Mê Luyến

Chương 3: Chương 3: Nurarihyon




Edit+Beta: Lã Thiên Di

“Nếu không có ngươi trợ giúp, ta căn bản là không thể đi ra khỏi Thành chủ Phủ đệ.” Kính Hinh giơ trong tay lên thần chú của ‘Shikigami’.

“Này, ta vẫn còn dư, cho ngươi đấy.”

Kính Hinh muốn rời khỏi Thành chủ Phủ đệ thì phải có ‘Shikikami’ thay thế nàng ở lại trong phòng. Hidemoto còn mạo hiểm phái tới một yêu quái kéo xe ‘Gisha’ [1] màu đen tới đón nàng. Tựa hồ như người thường nhìn cũng không thấy cái xe kia. Cho nên nàng mỗi lần đi ra ngoài đều ngồi trên kia chiếc xe yêu đến Keikain gia. Sau đó được cái yêu quái hỏa diễm kia đem về đến nơi, Kính Hinh bắt đầu gọi nó là – “yêu quái xe.”

[1] Gisha: Một con bò mộng kéo xe.

“Ngươi một mình đi ra khỏi thành chủ phủ đệ rất nguy hiểm nga.” Hidemoto cười trả lời, sau đó đem đao dựa theo yêu cầu của nàng mà tạo ra, đặt ở nàng trước mặt.

“Đây là đao thần do ngươi yêu cầu làm ra.”

“Đao thần?”

Kính Hinh trong tay cầm phù chú đặt ở một bên, lấy tay nhẹ nhàng mơn trớn vỏ đao hắc vàng óng ánh, mỉm cười nói: “Vỏ đao làm rất xinh đẹp thôi, ngươi vất vả rồi.”

“Đây chính là do ta tự tay làm, đối phó với đám yêu quái sẽ có hiệu quả.” Hidemoto cười tủm tỉm trả lời, liếc mắt xem phù chú ‘thế thân thức thần’ bên cạnh bị Kính Hinh đặt ở trên đất.

“Thủ vệ của Thành chủ Phủ đệ nhiều lắm, chỉ có ‘Shikigami’. Ngươi quả thật không thể tự do xuất nhập Phủ đệ đâu.”

Ôm đao thần, Kính Hinh lười biếng nằm sạp trên nền, nhìn trần nhà nói: “Chính là như vậy a. Hoàn toàn không có tự do đâu, thật sự là cuộc sống nhàm chán.”

“Thật sự là một người không để đến ý hình tượng ‘công chúa điện hạ’ a.” Hidemoto ngồi ở bên người Kính Hinh cười, thấp giọng nói.

“Ngươi muốn tự do xuất nhập Thành chủ Phủ đệ có chút khó khăn, dù sao có nhiều thủ vệ như vậy. Cho dù có thức thần, ngươi cũng vô pháp sử dụng.”

“Ta biết, bất quá kỳ thật như vậy cũng tốt.” Kính Hinh vuốt bụng chính mình, nghiêng đầu đối Hidemoto cười.

“Chỉ cần mỗi ngày có thể tới nơi này ăn no là được rồi a ~. Hôm nay sushi ăn ngon lắm.”

Nhìn người thiếu nữ trước mắt nở nụ cười tỏa sáng, Hidemoto cảm thấy hơi rung động. Hơi dời ánh mắt, mỉm cười nói: “A, nhìn ra được ngươi thật thích, ăn được so bình thường còn muốn nhiều đâu.”

“Đa tạ vì bữa ăn, đao cũng đã lấy, hôm nay ta cũng nên trở về thôi.” Kính Hinh sửa sang kimônô lại một chút, nghiêng đầu cười.

“Bằng không nếu Koremitsu phát hiện ra lại tìm ngươi lải nhải cho coi.”

Keikan Koremitsu là ca ca của Hidemoto, hiện tại đảm nhiệm chức vụ là thủ vệ của Kính Hinh. Có vài lần Kính Hinh chạy tới ăn cơm bị hắn phát hiện, hắn đều sẽ đều tìm Hidemoto lải nhải một chút. Chính là mỗi lần như vậy Hidemoto đều coi như là gió thổi qua tai.

