sách cho cô.

Bạch Bảo Đình lại thản nhiên vòng qua bục giảng, đi qua bên người cô rồi nói:

Đi thôi.

Cảnh Nhã Diễm mím môi:

Đưa cặp cho tôi.

Không cho.

Bạch Bảo Đình chơi xấu nói.

Cảnh Nhã Diễm bất đắc dĩ chỉ có thể theo sau y ra ngoài, trước khi đóng cửa còn thuận tay tắt đèn trong phòng học.

Phòng học trống rỗng lại khôi phục hiện trạng, chỉ còn tấm rèm cửa mềm mại bị gió đêm thổi phất phơ.

Bọn họ đi tới cửa cầu thang thì học sinh năm 3 cũng ùa xuống từ tầng trên, trên hành lang vang lên tiếng bước chân quanh quẩn lại hỗn độn dồn dập.

Cảnh Nhã Diễm và Bạch Bảo Đình đi khá chậm, nhanh chóng lẫn vào trong đám người đi xuống, hành lang khá tối, ai cũng không nhìn rõ ai.

Này mấy người có xem diễn đàn không?

Cách ngày thi đại học còn không tới 100 ngày, ai có thời gian chứ.

Hôm nay xảy ra việc lớn, mọi người biết không, Bạch Bảo Đình của trường chúng ta hẹn đánh nhau với đám lưu manh bên trường cao trung giáo dưỡng.

Lại là Bạch Bảo Đình kia à, nghe nói rất trâu bò, chắc là sẽ không thua đâu.

Cảnh Nhã Diễm nghe thấy bọn họ thảo luận về Bạch Bảo Đình thì hơi hơi nghiêng đầu, tùy tiện nghe ngóng.

Mà có biết vì sao bọn họ lại đánh nhau không?

Bọn người bên trường giáo dưỡng kia mắng Omega

trường chúng ta đi ra ngoài 'bán!

Chẹp... như này mà cũng đáng để đánh nhau hay sao?

Mắng rất khó nghe, mấy diễn đàn Omega đều sôi sục, còn nói cảm ơn Bạch Bảo Đình nữa kìa.

Không còn gì để nói..... Bạch Bảo Đình không phải Alpha sao, quản mấy việc này làm gì chứ?

Ai biết được, dù sao không học hành thì có thời gian nhàn rỗi mà.

Nếu là tôi thì nhất định tôi mặc kệ, chẳng có quan hệ gì tới mình, trường chúng ta cũng có vài O chơi rất điên đó thôi.

Haizzz hôm nay mệt chết đi, điểm thi thử có rồi, tôi tụt khỏi top 20 rồi.

Không thể phát huy hết đúng không, lấy trình độ của cậu thì tôi nghĩ thi vào mấy trường TOP là không vấn đề rồi.

Cảnh Nhã Diễm nhíu hạ mi mắt, tuy rằng biết là không nên nhưng trong lòng cô vẫn có sự chán ghét không nói lên lời đối với những Alpha chỉ lo thành tích riêng của mình này.

Thậm chí cô còn không rõ ràng như thế nào mới được coi là học sinh ngoan. Là người có thành tích học tập tốt bề ngoài ngăn nắp sạch sẽ nhưng lại thờ ơ đối với người bên cạnh, hay là những người bình thường không học vấn không nghề nghiệp nhưng có một tâm hồn lương thiện, bằng phẳng, chính nghĩa.

Đột nhiên cô cảm thấy mình bị người ôm lấy cổ.

Lập tức Cảnh Nhã Diễm quay đầu phát hiện Bạch Bảo Đình vẫn luôn ở phía sau cô. Bạch Bảo Đình ghé sát vào cô, môi y dán vào vành tai cô, lười biếng nói:

Nếu bây giờ tôi đi ra giữa không biết có hù chết bọn họ không nhỉ?

Cảnh Nhã Diễm có chút không rõ ý nghĩ của Bạch Bảo Đình, cô hỏi:

Ý cậu là?

Bạch Bảo Đình kinh ngạc nói:

Thế cậu không ngăn cản tôi sao.

