Edit+Beta: Lã Thiên Di
Sau khi Kính Hinh ngủ một giấc ngon lành, mở mắt ra nàng phát hiện Rihyon đang nằm ở kế bên người nàng. Hắn dùng một tay chống đầu, đôi mắt vàng chính là ôn nhu nhìn chăm chú vào nàng. Kính Hinh sửng sốt vài giây, mới nhớ tới sau khi tiễn Rikuo về niên đại cũ, nàng đang ở trong lòng Rihyon ngủ.
Kính Hinh kích động đứng dậy, Rihyon thân thủ ôm lấy nàng, hôn lên trán nàng nói: “Đã quá giờ ăn trưa nga, công chúa điện hạ của ta.”
“……”
Bụng trống rỗng của Kinh Hinh cực kỳ phối hợp phát ra vài tiếng kêu nào đó. Sau đó nàng nghe được một giọng nữ quyến rũ hừ bất mãn nói: “Tỉnh ngủ xong liền nhớ ngay tới việc ăn sao?”
Kính Hinh quay đầu nhìn thấy Setsura chính là một mặt bất mãn nhìn mình, ở bên chân nàng ấy thì có một chiếc hộp. Hai má Kính Hinh liền đỏ cả lên, nhỏ giọng nói: “Setsura, thật lâu rồi không thấy.”
“Nurarihyon đại nhân, hiện tại nàng đã tỉnh, chúng ta có thể trở về gia tộc Nura thôi?” Setsura mở miệng hỏi.
Kính Hinh ngượng ngùng vò đầu nói: “Ôi, Nura, ngươi đang đợi ta tỉnh lại sao? Có việc gì cứ đánh thức ta là có thể.”
Rihyon tươi cười yêu dã tới gần bên tai Kính Hinh, nhẹ giọng nói: “Chính là khi nhìn chăm chú vào dung nhan đang ngủ của nàng khiến ta không thể rời đi mà thôi.”
“Khụ……” Kính Hinh hai má đỏ lên.
“Ngươi nhanh cùng Yuki-Onna trở về gia tộc Nura đi!”
“Không nên thẹn thùng, từ giờ trở đi…”
Rihyon cúi người cấp tốc ở trên môi Kính Hinh hôn một cái: “Về sau mỗi ngày khi nàng tỉnh lại ta đều sẽ ở bên cạnh nàng.”
Hai má Kính Hinh bạo hồng liền xuất ra nắm đấm, Rihyon nhịn cười sung sướng tránh né nắm đấm của nàng.
“Ta trước hết tạm thời về gia tộc Nura, buổi tối quay lại tìm nàng để bàn về hôn lễ của chúng ta.”
“Hôn lễ……?”
Kính Hinh khóe miệng hơi run rẩy. Tuy rằng nàng đã nói thích hắn, nhưng không có đồng ý lập tức sẽ cùng hắn kết hôn a.
“Ân, buổi tối ta sẽ mang cơm nắm cho nàng, chờ ta.”
Kính Hinh che môi Rihyon lại chuẩn bị tiếp xúc thân mật với môi mình, một mặt hắc tuyến nói: “Ta đã biết, ngươi mau trở về đi thôi.”
Rihyon câu môi cười, sờ tóc nàng: “Chúng ta đi thôi, Yuki-Onna.”
Thân ảnh Rihyon liền biến mất không thấy nhưng Setsura còn chưa có lập tức rời đi, mang theo hộp thức ăn đi đến bên người Kính Hinh nói: “Ngươi đã chấp nhận Nurarihyon đại nhân đâu.”
“Ân.”
Kính Hinh chính là gật đầu. Nàng biết là Setsura cũng thích Rihyon nên nàng không biết nên đối mặt với nàng ấy như thế nào? Không biết nên nói cái gì và không nên nói những gì?
“Đã thích hắn thì không cần phải khóc.”
Nghe được lời Setsura nói, Kính Hinh hơi sửng sốt, nghi hoặc nói: “Ta không khóc a.”
“Nói dối, ánh mắt ngươi đều sưng cả lên.”
Cánh tay trắng nõn lạnh như băng của bao trùm lên hai mắt của Kính Hinh, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Ta cùng Nurarihyon đại nhân ở bên cạnh ngươi khi ngủ. Lúc ngủ mơ, nước mắt ngươi không ngừng chảy xuống. Lúc đó, khi nhìn thấy ngươi khóc biểu cảm của Nurarihyon đại nhân thật bi thương.”
“Là như vậy sao? Trách không được ánh mắt ta lại đau như vậy, có thể là mơ thấy ác mộng thôi.”
Kính Hinh nhẹ nhàng lấy tay Setsura đặt lên má mình, cười nói: “Cả người Setsura giống như khối băng đâu. Nếu mùa hè ở cùng Setsura thì sẽ thật mát mẻ.”
