Mê Luyến

Chương 6: Chương 6: Cánh hoa anh đào




Edit+Beta: Lã Thiên Di

“Keikain Hidemoto!!”

Nghe được có người gọi tên mình, Hidemoto hơi mở to mắt. Say rượu làm cho đầu của hắn trở nên đau đớn. Nhìn kỹ thì phát hiện Kính Hinh ngồi xổm bên người hắn.

“Oa, một thân đầy mùi rượu. Ngươi đến cùng là đã uống bao nhiêu?”

“Đã gần trưa rồi sao?” Hidemoto khẽ vuốt tóc, khơi mào mắt xếch mang theo một cỗ yêu mị động lòng người. Kính Hinh vỗ vỗ gương mặt hắn.

“Đứng lên đi rửa mặt chải đầu một chút. Nếu cứ tiếp tục ngủ đầu của ngươi sẽ càng thêm đau.”

Trên má cảm giác được hơi ấm từ tay nàng làm cho Hidemoto có chút hoảng hốt, hắn nhìn về phía Kính Hinh nghe thấy nàng nói: “Bộ dáng rời giường của Hidemoto giống như tiểu hài tử ngây thơ nha.”

Âm thanh đùa giỡn của nàng làm cho hắn triệt để tỉnh táo lại. Hắn lười biếng ngáp một cái. Âm thanh từ tính còn mang theo một chút buồn ngủ, như có như không nói nên lời gợi cảm: “Sáng sớm không thể tùy tiện xông vào phòng của nam tử…”

“Nơi này là phòng khách nha, không phải phòng của ngươi a.”

Nghe được lời của Kính Hinh, Hidemoto lập tức nhìn xung quanh. Quả nhiên ngày hôm qua hắn trực tiếp ngủ ở phòng khách. Kính Hinh đứng dậy, thuận tay vỗ bả vai Hidemoto một chút, mỉm cười nói: “Ta đi đến thư phòng chờ ngươi. Ngươi nhanh chóng sửa soạn một chút đi, đã đến giờ ăn cơm trưa rồi.”

“……”

Hidemoto nhìn bóng dáng Kính Hinh rời khỏi phòng khách. Nhẹ nhàng nheo mắt lại, lười biếng ngáp một cái.

Rửa mặt xong, Hidemoto thay quần áo hướng đến thư phòng nhưng không phát hiện bóng dáng Kính Hinh. Mở miệng hỏi: “Tiểu mễ, A Hinh đi về rồi sao?”

“Nghe nói anh đào nở, nàng liền bưng điểm tâm chạy tới trong đình viện ngắm hoa rồi.”

Nữ oa nhi không rõ không oán trả lời: “Nàng sợ chủ nhân sửa soạn quá lâu nên liền tự mình đem cơm trưa ra ăn trước, thật sự là một người không có lương tâm.”

“Cơm trưa trước hết không cần. Ta hiện tại không đói bụng.”

Say rượu làm cho khẩu vị của hắn một chút đều không có. Hắn ghé mắt nhìn về phía đình viện: “Ta đi đình viện xem nàng.”

“Chủ nhân……”

Nghe được thức thần kêu, Hidemoto nghiêng đầu nhìn về phía nàng hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

“Nàng dặn ta nói cho chủ nhân. Nếu như tại thời điểm có đi tìm nàng thì nhớ mang cho nàng một hộp điểm tâm.” Nói xong, nữ oa nhi thức thần đem ra một hộp điểm tâm to lớn đưa cho Hidemoto, miệng oán trách Kính Hinh dám sai Hidemoto đem đồ ăn cho nàng.

“Ta đã biết.” Hidemoto nhịn không được nhẹ nhàng cười, tiếp nhận hộp điểm tâm, lại một lần nữa hướng đình viện đi đến.

“Rất nguy hiểm a, ngươi mau xuống dưới. Nếu ngã xuống thì biết làm sao bây giờ.” Hidemoto vừa đi ra toà viện chợt nghe đến âm thanh khẩn trương của thức thần nhà mình.

