Mê Luyến Theo Bản Năng

Chương 4: Chương 4




Cảnh Nhã Diễm còn đang suy nghĩ, lúc mình đi vào lớp phải giới thiệu như thế nào.

Nhưng vừa bước chân vào mới phát hiện, phỏng chừng cô có gân cổ lên người khác cũng chẳng nghe được.

Mấy năm gần đây số học sinh trường trung học số 1 Thùy Thư tuyển sinh khoảng 2700 người mỗi khóa, năm 2 có, 7 lớp bình thường, 8 lớp Alpha, 8 lớp Omega, còn có lớp quốc tế, lớp trao đổi v...v..

Theo bình thường mỗi lớp có khoảng 75 người, bàn ghế sẽ được kê dọn sát rạt từ bục giảng tới chân tường, khoảng không di chuyển giữa những hàng ghế rất nhỏ, căn bản không có chỗ ngồi.

Nhưng mà lớp 5 này nhiều nhất cũng chỉ có 30 người, rất nhiều vị trí vẫn còn trống.

Cảnh Nhã Diễm không thể xác định, những vị trí kia còn trống hay là của mấy học sinh như 'lão phật gia' ngay cả sách cũng không thèm mang tới.

Cô đứng ở cửa trong chốc lát, cũng không thấy ai chú ý. Buộc bất đắc dĩ cô gõ mạnh vào cửa lớp.

Chào mọi người, tôi vừa mới chuyển tới, xin hỏi có

vị trí nào còn trống không?

Trong nháy mắt lớp trở nên yên lặng, đám người đang đùa giỡn và nói chuyện phiếm dừng lại, đánh giá Cảnh Nhã Diễm.

Vài giây sau, mọi người ăn ý dời mắt, tiếp tục khí thế ngất trời mà trò chuyện đùa giỡn, căn bản không coi Cảnh Nhã Diễm là gì.

Cảnh Nhã Diễm nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

CMN đám học sinh này.

Dù sao cũng không ai quản, cô dứt khoát tìm một chỗ ngồi xuống, nếu thực sự đã có người ngồi chút nữa đổi vị trí cũng không muộn.

Cảnh Nhã Diễm đeo túi sách chọn một vị trí trống ở sát tường. Cô thấy đây là vị trí duy nhất trong lớp có hai cái bàn trống sát nhau mà không có người ngồi.

Vừa khéo cô cần chút yên tĩnh.

Chỉ tiếc là vị trí này không có ai ngồi, bị chiếc bàn ở sau đầy lên, không gian quá hẹp, ghế bị đẩy sát vào bàn, muốn chen chân vào cũng khó.

Vừa lúc người phía sau còn chưa tới, chỉ có một quả bóng rổ do hề hề ở dưới gầm bàn.

Cô cố ý thò lại gần nhìn không gian phía bàn sau.

Rộng rãi có thể nhét một con voi ở trong được nha.

Cô lạnh nhạt đầy đẩy cái bàn ra sau để cho mình một khoảng có thể ngồi được, sau đó thả cặp sách xuống ghế, không coi ai ra gì, đi tới máy lọc nước trong phòng hứng nước uống.

Bình nước trên máy lọc vừa được thay, còn tràn đầy, trên mặt đất dưới máy lọc còn những vệt nước hẳn khi đổi bình bị văng nước ra.

Xem ra cái lớp này tuy không đáng tin cậy nhưng ít nhất thì cũng có người phụ trách công tác hậu cần.

Cô ấn vào nút đỏ, nước nóng rót vào bình giữ nhiệt màu xám bạc, máy lọc nước phát ra những tiếng lộc cộc nặng nề, hai cái bọt khí còn bắn lên.

Tiếp đó Sở Thảo cảm thấy có chút gì đó không thích hợp.

Âm thanh ồn ào trong lớp tựa hồ càng ngày càng nhỏ, ngay cả cái người đang vỗ vỗ bàn cũng yên ǎng lai.

Mí mắt phải của cô còn muốn tham gia náo nhiệt bắt đầu giật giật.

Giật mắt trái là tài, giật mắt phải là tai.

Sau khi bị phân vào lớp này đã xui xẻo chẳng lẽ cô còn sắp gặp phải xui xẻo hơn nữa hay sao?

