Mẹ Mạnh Mẽ Mua Một Tặng Hai

Chương 112: Chương 112




"Bọn nó cũng là của anh, em dấu diếm anh bảy năm trời, anh tuyệt đối không cảm kích, em không cảm thấy em thiếu anh một món nợ sao? !" Trình Quân Hạo giận đến hồ đồ.

An Tâm Á xoay đầu qua, nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Đây không tính là lừa gạt, là anh không biết mà thôi, không phải bây giờ anh đã biết rồi sao. . . . . ."

"Em. . . . . ." Trình Quân Hạo tức thiếu chút nữa muốn sặc khí mà chết, sự lí sự của người phụ nữ này, anh coi như là đã lãnh giáo đến tận cùng rồi, chuyện này so với chuyện cô chính miệng nói cho anh biết không giống nhau, hoàn toàn khác nhau. . . . . .

Hiện tại Trình Quân Hạo không biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào nửa, quá phức tạp, bị người phụ nữ này làm cho tức giận muốn ngất đi.

Đàm phán không có kết quả.

Chỉ là, hai người có cùng một ý nghĩ là giống nhau, không nói cho hai bảo bối biết ban đầu bọn nó được sinh ra là do tình một đêm, chuyện này khó mà chịu nổi, Trình Quân Hạo nghĩ, nếu như ngay từ ban đầu hai đứa bọn chúng đã nghĩ ra cái scandal giả tạo đó thì có nghĩa là trong tâm tưởng hai đứa nó bọn họ trước kia yêu nhau thắm thiết mà sinh hạ chúng nó, như vậy, bọn họ nhất định phải rất yêu nhau, bao gồm cả hiện tại. . . . . . Đối với lần này, An Tâm Á có chút bồn chồn.

"An Tâm Á. . . . . ." Trình Quân Hạo bình tĩnh lại, "Anh hiểu rõ em sinh dưỡng hai đứa nó không dễ dàng, nhưng em dấu diếm anh bảy năm, cũng phải thông cảm một chút với tâm tình bây giờ của anh. . . . . ."

An Tâm Á buồn bực, "Tâm tình của anh là sao? ! Chẳng phải tâm tình của anh là muốn được lợi? Chẳng phải anh muốn giành lấy tình cảm của chúng nó? Ngoài những thứ còn có cái gì khác sao? !"

Trình Quân Hạo tức muốn điên rồi, anh thật muốn đào ra xem trong đầu người này đang suy nghĩ cái gì? !

Muốn cô hiểu được tâm tình của anh, khả năng mong manh. Một lần nữa Trình Quân Hạo ép buộc mình phải tỉnh táo lại, anh nói: "Anh cũng có thể hiểu được tình cảm của em, chúng nó là của em, cũng là của anh, anh không bao giờ nghĩ đến chuyện cướp đi hai đứa bọn chúng, dĩ nhiên, em cũng không thể một mình độc chiếm. . . . . ."

An Tâm Á giật mình nhìn thẳng anh, "Cùng hưởng? !" Cô không vui a, vốn hai đứa nó đều là của cô, hiện tại lại nhảy ra thêm anh, cô khó lòng tiếp nhận.

"Dĩ nhiên là cùng hưởng. . . . . ." Trình Quân Hạo bắt buộc mình nhất định phải tỉnh táo thật tỉnh táo, "Anh đề nghĩ cả ba người cùng nhau ở chỗ này của anh, như vậy chúng ta cũng dễ dàng chăm sóc hai đứa bé hơn, cũng vì suy nghĩ đến an toàn của hai đứa nó, em không muốn chuyện ngày hôm nay xảy ra lần thứ hai chứ, hơn nữa, Trữ Trữ Lẳng Lặng coi như là đã đồng ý, bọn họ rất thích nơi này. . . . . ."

An Tâm Á trầm mặc, trong lòng có chút rối rắm, có lẽ, Trữ Trữ Lẳng Lặng thích không phải là căn nhà này, mà là người đàn ông này, cha của bọn nó, An Tâm Á đau lòng, cô có thể cho bọn nó tất cả tình thương của người mẹ, nhưng tình thương của người cha cô không mang đến được, cô cứ độc chiếm như vậy có phải quá ích kỷ hay không, có phải nên nghĩ đến tâm tính của hai bảo bối chúng nó một chút.

Cô nghĩ lại những chuyện trước đó, mục đích ban đầu hai bảo bối muốn cô làm việc tại CBD. . . . . . An Tâm Á cả kinh, tim lại nhói đau, thì ra là bọn chúng đã sớm biết, không trách được hôm nay. . . . . .

Một lúc lâu, cô không lên tiếng, trong ánh mắt Trịnh Quân Hạo là sự mong đợi, An Tâm Á gật đầu một cái, nói: "Cũng tốt, để cho bọn chúng nó tạm thời ở nơi này đi. . . . . ."

Trình Quân Hạo mừng như điên, đôi mắt bừng sáng, anh hận không được ôm An Tâm Á mà hôn điên cuồng, nhưng anh lại cố gắng ép mình tỉnh táo lại, bởi vì An Tâm Á đang lườm anh, chất vấn anh, "Có thể xin anh giải thích một chút chuyện ngày hôm nay không? !"

Trình Quân Hạo thần sắc nghiêm túc , "Một lời khó nói hết. . . . . ."

