Mẹ Mạnh Mẽ Mua Một Tặng Hai

Chương 132: Chương 132




Cả người Trình Quân Hạo ngẩn ra, muốn biện bạch cái gì, nhưng cái gì cũng nói không được, giống như bị một gáo nước nước lạnh dội lên đầu, "Còn có Khả Khả. . . . . ."

"Đây là chuyện mà ông phải quyết định. . . . . ." An Bình cười lạnh, bất kể quyết định như thế nào, luôn có một đứa con trai hận ông. Trình Quân Hạo, ông cũng đang bước theo gót chân của cha mình rồi.

Có lẽ đường ra duy nhất là cậu giết Lâm Khả Nhân, rồi mẹ con ba người bọn họ ra đi không bao giờ gặp lại Trình Quân Hạo nữa, cho dù Trình Khả Khả có hận, cũng chỉ nên hận mỗi mình An Bình này là được rồi, nhưng An Bình lại không thấy được mình có thể vĩ đại được như vậy.

Đây là trừng phạt đối với Trình Quân Hạo, An Bình biết mình thật rất ích kỷ, nhưng cậu quả thật rất hận, hận đến nổi không thể tha thứ được nữa.

Cũng may mẹ không có việc gì, nếu không, cậu nhất định sẽ Hủy Thiên Diệt Địa.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại, Trình Quân Hạo đứng ngoài cửa, trong lúc bất chợt lại cảm thấy mình với ba mẹ con bọn họ cách nhau rất xa, bọn họ sẽ rời bỏ anh, rõ ràng An Bình cũng có cảm tình đối với anh, rõ ràng Lẳng Lặng cũng thích anh, nhưng tại sao chỉ trong lúc bất chợt chuyện liền thay đổi đến mức không thể sắp xếp được như thế này? !

Ba ngày? ! Ba ngày? !

Trong đêm đó Trình Quân Hạo lăn lộn mất ngủ, đối với Lâm Khả Nhân, anh cũng rất hận, nhưng không đến nỗi muốn xử trí cô ta, rồi còn Khả Khả phải làm thế nào? An Bình đã đưa ra cho anh một vấn đề thật khó khăn.

An Bình vừa đóng cửa lại phía sau, liền nhẹ nhàng nắm chặt quả đấm, dựa lưng vào cửa cả người liền sụp xuống, tay khẽ run, cậu biết Trình Quân Hạo tuyệt đối sẽ không giết Lâm Khả Nhân, cậu đã biết. . . . . .

Cho nên, kết cục cuối cùng chính là bây giờ cậu phải mang theo mẹ, Lẳng Lặng rời đi thôi, rời xa ông ấy, coi ông ấy như chưa bao giờ từng tồn tại, sau đó cậu mới tính đến chuyện phải ra tay đối với Lâm Khả Nhân như thế nào? !

Nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Khả Khả, An Bình rất rối loạn.

Những lời cậu nói là rất ích kỷ, đã làm khó Trình Quân Hạo, cậu biết, cậu cũng biết mình chỉ muốn dùng cách nói này để trừng phạt ông ấy một chút mà thôi, không hơn, thật ra thì lúc mẹ bị Lâm Khả Nhân bắt cóc thì kết cục cũng đã được quyết định. . . . . .

Kết cục đã không thể thay đổi được nữa. . . . . .

"An Bình. . . . . ." An Bình nở nụ cười khổ, "Mày có thể ích kỷ một chút, nhưng. . . . . . Mẹ vẫn là quan trọng nhất, xảy ra chuyện như ngày hôm nay đều vì mày tạo nên rồi mang đến cho mẹ, nếu như bản thân mày không tự mình làm chủ gài bẫy mẹ mang đến đây, Lẳng Lặng với mẹ cũng sẽ không năm lần bảy lượt bị bắt cóc, cũng nên đến lúc chặt đứt sự bốc đồng của mình. . . . . ."

Cũng nên đến lúc không nên yêu cầu xa vời đối với người cha này nữa. Hai chữ này ( tiếng Trung chữ cha là “phụ thân”), với cậu và Lẳng Lặng không có quan hệ, với mẹ cũng không liên hệ gì, lúc đó bọn họ lại trôi qua cuộc sống giống như trước đây bình tĩnh tự tại cùng vui vẻ.