Trong lúc cô đang nghĩ ngợi thì hai học sinh cười cười đùa đùa vừa rồi đi ra ngoài đã trở lại, vừa mới vào, liếc mắt, dừng bước.

Fuc*, ai dám ngồi trước mặt Đình tỷ của tao vậy?

Thật là trâu bò đã chuẩn bị tiếp thu lễ rửa tội của Đình tỷ chưa?

Mí mắt phải của Cảnh Nhã Diễm giật càng lợi hại hơn.

Trách không được nơi đó không có ai ngồi, trách không được cả lớp đều không nói chuyện.

Hóa ra cô phạm vào cấm kỵ, đám người này đang chờ chê cười cô đây.

Cảnh Nhã Diễm xoay người bình tĩnh nói:

Là tôi, nơi này không thể ngồi sao, không thể thì tôi đổi một chỗ khác.

Ai nói cô không thể ngồi, ngồi đi.

Một giọng nữ âm trầm thấp lười biếng truyền tới từ bên ngoài, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng y vừa mở lời thì toàn bộ lớp học đều trở nên yên lặng.

Cảnh Nhã Diễm nâng mắt lên, nắm chặt bình nước trong tay một cách vô thức.

Trên thực tế, bề ngoài Bạch Bảo Đình rất văn nhã.

Mái tóc của y vẫn giữ màu đen sạch sẽ, không nhuộm không uốn, ngọn tóc còn tùy thả rơi trên trán, đáy mắt mang theo sự phóng đãng khinh mạn không kiềm chế được.

Ngay cả đồng phục Y cũng thành thật khoác trên người, chẳng sợ bên trong chính là áo thun hàng hiệu với giá cả xa xỉ. Một tay cắm túi, một bên bả vai dựa vào cửa, chỉ biếng nhác đứng ở nơi đó, nhưng có một loại uy hiếp không giận tự uy phát ra.

Nếu Cảnh Nhã Diễm không phải đã rõ ràng về những sự tích đầy 'quang huy' của y thì cô nghĩ, cô thật sự sẽ cho rằng đây là một vị lớp trưởng có năng lực lãnh đạo rất cao nào đó.

Cô nhớ tới tình cảnh trong ngõ nhỏ kia, nhớ tới bộ dạng nhìn người khác bị đánh, sự lạnh nhạt, sự hung ác kia, làm da đầu cô tê dại.

Cô nuốt nước bọt, hầu kết nhẹ nhàng lăn lộn một chút, cô nói:

Tôi đổi chỗ.

Bạch Bảo Đình nhướng mày có chút ngoài ý muốn, rất có hứng thú đánh giá Cảnh Nhã Diễm:

Cô.... sợ tôi sao?-

Mí mắt Cảnh Nhã Diễm rũ xuống, hơi cắn môi, trầm mặc không nói.

Thực ra cũng không tính là sợ, chỉ là không muốn trêu chọc, càng không muốn tìm phiền toái cho mình.

Giang Thiếp híp mắt, nhìn Cảnh Nhã Diễm rất lâu.

Thoạt nhìn Cảnh Nhã Diễm có chút ngoan ngoãn, đôi mắt rũ xuống dịu ngoan, đuôi mắt hẹp dài lại xinh đẹp, lông mi nồng đậm cong lên, ngũ quan mông lung xuyên qua nhiệt khí từ bình nước bốc lên.

Bởi vì đột nhiên lại trở thành tiêu điểm của đại chúng cho nên vành tai mượt mà tự nhiên phiếm hồng, ánh nắng ban mai lướt qua, vành tai mỏng manh gần như trong suốt.

Cô mặc đồng phục mùa hè ở bên trong, khoác chiếc áo mùa xuân ra ngoài, mặc kệ là bên trong hay bên ngoài, cổ áo đều dựng thẳng ngay ngắn.

Hơn nữa cô rất trắng, cùng với chiếc cổ cao, mơ hồ có thể thấy hình dạng xương quai xanh mảnh khảnh qua khe hở của cổ áo.

Trên người cô tán ra hương vị tùng bách thanh đạm.

Có rất nhiều nhãn hiệu thuốc ức chế nhưng lần đầu Bạch Bảo Đình ngửi được loại mùi hương này, thật xứng với khí chất của cô.

Trong lòng Giang Thiếp âm thầm cân nhắc, thật là, thoạt nhìn khiến cho người khác rất muốn trêu đùa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.