Mẹ Mạnh Mẽ Mua Một Tặng Hai

Chương 109: Chương 109




An Tâm Á giật mình cực kỳ, gia đình phức tạp như vậy, cô càng ngày càng lo lắng cho an nguy của An Bình An Tĩnh, bởi vì lo lắng cô hướng đầu ra bên cửa sổ, hô to, "Trữ Trữ, Lẳng Lặng. . . . . ."

"Mẹ, là mẹ. . . . . ." An Bình An Tĩnh mừng rỡ , bắt đầu hướng bên cửa sổ giãy dụa, chỉ là người giữ chặt bọ họ mặt không có vẻ gì vẫn như cũ ôm thật chặt làm bọn họ không động đây được, nhưng cũng không làm tổn thương bọn họ.

Trình Quân Hạo nổi giận, xốc lên cổ áo An Tâm Á, rống giận, "Ngồi đàng hoàng cho anh. . . . . ."

An Tâm Á nơi nào chịu để ý anh, Trình Quân Hạo dứt khoát ném cô trở về, đạp cần ga, xích một tiếng, vòng một cái ôm cua, tức giận vô cùng mà gần như mất hết lý trí, ào tới phía trước xe Trình lão, chặn bọn họ lại, loại hành động này quả thật rất mạo hiểm, xe chạy với tốc độ quá lớn, làm An Tâm Á nôn nao chóng mặt muốn ói.

Tài xế trên xe Trình lão giật mình, nhanh chóng thắng gấp xe, ngẩng lên khỏi tay lái, xe bị nghiêng đi mất phương hướng rồi lệch qua một bên, theo quán tính trượt thẳng về phía trước tới, sau đó, vướng vào một khe cống phía trước, rốt cuộc dừng lại.

An Bình An Tĩnh cảm thất buồn nôn vô cùng, mẹ nó.

Cách làm này của cha bọn họ thật là liều mạng a, bức người ta dừng xe như vậy, cũng đủ dọa người .

Trình Quân Hạo đè đầu An Tâm Á lại, nhẹ giọng phân phó, lại có sự sợ hải mãnh liệt, "Cô ngỗ ở lại trong xe , đạn không có mắt. . . . . ."

An Tâm Á tim đập bang bang, trong lòng thật lo lắng thật sợ hãi, cô chưa từng trãi qua những hoàn cảnh như vầy, làm sao có thể trấn định được, trong quá khứ thấy những cảnh này đều chỉ làm thấy trên phim, không có cảm giác, bây giờ chính mình trãi qua, mới biết thì ra là nhưng trường hợp loại này thật rất đáng sợ.

Trình Quân Hạo nhảy xuống xe, đóng kỹ cửa xe, "Lão già, giao hai đứa bé ra . . . . . ."

Trình lão cũng đang rất điên cuồng, hắn âm lãnh nở nụ cười xuống xe, đứng đối đầu nhau với Trình Quân Hạo, "Biết sợ rồi sao? ! Nghiệt chủng, mày thậm chí có tới ba đứa con, ghê tởm, đáng tiếc, mày có càng nhiều người mày cần quan tâm, nhược điểm sẽ càng nhiều, mày làm gì với Quân Hoa, tao cũng sẽ đối xử như vậy đối với hai đứa con trai của mày, mày không phải sợ như vậy sao? !"

"Ông dám! ?" Trình Quân Hạo càng tức giận, tác phong như muốn giết người.

Trình lão cười âm lãnh , "Một đổi một, Quân Hoa đâu rồi, đưa nó cho tao, chỉ là, mày chỉ có thể dẫn một đứa con trai về, nói đi, chọn đứa nào. . . . . ."

Sắc mặt Trình Quân Hạo xanh mét, tay nắm hết sức chặt, mắt đỏ ngầu, lạnh lùng đáng sợ.

Nơi này đã cách Hổ Bang rất xa, không sợ bọn họ nhúng tay vào, phía sau Con Muỗi cũng đã tới, ngừng xe, một nhóm người cằm súng nhắm ngay Trình lão, cùng hộ vệ phía sau hắn giằng co.