“Ngươi không thể như vậy được. Nữ hài tử làm sao có thể như vậy tùy tiện nhấc váy kimônô lên.”

“Tiểu Lạp, ngươi thế nào lại lải nhải như vậy. Nhánh cây thật thô, hơn nữa cũng không cao, đừng lo lắng,”

Hắn nghe được âm thanh Kính Hinh nhàn nhã không chút để ý nói: “Không cuốn lấy vạt áo kimono lên, ta cũng không thể trèo lên được a.”

Kính Hinh đang ở ngồi ở trên cành cây anh thụ, vạt áo kimônô cuốn lên đến đầu gối, hai chân nhẹ nhàng đong đưa. Kimônô màu hồng phấn trên người nàng lẳng lặng nở rộ cùng anh đào, bóng dáng của nàng của nàng cùng anh đào hài hòa đến yên tĩnh mà ôn uyển.

“Hidemoto, ngươi đã đến rồi.”

Nàng đột nhiên quay đầu cười với hắn, mỹ được ly kỳ, hắn lập tức bừng tỉnh, ngay sau đó hội cùng anh đào này cùng nhau điêu linh [1].

[1] Điêu linh: tàn tạ , héo rụng , chỉ cảnh khốn đốn sắp mất.

“Ngươi tại sao lại ngẩn người? Xem cái gì mà đến nỗi ngây người?” Nàng nghiêng đầu cười, nụ cười và ánh mắt trong suốt mà linh động cùng với hoa anh đào kia làm cho mọi thứ càng thêm loá mắt.

Hidemoto có chút không được tự nhiên quay đầu. Vừa rồi hắn quả thật bị nụ cười của nàng làm cho hoảng thần, nhưng là hắn cũng đều không nói ra. Cảm giác thật kỳ quái, rõ ràng bọn họ đã quen biết nhau lâu như vậy…..

“Ngươi thẹn thùng cái gì?”

Nghe được lời nói của Kính Hinh, Hidemoto nhịn không được nắm chặt hộp điểm tâm nói bừa: “Ta vừa rồi mới nhìn đến thời điểm hoa anh đào này bay trong gió, nó thật sự đẹp vô cùng.”

Đương nhiên không có khả năng vì hoa anh đào mà ngây người. Hằng năm hắn đều có thể nhìn đến cây anh đào này. Thời điểm hoa anh đào bay trong gió, hắn không biết gặp qua bao nhiêu lần. Hắn kinh diễm là vì nụ cười, dáng vẻ của nàng khi ấy, đương nhiên hắn sẽ không nói ra. Hắn đã cho nàng một lời giải thích hợp lí nên hắn liền thuận lý thành chương [2] mà nhận.

[2] Thuận lý thành chương: nghĩa là ‘Thuận theo lý thuyết’ (lời nói mang tính [gần như] đương nhiên) mà suôn sẻ. Đại ý: Đây là một điều đương nhiên.

Biết Hidemoto kinh diễm không phải vì hoa anh đào, trừ bỏ bản thân hắn ra. Còn có một ‘Người’ đang ẩn nấp ở một bên nhìn chằm chằm vào Kính Hinh, người đó không ngoài ai khác chính là nam chính của chúng ta – Nura Rihyon. Hắn ý vị thâm trường [3] nhìn thoáng qua Hidemoto, mắt vàng thâm thúy nổi lên ẩn ẩn quang mang, không biết đang suy nghĩ cái gì.

[3] Ý vị thâm trường: hứng thú, thú vị.

“Không thể cuốn lấy vạt áo lên như vậy.” Hidemoto cầm trong tay hộp điểm tâm đưa lên cho Kính Hinh, thuận tay vì nàng cuốn lấy vạt áo xuống.

“Oa, ta vừa mới ăn cơm xong ngươi liền nhanh như vậy đưa đồ ăn tới cho ta.”