Cảnh Nhã Diễm xoa xao mũi, liếc mắt nhìn hai người nói chuyện ở phía trước kia đang chen chúc đi càng ngày càng xa.

Cô đạm thanh nói:

Vì sao tôi phải cản cậu lại?

Bạch Bảo Đình nhướng mày nói:

Không phải cậu là lớp trưởng à? Không phải cậu nên giúp thầy Chu Quang Kiệt khuyên bảo đám người chúng tôi phải trở thành học sinh ngoan hay sao?

Cảnh Nhã Diễm trầm mặc một lát rồi chậm rãi nói:

Bạch Bảo Đình, tôi cảm thấy cậu là một học sinh tốt.

“A?” Bạch Bảo Đình không hiểu được hỏi lại:

Cậu đang nói cái gì?

Cảnh Nhã Diễm tiếp tục nói:

Nhưng thành tích của cô xác thật rất kém, thừa dịp lúc này còn thời gian cậu nên bổ sung thêm kiến thức đi.

Cách thi đại học còn hơn 1 năm nữa, trong 1 năm có thể thay đổi rất nhiều việc. Thật ra nếu là bình thường, cô biết mình không có tư cách khuyên nhủ Bạch Bảo Đình về việc học hành vì dù sao Bạch Bảo Đình có không làm gì đi nữa cũng sẽ có cuộc sống tốt hơn nhiều so với người bình thường.

Nhưng có lẽ do đêm nay có chút đặc thù, ma xui quỷ khiến làm cô nói nhiều hơn.

Được thôi, vậy cậu dạy cho tôi đi.

Bạch Bảo Đình càng túm chặt lấy bả vai của Cảnh Nhã Diễm, nếu người ngoài nhìn vào chỉ thấy hai người bọn họ ôm vai bá cổ như những người chị em tốt, nhưng Cảnh Nhã Diễm lại cảm thấy mình đang bị Bạch Bảo Đình ôm vào trong lòng ngực.

Cảnh Nhã Diễm nhẹ thở một hơi:

Cậu nên tìm giáo viên có kinh nghiệm để chải vuốt lại tri thức, tôi có giảng dạy cho cô đi nữa nhưng có thể phương pháp học của tôi không thích hợp với cậu. Mà cậu nên tìm một giáo viên giỏi ấy, đừng giống như tôi tìm giáo viên dạy ngữ văn không ra gì.

Vậy vì sao cậu lại không tìm một giáo viên dạy ngữ văn giỏi?

Giang Tiệp biết Cảnh Nhã Diễm rất để ý thành tích học tập, cả lớp cũng chỉ có mình cậu mỗi ngày đều viết bài, làm bài tập đẩy đủ.

Cảnh Nhã Diễm rũ mắt:

Đó là do cha tôi tìm, tôi cũng chuẩn bị ngừng học, học mất thời gian lại không dùng tới.

Theo dòng người hai người ra khỏi khu phòng học, nháy mắt không gian rộng mở ra.

Cảnh Nhã Diễm lại một lần nữa nói với Bạch Bảo Đình:

Cậu đừng đưa tôi về, tôi có thể đạp xe.

Đạp cái gì mà đạp, gọi xe.

Bạch Bảo Đình cắt đứt lời cô nói.

Thời gian cũng đã khuya, học sinh gọi xe không nhiều lắm. Các học sinh năm 3 cơ bản đều có người nhà đưa đón, dù sao cũng chỉ còn vài tháng mấu chốt này.

Cảnh Nhã Diễm không lay chuyển được y, bị y túm lên xe taxi.

Tiểu khu của Bạch Bảo Đình ở gần đây, vốn dĩ có thể xuống xe trên đường đi nhưng y càng muốn đưa Cảnh Nhã Diễm về nhà rồi mới quay đầu lại. Trong lòng Cảnh Nhã Diễm ẩn ẩn cảm thấy, Bạch Bảo Đình đối với cô có chút gì đó giống như 'bạn gái'.

Xe ngừng ở trước cửa tiểu khu của Cảnh Nhã Diễm, chỉ vài bước đường nữa là vào nhà, Cảnh Nhã Diễm xuống xe.