“A Hinh, nếu có thể tự do xuất nhập Thành chủ Phủ đệ ngươi muốn đi nơi nào?”

“……” Kính Hinh sửng sốt, sau khi nàng đến thế giới này, luôn luôn đều ở trong gian phòng nhỏ kia. Sau khi quen biết Hidemoto, phạm vi hoạt động đã mở rộng đến Keikain gia.

“Địa phương đi muốn nhất, vẫn chính là nhà ngươi.”

“Thật sự là bốc đồng công chúa điện hạ.”

Kính Hinh nhún vai, kỳ thật đối với nàng không ôm cái hi vọng trở về. Cho nên tới bây giờ nàng không hỏi Hidemoto — có hay không tìm được phương pháp giúp nàng trở về. Nhưng chính bản thân mình lại diệt sạch ý niệm trong lòng.

“Ta phải trở về.”

Hắn kéo lấy vạt áo kimônô của nàng, khóe miệng giơ lên nói: “Không được. Ngươi còn chưa có trả lời vấn đề ta hỏi, công chúa điện hạ.”

Vạt áo bị kéo lấy, Kính Hinh chỉ có thể dừng bước chân lại quay đầu nhìn về phía Hidemoto. Tuy rằng nàng đối với thế giới này không có gì hứng thú. Nhưng là không thể cự tuyệt ý tốt của hắn, hắn là bằng hữu đầu tiên của nàng, cũng là người duy nhất trong thế giới này sẵn lòng giúp đỡ nàng.

Nàng nhoẻn miệng cười với hắn: “Ta cũng không biết trong thành trấn này có nơi nào thú vị, ngươi hãy thu thập một chút thông tin sau đó nói với ta, những nơi có đồ ăn phải ưu tiên a. Đúng rồi, Hidemoto, ta muốn ăn kẹo, ngày mai có thể chuẩn bị kẹo cho ta không?” Nói xong hai mắt nàng sáng ngời, tràn ngập mong chờ nhìn hắn.

“Được, ta sẽ chuẩn bị kẹo cho ngươi.”

Nghe được câu trả lời của Hidemoto, Kính Hinh lộ ra nụ cười thỏa mãn rồi giật lại vạt áo bị Hidemoto nắm giữ. Hướng ra ngoài cửa mà đi, ‘Gisha’ là đang chờ nàng.

“……”

Hidemoto ngốc lăng xem lòng bàn tay chính mình trống trơn, giật giật khóe miệng nở ra một chút cười đạm. Nhìn linh hồn tỏa sáng cùng dung nhan khuynh thành, thực là không thể tổ hợp đâu.

Hidemoto chậm rãi đứng dậy, đẩy cửa phòng. Đập vào trong mắt hắn là bầu trời bị nhiễm ánh dương hồng, tà dương lộ ra nhàn nhạt hào quang đỏ như máu. Vừa rồi nụ cười của nàng cùng với bầu trời hòa quyện vào nhau khiến cho dung nhan khuynh thành nhu hòa mà mỏng manh kia hiện ra một vẻ đẹp khiến cho người ta phải thất thần. Khiến cho nàng ấy không thuộc trần thế. Bóng lưng nàng vô cùng cô đơn và tịch mịch.

Linh hồn của nàng quả thật không thuộc loại thế giới này.

Tuy rằng nàng không nói, nhưng là hắn biết, nàng chính liều mạng muốn thoát khỏi thế giới này, giãy dụa suy nghĩ phải rời khỏi nơi này. Chính là như vậy Kính Hinh mới làm hắn cảm thấy rất thú vị, có thể hấp dẫn được ánh mắt của hắn.

Gần đây Ayakashi càng ngày càng không an phận, vu nữ, trẻ con còn có nhóm công chúa có linh lực, tim của những người này toàn bộ đều trở thành mục tiêu của yêu quái. Cho nên hắn không thể tùy tiện nói cho nàng phương thức rời khỏi Thành chủ Phủ đệ, Nàng đúng là một người thông minh, hắn không nói, nàng cho tới bây giờ cũng sẽ không hỏi.

“Nếu ngươi đi một mình có thể sẽ rất nguy hiểm, A Hinh.”

