Tối thứ 6 không có tiết tự học cho nên 17 giờ 40 phút đã tan học.
Ánh nắng mặt trời vừa mới hạ sơn, không trung vẫn là một màu lam nhạt ôn nhu, trong không khí còn thoang thoảng đưa hương cỏ cây, dù có hơi nới rộng quần áo thì cũng không cảm thấy lạnh.
Cảnh Nhã Diễm còn đang dọn dẹp sách vở vào cặp, Cảnh Tư Tịnh đã chủ động chạy tới tìm cô khiến cho những tiếng xôn xao ồn ào nổi lên không dứt.
A a a a a là Cảnh Tư Tịnh kìa!
Mẹ nó, nhanh nhìn tao xem tóc có bị dựng lên không?
Zara của tao đâu? H&M của tao đâu? Trả tao nào, nhanh để đeo lên!
Cảnh Tư Tịnh có thể thêm Wechat được không?
Có lớp trưởng ở đây, thật là có lời mà.
Cảnh Nhã Diễm không muốn để Cảnh Tư Tịnh tới tìm mình, chính là sợ xuất hiện tình huống này.
Cô nhanh chóng kéo Cảnh Tư Tịnh ra khỏi phòng học, đóng kín cửa phòng, lấp kín lại những tiếng thét chói tai như tiêm máu gá của đám người trong lóp.
Tại sao chị không đợi em tới tìm, bên Alpha này loạn lắm.
Cảnh Tư Tịnh liếm liếm môi dưới, ánh mắt mơ màng, chị thanh thanh giọng nói:
Hôm nay chị về trễ một chút, em yểm trợ giúp chị.
Cảnh Nhã Diễm nhướng mày, thở dài hỏi:
Chị đi đâu?
Cảnh Tư Tịnh ngưng mi, bộ dạng không kiên nhẫn:
Cô bạn nhỏ kia quá phiền toái, nhất quyết bắt chị ăn cơm cùng, chị chỉ đi 1 giờ thôi.
Cảnh Nhã Diễm có chút lo lắng, cô cảm thấy Sở Tỉnh Ninh càng ngày càng để bụng cô bạn nhỏ kia.
Trước kia, ai có thể mời được Cảnh Tư Tịnh đi ăn cơm cùng đều như trúng sổ số.
.... Cha lo lắng chị bị người cuốn lấy, một mình chị
ra khỏi trường không có việc gì chứ?
Những việc này trước kia cũng không phải chưa từng xảy ra. Không chỉ có Alpha trong trường ái mộ Cảnh Tư Tịnh mà có không ít người bên ngoài muốn chiếm tiện nghi của chị.
Cảnh Tư Tịnh quá đẹp, cho nên tuyệt đại đa số thời gian Cảnh Nhã Diễm đều đi kèm. Nếu không chú ý có kẻ xấu tính, hư hỏng nào đánh dầu thì cô muốn giết người mất.
Cảnh Tư Tịnh cười cười:
Em cũng nghĩ chị quá yếu đuối rồi, ít ra thì chị cũng từng luyện võ cổ truyền đấy, có được không.
Cảnh Nhã Diễm không muốn phân bua cãi cọ với chị về vấn đề lực lượng của Alpha và Omega chênh lệch như thế nào, cô suy nghĩ một lúc lâu mới chậm rãi hỏi:
Trong nhà của cô bạn nhỏ kia không lo lắng gì hay sao?
Thường thì học sinh sơ trung không có tiết học tự học buổi tối, người nhà sẽ tới đón khi tan trường, hơn nữa quản thúc cũng khá nghiêm khắc.
Cảnh Tư Tịnh tùy ý nói:
Ồ, đứa nhỏ kia thì không có việc gì, lần trước chị bị người khác chặn đường cũng là em ấy giúp chị giải vậy, nhà em ấy có thân thích làm trong cục cảnh sát.
Cảnh Nhã Diễm nghe thấy ba chữ 'cục cảnh sát' mà có chút đau đầu, cô gật gật đầu:
Được rồi, vậy chị cũng phải chú ý một chút, đừng để người ta phát hiện, trường chúng ta không phải không có nhãn tuyến đâu, tin tức của bác Châu rất linh thông đấy.
Cảnh Tư Tịnh nói:
Chị sẽ chú ý mà.
Mắt thấy Cảnh Tư Tịnh chạy xuống lầu, Cảnh Nhã Diễm chuẩn bị một mình ở trong lớp học tự học. Cuối cùng cũng biết vì sao lượng cơm ở nhà của Cảnh Tư Tịnh càng ngày càng ít, xem ra bởi vì cô bạn nhỏ kia cho ăn tới lửng dạ rồi.