Trước khi xuống cậu khăng khăng đưa cho bác tài 30 đồng, dù sao cùng đi xe không thể để Bạch Bảo Đình bao cô được.

Trả tiền xong, cô cũng không đợi Bạch Bảo Đình nói gì, xách theo cặp chạy nhanh vào trong bóng tối. Dù vậy cô vẫn không nghe được thanh âm lốp ô tô nghiền áp trên mặt đường, cô biết Bạch Bảo Đình còn chưa đi.

Cảnh Nhã Diễm?

Vừa đi tới trước cửa nhà, Cảnh Nhã Diễm nghe được thanh âm của Cảnh Tư Tịnh. Cô quay đầu nhìn lại, thấy Cảnh Tư Tịnh vừa mới dừng đỗ xe trong bãi.

Chị?

Ồ, chị nhận được tin nhắn của em, sau đó gọi cho em nhưng em lại tắt máy.

Cảnh Tư Tịnh nói.

Ánh mắt của Cảnh Nhã Diễm đánh giá chị một lát, rồi cô nhịn không được hỏi:

Tại sao giờ chị mới về tới nhà?

Cảnh Tư Tịnh kéo kéo quai đeo cặp sách, tùy tiện đi tới bên người Cảnh Nhã Diễm, khoác tay lên vai cô:

Haizzz, hôm nay bài tập rất nhiều nha, anh ở trường tự học xong mới về.

Cánh tay Cảnh Tư Tịnh khoác đúng vào nơi Cảnh Nhã Diễm bị thương, cô đau tới cắn răng, nhưng cố nhịn không kêu.

Chị ở trường sao?

Cảnh Nhã Diễm nhớ rõ ràng, khi đi ngang qua lớp của Cảnh Tư Tịnh, đèn đã tắt mà.

Cảnh Tư Tịnh móc chìa khóa ra mở cửa:

Đúng vậy, em giúp giáo viên lớp em tới tận bây giờ sao?

Ồ, cùng nhiều việc mà.

Cảnh Nhã Diễm lên tiếng cho có lệ.

Cửa mở ra, bọn họ cùng nhau đi vào.

Ông Cảnh Tư Tịnh tắt TV đi, đứng dậy từ sô pha, oán trách nói:

Hai đứa các con, tại sao tới tận bây giờ mới về, đồ ăn đều lạnh ngắt rồi.

Tuy rằng trong miệng ông oán trách nhưng nhìn hai đứa nhỏ học hành tốt như vậy, ông vẫn thấy vui mừng. Ông nhanh chóng chạy tới phòng bếp hâm nóng lại đồ ăn.

Theo bản năng Cảnh Nhã Diễm nhìn sang Cảnh Tư Tịnh. Chị cô không nói thật với cô? Giữa bọn họ từ trước tới giờ đều không có bí mật.

Tối hôm nay, còn có trưa hôm qua, rốt cuộc Cảnh Tư Tịnh gặp ai?

Cảnh Tư Tịnh nhẹ nhàng ngồi xuống sô pha, ném cặp sang một bên, kéo túi hạch Brazil từ trên bàn trà, lấy ra hai hạt dùng tay bóp nát vỏ khô, lột ra đưa cho Cảnh Nhã Diễm một cái.

Cảnh Nhã Diễm, có phải Bạch Bảo Đình lớp em đêm nay đi ra ngoài giáo huấn ả đại tỷ của trường giáo dưỡng đúng không?

Khụ khụ khụ...

Thiếu chút nữa Cảnh Nhã Diễm bị sặc lên.

Cảnh Tư Tịnh quay sang, hứng thú hỏi:

Ai thắng vậy?

Cảnh Nhã Diễm lại lấy vài trái hạt hạch Brazil xoa xoa trong tay:

Chắc là trường chúng ta thắng đi.

Từ trước tới giờ cô cũng chưa từng nói dối chị cô, cho nên không dám nhìn vào mắt Cảnh Tư Tịnh, chỉ có thể chột dạ nhìn sang chỗ khác.