“Kỹ xảo nói sang chuyện khác của ngươi thật kém. Rõ ràng cho dù ngươi nói ngươi nhớ nhà ta cũng sẽ không có trách ngươi.”
Setsura thu tay, đem hộp thức ăn đưa tới bên cạnh Kính Hinh, thấp giọng nói: “Một người có những điều kiện bốc đồng nhưng lại có người nguyện ý bao dung cùng dung túng nàng. Có Nurarihyon đại nhân ở bên cạnh… hừ… cho dù ngươi có phi thường tùy hứng đi chăng nữa cũng không có quan hệ……”
“Bị Setsura an ủi đâu.”
Kính Hinh cong ánh mắt lên. Chậm rãi đi đến trong đình viện, ngửa đầu nhìn anh thụ đã hoàn toàn điêu linh, ghé mắt nhìn về phía Yuki-Onna nói: “Sau khi ta đi đến nơi này đã đợi thật lâu cũng không thấy mùa đông đến.”
“Mùa đông? Ngươi thích mùa đông?” Setsura nghi hoặc hỏi.
“Đó là một bí mật a. Ngay cả Hidemoto hay Nura, ta cũng đều không có nói cho bọn họ biết.”
Kính Hinh thần bí hề hề đối Setsura chớp mắt: “Trước khi đến thế giới này, cuộc sống ở thế giới cũ của ta hẳn đang là mùa đông. Vì ta nhớ rất rõ ràng khung cảnh khi ấy toàn là tuyết. Cho nên ta muốn được nhìn thấy tuyết.”
Setsura như có đăm chiêu hỏi: “Muốn nhìn thấy tuyết?”
“Ân, muốn nhìn thấy tuyết.” Kính Hinh cười trả lời.
“Như vậy thì ta sẽ cho ngươi được nhìn thấy.”
Setsura nhẹ nhàng gợi khóe miệng lên, dùng yêu khí của mình bao trùm đình viện nho nhỏ này, nhẹ nhàng thổi một hơi. Nàng tươi cười yêu mị nói: “Ta là Yuki-Onna, làm cho tiểu đình viện này bị tuyết bao trùm vẫn là chuyện nhỏ.”
Hai mắt Kính Hinh sáng lấp lánh, tươi cười sáng lạn nói: “A, tuyết thật sự đang rơi, thật là lợi hại!”
Setsura xoay đầu, hai má ửng đỏ nói: “Ta không có giỏi gì đâu.”
Tuyết trắng lưu loát bay nhẹ nhàng hạ xuống trong đình viện, trên cành cây đã bắt đầu đọng đầy màu trắng của tuyết. Đình viện nho nhỏ rất nhanh bị tuyết trắng bao trùm, Kính Hinh đưa tay đặt trên tại nền tuyết trắng, cảm giác lạnh lẽo truyền đến da thịt, nàng lại nở nụ cười.
Kính Hinh dùng tuyết vo lại từng từng viên sau đó nàng xoay người dùng sức ném về phía Setsura. Setsura hơi giật mình, bông tuyết trắng tinh khôi đang hòa quyện cùng với hình bóng của nàng ấy, làm cho người ta phải bừng tỉnh vì người thiếu nữ đang mỉm cười khuynh thành kia không tồn tại ở thế giới này. Nàng sẽ cùng những bông tuyết đang bay kia biến mất khỏi thế giới này.
“Kính Hinh.”
Yuki-Onna theo bản năng thân thủ bắt lấy nàng, làm cho tuyết ngừng rơi. Kính Hinh mê mang nhìn Setsura đang kích động: “Như thế nào, Setsura?”
“Không có gì……”
Setsura thở phào nhẹ nhõm, buông cánh tay Kính Hinh ra: “Tuyết đã xem xong, ta phải đi tìm Nurarihyon đại nhân.”
“Ân, cám ơn ngươi, Setsura.”
Kính Hinh mỉm cười đối Setsura phất tay. Sau khi nhìn bóng dáng Setsura biến mất, nàng lui vài bước ngồi ở dưới tàng cây anh thụ nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Setsura yên lặng đi đến bên người Rihyon – hắn đang ngồi ở trên nóc nhà nhìn bóng dáng của Kính Hinh, nàng nhẹ giọng nói: “Nurarihyon đại nhân……”
Rihyon lẳng lặng nhìn chăm chú vào Kính Hinh đang ngồi ở dưới tàng cây anh thụ, thấp giọng nói: “Yuki-Onna, ngươi vừa rồi có phải hay không cho rằng nàng sẽ biến mất?”
“……” Setsura không có trả lời. Hành động vừa rồi của nàng xuất phát từ bản năng, điều đó cũng đã đủ để chứng minh ý nghĩ đó.
