Mẹ Mạnh Mẽ Mua Một Tặng Hai

Chương 106: Chương 106




Có lẽ, còn có thể bị bán đứng.

Trình lão vừa nghĩ tới đây, cổ họng nóng lên, một ngụm máu nóng không ức chế được dâng trào lên, ói ra trên mặt đất. . . . . .

*

Con Muỗi mang theo Trình Quân Hoa ra khỏi địa lao, Trình Quân Hoa hiển nhiên chật vật không chịu nổi, hắn bị cơn ghiền hành hạ người không ra người, ma không ra ma, Con Muỗi sai người khi hắn phát tác đến nổi tự làm bị thương chính mình, mới cho người tiêm thuốc cho hắn, cho nên, Trình Quân Hoa, coi như là nếm qua đầy đủ khổ sở trên đời.

Liều lượng thuốc càng lúc càng lớn, thời gian phát tác cũng rút ngắn, độc này, muôn cai cũng rất khó à.

Con Muỗi ném hắn trên mặt đất, hung hăng đá hắn một cái, "Đồ ghê tởm, lại dám uy hiếp anh hai. . . . . ."

Con Muỗi đá một cái thật ác, xoay người cho đàn em mỗi người một đá, "Đồ vô dụng, tụi bây phải bất chấp mọi thử bảo vệ tốt tiểu thiếu gia, chuyện gì xảy ra với tụi bây vậy hả? !"

Mấy người hai mặt nhìn nhau, lộ ra khuôn mặt xấu hổ, là bọn họ khinh địch, bọn họ chỉ là không ngờ tới, vừa mới xảy việc chặn được việc bắt cóc lần thứ hai xong, lại tới thêm một nhóm người nửa. . . . . .

Nhất thời sơ sót.

Con Muỗi cắn răng nghiến lợi, "Chờ anh hai tới xử trí các ngươi. . . . . ."

Xích. . . . . .

Xe hơi đắc tiền bon bo chạy về phái cửa Ưng Môn, Con Muỗi bước ra đón, trên mặt viết đầy sự tức giận cùng đau lòng, "Anh hai. . . . . ."

Trình Quân Hạo để An Tâm Á ngồi trên xe, một mình xuống xe, trước cửa quỳ một dãy người tới nhận tội, Trình Quân Hạo nhíu nhíu mày, "Lần này là chuyện gì xảy ra? !"

"Là người của Hổ Bang ra tay, bọn họ đã sớm có chuẩn bị, tụi em ứng phó không kịp. . . . . ." Người dẫn đầu đau lòng mà nói: "Anh hai cứ trừng phạt tụi em đi, là tụi em bảo vệ không tốt. . . . . ."

Trình Quân Hạo nhíu nhíu mày, cả giận nói, "Quỳ làm cái gì, cùng với ta đi cứu người, lấy công chuộc tội. . . . . ."

"Dạ . . . . ." Mọi người rất cảm động, nguyện hết mực trung thành, dù là liều mạng, cũng muốn ủng hộ Ưng Môn cùng Môn chủ Trình Quân Hạo.

Trình Quân Hạo cúi đầu nhìn lướt qua Trình Quân Hoa, trong lòng thoáng qua tia thù hận, bóp bóp nắm tay, thật muốn giết hắn, nhưng vẫn phải là. . . . . ."Dẫn hắn lên xe, đi tới Hổ Bang với ta. . . . . ."

Con Muỗi sai người kéoTrình đại thiếu lên xe, chuẩn bị người lái xe ở phía sau bảo hộ, chuẩn bị làm một trận đánh lớn. Hận không thể ngay lập tức tiêu diệt hang ổ Trình lão, cắt đứt hậu hoạn.

Trình Quân Hạo chân đi thong thả mở cửa xe ngồi vào ghế lái, trong đôi mắt là sự âm lãnh, nhìn An Tâm Á vẻ mặt lo lắng, lòng anh có chút nhu mềm lại, lại có chút đau lòng, nếu không phải có quan hệ với anh, An Tâm Á cùng hai bảo bối cũng sẽ không. . . . . .

Anh đạp chân ga, xe vững vàng chạy như bay.

Anh vươn một cái tay nhẹ nhàng cầm lấy tay của cô, một tay khác vững vàng tiếp tục lái xe, mắt vẫn nhìn về phía trước, trong đôi mắt là sự dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Tâm Á, em yên tâm, anh dù có liều mạng cũng sẽ cứu hai bảo bối ra. . . . . ." Còn nữa, thật xin lỗi. Đã liên lụy các ngươi.

Nhưng anh không muốn bỏ qua đoạn tình cảm này, anh không muốn bị mẹ con ba người các cô đẩy xa ra bên ngoài, anh quyết định, lần này nhất định phải gặp nhau, sau đó người một nhà ở chung một chỗ.

An Tâm Á trố mắt, trái tim dâng lên cảm động.

Lúc này, cô mới có thời gian rãnh rỗi nhớ tới, anh giống như đã biết rõ tất cả, vẻ mặt hiểu rõ tất cả. . . . . .

Liếc một cái nhưng người ngoài cửa xe, theo ở phía sau là nhưng người như thế nào? ! Cô nhìn gò má anh, đột nhiên cảm thấy trên khuôn mặt chưa bao giờ có sự nghiêm túc của anh, giờ đây cô mới biết được một Trình Quân Hạo chân chính.