Kính Hinh giơ ngón tay cái lên, một mặt vui vẻ nói: “Làm tốt lắm, Hidemoto!”

“……”

Hidemoto nhìn thoáng qua guốc gỗ của nàng đặt dưới tàng cây, còn hộp điểm tâm vừa mới bị ăn sạch kia đã bị Tiểu Lạp cầm đi.

“Đúng rồi. Hidemoto, ngươi có từng thưởng thức qua mùi vị của anh đào chưa?”

Kính Hinh lấy hộp điểm tâm mở ra xem một chút, tùy tiện hái xuống một mảnh anh đào. Hơi cúi người đưa đến bên miệng hắn: “Vừa rồi ta mới nếm thử, ngươi cũng đến nếm thử đi!”

“……”

Đồng tử Hidemoto hơi co lại, mái tóc dài của nàng bị gió thổi đụng vào thái dương hắn, đầu ngón tay đang giữ cánh hoa cùng nhau nhẹ nhàng đụng chạm bờ môi hắn. Gió thổi nhẹ nhàng, đập vào mặt hắn là một cỗ thanh lãnh [4] hương khí. (Di Di nghi ngờ cái thanh lãnh hương khí là của ‘anh ấy’ à nha. Anh ấy ‘chắc là’ đang ghen thì phải !? ^^) Nàng chính là là hương vị anh đào, nàng tươi cười như thế thuần túy mà sáng lạn, mang theo tính trẻ con nghịch ngợm.

[4] Thanh lãnh: trong trẻo nhưng lạnh lùng

Giờ phút này trái tim đổi tốc độ không chỉ có mình Hidemoto, còn có bóng dáng đang ẩn nấp của Rihyon. Hắn là đang nhìn đến bóng dáng người thiếu nữ kia đang ngồi ở trên anh thụ bị phấn nộn anh đào che lấp không thể nhìn rõ được, miệng nàng cười so anh đào càng thêm xinh đẹp hư ảo. Ngón tay mảnh khảnh đang nắm cánh hoa, nhẹ nhàng mà đụng chạm vào cánh môi thân hình nam tử cao to đứng ở anh dưới tàng cây.

Thiếu nữ ngồi ở trên cây anh cười khuynh thành. Dưới tàng cây anh đào có nam tử đơn bạc mà tuấn mỹ giống như thần linh, cánh hoa hồng nhạt bay đầy trời làm cho bóng dáng của hai người tựa như ảo mộng. Hai người nhìn thật xứng đôi vừa lứa, giống như người yêu sắp sửa cầm tay nhau cả đời, tốt đẹp đến nỗi làm cho người ta không đành lòng quấy rầy……

Hidemoto hơi mở miệng muốn ăn cánh hoa anh đào trong tay nàng nhưng tay nàng đột nhiên thu trở về. Chính xác mà nói là bị túm trở về, Kính Hinh cả kinh. Quay đầu nhìn đến dung nhan tuấn mỹ yêu mị kia của Rihyon. Hắn đem tay nàng đang nắm cánh hoa để lên môi hắn, môi mỏng nhẹ nhàng mà ma sát qua đầu ngón tay nàng, ăn luôn cánh hoa bị nàng hái xuống.

“Thật chát……”

Rihyon nhịn không được táp miệng một chút. Nhìn đến biểu cảm của hắn, Kính Hinh cúi đầu nở nụ cười. Nghiêng đầu nói: “Biểu cảm thật thú vị, vốn là muốn cho Hidemoto lộ ra cái biểu cảm như vậy. Thật không ngờ Nura, ngươi lại “dâng hiến” chính mình đưa đến cửa.”

Rihyon vươn cánh tay đem Kính Hinh ôm lấy, mâu quang nhẹ nhàng lưu chuyển, dạng câu phách lòng người tà mị. Dùng âm thanh từ tính tràn ngập dụ hoặc nói: “May là ta xuất hiện kịp thời, Hidemoto. Bằng không ngươi đã bị nàng lừa rồi.”