Nếu nàng ly khai khỏi tầm mắt của hắn, hắn không thể chắc chắn được sự an toàn của nàng. Tuy có chút phiền toái, nhưng hắn đã thu thập được rất nhiều nơi thú vị đợi khi có dịp hắn sẽ dẫn nàng đi. Keikain gia đủ khả năng bồi thường cho Kính Hinh.

“Thức thần.”

Nghe được Hidemoto kêu gọi, nữ oa nhi cùng nam oa nhi thức thần hiện thân trước mặt hắn, mặt Hidemoto nổi lên một tia ôn nhu mềm mại nói: “Thành trấn lí tựa hồ có một cửa hàng làm kẹo ngon lắm, cái kẹo Kompeito [2] kia hình như rất được hoan nghênh. Ngày mai đem đến cho A Hinh nếm thử đi.”

[2] Kompeito: Những viên có gai này được gọi là kompeito (コンペイ糖 hoặc 金平糖), có lẽ bạn đã từng nhìn thấy thứ này ở một số manga và anime. Chúng chỉ đơn giản là những viên kẹo có màu, nhưng khi ăn thì cảm giác rất tuyệt.

Kính Hinh đứng ở đình viện nhìn chăm chú vào bầu trời đêm thâm thúy mà cao xa. Đại khái bởi vì nơi này là cổ đại, không có ô nhiễm môi trường nên khi nhìn trên bầu trời đêm đầy những ngôi sao xinh đẹp lộng lẫy làm cho Kính Hinh không nỡ dời ánh mắt.

Trong tay áo nàng lấy ra một quả quýt, quýt này hôm nay là từ Keikain gia mang về. Tuy kimônô này rườm rà khiến cho nàng khó có thể hành động nhưng tay áo rất lớn, có thể mang được rất nhiều đồ ăn nha. Nàng thích nhất điểm này ở kimônô.

Sáng hôm sau

Nàng bị mất ngủ. Là vì tối hôm qua nhìn thấy người dân ở trước cửa phủ đệ có quỳ gối đến tìm nàng xin chữa bệnh nhưng lại bị thị vệ đánh đuổi. Nàng vì muốn trợ giúp bọn họ nên đã thức trắng suốt đêm, chính vì linh hồn nàng dung hợp với ‘YouHime’ nên trong thâm tâm cũng không đành lòng nhìn bọn họ như vậy.

Hôm nay đáng lẽ nàng sẽ cùng Hidemoto đi ra ngoài tham quan thành trấn. Nhưng lý trí nói nàng không cần đi vì hiện tại nàng đang là mục tiêu của yêu quái. Hơn nữa nếu ‘YouHime’ cứ như vậy nghênh ngang xuất hiện tại thành trấn, nhất định sẽ thật phiền toái.

Kính Hinh không thể nghi ngờ chính là một người lạnh lung. Bởi vì khi suy xét cùng phân tích nàng đều luôn bỏ qua mặt tình cảm cùng lý trí của mình.

Nhưng nếu cứ tiếp tục nghĩ biện pháp, nàng nhất định sẽ mất ngủ dài dài. Năng lực chữa trị muốn dùng như thế nào, Kính Hinh cũng không có nghĩ tới.

Hiện tại ý nghĩ dùng năng lực để cứu trợ dân chúng của ‘YouHime’, nàng không phản đối. Bởi vì nàng hiện tại chính là YouHime, YouHime cũng chính là nàng, linh hồn của hai người đã hoàn toàn dung hợp .

Ngày mai nàng nên đi với Hidemoto một chút đi, muốn nhìn xem Thành Trấn Lí là nơi như thế nào. Thành Trấn Lí có lẽ sẽ có rất nhiều đồ ăn vặt mà nàng chưa từng được ăn, có thể nàng sẽ đi mua một ít đồ ăn vặt sau đó đi đến một nơi nào đó trị liệu người dân bị thương.

Nhắc tới đồ ăn. Nàng rất muốn ăn khoai tây chiên nha, socola có mùi vị như thế nào nàng cũng đã quên, nếu quả quýt trong tay có thể biến thành kẹo que vị quýt thì thật tốt. A, còn nữa những đồ ăn mà ba ba làm như lẩu hải sản, cánh gà, sườn kho tàu……

“Thật xinh đẹp làm sao.”