Không phải là sự lãnh khốc khi mới gặp gỡ, không phải là nụ cười xấu xa lưu manh , mà là nghiêm túc, Trình Quân Hạo chân chính. . . . . .

Trình Quân Hạo cảm nhận được ánh mắt của cô, không nói gì, trong xe rất im lặng, thời gian từ từ trôi qua, hai người cứ im lặng như vậy, cũng không nói bất cứ điều gì. Anh vốn không muốn mang cô đi, dù sao trận chiến này nhất định rất kịch liệt rất tàn nhẫn, nhưng không đành lòng nhìn thấy khuôn mặt cô nóng lòng chờ đợi.

Anh biết chuyến đi này, thì đồng nghĩa với việc phải mang hết tất cả nhưng bí mật của mình cho cô biết, nhưng nếu người này là An Tâm Á, đột nhiên, anh cũng không ghét. . . . . . Loại chuyện này tồn tại.

*

Lúc Đêm 13 xuất hiện ở trong nhà lao, khuôn mặt An Bình trực nhảy, không nhịn được xông tới đánh người, "Ngươi thật sự là khoan thai mà tới hay sao mà chậm như vậy a. . . . . ."

Đêm 13 buồn bã không thôi, "Mẹ nó, Trữ Trữ, cậu thật không có lương tâm, cậu biết bên ngoài có bao nhiêu người coi chừng không, người ta đi vào mất bao nhiêu sức lực, ta đây đã bán mạng rồi, còn bị chửi như vậy thật là đáng thương a, ô ô. . . . . ."

An Bình lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, không để ý tới biểu tình làm nũng của hắn.

Đêm 13 diễn trò không người nào xem, liền không còn thấy thú vị, hắn nhíu nhíu mày, nói: "Ruốt cuộc là chuyện gì xảy ra với các cậu vậy? Tại sao lại bị bắt cóc hả ? !"

"Một lời khó nói hết. . . . . ." An Bình thở dài một tiếng, giống như đã bị cuốn vào trong cuộc sống của Trình Quân Hạo, liền không có một ngày bình yên.

Đêm 13 khóe miệng giật giật, nghĩ cũng biết là bởi vì ai, hắn lạnh lùng cười một cái, nói, "Ta biết ngay nhất định là tại anh ta, hai người các ngươi cũng thật là bị anh ta liên lụy vô cùng thảm, thế nào khi về bên cạnh anh ta, các cậu sẽ chịu xui xẻo à? !"

An Bình nhíu nhíu mày, không có lên tiếng, giống như cũng đang suy nghĩ vấn đề này.

Đêm 13 bất đắc dĩ, "Các cậu có bị thương không? !"

"Không có. . . . . . Không có ai tới ngược đãi chúng tôi cả. . . . . ." An Tĩnh lắc đầu một cái.

Đêm 13 lặng yên, vẻ mặt này của An Tĩnh nói như thế nào cũng giống như trong lòng rất tò mò rất trong đợi có người tới ngược đãi bọn họ à, Đêm 13 kể từ khi gặp phải hai anh em này, năng lực tiêu hóa mấy chuyện ngược đời cũng đã tăng cường rất nhiều, mẹ nó.

"Thế nào giờ đi ra ngoài chứ? !" An Tĩnh tương đối quan tâm là cái vấn đề này.

An Bình cũng ngước mắt nhìn hắn.

Đêm 13 bối rồi cẩn thận nói từng chữ, "Không tốt lắm, ta chỉ nghĩ tới chuyện làm thế nào đi vào, không nghĩ tới chuyện làm thế nào đi ra ngoài. . . . . ."

"Mẹ nó. . . . . ." An Bình An Tĩnh cùng nhau nói tục, đá hắn.

Đêm 13 tặc tặc cười một tiếng, "Không bằng sang bằng nơi này đi, chúng ta thừa dịp hổn loạn mà trốn. . . . . ."

An Bình trừng hắn, "Lỡ làm chúng ta cùng nổ chết thì làm thế nào? ! Chổ này là phòng dưới lòng đất, có khi sẽ sụp xuống cũng không chừng. . . . . ."

Đên 13 bối rối, nếu hắn một mình ra vào tự nhiên thật không có chuyện gì, mấu chốt là mang hai đứa bé, lại không thể để cho bọn họ bị thương, khó tránh khỏi bị vướng víu, không có tay để phản kích lại, ngộ nhỡ làm không tốt, ba người cũng không còn mạng.

Đêm 13 đang suy nghĩ rất nhập tâm, vặn lông mày giống như con sâu lông, hắn nghĩ đến đó được thì tự nhiên hai đứa bé cũng nghĩ đến được, không tránh khỏi việc có thể phải mạo hiểm.

An Bình phân tích xong, tỉnh táo nói, "Nếu không có ai tới ngược đãi chúng ta, điều này nói rõ chúng ta còn rất an toàn, đêm 13, ngươi nói thử, có thể làm bên ngoài nào loạn trước rồi trở lại cứu chúng ta không. . . . . ."

"Giương đông kích tây? ! Điều Hổ Ly Sơn? !" Đêm 13 ánh mắt sáng lên, cả người cũng chiếu sáng lấp lánh, hắn sờ sờ đầu An Bình, "Thông minh, không hổ là đệ tử của ta. . . . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.