Mới vừa về chỗ cô phát hiện Bạch Bảo Đình đã sắp xếp xong cặp sách.
Cô sửng sốt.
Tuy rằng Bạch Bảo Đình học hành không được nhưng cũng không phải người tích cực nhất khi tan học.
Trừ bỏ đánh nhau ra Cảnh Nhã Diễm chưa từng gặp y sấm rền gió cuốn như vậy.
Về nhà?
Bạch Bảo Đình trực tiếp túm cổ tay cô:
Đi cùng tôi.
Áo khoác của cô thiếu chút nữa bị ykéo xuống, cổ áo bị kéo lệch sang đầu vai.
Cậu làm gì vậy?
Cảnh Nhã Diễm túm túm lại quần áo, ngước mắt lên hỏi y.
Mẹ tôi tìm một giáo viên dạy thêm, buộc tôi học bù, phiền muốn chết, cô đi giúp tôi đi.
Bạch Bảo Đình cau mày, bộ dạng bực bội nói.
Ánh mắt Cảnh Nhã Diễm run lên, có chút hồ nghi hỏi:
Học bù? Tôi làm sao giúp cậu được?
Bạch Bảo Đình kéo kéo khóe môi ra:
Đơn giản lắm, viết bài giúp tôi này, giải bài tập giúp tôi này, lăn lộn thay tôi trải qua 2 giờ.
Cảnh Nhã Diễm yên lặng trợn trắng mắt, cúi đầu sửa lại hộp bút:
Tôi không đi, tự cậu đi học đi.
“Chậc.” Bạch Bảo Đình tùy tiện ôm lấy bờ vai cô, cố ý đưa đầu tới gần cô:
Với quan hệ của hai ta, cậu giúp tôi một chút không được sao?
Cảnh Nhã Diễm không cần quay đầu lại cũng có thể ngửi thấy thoang thoảng hương vị tin tức tố của Bạch Bảo Đình được thuốc ức chế che đậy.
Cô yên lặng nuốt nước miếng, cứ theo xu thế này, cả ngày cô và Bạch Bảo Đình kề vai sát cánh như vậy thì sớm hay muộn có một ngày cô sẽ sinh ra nhu cầu với Bạch Bảo Đình mất.
Cảnh Nhã Diễm ném cánh tay y ra, trốn sang một bên, nhàn nhạt nói:
Tôi có quan hệ gì với cậu chứ?
Bạch Bảo Đình có chút không vui khi bị cô gạt tay ra, vừa nghe cô hỏi vậy, thì dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn chằm chằm cô, đôi mắt đen nhanh sáng lên thần thái hài hước:
Cần tôi nói lớn tiếng lên không? Trước mặt cả lớp nói ra nhé?
Theo bản năng Cảnh Nhã Diễm muốn bịt miệng Bạch Bảo Đình lại:
Cậu.....
Nhưng ngay sau đó cô phản ứng lại, căn bản cô và Bạch Bảo Đình không có quan hệ gì hết, cô có gì phải sợ chứ.
Cảnh Nhã Diễm lúng ta lúng túng rụt tay về, hầu kết căng chặt.
Bạch Bảo Đình vui vẻ lên tiếng:
Sao thế này nha, lớp trưởng, tôi cảm thấy quan hệ chị em giữa chúng ta có thể nói ra được đúng không?
Được á, quan hệ chị em tốt.
Cảnh Nhã Diễm tức giận nói.
Đương nhiên cô không muốn đi, nhưng không thể chịu nổi cái miệng không thể che lại được của người này, nếu cô không giúp y việc này, cô sợ Bạch Bảo Đình sẽ lại biên soạn, gán ghép cho cô một đoạn văn 18+.
Cô Mẫn Thảo vừa duỗi thân vừa đi về phía trước, nhìn Bạch Bảo Đình công theo cặp sách còn lôi kéo Cảnh Nhã Diễm thì buồn bực hỏi Lưu Viên Hoa:
Tao biết mà, Đình tỷ chắc chắc học thêm ngành tinh thần học rồi, bệnh vọng tưởng phải trị sớm đi, không muộn mất.
Lưu Viên Hoa giơ tay vẽ một đường trên cổ nói:
Mày xong rồi, lúc Đình tỷ kim bảng đề danh chính là ngày mạng mày xuống hoàng tuyền đó.