Trong phòng đột nhiên truyền ra một giọng nam ái muội, làm cho đầu óc của Kính Hinh đang suy nghĩ phải giật mình. Trong tay cầm sẵn đao thần giấu trong kimônô.

“Khuôn mặt trầm tư, phất phảng phiền muộn. Quả là tuyệt đẹp trong một đêm trăng sáng.”

“Bị bắt đến thế giới không có khoa học. Trừ bỏ thời gian ăn và ngủ, ta đều luôn thật buồn a!”

Hơi giật mình, Kính Hinh rút đao thần giấu ở sau lưng. Ánh nến mờ ảo bao trùm khuôn mặt tuấn mỹ của nam tử. Khóe môi hắn giơ lên, tươi cười mang theo ái muội không rõ tà khí. Ánh mắt lộ ra một cỗ kiêu ngạo không kềm chế được.

“Ai? Tú……”

Vốn cũng muốn hỏi có phải hay không Hidemoto phái ngươi tới. Nhưng là giây tiếp theo cái tên nam nhân kia trong tầm mắt nàng đã biến mất, thân thể nàng từ phía sau bị hắn nhẹ nhàng ôm lấy.

Hắn một tay nắm trụ cánh tay nàng, hạn chế mọi hành động của nàng, một tay nhẹ nhàng xoa cằm nàng. Đầu nàng tựa vào khuôn ngực lõa của hắn. Hắn cúi đầu tới gần gương mặt nàng, lộ ra nụ cười tà mị, thanh âm mang theo một cỗ yêu nghiệt: “Đúng như lời đồn thổi, vẻ đẹp của nàng quả là không ai sánh bằng.”

“……”

Kính Hinh ngây người, nàng chưa bao giờ tiếp xúc với một người nam nhân gần tới như thế. Mà khuôn mặt nàng tràn ngập hơi thở của hắn làm cho đầu óc Kính Hinh dừng lại trong nháy mắt. Hô hấp nóng rực của hắn phất phảng qua gương mặt nàng, nàng nghe thấy hắn dùng thanh âm trầm thấp mê người mà nói: “Ta muốn có nàng.”

“Nguyên lai là một kẻ lưu manh a!”

Kính Hinh lạnh lùng cười, ánh trăng đem khuôn mặt tuyệt sắc của nàng phủ trên một tầng thanh linh quang mang. Thừa dịp hắn ngây người, nàng cầm trong tay đao thần hường tới hắn mà chem. Hắn dễ dàng tránh được, tươi cười tà khí nói.

“Tưởng đâu là một vị công chúa nhu nhược, này thật đúng là……”

“Nhu nhược? Không cần ngươi tùy tiện xem nhẹ nữ nhân.” Kính Hinh nhanh chóng đem đao thần đổi sang tay khác, hướng Nura Rihyon chém tới. Lưỡi dao sắc bén hạ cánh ở trên cánh tay hắn.

Xem cánh tay chính mình bị thương, hắn tươi cười yêu dã thảnh thơi nói: “Quả nhiên thật không thể xem nhẹ bề ngoài nhu nhược của công chúa điện hạ đâu.” Giây tiếp theo miệng vết thương trên cánh tay vỡ ra, chú phù màu đen cùng máu theo miệng vết thương bật ra, Nura Rihyon ngây ngẩn cả người.

“Này uy, kia là đao thần sao?”

“……”

Kính Hinh cũng ngây ngẩn cả người. Máu nhiễm đỏ cả vạt áo kimônô của nàng. Nàng là lần đầu tiên dùng bả đao này, tay hắn bị chú phù màu đen làm cho máu ngày càng thoát ra. Mặc kệ hắn tìm đến nàng là cái mục đích gì, nàng cũng không muốn trong phòng ngủ chính mình có một khối thi thể.

“Ngươi là một Ayakashi đi……”

dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, Kính Hinh hướng Rihyon nói. Trong tay áo lấy ra vài chú phù, sau đó toàn bộ đều dán trên người hắn.

“Để ta đem ngươi giao cho Koremitsu xử lý.”

Nói xong, tay nàng nắm đao để ở cổ hắn. Tay kia thì dung khăn hướng hắn bịt miệng vết thương trên cánh tay.