Tươi cười của Rihyon rút đi tà khí cùng cuồng vọng, dung nhan tuấn mỹ không có cảm xúc phập phồng nào, thanh âm rất nhẹ nói: “Thật sự cho dù hiện tại đem nàng chặt chẽ cột vào bên người, ta cũng đều không có cảm giác an toàn.”
“Nàng sẽ không rời đi, ngài đừng lo lắng.” Ánh mắt Setsura khẽ cuối trả lời.
“Sẽ không rời đi? Không, nàng đã không thể rời đi.”
Rihyon khôi phục bộ dáng cuồng vọng không kềm chế được tươi cười: “Chúng ta đi thôi, Yuki-Onna.”
“Ân.”
Tuyết dần dần hòa tan , đình viện lại khôi phục như cũ. Kính Hinh đi trở về phòng, mở hộp thức ăn Setsura đem tới ra. Nhìn thấy đồ ăn bên trong tản ra hàn khí thì nàng sửng sốt. Chẳng lẽ toàn bộ chỗ này đều là do Setsura tự tay làm sao?
Cắn cơm nắm lạnh như băng, Kính Hinh bất đắc dĩ cười. Toàn bộ đồ ăn này nếu ăn vào sẽ gây ra đau răng nhưng tất cả đều là do Setsura tự tay làm, nếu nàng không ăn nàng ấy sẽ mất hứng đi.
“YouHime-Sama, xin phép quấy rầy. Thành chủ đại nhân nói ngài thay bộ kimônô này.”
“Ân, vào đi.”
Kính Hinh vội vàng đem hộp thức ăn đóng lại. Nhìn thấy thị nữ đẩy cửa vào mang theo một kimôno anh đào hồng nhạt cực kì hoa lệ mười hai áo đơn. Khóe miệng Kính Hinh hơi run rẩy một chút, loại kimônô này nếu mặc vào về sau sẽ rất khó có thể cử động.
“Có lễ mừng gì sao?”
Kính Hinh hỏi, bằng không Thành chủ Đại nhân kia vì sao muốn cho nàng mặc kimôno hoa lệ như vậy.
“Hôm nay là ngày sứ giả của Hideyori-Sama thay ngài ấy đến đây để cầu thân với công chúa.” Thị nữ cung kính trả lời.
“Cầu thân?” Kính Hinh trừng lớn mắt.
“Ai hướng ai cầu thân?”
“Đương nhiên là ngài Hideyori-Sama cầu thân YouHime-Sama ạ.” Thị nữ trả lời.
“……” Kính Hinh nhịn xuống xúc động muốn chửi thề, nàng thiếu chút nữa liền quên mất nơi này là cổ đại. Hôn nhân của nữ tử cổ đại không hề có tự do, cần phải nghe theo lời cha mẹ mới được. Nói chính xác hơn là ‘phụ mẫu đặt đâu, con ngồi đó’.
“Ta không đổi quần áo, nếu thay bộ kimônô này thì sẽ rất khó có thể cử động.”
Kính Hinh vừa mới đẩy kimônô trong tay thị nữ ra, chợt nghe được một trận ồn ào, còn có tiếng kêu rên thống khổ của thị vệ nữa.
Cửa phòng nàng đột nhiên vỡ vụn, một Youkai có cái đầu thấp bé, ánh mắt giống ếch cùng một tên Youkai có cái mồm rộng, miệng hắn đều dính đầy huyết. Tên Youkai thấp bé quái thanh quái khí nói: “Vị này hẳn là YouHime đi, chúng ta tới là để nghênh đón ngươi về làm thiếp cho Hideyori-Sama.”
“Hả? Ngươi đang đùa với ta sao?”
Ánh mắt Kính Hinh như đang nhìn kẻ điên. Khi nàng đi lấy Nenekirimaru, cái tên Youkai mắt ếch quỷ dị cười, mở miệng nói: “Nàng chuẩn bị rút đao công kích chúng ta.”
Kính Hinh vừa mới rút Nenekirimaru ra, tên Youkai mồm rộng kia đã dùng cái đầu đánh vào người nàng. Nenekirimaru từ trong tay Kính Hinh cũng bị rớt xuống.
Kính Hinh bị tên Youkai kia đánh vào trên vách tường, cảm giác đau đớn truyền đến làm cho sắc mặt nàng trở nên có chút tái nhợt. Tên Youkai mắt ếch bên cạnh phát ra tiếng cười quái dị nói với tên Youkai mồm rộng: “Ngươi xuống tay nhẹ chút, nếu tổn thương đến tim của nàng sẽ không tốt lắm đâu, trái tim kia phải hiến cho lệnh bà Gitsune.”