Cô Mẫn Thảo:
Mẹ, mẹ mày muốn sống lâu trăm tuổi.
Cảnh Nhã Diễm đi theo Bạch Bảo Đình tới tiểu khu, hai người dẫm lên những cánh hoa tigon bay bay lả tả, ngửi mùi thanh hương ẩm ướt từ trong không khí, trong sắc trời chưa tối hẳn đã tiến vào thang máy, lên tầng.
Cô nhịn không được hỏi y một câu:
Cậu học bù môn gì, ba mẹ cậu còn quản học hành của cậu sao?
Bạch Bảo Đình liếc mắt nhìn cô một cái:
Khéo thay, bọn họ lại muốn quản.
Bạch Bảo Đình đưa Cảnh Nhã Diễm vào nhà rồi lấy bốn miếng bánh gạo phủ bột đậu nành từ trong tủ lạnh ra, ném cho Cảnh Nhã Diễm một cái:
Trước lót dạ đi, một lát nữa thì cô giáo tới.
Cảnh Nhã Diễm ôm lấy chiếc bánh, trên mặt bao bì còn mang theo tia lạnh lẽo.
Hiện tại ra ngoài ăn cũng không kịp rồi, cô cũng không kén ăn, cứ như vậy ngồi trên sô pha cùng Bạch Bảo Đình, ăn bánh ngọt cùng uống nước sôi để nguội là xong bữa cơm chiều.
Cảnh Nhã Diễm còn tốt bụng khuyên y:
Nếu cậu thật muốn học thì học bù không cũng vô dụng, cậu phải chăm chú nghe giảng ở trường, bài giảng và bài tập cũng phải làm.
Nhưng nói xong cô đã thấy hối hận, hiển nhiên Bạch Bảo Đình không có ý này.
Bạch Bảo Đình hít hít cái mũi nói:
Tại sao cậu lại thơm như vậy nhỉ?
Cảnh Nhã Diễm hơi giật mình:
Cái gì?
Bạch Bảo Đình không nhịn được, bàn tay đặt vào lưng Cảnh Nhã Diễm:
Hình như là thuốc ức chế phai nhạt?
Y tựa như ngửi được một chút hương vị tin tức tổ của Cảnh Nhã Diễm. Giống như đóa hoa cẩm chướng ngâm vào dòng nước suối, chan chát nhưng lại lộ ra một cỗ hương thơm mát lạnh.
Nhưng Bạch Bảo Đình không rõ, vì sao y luôn muốn sờ vào người Cảnh Nhã Diễm.
Rõ ràng là tin tức tổ của Alpha muốn đẩy nhau, không có thuốc ức chế cách trở, y không đẩy người kia ra đã là không tồi. Vì sao lại muốn gần gũi.
Cảnh Nhã Diễm phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng lấy lọ thuốc ức chế từ trong túi ra, phun vài cái vào cổ vào bên tai của mình.
Cổ của Bạch Bảo Đình lăn lộn, hương vị tin tức tổ đã không còn ngửi thấy, nhưng vì sao tựa hồ như dục vọng lại càng lúc càng nhiều.
Cũng may ngay lúc này chuông cửa vang lên, lập tức Cảnh Nhã Diễm đứng bật dậy. Kéo giãn ra khoảng cách hai người, dục vọng của Bạch Bảo Đình mới phai nhạt một chút, y hoàn hoãn lại tinh thần, xao động trong thân thể cũng dần khôi phục lại bình thường.
Có thể là lâu lắm không 'tự xử' cho nên ngồi cùng Cảnh Nhã Diễm mới có chút kích động chăng?
Y là chủ nhân của căn phòng cho nên đứng dậy đi mở cửa.
Cảnh Nhã Diễm phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng lấy lọ thuốc ức chế từ trong túi ra, phun vài cái vào cổ vào bên tai của mình.
Ở cửa là một người trung niên, mặc một chiếc quần âu kết hợp với áo sơ mi, đeo một cắp kính viền khung, tóc bị gió thổi có chút tán loạn.
Là Bạch Bảo Đình đúng không, tôi là Nguyễn Hải An giáo viên dạy thêm.
Cô Nguyễn Hải An cười ha ha, rất khách khí với Bạch Bảo Đình. Đương nhiên sự khách khí này là xem ở mặt mũi của bà Bạch Mỹ Lâm.
Cảnh Nhã Diễm lại ngây dại.