Chú phù trên người hắn kỳ thật hoàn toàn không có hiệu quả, nhưng Rihyon vẫn như cũ vẫn không nhúc nhích ngồi ở chỗ kia. Thật giống như bị chú phù giữ lại, hắn muốn nhìn xem công chúa điện hạ này đến cùng là muốn làm gì?

Nàng phòng bị dùng đao để ở hắn cổ. Bộ dáng cảnh giác kia làm cho Rihyon cảm thấy thật đáng yêu. Hắn nhịn không được lộ ra mỉm cười.

“Vì phòng ngừa ngươi đổ máu quá nhiều, ta giúp ngươi chữa trị vết thương. Đừng có mà giở trò, bằng không có khả năng ta sẽ động thủ ở trên cổ ngươi.”

Rihyon cười nhẹ, không nói gì. Làm vậy cũng vô ích, phương pháp cầm máu thông thường không thể trị liệu vết thương do ‘đao thần’ làm ra. Miệng vết thương đau đớn đột nhiên biến mất, Rihyon cúi đầu nhìn cánh tay bị thương của mình. Trong lòng bàn tay nàng tỏa ra ánh sáng ấm áp đem miệng vết thương chậm rãi khép lại.

“Nên lưu lại vết sẹo cho ngươi nhớ, không cần nửa đêm tùy tùy tiện tiện chạy đến khuê phòng nữ tử đùa giỡn giở trò lưu manh.”

Rihyon vốn là đang kinh ngạc về năng lực thần kỳ của nàng. Nghe được lời nói tiếp theo của nàng, khóe miệng hắn hơi co giật một chút.

Nhìn đến miệng vết thương trên cánh tay hắn khép lại. Nàng lập tức cùng hắn duy trì khoảng cách. Nhưng là vẫn như cũ dùng đao để ở trên cổ hắn, dung nhan tuyệt sắc khuynh thành kia tràn ngập phòng bị.

Biểu cảm nàng cao ngạo mà lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn. Cặp mắt kia chớp động tỏa ra hào quang làm hắn tim đập nhanh, hắn nghe thấy nàng nhỏ giọng nói: “Hidemoto cấp chú phù quả nhiên là hiệu quả, hắn thật sự vẫn không nhúc nhích đâu.”

Hidemoto? Cái tên quen thuộc này làm cho mắt Rihyon vòng vo đảo mấy vòng, chú phù đó là do Keikain Hidemoto cho nàng sao? Loại xưng hô thân mật này làm cho hắn cảm thấy không vui. Bởi vì hắn hình như đối với vị công chúa điện hạ này ‘nhất kiến chung tình’.

“YouHime-Sama, ngài không có việc gì đi.”

Cửa truyền đến âm thanh của Keikan Koremitsu, Kính Hinh nghiêng đầu cười với Nura Rihyon nói.

“Đề ta đem ngươi giao cho Koremitsu……”

“Nurarihyon.”

Kính Hinh cho rằng Rihyon không thể động đậy thì đột nhiên hắn đứng dậy tới gần gương mặt nàng. Dùng ngón tay lấy một lọn tóc của nàng nhẹ nhàng đặt ở trên môi.

“Đó là tên mọi người gọi ta. Ta sẽ còn lại đến, công chúa của ta.”

Kính Hinh hơi trừng lớn mắt. Cái tên nam nhân mới tự xưng là Nurarihyon kia mới đây đã không thấy, chỉ còn lại âm thanh lo lắng của Keikan Koremitsu ở hướng cửa.

“Ta không sao.”

Kính Hinh mở miệng nói với Keikan Koremitsu.

Nàng xoay người nhặt vỏ đao trên đất lên, nhìn chú phù bị phân tán. Cái tên Ayakashi kia thế nhưng còn nói với nàng là sẽ gặp lại?

Hắn thoạt nhìn không giống như là tới lấy tim của nàng. Thời điểm nàng dùng năng lực chữa trị, ánh mắt của hắn vô cùng ngạc nhiên, tựa hồ cũng không phải vì năng lực của nàng mà đến. Sẽ không đơn thuần là lưu manh đến đùa giỡn đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.