Mẹ Mạnh Mẽ Mua Một Tặng Hai

Chương 123: Chương 123




An Bình im lặng để suy nghĩ trong một lúc, chuyện này quả thực cũng không gạt được Trình Quân Hạo, vậy thì chẳng thà thẳng thắn thừa nhận, "Ừ, là tôi. . . . . ." Giọng điệu này có vẻ hờ hững, giống như thừa nhận chuyện này cũng bình thường như chuyện ăn cơm hằng ngày vậy.

Trình Quân Hạo nghẹn họng đứng hình tại chổ, im lặng không biết nói gì, "Cái tên nhóc nhà người, rốt cuộc làm thế nào mà lại giao thiệp với những người này? ! Có biết chú ý an toàn hay không. . . . . ."

"Tôi hiểu rất rõ, ông yên tâm. . . . . ." Giọng nói An Bình có chút mềm lại, lên tiếng an ủi anh.

"Chuyện Ôn Tâm để cha giải quyết, con đừng nhúng tay. . . . . ." Trình Quân Hạo lạnh lùng mở miệng.

"Chuyện này không thể được, tiền cũng đã thanh toán. . . . . ." An Bình chu môi nói: "Chuyện này giao cho Bộ Phi Yên đi, tiền cũng không phải cho không , hắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ, đúng rồi, tối nay tôi cùng Lẳng Lặng sẽ về muộn chút, có chuyện, ông nói với mẹ một tiếng, học ngoại khóa, cúp máy trước, bye. . . . . ."

Nhanh chóng cúp điện thoại, trong lòng Trình Quân Hạo càng buồn hơn, mẹ nó, một triệu, tên nhóc này thật có tiền, Trình Quân Hạo có chút xấu hổ, không chỉ có tiền, còn thù rất sai.

=.=! !

Trình Quân Hạo khó chịu bỏ điện thoại xuống, xoa mi tâm, những chuyện gần đây xác thực đã gần như chạm đến cực hạn cuối cũng của anh rồi, chuyện tối nay của Trữ Trữ chẳng lẽ là đi gặp Đêm 13 cùng Bộ Phi Yên.

Cái tên Bộ Phi Yên này cũng không phải là nhân vật tầm thường, trời ơi, anh không khỏi âm thầm lo lắng, cũng biết rõ An Bình căn bản sẽ không kể cho anh nghe chuyện gì nhiều, Trình Quân Hạo hơi sợ hãi, lại không dám nói việc này cho An Tâm Á nghe, trong lúc nhất thời lòng như lửa đốt.

Chỉ âm thầm nói Con Muỗi chú ý một chút hành tung của Bộ Phi Yên, nhưng người này mơ hồ bất định, không chắc là có thể tìm ra. . . . . .

An Bình im lặng thu hồi điện thoại di động, dắt tay Lẳng Lặng vào phòng học, trên khóe miệng hiện lên nụ cười khả nghi, mặc dù cách nói chuyện với Trình Quân Hạo rất là người lớn, nhưng sự quan tâm này, cậu thích.

"Lẳng Lặng, tối nay chúng ta đi gặp Bộ Phi Yên. . . . . ." An Bình cười ưu nhã một tiếng, lộ ra khuôn mặt trong sáng, bộ dạng của một cậu nhóc rất đáng yêu.

An Tĩnh trợn to hai mắt, "A a, là hắn, em rất muốn gặp hắn. . . . . ."

Hai cậu nhóc cấu kết với nhau làm việc xấu, quyết định muốn cùng Bộ Phi Yên tạo một mối quan hệ thật tốt.

Trình Quân Hạo ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ kỹ càng về quan hệ của anh với An Tâm Á, mặc dù không biết bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng dựa vào tình hình hiện tại mà suy xét, theo như mong muốn của An Bình cùng An Tĩnh, anh với An Tâm Á là cột chung một chỗ rồi, bất kể cô có nguyện ý hay không.

Tính tình của anh luôn luôn lạnh nhạt, lãnh khốc, ngày đó gặp mặt cô ba lượt, cũng chỉ đối đãi lạnh lùng, rồi sau đó việc chuyển biến ý định cũng là bởi vì có lòng riêng, là vì anh muốn chèn ép Ôn Tâm, nâng cô lên làm quân ác chủ bài, lại không ngờ tới chính anh lại xa vào đó không thoát ra được, hơn nữa lại thêm vào đó là sự xuất hiện đột ngột của An Bình An Tĩnh, chuyện này liền thay đổi đến mức không thể dừng lại được nữa.

Phải nói là, nhờ có mẹ con ba người thúc đẩy mà mối quan hệ giằng co của anh với Trình lão tan vỡ, lúc trước là muốn lợi dụng ước muốn của cô nhưng theo tình hình biến chuyển sự việc mà cũng tan mất, thậm chí anh vì bảo vệ cô gái này, hy sinh Ôn Tâm, còn bồi dưỡng cô lên làm hình tượng của công ty. . . . . .

Trái tim của Trình Quân Hạo lại loạn hơn rồi, nhưng mà người đàn bà Ôn Tâm này luôn luôn khích bác chia rẽ nội bộ, Lưu đạo, hội đồng quản trị, thậm chí là nhân viên cấp dưới của anh cũng muốn vùng lên chống đối anh, mặc dù là do Trình lão sai khiến, nhưng lòng riêng của cô ta cũng rất nặng, anh vẫn không thích, anh đã sớm nghĩ đến chuyện loại trừ cô ta, nghĩ như vậy làm cho những suy tư tự hỏi trong lòng về tình cảm của anh dành cho An Tâm Á cũng phai nhạt chút, áp lực trong lòng ít đi rất nhiều. . . . . . Đúng vậy, bất kể như thế nào, chuyện bảy năm trước là gì, anh và An Tâm Á cũng đã vậy rồi, không cần ép mình quá gấp , anh cũng không cần thiết phải nghĩ quá nhiều.