Cô Nguyễn Hải An chính là giáo viên mà thầy Chu Quang Kiệt đề cử cho cô, là người đứng đầu khoa ngữ văn của trường, là giáo viên dạy bồi dưỡng cho học sinh giỏi đi thi hóa toàn thành phố. Cũng là giáo viên tốt nhất mà người khác thiên nan vạn nan muốn mời tới dạy bù, nếu không có người quen giới thiệu thì căn bản dùng tiền cũng không mời được.
Cảnh Nhã Diễm quy quy củ củ hô lên:
Cô Nguyễn.
Sau đó cô nhìn sâu vào Bạch Bảo Đình một cái.
Cô không tin đây là trùng hợp, cũng không có khả năng trùng hợp. Việc học bù này chính là Bạch Bảo Đình sắp xếp vì cô.
Bạch Bảo Đình dựa lưng vào tường, biểu tình trên mặt rất tự nhiên, sau khi cô Nguyễn đi vào, y duỗi tay đóng cửa lại.
Cô Nguyễn Hải An sửng sốt một chút, bà không nghĩ rằng có thêm một đứa nhỏ nữa ở đây, tổng giám đốc Bạch cũng không thông báo gì trong điện thoại bà. Bà cũng không quen biết Cảnh Nhã Diễm nhưng đại khái đoán là con gái bạn bè của bà Bạch Mỹ Lâm.
Ồ, xin chào, xin chào, từ hôm nay trở đi, tối thứ sáu mỗi tuần, cô sẽ dạy thêm cho các em một tiết ngữ văn, thời gian cũng không cần quá dài, về kiến thức cao trung môn văn thì khoảng 20 tiết là xong, cho nên Bạch Bảo Đình, em báo với mẹ em là không cần quá lo lắng, cơ sở kém cũng không sao, chỉ cần em nhớ kỹ bài giảng của cô là không có vấn đề gì.
Được ạ, phiền toái cô.
Bạch Bảo Đình lấy một đôi dép lê cho cô Nguyễn Hải An, sau đó búng tay một cái trước mặt Cảnh Nhã Diễm:
Ngẩn người gì đấy?
Cô Nguyễn vừa đi dép vừa hỏi:
Thành tích của bạn học này cũng giống như em sao?
Bạch Bảo Đình có chút đắc ý nói:
Không ạ, thi lần nào cũng thuộc top 20 a
Cô Nguyễn có chút kinh ngạc nhướng mày, bà quan sát kỹ Cảnh Nhã Diễm nói:
Ồ, vậy học tập rất tốt a! Nhưng cơ sở của hai người không giống nhau, khi học tiến độ có khả năng sẽ.....
Bạch Bảo Đình không hề nghĩ ngợi nói thẳng:
Ấn theo tiến độ của cậu ấy, em thì không thành vấn đề.
Cảnh Nhã Diễm mím môi lẩm bẩm nói:
Bạch Bảo Đình.....
Cô đã hoàn toàn rõ ràng.
Người này căn bản không bị người nhà ép học bù, chỉ sợ là y buộc người trong nhà tìm cô giáo dạy văn tốt nhất để cô dạy thêm cho cô.
Cảnh Nhã Diễm không thể nói được tư vị trong lòng mình hiện giờ như thế nào. Đó là một cảm giác rất kỳ diệu, từ khi cô nhìn thấy cô Nguyễn, cái cảm giác đó càng lúc càng nghiêm trọng.
Cô phát hiện, hóa ra thật sự có người đặt cậu ở đầu quả tim, cẩn thận che chở, cẩn thận chăm sóc chiếu cố.
Bởi vì để ý cho nên bất động thanh sắc thay cô làm tốt hết tất cả, sau đó lấy danh nghĩa hỗ trợ để cô không có một chút gánh nặng về tâm lý nào.
Bạch Bảo Đình cũng chỉ mới 17 tuổi thôi á.
Đôi mắt đào hoa của Cảnh Nhã Diễm run lên, đuôi mắt cong lên thành một dấu vết nhợt nhạt, khóe mắt có chút ẩn ẩn lên men.
Bên môi cô còn mang theo hương vị ngọt ngào của đậu nành, hơi thở thơm ngọt kia dật tán ở bên trong khoang miệng, theo mỗi dây thần kinh tràn ra khắp cơ thể.
Bánh ngọt, thật ngọt ngào.
Bạch Bảo Đình lười nhác cười cười, cúi người để sát vào bên tai cô, hô hấp phất qua mặt như có như không:
Xem ánh mắt của cậu này, chuẩn bị lấy thân báo đáp hử?