May mắn Cảnh Tư Tịnh cũng không để ý:

Vậy Bạch Bảo Đình kia rất lợi hại đó, chị nghe nói trường giáo dưỡng kia toàn loại liều mạng.

Vậy à, có khả năng là vậy.

Cảnh Nhã Diễm thầm nghĩ, có liều mạng hay không cô cũng không rõ ràng nhưng là bị đánh đúng là rất dau.

Ông Tống Miên ở trong phòng bếp kêu lên:

Nhã Diễm, con phải cách mấy thành phần như vậy trong lớp xa ra đó, đừng theo chân bọn chúng học đòi đánh nhau.

Cảnh Nhã Diễm cười khổ.

Hiện tại cha mới nhắc nhở có chút muộn rồi, cô không chỉ đánh nhau mà còn là người duy nhất động tay động chân, hơn nữa còn vào đồn công an ngồi đó.

Nếu ông Tống Miên mà biết chỉ trong hai tuần ngắn ngủi cô đã vào đồn công an những 2 lần, nhất định ông sẽ sợ tới mức hồn vía lên mây.

Cảnh Tư Tịnh phản bác nói:

Bọn họ cũng không phải cố ý tìm việc, là đám người bên trường giáo dưỡng kia lên mạng mắng Omega trường chúng con, trong chuyện này Bạch Bảo Đình rất trượng nghĩa, con thấy mấy diễn đàn trong trường rất nhiều người đều ngưỡng mộ y.

Ông Tống Miên dỗi nói:

Vậy cũng không được, cha nói cho các con biết, đừng có mà trộn lẫn vào mấy việc như này, bất luận việc gì bất luận thời điểm nào cũng không thể xúc động, nếu không ai sẽ thu thập cục diện rối rằm cho các con.

Sở Tỉnh Ninh nhìn về phía Cảnh Nhã Diễm:

Giáo viên lớp em có phải vì việc này mà phải bảo em ở lại muộn hỗ trợ hay không?

Cảnh Nhã Diễm chớp chớp mắt:

Cũng có khả năng như vậy.

Ông Tống Miên gọi bọn họ:

Lại đây ăn cơm đi, ngày mai, mẹ các con sẽ về.

Lúc Cảnh Tư Tịnh đứng dậy, Cảnh Nhã Diễm vô ý liếc qua khóa kéo trên cặp sách của Cảnh Tư Tịnh, trước kia chỉ có khóa kéo trơn không có gì nhưng hiện tại nơi đó có treo một chiếc móc chìa khóa rất đáng yêu giống loại móc khóa được tặng ở những cửa hàng thức ăn nhanh.

Cảnh Nhã Diễm nhíu mi, vừa xoa bả vai vừa đi tới phòng bếp.

Ông Tống Miên đang hâm lại món sò huyết xào bơ tỏi và sườn nấu đậu hà lan. Cảnh Tư Tịnh ngồi xuống bàn ăn, nhìn cơm trong bát của mình, không tiếng động gạt về hơn một nửa.

Ông Tống Miên đau lòng nói:

Ai da, tại sao con lại ăn ít như vậy, cao trung là lúc cần phải bổ sung dinh dưỡng nhất đẩy, con không ăn cơm làm sao được?

Cảnh Tư Tịnh dùng đầu đũa gắp vài hạt cơm nhét vào miệng:

Con không đói bụng.

Ông Trác ngừng lại, đánh giá Cảnh Tư Tịnh, hồ nghi nói:

Tư Tịnh có phải buổi tối con đã ăn gì rồi không?

Chiếc đũa của Cảnh Tư Tịnh hơi run lên một cái, nhưng lập tức chị gắp lấy một con sò huyết nhét vào trong miệng:

Vâng ạ, Phác Giải Hân mang theo rất nhiều trái cây, phân cho bọn con cùng ăn.

Ồ, vậy ngày mai cha cũng mua chút hoa quả cho các con, mang theo chia cho mọi người cùng ăn.

Ông Trác Hạc Hòa không suy nghĩ nhiều ông vẫn luôn yên tâm về Cảnh Tư Tịnh. Chỉ có Cảnh Nhã Diễm liếc mắt nhìn Cảnh Tư Tịnh một cái với ý vị thâm trường, sau đó cô yên lặng ăn cơm.