Đã giảm bớt đi rất nhiều mâu thuẫn giữa anh với Trình lão, chỉ một lời thay thế, coi như là giải thích cho An Tâm Á nghe.

An Tâm Á ngẩn ngơ, giật mình nhìn Trình Quân Hạo, không thể tưởng tượng được, trên đời này lại có một người cha như vậy, lại muốn bắt cóc cháu nội để uy hiếp con trai ruột của mình, lại còn thất rất đúng tình hợp lý nửa chứ, như một chuyện đương nhiên vậy.

Mà trong ánh mắt của Trình Quân Hạo là ngọn lửa thù hận trước nay chưa từng thấy, chuyện này nhất định có nguyên nhân gì đó, An Tâm Á nhìn Trình Quân Hạo, đột nhiên có chút đồng tình với anh, giàu sang quyền quý cũng không làm những người đó hài lòng, thậm chí ngay cả tình cha con cũng. . . . . . Khó có thể duy trì, nó như một món đồ xa xỉ nhất . . . . . .

"Anh bảo đảm về sau sẽ không dính líu tới Trữ Trữ và Lẳng Lặng sao? !" An Tâm Á giọng nói hòa hoãn xuống, không muốn ép anh phải giải thích, "Em không muốn bọn nó bị thương tổn. . . . . ."

"Anh bảo đảm. . . . . ." Trình Quân Hạo ánh mắt cùng giọng điệu chắc chắn, thu lại tâm tình thù hận, cả người trở nên bình thản lại, "Anh cũng không cho phép bọn chúng nó bị thương tổn lần nữa. . . . . ."

Hắn ngồi vào đối diện, ôm bả vai An Tâm Á, An Tâm Á mặt ửng đỏ, trời ạ 囧 , không khí này sao lại đột nhiên biến chuyển nhanh như vậy, thật là, cô cùng tên dã thú này cũng có một ngày hài hòa sao? ! Thật là không thể tưởng tượng nổi. . . . . .

囧, Có thể là trong lòng cô sự đồng tình chiếm thượng. . . . . .

Gian tình đang nổi lên bốn phía thì điện thoại của Trình Quân Hạo không thức thời vang lên, anh nhíu nhíu mày, nhìn lướt qua số điện tới, cầm lấy điện thoại, đứng dậy, đi tới ban công nhận điện.

An Tâm Á có chút buồn bực, lại thở phào nhẹ nhõm, cùng Trình Quân Hạo quá mức thân cận, đối với cô mà nói có chút chưa kịp thích ứng a.

"Alo, Khả Nhân. . . . . ." Trình Quân Hạo giọng của rất nhu hòa.

"Quân Hạo. . . . . ." Lâm Khả Nhân nũng nịu lại buồn bã hỏi, "Tối nay anh ăn tối với em có được hay không? Lâu lắm rồi anh không đi ăn cùng với em, Khả Khả cũng rất nhớ anh. . . . . ."

Trình Quân Hạo vừa nghe tới Khả Khả, tâm trở nên mềm mại , "Khả Nhân, thật xin lỗi, ngày mai đi, hôm nay có hội nghị. . . . . ."

Giọng của Lâm Khả Nhân có một chút vẻ thất vọng, ". . . . . . Được rồi. Vậy anh về sớm chút."

"Hôm nay anh rất bận, có thể không trở về ngủ. . . . . ." Trình Quân Hạo thản nhiên nói, "Cô cùng Khả Khả đi ngủ sớm một chút. . . . . ."

Trình Quân Hạo cúp điện thoại, đi vào bên trong phòng, Lâm Khả Nhân nghe tiếng ngắt máy trong điện thoại, bàng hoàng chốc lát, không trở về ngủ? ! Lòng của cô nổi lên sự sợ hãi, vì sao? ! Vì sao lại như thế, rõ ràng đã dời qua đây rồi, rõ ràng đã không giống như những lần trước lén lén lút lút nửa rồi, rõ ràng không có Trình lão tới ngăn bọn họ, nhưng tại sao lại càng ngày càng xa cách, cô càng ngày càng không đoán ra suy nghĩ trong tim của anh, không hiểu được tâm tư của anh, mặc dù đã cùng Khả Khả ở tại nơi này, nhưng vì sao càng ngày càng xa? !

Cô một hồi mất hồn cùng sợ hãi. Là cái gì, đã làm cho bọn họ càng lúc càng xa ? ! Thật sự rất sợ hãi. . . . . .

An Tâm Á nhìn anh đi vào, lại một trận khẩn trương, cô bất đắc dĩ tìm lại lời nói, "Hơi đói rồi, em đi ra ngoài tìm cái gì ăn, thuận tiện về nhà một chuyến, còn phải về công ty. . . . . ."

Trình Quân Hạo kéo cô lại, "Phía trên còn có hai đứa con đang ngủ, em tính mắt kệ bọ nó sao ? !"

An Tâm Á bối rối.

Trình Quân Hạo bật cười, "Thật không biết làm gì với em, công ty ngày mai hãy đi, ngày mai anh sẽ giải thích với Jack, nhưng đồ đạc bên nhà cũ kia anh sẽ bảo người mang qua đây cho em, rồi trả phòng lại, em không cần phải đi về, về phần ăn uống, anh đã gọi người đến làm xong rồi, hai tên nhóc kia cũng phải ăn cơm thôi. . . . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.