Che bụng đang đau đớn. Kính Hinh rủa thầm, mấy ngày gần đây quá mức yên ổn làm cho nàng quên mất việc tim của mình là mục tiêu của bọn Youkai. Đám Youkai này cũng vì tim của mình mà đến đây sao?
“Có Youkai xông vào, nhanh chóng gọi Keikain các hạ trở về. Những người còn lại mau bảo hộ YouHime-Sama.”
Rất nhiều thị vệ cùng âm dương sư dũng mãnh vào trong phòng. Nhưng khi bọn họ vừa mới bước vào trong phòng đã bị cái tên Youkai mồm rộng kia cắn thành hai nửa, máu phun tung tóe làm cho phòng của Kính Hinh đầy những vết máu loang lổ.
“YouHime-Sama… Thỉnh… Thỉnh chạy mau……”
Thị nữ vừa mới đem kimônô lại phòng Kính Hinh, bởi vì sợ hãi hai mắt nàng ta không ngừng rơi lệ. Lại dùng tay đang run cầm cập giữ chặt Kính Hinh, ý nàng ta muốn mang mình đi chạy trốn.
“Sắc trời muốn tối rồi, sắp đến thời gian để lệnh bà dùng bữa.”
Nghe được Youkai mắt ếch nói như vậy, cái tên Youkai mồm rộng kia cầm người thị nữ kia hung hăng quăng trên mặt đất. Sau đó hướng về phía Kính Hinh, nhếch miệng nói: “Lại thu thập thêm được một trái tim mới.”
Kính Hinh giãy dụa nắm chặt hộp thức ăn Setsura đưa tới, hung hăng ném về phía Youkai mồm rộng: “Đi tìm cái chết đi, không cần tùy tùy tiện tiện đem người khác định nghĩa thành đồ ăn a!”
Hộp thức ăn va chạm vào đầu Youkai mồm rộng, nháy mắt hắn bị choáng váng, điểm tâm cùng cơm nắm do Setsura làm phân tán khắp phòng. Youkai mắt ếch không còn kiên nhẫn nữa nên đã động thủ đánh Kính Hinh choáng váng rồi nói: “Đi mau, nếu không sẽ không còn kịp nữa.”
Vừa mới tiến vào Thành chủ Phủ đệ, mùi máu tươi xông thẳng vào mũi, làm cho tay đang cầm cơm nắm của Rihyon run lên. Hắn vừa đuổi tới phòng của Kính Hinh thì thấy trong phòng nàng tràn đầy vết máu, còn Keikan Koremitsu thì đang đỡ một âm dương sư bị thương cả người, Rihyon lạnh giọng hỏi: “Đây là cái tình huống gì?”
Keikain Koremitsu quay đầu nhìn đến nam tử tuấn mỹ yêu mị đứng ở dưới ánh trăng, hơi giật mình: “Ngươi là Nurarihyon? Quả nhiên, yêu khí mỏng manh gần đây là do ngươi lưu lại sao?”
“Ai quản loại này việc nhỏ nhặt này, Tiểu Hinh ở nơi nào?” Màu vàng yêu đồng của Rihyon nổi lên hào quang lạnh như băng.
“Tiểu Hinh? Ý chỉ YouHime sao? Nếu ngươi không phải là kẻ đồng lõa gây nên như trong lời nói, YouHime hẳn là bị Ayakashi khác bắt đi rồi.” Koremitsu thần sắc ác liệt nói.
“Ayakashi đang nhắm vào Kính Hinh. Chẳng lẽ là những kẻ đang đi tìm Ikigimo?”
Rihyon nheo mắt, hô hấp đột nhiên cứng lại, hắn nhìn đến Nenekirimaru rất ít khi rời khỏi người Kính Hinh đang nằm trên đất cách hắn không xa. Ánh mắt hắn phát lạnh: “Bọn chúng đi đến nơi nào?”
Âm dương sư đang hấp hối kia giật giật khóe miệng, nửa ngày rốt cục nói ra hai chữ: “…… thành Osaka.”
“Thành Osaka?” Sắc mặt Koremitsu âm trầm lặp lại, đồng tử Rihyon hơi co lại, màu vàng yêu đồng bởi vì phẫn nộ nên sát ý nổi lên cùng hàn ý làm người ta hít thở không thông.
Hắn xoay người nhặt Nenekirimaru lên, tiếng nói trầm thấp ẩn chứa tức giận mãnh liệt: “Hagoromo Gitsune sao?”
Rihyon gắt gao nắm giữ Nenekirimaru, dáng người hắn phong nhã cùng mái tóc dài lay động theo gió, nhìn trong trời đêm tản ra quạnh quẽ hào quang bạch nguyệt, hắn trầm giọng nói: “Ta phải đi cứu nàng ngay. Tiểu Hinh, ta nhất định sẽ không để cho nàng phải chịu bất kì thương tổn nào.”