Lấy tay bóp trán, trái tim bình lặng lại một chút.

Lại bắt đầu lo lắng hai thiên tài nhi đồng An Bình An Tĩnh này lầm đường lạc lối, nguyên một buổi chiều lo lắng không thôi, không thể tập trung vào công việc.

Bộ Phi Yên là người nào chứ, đứa nhỏ này làm sao lại có thể quen biết với hắn được chứ, một Đêm 13 đã làm cho anh đau đầu, lại còn thêm một Bộ Phi Yên tới quấy rối, thật là hai đứa bé làm cho người khác không có cách nào yên tâm . . . . .

Cho dù cho là Ưng Môn của anh, cũng không dám tùy tiện đắc tội cái này Bộ Phi Yên.

*

An Bình An Tĩnh, Đêm 13, Bộ Phi Yên. . . . . .

Bốn người như cũ hẹn nhau ở chỗ quảng trường nhỏ nơi mà Đêm 13 dạy quyền đạo cho bọn họ.

Hai cậu nhóc nhỏ tuổi đáng yêu, Đêm 13 tuấn mỹ bất phàm, Bộ Phi Yên cao lớn đầy sát khí, bốn người này tập trung ở một chỗ, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt của người khác. . . . . .

Bộ Phi Yên vừa thấy hai cậu bé đáng yêu này xong liền bị bọ họ thu phục, "Hai đứa bé thật là đáng yêu, thật đáng yêu a. . . . . ."

Đêm 13 gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Đứa bé An Bình này cũng không khách khí hung hăng liếc mắt, "Nói chúng tôi đáng yêu, chỉ biết khen ngợi chứ không có quà cáp gì sao? !"

Bộ Phi Yên dang tay kéo hai cậu nhóc lại, hôn mỗi đứa một cái, "Nụ hôn của đệ nhất sát thủ như ta. . . . . ."

Khóe miệng An Bình co giật, bất đắc dĩ cúi gằm đầu, "Ưmh, coi như tôi chưa nói còn hay hơn. . . . . ."

Thấy đứa bé này có chút mất tự nhiên, Bộ Phi Yên nhếch miệng cười, hắn thích đứa bé như vậy, đôi mắt đen nhánh sắc như dao tràn đầy thưởng thức, An Tĩnh chăm chú quan sát hắn một hồi, hỏi, "Anh thật sự là đệ nhất sát thủ sao? !"

"Không tin? !" Bộ Phi Yên nheo mắt lại, từ trong áo móc ra một khẩu súng lục, đưa cho An Tĩnh, "Xem một chút thì sẽ biết. . . . . ."

Đêm 13 khẩn trương, "Này này, không cần quơ loạn vào người khác, cướp cò thì làm thế nào? !"

"Trong đó không có đạn. . . . . ." Bộ Phi Yên liếc qua Đêm 13 rồi nói, "Mấy chuyện cơ bản này ta biết rõ. . . . . ." Đêm 13 囧, vội ho một tiếng, chỉ dựa vào điểm này cũng thấy được hắn để ý bảo vệ hai đứa bé này quá mức rồi.

An Tĩnh không có bất kỳ dấu hiệu nóng nảy nào, thản nhiên lấy cây súng từ trong tay hắn, loay hoay một chút, bĩu môi, "Đồ chơi này có thể giết người? Gạt người chắc, nhìn sao cùng thấy y chan một món đồ chơi. . . . . ."

An Bình bình tĩnh ưu nhã mà cười, chỉ là trong đôi mắt lại lộ ra sự nham hiểm, "Sát thủ chân chính, không cần súng. . . . . ."

"Có thật không? Anh hai. . . . . ." An Tĩnh híp mắt cười lên, "Bộ đại ca, anh cũng không cần súng hả. . . . . ."

"Đương nhiên, nhưng dùng súng thì công việc sẽ được giải quyết nhanh hơn. . . . . ." Bộ Phi Yên cười híp mắt, rồi nhìn An Bình đứa bé khó tính này có chút suy nghĩ sâu xa âm thầm đắc ý.

"Anh hai, hay là chúng ta cũng nên học cách dùng súng được không? !" An Tĩnh nói, "Như vậy chúng ta cũng sẽ không sợ bị bắt cóc, có thể tự cứu mình. . . . . ."

Đêm 13 kinh hãi, "Cái này. . . . . . Đối với các cậu mà nói có thể là quá sớm hay không? !"

Bộ Phi Yên lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, "Bốn tuổi tao đã biết bắn súng. . . . . ."

". . . . . ." Đêm 13 lặng yên, bởi vì mày là một tên vừa liều mạng vừa quái dị, quá mức kinh khủng, người khác có thể so với mày sao, nhưng mà, lời này có chết cũng chả dám nói ra khỏi miệng, khí thế của sát thủ hạng nhất khó có thể làm ngơ.

Bộ Phi Yên cúi đầu nhìn An Bình An Tĩnh, "Muốn học sao? Ta có thể dạy, nhưng lấy cái gì đổi lại. . . . . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.