Con Muỗi nhìn tình cảnh không đúng, đem Trình Quân Hoa nửa chết nửa sống kéo ra ngoài.

Sắc mặt lạnh lẽo Trình lão lộ ra vẻ thương yêu, trong mắt hắn nổi lên cuồng phong bão vũ, nụ cười âm lãnh , "Đây chính là cách mày đối sử với anh trai của mình sao? Tốt, rất tốt, nói đi, mang đứa về, đứa kia tao nhất định hành hạ hoàn lại gấp trăm lần cho nó. . . . . ."

Muốn mang cả hai an toàn trở về, đừng mơ tưởng? !

Trình Quân Hạo hiển nhiên có điều cố kỵ, anh lo lắng nhìn lướt qua An Bình An Tĩnh, anh ghét loại cảm giác bị quản chế này, nếu không phải bởi vì Trữ Trữ Lẳng Lặng, hiện tại anh nhất định cho một phát kết liễu lão già cùng Trình Quân Hoa.

"Muốn đổi Trình Quân Hoa, phải dùng cả hai để đổi. . . . . ." Trình Quân Hạo tận lực khiến cho mình giữ vững ổn định, giọng nói thong thả có lực, từng chữ từng câu, đều có uy lực.

Trình lão âm hiểm cười lên, "Muốn so hung ác? ! Mày còn chưa đủ để đầu với tao, nếu không, tao liền mang theo hai đứa con trai của mày lập tức rời đi, tao không tin mày thật dám gây bất lợi đối với Quân Hoa, mày làm gì với Quân Hoa, tao nhất định tăng gấp bội ở trên thân hai đứa nó, để cho mày cũng cảm nhận được cảm giác giống như tao. . . . . ."

Trong mắt Trình Quân Hạo nổi lên cuồng phong sóng lớn, anh cắn răng, "Lão già, ông thật đáng chết. . . . . ."

Trình lão cười ha ha, "Quân Hạo, mày cũng có một ngày biết sợ sao? Mày cũng có lúc không biết làm sao như vậy sao? ! Ha ha, làm sao bây giờ? ! Mày rốt cuộc chọn thế nào, không chọn vậy muốn tao dẫn người đi hả ? !"

Trình lão hiển nhiên là uy hiếp Trình Quân Hạo, biết anh căn bản là không thể bỏ lại bất cứ đứa nào trong hai đứa bé.

An Bình rõ ràng là nghe rất rõ cuộc đối thoại của hai người, cậu tỉnh táo , đối với Trình Quân Hạo quát lên, "Trình Quân Hạo, mang Lẳng Lặng đi, tôi lưu lại. . . . . ."

Tròng mắt Trình Quân Hạo hơi co lại một chút, nhìn Trữ Trữ.

"Anh hai. . . . . ." An Tĩnh giật mình nhìn Trữ Trữ, "Không cần, anh hai, em không đi, phải đi thì anh hai đi. . . . . ."

"Ngoan, nghe lời, Lẳng Lặng. . . . . ." An Bình nắm tay của cậu, "Nghe lời, Lẳng Lặng. . . . . ."

Đôi mắt An Tĩnh không khống chế được muốn khóc, náo lên không chịu nghe lời, "Em không đi, em không đi. . . . . ."

Lòng của Trình Quân Hạo yêu thương bối rối, hai đứa của anh hiểu chuyện như vậy.

Cũng nguyện ý vì đối phương hy sinh mình. Đầu ngón tay của anh cắm vào trong lòng bàn tay.

An Tâm Á không nhịn được, nước mắt của cô thẳng tắp rơi xuống, cô khó chịu nói: "Không cần, không cần, Trữ Trữ, Lẳng Lặng. . . . . ." Cô từ trong xe lao ra, hai chân giống nặng nề như như đúc bằng chì, ánh mắt không rời khỏi hai đứa bé, hai bảo bối của cô.