“……”

Hidemoto trầm mặc không nói, nhìn đến nam tử tuấn mỹ đang ở trên cây kia, ánh mắt cuồng vọng kiệt ngạo mang theo không một chút do dự nào che lấp tình cảm dành cho người thiếu nữ. Nụ cười kia mang theo một tia khiêu khích. Dường như cảnh cáo người thiếu nữ kia là của hắn, không cho phép người khác dám mơ tưởng đến.

Ánh mắt Hidemoto cong lên che khuất cảm xúc trong mắt, vui cười nói: “Là đâu, ít nhiều Nura-chan, ta là đang tự mình mắc mưu ấy mà.”

“Mắc mưu?”

Kính Hinh phiết một chút miệng.

“Tuy rằng ta quả thật là muốn lừa ngươi, nhưng ta thật sự muốn cho ngươi nếm thử hương vị anh đào a.”

“… Cái kia… A Hinh lại một lần nữa đút cho ta đi.”

Hidemoto cười tủm tỉm hé miệng nói: “Sau đó ta cũng lộ ra cái biểu cảm thú vị cho ngươi xem.”

“Thật hay giả?”

Biết nàng là đang lừa hắn, hắn còn muốn ăn? Kính Hinh dùng ánh mắt tràn ngập hoài nghi đánh giá Hidemoto một chút. Bộ dáng cười tủm tỉm của hắn khi nói ra lời kia làm cho nàng thật sự không nhận ra thật hay giả.

Khi Kính Hinh vừa muốn đi hái cánh hoa anh đào. Rihyon nhảy xuống từ cây anh đào, trong tay nắm đầy cánh hoa trực tiếp nhét vào miệng Hidemoto.

“Một mảnh hương vị có chút rất phai nhạt, nếu có nhiều như vậy Hidemoto tài năng mới có thể hảo hảo nếm được hương vị đậm đà của hoa.”

Rihyon tươi cười yêu dã hỏi: “Thế nào Hidemoto, cánh hoa anh đào ăn ngon không?”

Tươi cười của Hidemoto còn chưa biến mất. Thừa dịp Rihyon không có phản ứng tùy tay nắm một đống cánh hoa đi lại bên Rihyon, cũng làm hành động trực tiếp nhét vào trong miệng hắn. Phun cánh hoa anh đào từ trong miệng mình ra, tươi cười tao nhã nói: “Một mảnh hương vị rất phai nhạt ư? Nura-chan xem ra ngại hương vị vừa rồi không đủ, hiện tại ăn nhiều như vậy đã đủ rồi chứ?”

Rihyon thần sắc chưa biến, phun hoa ở trong miệng mình ra. Lại tiếp tục nắm thêm một đống cánh hoa, tựa tiếu phi tiếu [5] nói: “Ta đã thưởng thức qua, Hidemoto hẳn nên là hảo thưởng thức nhiều một chút mới đúng chứ.”

[5] Tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười

“Phốc. Ha ha, quan hệ của các ngươi nguyên lai tốt như vậy a!”

Kính Hinh thản nhiên cười. Rõ ràng một người là âm dương sư, một người là đại yêu quái, nhưng quan hệ của bọn họ so với tưởng tượng của nàng thì lại tốt vô cùng.

“Trừ A Hinh ra, hắn là người duy nhất dám ở Keikain gia ăn chực a. Chuẩn xác mà nói thì phải là Ayakashi mới đúng.” Hidemoto cười trả lời.

“Hôm nay ta vốn nghĩ muốn cùng với Hidemoto nói về sự tình của Nura.”

Hai chân Kính Hinh đung đưa, mỉm cười nói: “Ngày hôm qua, Nura mang ta đi trong thành chơi rất vui vẻ. Hắn rất lợi hại a, mọi người ở đấy không hề nhìn thấy sự tồn tại của chúng ta.”