Mẹ, thật xin lỗi, chỉ tại Trữ Trữ ích kỷ, làm cho mẹ bị thương hại.

An Bình tự trách, siết thật chặt nắm đấm, tâm đột nhiên đau đến nổi nước mắt chảy xuống, mẹ đã từng nói, không nên dễ dàng rơi lệ, nhưng khi cậu nghĩ đến lúc phải rời khỏi nơi này, thì lại muốn để mình tùy hứng một chút, khống chế không được sự đau lòng mà rơi nước mắt. . . . . .

Bốn người bọn họ không có tương lai.

An Bình đi tới bên cạnh An Tâm Á, nằm xuống ngủ, "Mẹ, cuộc sống của chúng ta lại giống như trước đây như vậy có lẽ sẽ tốt hơn, không buồn không lo, thật tốt, về sau con sẽ bảo vệ mẹ, sẽ không để mẹ bị thương tổn. . . . . ."

Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh nước mắt lướt qua khóe mắt rơi xuống.

*

Một đêm gian nan này rất nhanh liền trôi qua, ngày thứ hai, tinh thần bốn người cũng không phấn chấn lắm.

An Bình cùng An Tĩnh thậm chí không thèm đợi Trình Quân Hạo liền đứng lên đi học, Trình Quân Hạo đi lên nhìn trong phòng trống không chỉ còn lại mỗi mình An Tâm Á nằm trên giường mà ngủ, tim của anh đột nhiên liền cảm thấy trống không, trong lòng rất hốt hoảng. . . . . .

"Anh hai, chúng ta thật sự sẽ dọn ra ngoài sao? !" An Tĩnh nhỏ giọng hỏi.

An Bình gật đầu một cái, "Dĩ nhiên, bộ em muốn mẹ lại bị bắt cóc nữa sao? !"

An Tĩnh lắc đầu một cái.

An Bình xoa xoa đầu của cậu, cười híp mắt, "Vậy khi chúng ta chuyển ra ngoài, tự chúng ta sẽ luyện võ thật tốt, bảo vệ mẹ, có được hay không?" An Tĩnh thấy anh rất kiên định, mặc dù không muốn, nhưng cũng đồng ý.

An Bình gọi điện thoại cho Đêm 13, "Tìm cho tôi một chổ ở vừa yên tĩnh lại an toàn đi, an toàn làm đầu. . . . . ."

Đêm 13 vừa kinh ngạc vừa chấn động, lập tức tỉnh táo, "Trữ Trữ, cậu đã quyết định, thật sự muốn chuyển ra? !"

An Bình bật cười, người sư phụ này thật là thông minh, cậu chỉ vừa nói, hắn liền đoán được quyết định của cậu rồi, "Ừ."

"Trữ Trữ. . . . . ." Đêm 13 đau lòng, "Cậu quá cứng rắn rồi, không nên làm khó chính mình. . . . . ."

"Tôi chỉ muốn tốt cho mẹ, những người khác tôi không quan tâm . . . . ." An Bình nói, "Quan hệ của ông ta với Lâm Khả Nhân còn có Trình Khả Khả phức tạp như thế, rốt cuộc bây giờ tôi đã hiểu việc mình cưỡng ép mẹ vào trong những chuyện này đối với tất cả mọi người đều không tốt, trước kia tôi đã quên mất, ông ta còn có một đứa con trai khác, một gia đình với người khác. . . . . ."

An Tĩnh nhìn An Bình mất hồn, đột nhiên cảm thấy đau lòng.

"Trữ Trữ. . . . . ." Lần này Đêm 13 thật muốn khóc, "Nếu không cho ta cưới mẹ cậu đi, ta sẽ vừa làm sư phụ vừa làm cha đều đem yêu thương cho các cậu . . . . . ."

An Bình buồn bả mà cười, "Vậy phải xem ý thích của mẹ. . . . . ."

"Tốt, ta tìm chỗ ở cho các cậu, chuyện này giao cho ta. . . . . ." Đêm 13 nghiêm chỉnh lại, biết đứa nhỏ này một khi đã quyết định, tám con ngựa cũng kéo lại không được.