"Mẹ. . . . . . Ô ô. . . . . ." Lẳng Lặng rối rắm khóc lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của An Bình ngược lại lại rất quật cường, liếc mắt nhìn An Tâm Á, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm Trình Quân Hạo.

Cả người Trình Quân Hạo ngẩn ra, cậu nhóc. . . . . . muốn anh mau quyết định.

Anh cũng biết càng kéo dài, sẽ lâm vào cục diện bế tắc, nhưng là, nhưng là. . . . . . Tại sao có thể hy sinh đứa bé hiểu chuyện như vậy, không thể.

"Mẹ. . . . . ." An Tĩnh khóc gọi, "Con không đi, cho anh hai đi trước. . . . . ."

Trình lão có chút không nhịn được nửa, bị màn trình diễn kịch tình này làm cho cả người nổi trận lôi đình, không chỗ phát tiết.

Trình Quân Hoa lúc này khôi phục chút ý chí, hồ đồ kêu lên, "Ba, cứu con. . . . . . Cho con thuốc, khó chịu, khó chịu. . . . . ." Hắn cả người run rẩy nằm trên mặt đất, giống như phế nhân, Trình lão đau lòng cơ hồ thất thanh thét chói tai.

"Quân Hoa. . . . . ." Trình lão có chút mất khống chế, nhìn dáng vẻ Trình Quân Hoa nằm dưới đất, trong con ngươi tràn đầy ngọn lửa thù hận, hắn mất khống chế hét rầm lên, "Nghiệt chủng, mày đáng chết, lại dám đối với Quân Hoa như vậy, tao muốn để cho con trai mày phải trả giá. . . . . ."

Từ trong tay Quản gia hắn rút ra cây súng, hướng An Bình An Tĩnh vọt tới, giống như sư tử cuồng nộ muốn nổi điên.

"Không. . . . . ." An Tâm Á mất khống chế hét rầm lên, thiếu chút nữa té xuống đất, nước mắt khiến tầm mắt mơ hồ, cô đau lòng vô cùng đến nổi tim muốn ngừng đập.

Hiển nhiên Trình Quân Hạo cũng bị hành động đột nhiên của ông ta làm cho kinh hãi cả người, anh mờ mịt luống cuống, làm thế nào, làm thế nào? !

Trình lão cầm theo súng muốn bắt An Tĩnh đang khóc, An Bình kinh ngạc, không biết hơi sức ở đâu ra, một động tác nhanh chống kéo tay Trình lão, cúi đầu một hàm răng liền cắn xuống.

"A. . . . . ." Trình lão giận không kềm được, tay trái một cái tát liền hướng An Bình lao đi, An Bình nhắm mắt lại, gắt gao cắn răng.

Nhưng đau đớn dự đoán lại không có đến, An Bình kinh ngạc mở mắt, lại thấy cổ tay trái của Trình lão bị một người đàn ông mặt không biểu tình nắm lấy, công phu trong chớp mắt, súng trong tay hắn cũng bị người đàn ông đó đánh rớt, An Tĩnh bị ném xuống, người đàn ông dùng hai chân kẹp lại cậu, tay trong không trung chuẩn xác nắm chặt khẩu súng, nhắm ngay huyệt Thái Dương Trình lão, chuyện này giống như chỉ xảy ra trong nháy mắt, thời gian còn chưa đầy một cái nháy mắt. . . . . .

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, bị sự chuyển biến đột ngột này làm cho không biết làm sao, Trình Quân Hạo cũng ngây ngẩn cả người, An Tâm Á nín thở, mắt vững vàng nhìn chằm chằm Trữ Trữ cùng Lẳng Lặng, nhìn thế cục phát triển thành như vầy, cũng ngạc nhiên không thôi, tay Trình Quân Hạo đỡ An Tâm Á khẽ run, trong lòng cũng giật mình với sự sự thần tốc của người đàn ông này, đối với hành động thần bí của anh cũng không hiểu được cho nên, tâm tình khẩn trương.