“Đúng vậy, rất lợi hại. Muốn vụng trộm giấu kín rình coi người khác đều sẽ không bị phát hiện đâu.” Âm thanh Hidemoto từ tính mà khêu gợi mang theo vài phần chế nhạo, vừa như thật như giả.

“Rình coi……?”

Kính Hinh nao nao. Khóe miệng tươi cười của Rihyon lập tức cứng đờ, sau đó thần sắc lập tức tự nhiên nói: “Xem ra Hidemoto nếu như có năng lực như vậy thì lại muốn dùng nó ở phương diện rình coi. Này, như vậy thật sự không tốt đâu.”

“Làm sao có thể, ta chính là thuận miệng nói ra thôi.”

Hidemoto che miệng cười, giọng điệu mang theo vài phần ý vị thâm trường nói: “Dù sao người có năng lực này lại chính là ngươi……”

“……”

Rihyon tươi cười yêu dã vòng vo chuyển mắt vài vòng. Không sai, hắn chính là có loại năng lực ẩn nấp này. Ngày đêm đều có thể nhìn đến nhìn lén bóng dáng của nàng, bất luận sẽ không bị kẻ nào phát hiện.

“Đúng rồi, điểm tâm còn chưa có ăn.”

Kính Hinh dùng ngón trỏ gõ trên hộp điểm tâm, nghiêng đầu cười: “Tuy rằng ta không nghĩ là sẽ chia sẻ cho hai người các ngươi… nhưng chúng ta cùng nhau ăn đi, còn có thể cùng nhau thưởng anh đào xinh đẹp như vậy.”

Hidemoto nhẹ nhàng cười: “Khó có được ngày A Hinh sẽ hào phóng như vậy……”

“Nói sai rồi, ta rõ ràng luôn luôn hào phóng.”

Nói xong, Kính Hinh nâng hộp điểm tâm đứng dậy từ anh thụ nhảy xuống.

“Nguy hiểm [Cẩn thận]!”

Rihyon cùng Hidemoto cùng mở miệng, đồng thời vươn cánh tay chuẩn bị “tiếp đón” Kính Hinh, nhưng Kính Hinh đã tự mình đứng vững vàng lại trên mặt đất.

Kính Hinh ổn định thân thể xong. Có chút kinh ngạc xem hai người duỗi cánh tay ra, mỉm cười nói: “Hai người các ngươi đều là người tốt nha! A, không phải, là người tốt hòa hảo yêu quái a!”

Hidemoto: “……”

Rihyon: “……”

Hai người không hẹn nhau mà cùng nhìn thoáng qua cánh tay của đối phương, sau đó dường như không có việc gì thu tay lại, Hidemoto lành lạnh con ngươi đen cùng Rihyon yêu mị mắt vàng tầm mắt đụng chạm một chút. Sau đó hai người đều như có đăm chiêu dời ánh mắt.

Hidemoto chậm rãi mở miệng đối Kính Hinh nói:“Đương nhiên, ngươi là bằng hữu của ta, ta tất nhiên là sẽ quan tâm đến ngươi.”

“……”

Rihyon ngoéo một cái khóe môi không nói gì.

Cảm giác được không khí trầm mặc xuống dưới, Kính Hinh chớp chớp mắt, mở hộp điểm tâm ra nói : “Kia cùng nhau đến ăn điểm tâm đi. Tuy rằng ta đã nói là sẽ chia sẻ nhưng hai người các ngươi mỗi người duy nhất chỉ được ăn một khối.”

“…… Để ta gọi thức thần đưa thêm hai hộp đến đây đi.” Hidemoto cười nhẹ nói.

“Ân, vậy thì làm phiền ngươi rồi, Hidemoto.” Rihyon mâu trung nổi lên ý cười.

“Đem ba hộp đi, ta còn muốn thêm một hộp nữa.” Hai mắt Kính Hinh sáng lên nói.

Hidemoto: “……”

Rihyon: “……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.