Cúp điện thoại, thương lượng một chút với Bộ Phi Yên, hai người đều có chút trầm mặc.

Thở dài, nghịch cảnh tạo anh hùng, có lẽ lúc này chỉ có hai người mới có thể an ủi Trữ Trữ.

An Bình nhìn An Tĩnh có chút áy náy nói: "Lẳng Lặng, vốn dĩ đã đáp ứng em, nói nhất định có thể làm cho chúng ta lọt vào mắt Trình Quân Hạo còn có được sự thương yêu của ông ấy, hiện tại anh lại thất hứa rồi. . . . . ."

"Anh hai. . . . . ." An Tĩnh cực kỳ thương tâm, mắt sưng đỏ .

"Về sau cứ thuận theo tự nhiên đi, mẹ thích người nào, người đó chính là cha của chúng ta, cho dù đối phương không phải là Trình Quân Hạo. . . . . ." An Bình an ủi Lẳng Lặng, "Mẹ xinh đẹp như vậy, nhất định sẽ rất nhanh tìm được cho chúng ta một người cha, yên tâm đi, mẹ không khó gả. . . . . ."

Mặc dù là lời an ủi, nhưng nghe kỹ vẫn cảm nhận được sự bi thương.

Không miễn cưỡng, thật sự không muốn miễn cưỡng, mâu thuẫn về Lâm Khả Nhân đã kích thích mọi chuyện tới cực điểm, một khi xung đột, mẹ còn phải chịu tổn thương, thay vì vậy hiện tại thời điểm vẫn còn cơ hội thì nên rút người ra một bước, đối với tất cả mọi người sẽ là trời cao biển rộng. . . . . .

Mẹ. . . . . .

**

"Tâm Á, thật xin lỗi. . . . . ." Trình Quân Hạo rất đau lòng, loại đau lòng này, có lẽ là bởi vì lời nói của Trữ Trữ đang gặm nhắm tim của anh. Anh biết loại do dự này của mình không chỉ thương tổn Trữ Trữ và Lẳng Lặng, thậm chí còn thương tổn đến An Tâm Á.

Trữ Trữ nói rất đúng, nếu về sau An Tâm Á biết, sẽ làm sao mà chịu nổi.

An Tâm Á sau khi tỉnh lại, quả nhiên liền hỏi, "Ngày hôm qua cũng không biết rốt cuộc là ai, dám can đảm đến bắt cóc em, đáng giận thật đấy, em muốn biết, tiền dâm hậu sát ( “trước cưỡng bức sau giết chêt” câu này thấy hay hay nên mình không đổi nha ^^) , hừ hừ. . . . . ."

Biểu tình của Trình Quân Hạo lại càng rối rắm, gương mặt phức tạp khó tả.

An Tâm Á nhìn đồng hồ, "Nguy rồi, sắp tới trễ rồi. . . . . ." Cô vội vàng rời giường, cũng không muốn lại bị Jack mắng, một mặt hướng phòng rửa tay chạy vào, một mặt nói thầm , "Trữ Trữ Lẳng Lặng hai tên nhóc này cũng ngoan không ít, thế mà lại tự mình rời giường đi học, hiếm lạ, nơi này cách trường học vô cùng xa, chắc không phải là tự mình đi tới . . . . . ."

Trình Quân Hạo không nói gì tiếp, phản ứng của anh rất khác thường.

An Tâm Á nhìn anh một cái, nhìn đồng hồ sắp trễ tới nơi, cũng không có để ý, rửa mặt xong liền thúc giục Trình Quân Hạo ra cửa.

Trong người Trình Quân Hạo đang có tâm sự, nên vẫn buồn bực không vui, nụ cười lưu manh lúc trước hoàn toàn biến mất, nói tiếp cũng ông nói gà bà nói vịt, An Tâm Á một mặt cảm thấy kỳ lạ, một mặt vừa lớn tiếng hoan hô, tốt như vậy, cô không cần chịu bắt nạt nữa, rất sảng khoái, mắng anh cũng không cãi lại, mỏ nhọn mồm sắc bình thường hoàn toàn không thấy bóng dáng. . . . . .