Giọng nói không quá nghiêm chỉnh của Đêm 13 truyền ra, "Ai da, người ta nhìn một màn này cũng kiềm lòng không được mà xúc động, lão già, ông thật đúng là không biết cái gì gọi tình cảm gia đình, đứa bé nhỏ như vậy cũng muốn đánh, ông không đau lòng, nhưng người ta đau lòng à. . . . . ."

Trình lão bị giật mình, giọng nói run rẩy , "Mày, mày là ai? !"

Quản gia cũng bị giật mình, mang theo người phía sau vây Đêm 13 lại, "Thả lão gia ra. . . . . ."

Đêm 13 xấu xa cười một tiếng, vẻ mặt hung ác, "Đừng, chớ a, nhiều họng súng hướng về phía ta như vậy, ngộ nhỡ ta run tay, đạn này a, so với tay ta nhanh hơn nhiều đó, ngộ nhỡ ông ta chết rồi, cũng không liên quan tới ta a. . . . . ."

Quản gia cứng người, Trình lão rõ ràng cũng cả kinh, "Mày là ai? Mày muốn làm gì? !"

Đêm 13 không để ý tới lão ta, cúi đầu nhìn Trữ Trữ ôm ở trong tay, phàn nàn nói: "Bảo bối khỏe không , tốt chứ, không hổ là đồ đệ của ta. . . . . ."

An Bình vạch đen đầy đầu, "Ngươi thật chậm chạp, có thể hay không nhanh lên một chút cứu chúng ta ra, ta phiền lắm rồi. . . . . ."

Lẳng Lặng bị Đêm 13 kẹp ở giữa chân, cậu từ từ bò đến trên đùi phải của hắn, kéo ống tay áo của Trử Trử, "Anh hai. . . . . ." Nước mắt rơi roi cũng làm cho người khác rất đau lòng, "Anh có bị thương không? !"

"Anh không sao. . . . . ." An Bình an ủi cậu, An Tĩnh nước mắt cũng không nghe lời rơi thẳng không ngừng, cậu kéo kéo quần của Đêm 13, lần đầu tiên hung ác một cái, "Đêm 13, ngươi băng hắn cho ta, ta với anh hai về sau sẽ gọi ngươi một tiếng sư phụ. . . . . ."

An Bình 囧, chỉ là, cậu thấy đây là lần đầu tiên nhìn Lẳng Lặng biểu tình tức giận như vậy. Cậu rất hạnh phúc.

Đêm 13 vui vô cùng, "Tốt, chỉ bằng một câu nói này, ta cũng không thể không phế lão già này rồi. . . . . ."

Trình Quân Hạo ở bên này nhìn bên kia nói chuyện với nhau, lòng có chút chua xót, muốn rơi lệ, Đêm 13hướng về phía anh nói chuyện, rống lên, "Tôi nói nè, vị kia, có thể hay không hiện thân, giải quyết mấy cái tên lâu là này không? Tay chân ta không phân thân ra được a. . . . . ."

Vẻ mặt cùng cách nói này giống như trực tiếp mắng Trình Quân Hạo là đồ vô tích sự vậy, còn đứng thất thần đó làm cái gì a? !

Trình Quân Hạo thầm mắng một tiếng mẹ nó, quay đầu lại trừng Con Muỗi, "Làm gì đó? Sững sờ cái gì? Mau đi cứu người. . . . . ."

Con Muỗi cũng kinh ngạc một tiếng, lúc này mới biết rõ tình trạng, vị Đêm 13 này là người bên mình, hắn xấu hổ cúi thấp đầu, mang người đi bắt đoàn người của Quản gia, rất nhanh Trình lão liền trợn mắt há hốc mồm, hắn nhìn chằm chằm Đêm 13 cùng Con Muỗi, lại xoay đầu qua hướng về phía Trình Quân Hạo, "Mày điên rồi. . . . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.