Tới khuya, Cảnh Nhã Diễm một mình trốn trong phòng ngủ, mở máy tính, đăng nhập vào hòm thư.

Rốt cuộc, lần này cô nhận được một bức email mói.

[Chào bạn học, nhận được email của em, tôi rất vui mừng, tôi tin rằng nhất định em đã nghiêm túc nghe buổi tọa đàm của tôi.

Tuy rằng đối với em có thể rất khó khăn mới gặp được 'người kia, nhưng cũng không có nghĩa là các em nhất định sẽ ở bên nhau, bởi vì người có tuyến thể tâm linh chỉ là một mình em, mà đối phương có thể càng thích hợp với đối tượng khác phái có độ xứng đôi phù hợp với họ.

Nếu em cũng hoàn toàn không thích đối tượng mà mình có phản ứng thì xin chú ý không cần tiếp xúc tứ chi thân thiết với đối phương, chúng tôi đã nghiên cứu và đúc kết từ rất nhiều trường hợp, nếu có tiếp xúc tứ chi thì sẽ làm người có tuyến thể tâm linh càng ngày càng quen thuộc với tin tức tổ của đối phương, do đó rất khó để chống cự sự ỷ lại.

Loại cảm giác này giống như hút thuốc vậy, khi hút hơi đầu tiên rất có thể sẽ bị kích thích gây sặc muốn ho khan, muốn phản kháng thậm chí chán ghét nhưng khi tới hơi thứ hai, hơi thứ ba, càng về sau nữa, em sẽ bất tri bất giác mê luyến cái hương vị này.

Đến lúc đó, em sẽ khát vọng sự thân mật da thịt với đối phương, cũng chính là cái gọi là tính đặc dị cơ khát làn da, chỉ có thể động chạm kịch liệt với đối phương mới tạm thời tiêu trừ đi sự khát cầu này, và nó sẽ còn lặp lại mỗi tháng một lần.

Đương nhiên, chính em cũng có thể tìm kiếm Omega có tin tức tổ với độ xứng đôi cao để phân tán lực chú ý này, em có thể đánh dấu đối phương, đây được xem là một biện pháp tốt nhất, việc đánh dấu sẽ làm cho tin tức tổ của các em nhận định lẫn nhau, do đó hạ thấp sự tồn tại của tuyến thể tâm linh.

Chúc em mọi sự tốt lành.]

Cảnh Nhã Diễm nhìn chằm chằm bức thư mà vị thấy giáo kia gửi, sau đó cô dại ra dựa lưng vào ghế.

CMN.

Cô không biết đã cùng Bạch Bảo Đình tiếp xúc tứ chi bao nhiêu lần nữa, kề vai sát cánh, sờ sờ bả vai, chườm lạnh, còn cúi xuống ôm sát tai nói chuyện.

Chỉ hôm nay thôi, mọi hành động trên đều đã từng làm.

Theo ý của cô giáo nếu cứ như này cũng không được bao lâu cô sẽ nghiện tin tức tổ của Bạch Bảo Đình, sẽ luôn thời thời khắc khắc dán lấy Bạch Bảo Đình mà ngửi tin tức tố của y.

Thậm chí.... Cô còn sẽ không nhịn được mà muốn 'làm' với Bạch Bảo Đình.

Cảnh Nhã Diễm duỗi tay che lại khuôn mặt, hung hăng xoa xoa, vốn dĩ đôi mắt đã mệt mỏi giờ càng thêm nhiều tơ máu.

Mà ở một gian phòng ngủ khác, lần đầu tiên Cảnh Tư Tịnh phát ngốc nhìn bài tập về nhà.

Chị nhìn chằm chằm vào quyển sách không biết bao nhiêu lâu, bỗng nhiên hoàn hồn, duỗi tay túm lấy cặp sách, ánh mắt chị dừng trên chiếc móc chìa khóa nho nhỏ kia. Chị nhịn không được mà cong cong đôi mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.