Đến công ty, Trình Quân Hạo lên tầng trên cùng, cũng không còn cưỡng ép An Tâm Á đi lên theo, nên liền đến lầu mười hai báo danh.

Trình Quân Hạo tâm sự nặng nề lên lầu trên cùng, nhíu mày căng thẳng, suy nghĩ rất nhiều chuyện, đầu óc vẫn còn có chút đau.

Bí thư Lâm gõ cửa đi vào, nhìn thấy anh tâm tình không tốt, nhỏ giọng nói, "Đạo diễn Lưu tới công ty rồi, muốn gặp Trình tổng, có muốn gặp hay không ạ? !"

Trình Quân Hạo ép buộc mình lấy lại tinh thần, thản nhiên nói: "Cho hắn vào đi . . . . . ."

"Trình tổng. . . . . ." Đạo diễn Lưu đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, một khoản thời gian không gặp ông ta rõ ràng gầy đi nhiều, bởi vì quan hệ thầy trò nên khi Ôn Tâm rơi đài hắn cũng bị ảnh hưởng, truyền thông ồn ào tung lên những lời đồn đãi ám mụi về quan hệ của hắn cùng với Ôn Tâm, hình ảnh tốt trước công chúng cũng giảm xuống rất nhiều.

Mặc dù không có bằng chứng xác thực, nhưng đạo diễn Lưu cảm giác lần này Trình Quân Hạo có ý muốn tha cho hắn một lần, nếu không tại sao anh lại đem tất cả hình của Ôn Tâm tung ra, nhưng chỉ riêng hình có hắn thì không có tung ra, đạo diễn Lưu tự tin mình không có đoán sai về việc này, Trình tổng là đang đợi hắn cúi đầu, hắn biết.

Khoản thời gian lúc trước, hắn đúng là không sáng suốt, Trình tổng rất tuyệt tình, phá hủy Ôn Tâm. Hắn bị Ôn Tâm nắm mũi dẫn đi, thiếu chút nữa đi vào ngõ cụt, hiện tại Ôn Tâm đã ngã, hắn thiếu chút nữa cũng ngã theo, thật sự được không bù mất.

Hơn nữa, so về tài lực vật lực nhân lực của CBD, công ty giải trí khác không cách nào sánh bằng, cho dù hắn qua công ty khác, không có kịch bản tốt, không có tài chính vững vàng, không có nhân viên đắc lực làm việc, không có diễn viên tốt, dù là đầu bếp tốt cũng khó nấu thành cơm nếu không có gạo, hào quang danh tiếng của một Lưu đạo diễn như hắn cũng sẽ rất nhanh tiêu tan đi mất. . . . . .

Huống chi, dựa vào tính tình của Trình Quân Hạo, tuyệt không có khả năng để cho hắn đi công ty khác, cho nên giữ lại một đường lui, chính là muốn chờ hắn cúi đầu.

Nội tâm đạo diễn Lưu suy nghĩ hiểu rõ, tự nhiên thấp đầu trở lại nhận lỗi.

"Trình tổng, đoạn thời gian lúc trước đúng là tôi quá cuồng ngạo rồi, xin lỗi. . . . . ." Giọng nói hắn thật thấp, trực tiếp nhận lỗi.

Trình Quân Hạo cười nhạt, "Người có tài năng hơn người, quá cuồng ngạo cũng là bình thường, nhưng chớ để danh tiếng làm mờ mắt, bị cuồng ngạo của mình thổi ngã là tốt rồi. . . . . ."

Đạo diễn Lưu cả người ngẩn ra, "Trình tổng, về sau tôi nhất định sẽ sửa. . . . . . Tôi muốn về công ty tiếp tục công việc, Trình tổng, người lớn không chấp nhặt lỗi lầm của người nhỏ, cho tôi thêm một cái cơ hội nữa thôi. . . . . ."

Trình Quân Hạo nghiêm túc xem xét hắn một lần, híp mắt, đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, làm trái tim trong ngực đạo diễn Lưu cũng nhảy thình thịch theo, hiển nhiên là sợ anh chưa hết giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.